Khi ra khỏi thang máy, Diệp Thư Ngu thấy anh đang ngồi ở sảnh đợi cô.
Anh mỉm cười bước về phía cô, tóc rấtbồng bềnh, mặc áo phông đen và quần âu, ngay cả chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng màu đen, khuôn mặt kia lại càng đặc biệt trẻ trung. Nhìn người đối diện mặc váy xanh nhạt, tóc hơi xoăn, nụ cười kia càng thêm rạng rỡ.
Trên xe anh hỏi cô “Đã tìm được chỗ thực tập chưa?”
“Ừm.”
“Đi Tân Duy?”
Sau ngày hôm đó, anh đã nhờ người kiểm tra lý lịch của Diệp Thư Ngu, biết rõ nhà cô đã xảy ra biến cố, cũng biết đại khái mối quan hệ giữa cô và Tống Chi Quân.
Diệp Thư Ngu hơi chột dạ, không để ý tới lý do tại sao anh lại nhắc đến Tân Duy.
“Không, tôi nhận được lời đề nghị từ Minh Đạt.”
Sắc mặt Tạ Thù Ngu tối sầm, Minh Đạt là tài sản của nhà họ Phó.
“Em quen thân với Phó Uyên à?”
“Không phải vì anh ấy,” cô quay đầu nhìn anh đang lái xe “Tôi đã nộp hồ sơ xin việc cho Minh Đạt, chỉ đến khi Phó Uyên nhìn thấy đến tìm tôi, tôi mới biết đó là của nhà anh ấy.”
Vẻ lo lắng tiêu tan một chút, anh thừa dịp đèn đỏ quay lại nhìn cô.
“Phó Uyên không thật lòng, anh ta biết sớm muộn gì cũng phải liên hôn, chỉ là the0 đuổi em cho vui thôi.”
“Còn anh thì sao?”
“...Anh thì khác. Anh thực sự thí¢h em, muốn em làm bạn gái anh.”
Anh tự nghĩ đôi mắt mình đầy sự ͼhân thành, hy vọng cô có thể đọc được nó.
“Anh ấy không the0 đuổi tôi.” Diệp Thư Ngu quay người, không nhìn anh nữa.
Không vội, anh tự nhủ, đợi đến khi gặp được Tô Uyển lại nói.
Đến nơi, cô đứng trước cửa có chút do dự, đột nhiên có một bàn tay luồn vào tay cô, nhẹ nhàng siết chặt, dẫn cô về phía cửa chính.
Cô đã cố gắng nhưng không tránh được, chỉ để anh dẫn cô qua cửa.
“Anh đi gọi mẹ.”
Anh buông tay ra hiệu cho cô tùy ý, rồi bước lên lầụ
Chân Diệp Thư Ngu không nghe the0 sai khiến đi đến phòng piano ở tầng một, khi mở cửa ra, vẫn như cũ, có vẻ có người thường xuyên quét dọn, nhưng chiếc đàn piano hình như không có người chơi qua, chiếc ghế ngồi đàn đã chất đầy sách.
Bóng dáng dịu dàng của Lâm Thanh xuấthiện trước mặt cô, bà ấy say sưa vuốt ve phím đàn, giống như mỗi lần tập luyện cho buổi tuyển chọn hòa nhạc, ở trước dương cầm bà ấy mới là chính mình, chứ không phải suốt ngày ở tɾong nhà máy làm quần quật, càng không phải như bây giờ là nắm đất nằm sau tấm bia mộ.
/219
|