Vì đã có dự liệu trước cho tình huống này nên Phàm Dực từ sớm đã nhờ Trạch Siêu giúp mình chuẩn bị một bản kết quả âm tính giả. Giờ chỉ việc thay đổi ngày giờ rồi đem giao nộp cho bên phía cảnh sát ở thành phố Bắc là ổn thoả.
Bên phía Quân Thuy ngay khi sau hay tin, Ngô Quân đã lập tức liên lạc và trao đổi với Phàm Dực rồi nhanh chóng thay mặt Lâm Ngữ Yến lên bài đính chính tin đồn.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã được dàn xếp êm đẹp thì tối hôm đó Lâm Ngữ Yến đã phát cơn nghiện lần đầu tiên.
Trùng hợp thay ngay vào thời điểm cô phát cơn, Phương Trúc đã ra ngoài mua trái cây. Phàm Dực và Giang Mặc từ sớm đến giờ vẫn chưa quay lại, vậy nên khi đó chỉ còn một mình Lâm Ngữ Yến ở trong phòng bệnh.
Cô đột nhiên cảm thấy cả cơ thể như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò khắp xung quanh, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Cổ họng khô khốc nóng ran, cảm giác thèm khát một thứ gì đó bất thình lình ập đến và trỗi dậy mạnh mẽ nhưng bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc mình muốn gì.
Sự ngứa ngáy đến đau nhức này khiến cô muốn phát điên lên được. Thần trí dần trở nên mơ mơ màng màng, cô khó chịu tự vỗ vỗ vào đầu để trấn tĩnh lại nhưng bất thành.
Cảm thấy bản thân sắp không thể khống chế được nữa mà phát tiết ra bên ngoài, cô ra sức bấu chặt tấm trải giường đến mức khiến nó nhàu nát để kiềm hãm lại cảm xúc cuồng loạn này. Sau một lúc cố gắng kìm nén, Lâm Ngữ Yến cuối cùng cũng không thể vượt qua sự bức bối khó chịu trong người mà cầm gối lên đập tứ tung để phát tiết, giống như làm vậy sẽ khiến cô thấy thoải mái
hơn đôi chút.
Đúng lúc này Phương Trúc đã đi mua trái cây về, vừa kéo cửa bước vào trong phòng bệnh, cô liền thất kinh khi chứng kiến cảnh tượng Lâm Ngữ Yến như người mất trí dùng gối đập loạn xung quanh.
Phương Trúc vừa hoảng loạn vừa sợ hãi đến mức bật khóc, cô nức nở chạy đến ôm chằm lấy người Lâm Ngữ Yến “Chị Ngữ Yến, chị làm sao vậy? Chị bị làm sao thế này?!”
Nhưng giờ phút này Lâm Ngữ Yến đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô không còn đủ tỉnh táo để nhận ra bản thân đang làm gì nữa. Trong mắt cô Phương Trúc bây giờ không phải là cô em gái bé nhỏ tiểu Trúc cô hết mực cưng chiều thường ngày nữa mà chỉ là một vật cản vướng víu ồn ào phiền nhiễu. Lâm Ngữ Yến không hề nương tay mà đẩy mạnh hất văng người cô ấy ra, khiến Phương Trúc mất thể loạng choạng ngã ra đằng sau.
Cú va chạm khiến Phương Trúc đau điếng, eo cô bị đập mạnh vào cạnh bàn trà kính ở gần đó, điện thoại trong túi cũng vì vậy mà văng ra xa đến tận cửa. Không thể gọi điện cầu cứu Giang Mặc, cô chỉ có thể nhăn mặt cô gắng bò đến chỗ giường bệnh để nhấn chuông gọi bác sĩ và y tá đến nhưng cơn đau ở eo khiến cô hoàn toàn không gượng dậy nổi.
Không thể di chuyển được nên Phương Trúc đành phải tìm cách khác, cô dùng hết sức lực la lên “Bác sĩ! Bác sĩ! Y tá! Có ai không! Giúp chúng tôi với! Giúp chúng tôi!!!” Nhưng đáp lại cô chỉ có âm thanh đập phá của Lâm Ngữ Yến.
Phòng bệnh VIP này cách âm thật sự quá tốt, tốt đến mức không cần thiết! Có lẽ bên trong này dù có trở thành một mớ hỗn độn hay một bãi chiến trường thì bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy bất kì một âm thanh gì.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến vẫn đang phát điên đập đồ loạn xạ ngay trước mặt mà bản thân thì như một đứa vô dụng không thể làm được gì, người chưa một lần nói tục như Phương Trúc lần đầu trong đời phẫn nộ đến mức phải lớn tiếng chửi thề “Căn phòng bệnh VIP khốn kiếp chết tiệt này!”
Không biết có phải vì ông trời cũng bất ngờ khi một người hiền lành vô hại như Phương Trúc cũng có ngày tuyệt vọng đến mức phải thốt ra lời ‘hoa mỹ như thế không mà trùng hợp thay, đúng lúc này Giang Mặc và Phàm Dực từ bên ngoài mở cửa bước vào.
Chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn không ngờ tới đang diễn ra ngay trước mắt, Lâm Ngữ Yến thì phát điên cuồng loạn, Phương Trúc thì ngã sõng soài trên nền đất, hai người lập tức phi thẳng đến chỗ họ. Phàm Dực ngay tức thì chạy đến giữ chặt Lâm Ngữ Yến, Giang Mặc cũng nhanh chóng đỡ Phương Trúc dậy, lo lắng xem xét tình trạng của cô.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến phát cơn đến mức không còn tỉnh táo thế này, Phàm Dực đau lòng nghiến răng ôm chặt cô từ phía sau, hai tay anh vòng ra đằng trước giữ hai tay cô lại. Bị ghì chặt khiến Lâm Ngữ Yến càng thêm bức bối khó chịu, cô như dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa, hai chân ra sức đạp loạn, cố gắng muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Phàm Dực.
Nhưng đương nhiên, sức lực của cô không thể nào sánh bằng sức lực của anh được, sau khi giãy giụa hơn một phút mà không thể thoát ra được, Lâm Ngữ Yến đã cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay của Phàm Dực. Cô không hề nương tay mà cắn nghiến vô cùng mạnh, đến mức khiến cánh tay anh bật máu.
Từ đầu đến cuối Phàm Dực vẫn giữ nguyên tư thế, để mặc cho Lâm Ngữ Yến cắn mình. Trái tim anh lúc này so với cánh tay bị cắn còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, hốc mắt không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ hoe, đôi mắt đục ngầu hằn lên những tơ máu vô cùng đáng sợ.
Sau một hồi cắn chặt không chịu nhả cánh tay của Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến cuối cùng cũng dần tỉnh táo trở lại. Cô buông cánh tay Phàm Dực ra, cơ thể không còn gồng lên căng cứng như dây đàn nữa mà dần thả lỏng. Tâm trí cô lúc này vẫn còn mơ hồ không biết vừa xảy ra chuyện gì, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang quay sang nhìn Phàm Dực, rồi lại quét một lượt khắp căn phòng.
Phòng bệnh vốn sạch đẹp và tiện nghi trước đó bây giờ đã trở thành một mớ lộn xộn ngổn ngang với đống vật dụng bị đổ vỡ. Trong đầu dần hiện lên những ký ức và hình ảnh về sự việc vừa xảy ra, Lâm Ngữ Yến sững sờ mở to đôi mắt, cô đưa hai tay bịt chặt miệng, sợ hãi trước chính những hành động mà mình đã làm.
Cô không dám tin bản thân lại mất trí nà phát điên làm loạn như vậy. Nhìn Phương Trúc đang đỡ eo đứng cạnh bàn trà và Phàm Dực với gương mặt bi thương cùng cánh tay đầy máu ở trước mặt, hai hàng nước mắt vô thức lăn dài trên gò má Lâm ngữ Yến.
Cô đã làm gì thế này? Cô vừa mới làm tổn thương những người mà cô yêu quý ư? Bằng chính đôi tay này? Cô điên rồi! Mất trí thật rồi! Thật quá đáng sợ! Một bản thân khác vô cùng điên loạn mà cô chưa từng biết tới, một bản thân khác sẽ mất kiểm soát mà làm tổn thương những người xung cô.
Đôi mắt Lâm Ngữ Yến tràn ngập sự hoảng loạn cùng kinh hãi, bàn chân vô thức lùi về phía sau. Cô cần phải tránh xa bọn họ để không gây ra thêm tổn hại cho họ! Ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu cô liền xoay người bỏ chạy vào nhà vệ sinh rồi đóng chặt cửa rồi khoá trái. Mặc cho Phàm Dực ở bên ngoài có đập cửa thế nào Lâm Ngữ Yến cũng nhất quyết không mở.
Một người là đứa em gái nhỏ cô nâng niu trong lòng bàn tay và một người là người chồng mà cô yêu hơn cả sinh mạng của mình, sao cô có thể nỡ làm đau bọn họ kia chứ? Cô không biết bản thân lúc nào sẽ lại phát điên và làm hại anh cùng Phương Trúc, vậy nên cách tốt nhất chính là cách ly mình khỏi mọi người.
Lâm Ngữ Yến tự nhốt mình trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng, Phàm Dực ở bên ngoài cũng đã kêu cửa hơn nửa tiếng. Các bác sĩ và y tá sau khi nhận được thông báo cũng nhanh chóng đem theo chìa khoá dự phòng vào trong và xếp thành một hàng dài. Chỉ cần Phàm Dực gật đầu một cái là cửa phòng nhà vệ sinh sẽ ngay lập tức được mở ra nhưng anh vẫn chưa không đồng ý.
Bây giờ cảm xúc của Lâm Ngữ Yến đang không ổn định, nếu cứ dồn ép và cưỡng chế cô ra ngoài thì sẽ chỉ làm tình trạng trở nên tồi tệ hơn. Vậy nên anh vẫn đang cố gắng khuyên nhủ, xoa dịu tâm trạng hỗn loạn trong lòng cô.
Có lẽ phương pháp của Phàm Dực đã thực sự có hiệu quả, Lâm Ngữ Yến sau một lúc được anh khuyên nhủ, tâm trạng đã dần bình ổn hơn đôi chút. Nhưng cô vẫn cảm thấy quá áy náy và tự trách để có thể đối diện với Phàm Dực và Phương Trúc ngay lúc này. Trong bầu không khí trầm lắng của phòng bệnh, giọng nói khàn khàn của Lâm Ngữ Yến từ bên trong phòng tắm vọng ra “Anh và tiểu Trúc đi đi, rồi em sẽ ra ngoài.”
Sau nửa tiếng đồng hồ im lặng, cô cuối cùng cũng chịu lên tiếng nói câu đầu tiên. Phàm Dực giờ mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, nhanh chóng đồng ý “Được, được. Anh và Phương Trúc sẽ ra ngoài. Nhưng một bác sĩ và một y tá sẽ lưu lại đây để kiểm tra cho em, có được không Yên Yên?” Phàm Dực vừa nói vừa áp sát người vào cửa, cố gắng lắng nghe những âm thanh phát ra từ bên trong dù là nhỏ nhất.
Một sự trầm mặc kéo dài, nhưng không lâu sau Lâm Ngữ Yến đã lần nữa cất giọng “Được.”
Lúc này Phàm Dực mới thực sự thở phào, anh xoay người nhìn về phía vị bác sĩ chủ trị, thấp giọng lên tiếng “Nhờ anh cả.” Dứt lời anh sải bước ra khỏi phòng bệnh, Giang Mặc đỡ lấy Phương Trúc theo sau, các bác sĩ và y tá khác cũng lần lượt rời khỏi phòng theo trật tự.
Sau khi mọi người đã rời đi hết, vị bác sĩ chủ trị lúc này mới tiến đến cửa nhà vệ sinh, đưa tay gõ nhẹ “Phàm phu nhân, mọi người đã rời đi hết rồi ạ.”
Vài giây sau cửa phòng cạch một tiếng được mở ra, Lâm Ngữ Yến với gương mặt bơ phờ cùng đôi mắt sưng húp chầm chậm bước ra. Bác sĩ chủ trị và y tá không nói một lời nào mà chỉ chăm chú làm các thao tác kiểm tra toàn diện cho cô. Sau khi xác nhận Lâm Ngữ Yến chỉ bị sây sát nhẹ và không có vết thương nào nghiêm trọng, cô y tá nhanh chóng nối lại ống truyền dịch cho cô, bác sĩ cũng bận rộn ghi chú lại các sinh hiệu và chỉ định loại thuốc cho cô sử dụng.
Trong không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng máy móc thiết bị và những âm thanh nhỏ nho do những dụng cụ y tế va vào nhau phát ra, Lâm Ngữ Yến bỗng nhiên bất ngờ lên tiếng “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?”
Động tác viết chữ của vị bác sĩ chủ trị hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng được tiếp tục. Anh vừa ghi chú vừa đáp lời “Rất xin lỗi phu nhân, ông chủ Trạch và ông chủ Phàm đã dặn tôi không được nói cho phu nhân biết.”
Lâm Ngữ Yến cũng đoán trước được chuyện này, cô cụp mắt gật đầu, thông cảm cất giọng “Được, tôi sẽ không làm khó anh. Nhưng đổi lại, tôi sẽ nói ra phỏng đoán của mình, anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được”
Lần này vị bác sĩ chủ trị không đáp lời, nhưng Lâm Ngữ Yến vẫn lên tiếng hỏi “Là ma tuý có phải không?”
Bên phía Quân Thuy ngay khi sau hay tin, Ngô Quân đã lập tức liên lạc và trao đổi với Phàm Dực rồi nhanh chóng thay mặt Lâm Ngữ Yến lên bài đính chính tin đồn.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã được dàn xếp êm đẹp thì tối hôm đó Lâm Ngữ Yến đã phát cơn nghiện lần đầu tiên.
Trùng hợp thay ngay vào thời điểm cô phát cơn, Phương Trúc đã ra ngoài mua trái cây. Phàm Dực và Giang Mặc từ sớm đến giờ vẫn chưa quay lại, vậy nên khi đó chỉ còn một mình Lâm Ngữ Yến ở trong phòng bệnh.
Cô đột nhiên cảm thấy cả cơ thể như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò khắp xung quanh, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Cổ họng khô khốc nóng ran, cảm giác thèm khát một thứ gì đó bất thình lình ập đến và trỗi dậy mạnh mẽ nhưng bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc mình muốn gì.
Sự ngứa ngáy đến đau nhức này khiến cô muốn phát điên lên được. Thần trí dần trở nên mơ mơ màng màng, cô khó chịu tự vỗ vỗ vào đầu để trấn tĩnh lại nhưng bất thành.
Cảm thấy bản thân sắp không thể khống chế được nữa mà phát tiết ra bên ngoài, cô ra sức bấu chặt tấm trải giường đến mức khiến nó nhàu nát để kiềm hãm lại cảm xúc cuồng loạn này. Sau một lúc cố gắng kìm nén, Lâm Ngữ Yến cuối cùng cũng không thể vượt qua sự bức bối khó chịu trong người mà cầm gối lên đập tứ tung để phát tiết, giống như làm vậy sẽ khiến cô thấy thoải mái
hơn đôi chút.
Đúng lúc này Phương Trúc đã đi mua trái cây về, vừa kéo cửa bước vào trong phòng bệnh, cô liền thất kinh khi chứng kiến cảnh tượng Lâm Ngữ Yến như người mất trí dùng gối đập loạn xung quanh.
Phương Trúc vừa hoảng loạn vừa sợ hãi đến mức bật khóc, cô nức nở chạy đến ôm chằm lấy người Lâm Ngữ Yến “Chị Ngữ Yến, chị làm sao vậy? Chị bị làm sao thế này?!”
Nhưng giờ phút này Lâm Ngữ Yến đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô không còn đủ tỉnh táo để nhận ra bản thân đang làm gì nữa. Trong mắt cô Phương Trúc bây giờ không phải là cô em gái bé nhỏ tiểu Trúc cô hết mực cưng chiều thường ngày nữa mà chỉ là một vật cản vướng víu ồn ào phiền nhiễu. Lâm Ngữ Yến không hề nương tay mà đẩy mạnh hất văng người cô ấy ra, khiến Phương Trúc mất thể loạng choạng ngã ra đằng sau.
Cú va chạm khiến Phương Trúc đau điếng, eo cô bị đập mạnh vào cạnh bàn trà kính ở gần đó, điện thoại trong túi cũng vì vậy mà văng ra xa đến tận cửa. Không thể gọi điện cầu cứu Giang Mặc, cô chỉ có thể nhăn mặt cô gắng bò đến chỗ giường bệnh để nhấn chuông gọi bác sĩ và y tá đến nhưng cơn đau ở eo khiến cô hoàn toàn không gượng dậy nổi.
Không thể di chuyển được nên Phương Trúc đành phải tìm cách khác, cô dùng hết sức lực la lên “Bác sĩ! Bác sĩ! Y tá! Có ai không! Giúp chúng tôi với! Giúp chúng tôi!!!” Nhưng đáp lại cô chỉ có âm thanh đập phá của Lâm Ngữ Yến.
Phòng bệnh VIP này cách âm thật sự quá tốt, tốt đến mức không cần thiết! Có lẽ bên trong này dù có trở thành một mớ hỗn độn hay một bãi chiến trường thì bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy bất kì một âm thanh gì.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến vẫn đang phát điên đập đồ loạn xạ ngay trước mặt mà bản thân thì như một đứa vô dụng không thể làm được gì, người chưa một lần nói tục như Phương Trúc lần đầu trong đời phẫn nộ đến mức phải lớn tiếng chửi thề “Căn phòng bệnh VIP khốn kiếp chết tiệt này!”
Không biết có phải vì ông trời cũng bất ngờ khi một người hiền lành vô hại như Phương Trúc cũng có ngày tuyệt vọng đến mức phải thốt ra lời ‘hoa mỹ như thế không mà trùng hợp thay, đúng lúc này Giang Mặc và Phàm Dực từ bên ngoài mở cửa bước vào.
Chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn không ngờ tới đang diễn ra ngay trước mắt, Lâm Ngữ Yến thì phát điên cuồng loạn, Phương Trúc thì ngã sõng soài trên nền đất, hai người lập tức phi thẳng đến chỗ họ. Phàm Dực ngay tức thì chạy đến giữ chặt Lâm Ngữ Yến, Giang Mặc cũng nhanh chóng đỡ Phương Trúc dậy, lo lắng xem xét tình trạng của cô.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến phát cơn đến mức không còn tỉnh táo thế này, Phàm Dực đau lòng nghiến răng ôm chặt cô từ phía sau, hai tay anh vòng ra đằng trước giữ hai tay cô lại. Bị ghì chặt khiến Lâm Ngữ Yến càng thêm bức bối khó chịu, cô như dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa, hai chân ra sức đạp loạn, cố gắng muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Phàm Dực.
Nhưng đương nhiên, sức lực của cô không thể nào sánh bằng sức lực của anh được, sau khi giãy giụa hơn một phút mà không thể thoát ra được, Lâm Ngữ Yến đã cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay của Phàm Dực. Cô không hề nương tay mà cắn nghiến vô cùng mạnh, đến mức khiến cánh tay anh bật máu.
Từ đầu đến cuối Phàm Dực vẫn giữ nguyên tư thế, để mặc cho Lâm Ngữ Yến cắn mình. Trái tim anh lúc này so với cánh tay bị cắn còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, hốc mắt không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ hoe, đôi mắt đục ngầu hằn lên những tơ máu vô cùng đáng sợ.
Sau một hồi cắn chặt không chịu nhả cánh tay của Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến cuối cùng cũng dần tỉnh táo trở lại. Cô buông cánh tay Phàm Dực ra, cơ thể không còn gồng lên căng cứng như dây đàn nữa mà dần thả lỏng. Tâm trí cô lúc này vẫn còn mơ hồ không biết vừa xảy ra chuyện gì, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang quay sang nhìn Phàm Dực, rồi lại quét một lượt khắp căn phòng.
Phòng bệnh vốn sạch đẹp và tiện nghi trước đó bây giờ đã trở thành một mớ lộn xộn ngổn ngang với đống vật dụng bị đổ vỡ. Trong đầu dần hiện lên những ký ức và hình ảnh về sự việc vừa xảy ra, Lâm Ngữ Yến sững sờ mở to đôi mắt, cô đưa hai tay bịt chặt miệng, sợ hãi trước chính những hành động mà mình đã làm.
Cô không dám tin bản thân lại mất trí nà phát điên làm loạn như vậy. Nhìn Phương Trúc đang đỡ eo đứng cạnh bàn trà và Phàm Dực với gương mặt bi thương cùng cánh tay đầy máu ở trước mặt, hai hàng nước mắt vô thức lăn dài trên gò má Lâm ngữ Yến.
Cô đã làm gì thế này? Cô vừa mới làm tổn thương những người mà cô yêu quý ư? Bằng chính đôi tay này? Cô điên rồi! Mất trí thật rồi! Thật quá đáng sợ! Một bản thân khác vô cùng điên loạn mà cô chưa từng biết tới, một bản thân khác sẽ mất kiểm soát mà làm tổn thương những người xung cô.
Đôi mắt Lâm Ngữ Yến tràn ngập sự hoảng loạn cùng kinh hãi, bàn chân vô thức lùi về phía sau. Cô cần phải tránh xa bọn họ để không gây ra thêm tổn hại cho họ! Ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu cô liền xoay người bỏ chạy vào nhà vệ sinh rồi đóng chặt cửa rồi khoá trái. Mặc cho Phàm Dực ở bên ngoài có đập cửa thế nào Lâm Ngữ Yến cũng nhất quyết không mở.
Một người là đứa em gái nhỏ cô nâng niu trong lòng bàn tay và một người là người chồng mà cô yêu hơn cả sinh mạng của mình, sao cô có thể nỡ làm đau bọn họ kia chứ? Cô không biết bản thân lúc nào sẽ lại phát điên và làm hại anh cùng Phương Trúc, vậy nên cách tốt nhất chính là cách ly mình khỏi mọi người.
Lâm Ngữ Yến tự nhốt mình trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng, Phàm Dực ở bên ngoài cũng đã kêu cửa hơn nửa tiếng. Các bác sĩ và y tá sau khi nhận được thông báo cũng nhanh chóng đem theo chìa khoá dự phòng vào trong và xếp thành một hàng dài. Chỉ cần Phàm Dực gật đầu một cái là cửa phòng nhà vệ sinh sẽ ngay lập tức được mở ra nhưng anh vẫn chưa không đồng ý.
Bây giờ cảm xúc của Lâm Ngữ Yến đang không ổn định, nếu cứ dồn ép và cưỡng chế cô ra ngoài thì sẽ chỉ làm tình trạng trở nên tồi tệ hơn. Vậy nên anh vẫn đang cố gắng khuyên nhủ, xoa dịu tâm trạng hỗn loạn trong lòng cô.
Có lẽ phương pháp của Phàm Dực đã thực sự có hiệu quả, Lâm Ngữ Yến sau một lúc được anh khuyên nhủ, tâm trạng đã dần bình ổn hơn đôi chút. Nhưng cô vẫn cảm thấy quá áy náy và tự trách để có thể đối diện với Phàm Dực và Phương Trúc ngay lúc này. Trong bầu không khí trầm lắng của phòng bệnh, giọng nói khàn khàn của Lâm Ngữ Yến từ bên trong phòng tắm vọng ra “Anh và tiểu Trúc đi đi, rồi em sẽ ra ngoài.”
Sau nửa tiếng đồng hồ im lặng, cô cuối cùng cũng chịu lên tiếng nói câu đầu tiên. Phàm Dực giờ mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, nhanh chóng đồng ý “Được, được. Anh và Phương Trúc sẽ ra ngoài. Nhưng một bác sĩ và một y tá sẽ lưu lại đây để kiểm tra cho em, có được không Yên Yên?” Phàm Dực vừa nói vừa áp sát người vào cửa, cố gắng lắng nghe những âm thanh phát ra từ bên trong dù là nhỏ nhất.
Một sự trầm mặc kéo dài, nhưng không lâu sau Lâm Ngữ Yến đã lần nữa cất giọng “Được.”
Lúc này Phàm Dực mới thực sự thở phào, anh xoay người nhìn về phía vị bác sĩ chủ trị, thấp giọng lên tiếng “Nhờ anh cả.” Dứt lời anh sải bước ra khỏi phòng bệnh, Giang Mặc đỡ lấy Phương Trúc theo sau, các bác sĩ và y tá khác cũng lần lượt rời khỏi phòng theo trật tự.
Sau khi mọi người đã rời đi hết, vị bác sĩ chủ trị lúc này mới tiến đến cửa nhà vệ sinh, đưa tay gõ nhẹ “Phàm phu nhân, mọi người đã rời đi hết rồi ạ.”
Vài giây sau cửa phòng cạch một tiếng được mở ra, Lâm Ngữ Yến với gương mặt bơ phờ cùng đôi mắt sưng húp chầm chậm bước ra. Bác sĩ chủ trị và y tá không nói một lời nào mà chỉ chăm chú làm các thao tác kiểm tra toàn diện cho cô. Sau khi xác nhận Lâm Ngữ Yến chỉ bị sây sát nhẹ và không có vết thương nào nghiêm trọng, cô y tá nhanh chóng nối lại ống truyền dịch cho cô, bác sĩ cũng bận rộn ghi chú lại các sinh hiệu và chỉ định loại thuốc cho cô sử dụng.
Trong không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng máy móc thiết bị và những âm thanh nhỏ nho do những dụng cụ y tế va vào nhau phát ra, Lâm Ngữ Yến bỗng nhiên bất ngờ lên tiếng “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?”
Động tác viết chữ của vị bác sĩ chủ trị hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng được tiếp tục. Anh vừa ghi chú vừa đáp lời “Rất xin lỗi phu nhân, ông chủ Trạch và ông chủ Phàm đã dặn tôi không được nói cho phu nhân biết.”
Lâm Ngữ Yến cũng đoán trước được chuyện này, cô cụp mắt gật đầu, thông cảm cất giọng “Được, tôi sẽ không làm khó anh. Nhưng đổi lại, tôi sẽ nói ra phỏng đoán của mình, anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được”
Lần này vị bác sĩ chủ trị không đáp lời, nhưng Lâm Ngữ Yến vẫn lên tiếng hỏi “Là ma tuý có phải không?”
/99
|