Ngay sau khi tỉnh táo trở lại Lâm Ngữ Yến đã cảm thấy nghi ngờ, cảm xúc khi đó của cô rất dữ dội, là cảm giác thèm khát vô cùng mãnh liệt một thứ gì đó, rất giống với biểu hiện của những con nghiện.
Nhưng đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán và linh cảm của bản thân Lâm Ngữ Yến, cô không dám nói chắc chắn hay khẳng định điều gì nên mới mở lời hỏi vị bác sĩ chủ trị. Nhưng quả nhiên, cái gật đầu của bác sĩ đã xác thực những suy đoán của Lâm Ngữ Yến.
Nhưng rốt cuộc làm sao cô lại có thể bị nghiện? Thuốc cấm không phải chỉ sử dụng một hoặc hai lần là có thể bị nghiện được. Cần phải sử dụng với một liều lượng đủ nhiều trong một khoảng thời gian nhất định mới có thể bị nghiện đến mức độ như Lâm Ngữ Yến hiện tại.
Tuy nhiên, dạo gần đây cô không uống thuốc bổ hay các thực phẩm chức năng nào nên có thể loại bỏ khả năng bị đánh tráo thuốc. Nếu không phải là sử dụng trực tiếp, vậy thì chỉ còn lại khả năng là có ai đó đã bỏ ma tuý vào trong thức ăn hoặc đồ uống của cô đều đặn trong một quãng thời gian.
Lâm Ngữ Yến cuộn chặt tay thành nắm đấm, phẫn nộ đến run run, ánh mắt loé lên tia căm phẫn. Rốt cuộc kẻ nào lại có thủ đoạn hèn hạ đến mức này? Lén lút hạ thuốc sao? Đúng là mưu mô và đê tiện!
Nhưng giờ không phải là lúc để tìm kẻ đã ra tay mà điều quan trọng nhất là cô cần tập trung cai nghiện. Cũng không biết vết thương mà cô gây ra cho Phàm Dực như thế nào rồi, nghĩ tới đây Lâm Ngữ Yến quay sang nhìn vị bác sĩ, ngập ngừng cất giọng “Chồng tôi... anh ấy vẫn ổn chứ? Chỗ vết cắn..”
“Ông chủ Phàm vẫn ổn. Vết thương đã được khử trùng và băng bó”
Lâm Ngữ Yến lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm kích lên tiếng “Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn anh”
****
Phàm Dực vì để giữ đúng lời hứa với Lâm Ngữ Yến, đã cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn gặp cô, anh đã không vào phòng bệnh cả ngày hôm nay và không xuất hiện trước mặt cô cho đến khi cô đồng ý muốn gặp mình.
Tuy luôn được bác sĩ và y tá cập nhật tình hình của Lâm Ngữ Yến liên tục nhưng do không được tận mắt kiểm tra, trong lòng anh vẫn cảm thấy vô cùng bất an và lo lắng. Khuya hôm đó, đợi đến khi Lâm Ngữ Yến đã ngủ say, Phàm Dực lúc này mới nhẹ nhàng kéo cửa bước vào.
Anh khẽ khàng tiến đến gần giường bệnh, bàn tay to lớn dũi ra nâng niu vuốt ve gương mặt gầy gò của cô. Động tác của anh vô cùng dịu dàng, giống như đang chạm tay vào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo quý giá, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ gây ra một vết xước lên đấy.
Trên giường bệnh, Lâm Ngữ Yến đang nằm xoay lưng về phía cánh cửa, cô thật ra vẫn còn thức nhưng vì nghe thấy có tiếng người đi vào nên liền nhằm nghiền mắt giả vờ như đang ngủ. Người đến phòng bệnh thăm cô vào giờ này, cũng chỉ có thể là Phàm Dực.
Cảm nhận được hơi ấm cùng sự nâng niu dịu dàng truyền đến từ lòng bàn tay anh, vì sợ làm cô tỉnh giấc mà động tác vuốt ve của Phàm Dực hết sức nhẹ nhàng. Một sự chua xót đột nhiên dâng tràn nơi khoé mắt, Lâm Ngữ Yến chầm chậm xoay người lại nhìn anh. Trong màn đêm tối tịch mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng le lói chiếu vào, đôi mắt ngấn lệ của cô càng trở nên long lanh kiều diễm hơn bao giờ hết.
Phàm Dực rõ ràng có chút sửng sốt, anh không ngờ Lâm Ngữ Yến lại đột ngột tỉnh dậy vào lúc này, trong phút chốc tay chân anh trở nên luống cuống, luýnh quýnh nói lời xin lỗi “Anh... anh xin lỗi. Anh chỉ muốn xem xem em thế nào rồi. Giờ anh... anh đi ra ngay.”
Nói rồi Phàm Dực liền xoay người toang rời đi, nhưng còn chưa kịp bước được bước nào Lâm Ngữ Yến đã giữ tay anh lại. Cô kéo nhẹ anh gần lại phía mình, đưa tay sắn tay áo anh lên kiểm tra vết thương. Nhìn vết cắn do chính cô gây ra trên cổ tay Phàm Dực được một dải băng trắng quấn quanh, Lâm Ngữ Yến nghẹn ngào đau lòng khẽ hôn lên trên vết thương, những giọt nước mắt chực trào nơi khoé mắt cuối cùng cũng không kìm nén được nữa mà lăn dài.
Phàm Dực xót xa cau mày nhìn hành động của Lâm Ngữ Yến, anh cúi người ôm lấy cô vào lòng, cất giọng vỗ về “Anh không sao, anh không sao cả. Em không cần cảm thấy có lỗi. Thật sự không đau một chút nào. Không đau một chút nào cả.”
“Anh bị ngốc sao? Sao lại đứng yên chịu trận để cho em cắn như vậy? Tình huống đó cứ để em ở một mình là được rồi. Sau khi qua cơn sẽ tự nhiên bình thường trở lại.” Lâm Ngữ Yến nức nở lên tiếng, vừa nói cô vừa trách móc đánh đánh vào lưng Phàm Dực vài cái.
Nói là đánh nhưng lực đạo cô dùng còn không đủ để gãi ngứa cho anh. Phàm Dực khoé môi khẽ cong lên, bàn tay dời lên trên xoa xoa đầu Lâm Ngữ Yến, ánh mắt thập phàn yêu chiều “Anh lo em sẽ làm tổn thương chính mình”
Lời này của Phàm Dực đã chính thức phá vỡ sự kìm nén cuối cùng trong lòng Lâm Ngữ Yến, cô oà lên bật khóc như một đứa trẻ, lắp bắp không ngừng nói xin lỗi “Xin lỗi... Em xin lỗi... Em xin lỗi...”
“Thật là, khờ quá. Xin lỗi gì chứ? Không sao, đã không sao cả rồi.” Phàm Dực vẫn ôm chặt Lâm Ngữ Yến trong lòng, bàn tay to lớn ấm áp của anh khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi. Động tác của anh ôn nhu như nước, dịu dàng như làn gió đêm, đồng thời cũng vững chãi ngọn núi, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm và đáng tin cậy.
Mí mắt Lâm Ngữ Yến dần cảm thấy nặng trĩu rồi chầm chậm khép lại, cô cứ như vậy thiếp đi trong vòng tay Phàm Dực, nơi khoé mắt vẫn còn vương lại chút ướt át.
****
Hai tuần tiếp theo Lâm Ngữ Yến có phát cơn thêm vài lần. Mỗi lần như vậy cô đều tự nhét khăn tay vào miệng và bảo Phàm Dực trói hai tay mình lại, đề phòng cô lại phát điên như hôm trước và làm hại đến những người xung quanh.
Ban đầu Phàm Dực đương nhiên không đồng ý, nhưng trước lời đe doạ của Lâm Ngữ Yến rằng nếu anh không làm vậy cô sẽ tự nhốt mình vào trong nhà vệ sinh mỗi khi phát cơn, Phàm Dực không còn cách nào khác chỉ đành thoả hiệp.
Sau lần phát cơn đầu tiên, hai lần tiếp theo Lâm Ngữ Yến cũng rơi vào tình trạng mất kiểm soát và không tỉnh táo. Nhưng càng về sau, nhờ uống thuốc điều độ theo chỉ định của bác sĩ và nhờ liều lượng cùng số lần ăn hoặc uống phải ma tuý của cô không cao, những lần phát cơn sau đó cô vẫn còn giữ được lý trí.
Ngoại trừ cảm thấy toàn thân đau nhức như bị kiến cắn, vô cùng ngứa ngáy và khó chịu ra, cô vẫn còn tỉnh táo để biết bản thân phải kiềm hãm lại cơn nghiện đáng chết này.
Chứng kiến Lâm Ngữ Yến mỗi lần phát cơn đều vô cùng vất vả và đau khổ như muốn chết đi sống lại thế này, Phàm Dực chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy. Có tiền có quyền để làm gì, hô được mưa gọi được gió để làm gì mà bây giờ anh lại chẳng thể làm gì cho cô. Ngoại trừ việc ở cạnh giường bệnh và nắm chặt tay cô ra, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Ngữ Yến một mình chống chọi qua cơn nghiện.
Phương Trúc cũng sợ chết khiếp và khóc bù lu bù loa hết cả lên mỗi lần chứng kiến cô phát cơn. Mỗi khi phát cơn, Lâm Ngữ Yến chẳng những nôn thốc nôn tháo hết thảy những thức ăn cô đã ăn ra, mà còn phát sốt đến 40 độ nhưng cả người lại run rẩy vì lạnh. Toàn thân cô cũng vô cùng đau nhức, giống như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim châm chích khắp cơ thể.
Bao nhiêu ngày Lâm Ngữ Yến đau khổ chống chọi với cơn nghiện, là bấy nhiêu ngày Phàm Dực dính lấy cô không rời dù chỉ nửa bước. Anh hết lòng chăm lo cho cô, từ miếng ăn giấc ngủ cho đến những thứ nhỏ nhặt nhất, anh đều một tay lo liệu chu toàn.
Những công việc chăm sóc Lâm Ngữ Yến này, bình thường vốn do Phương Trúc tiếp quản, vậy nên hành động của Phàm Dực đã trực tiếp khiến cô ấy mất việc, nhưng Phương Trúc cũng chẳng có tâm trí nào để phàn nàn vì bây giờ lịch trình của cô ấy rất bận rộn.
Sáng Phương Trúc sẽ đi chùa, chiều sẽ đi nhà thờ và tối sẽ ở cạnh giường bệnh của Lâm Ngữ Yến chấp tay cầu nguyện. Tất cả các vị thần linh trên đời cô ấy đều khấn vái cầu xin, hi vọng các Ngài sẽ phù hộ cho Lâm Ngữ Yến mau mau khỏi bệnh.
Cuối cùng, sau hai tuần trải qua như địa ngục, Lâm Ngữ Yến đã hoàn toàn cai nghiện thành công. Có lẽ các vị thần linh đã nghe thấy lời cầu xin khẩn thiết và chân thành của Phương Trúc nên giúp cô ấy toại nguyện. Hay cũng có thể là nhờ sự tận tình săn sóc của Phàm Dực mà trạng thái của Lâm Ngữ Yến rất tốt, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Nhưng dù là điều gì đi chăng nữa thì hơn hết, có một điều chắc chắn chính là nhờ sự kiên trì và ngoan cường của bản thân cô.
Sau khi nghe chẩn đoán cuối cùng của bác sĩ, Phương Trúc mừng đến bật khóc tại phòng bệnh, khiến Lâm Ngữ Yến phải dỗ dành cô ấy một hồi lâu. Nhưng không chỉ Phương Trúc, một người bình thường luôn mang vẻ mặt lãnh đạm ít khi biểu lộ cảm xúc như Phàm Dực, đứng trước tin tốt này cũng không giấu được sự vui mừng mà cong môi cười cả ngày.
Tối hôm đó là đêm cuối cùng Lâm Ngữ Yến ở lại bệnh viện. Trong suốt hai tuần này Phàm Dực đã luôn túc trực ở bên cạnh cô không rời nửa bước, ngày nào anh cũng thức khuya dậy sớm để trông coi và chăm sóc cho cô nên hầu như chẳng có bữa nào ngủ được ngon giấc. Vậy nên vì hôm nay đã là ngày cuối, Lâm Ngữ Yến khuyên anh về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt và ngủ một giấc đàng hoàng, không cần lo lắng cho cô vì đêm nay Phương Trúc sẽ ở lại đây cùng cô.
Không có Phàm Dực ở đây nên chẳng ai bắt Lâm Ngữ Yến đi ngủ sớm. Đã 11 giờ khuya mà cô và Phương Trúc vẫn còn cười nói rôm rả, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
“À mà chị nghe gì chưa? Trình Hiểu Yên đã hoàn toàn bị phong sát rồi! Có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể nào bước chân vào showbiz này được nữa. Phương Trúc đang ngồi ở bàn trà vẽ vời hoa lá trời mây, chợt nhớ đến chuyện này nên lập tức kề cho Lâm Ngữ Yến nghe.
“Thật sao?” Lâm Ngữ Yến cất giọng sửng sốt.
“Đúng vậy! Em nghe Giang Mặc nói, là do ông chủ Phàm đã ra tay.”
Lâm Ngữ Yến cau mày khó hiểu, sao Phàm Dực lại phải làm tới mức này? Chẳng lẽ.... ý nghĩa vừa mới hiện lên trong đầu, Phương Trúc đã lần nữa lên tiếng, xác nhận suy đoán của cô “Chuyện chị bị nghiện có liên quan đến cô ta.”
Bàn tay cầm bút chì của Phương Trúc khẽ dừng lại, cô cầm theo quyển sổ cùng ly nước, lon ton chạy lại chỗ giường bệnh Lâm Ngữ Yến rồi ngồi xuống, thấp giọng thuật lại cho cô những thông tin mà cô nghe được từ chỗ Giang Mặc “Vài tuần trước khi chúng ta đi du lịch, có người ở Quân Thụy đã nhìn thấy Trình Hiểu Yên mặc đồng phục của nhân viên giao nước, đến để giao một thùng nước đóng chai vào trong phòng chuyên dụng để trang phục và đồ dùng cá nhân của chị!”
Đúng vậy! Ngẫm lại mới thấy, từ sau khi uống mấy chai nước lấy ở phòng phục trang, cô bắt đầu cảm thấy lừ đừ mệt mỏi và sụt cân liên tục. Thảo nào, hoá ra trong nước có chứa chất cấm!
Lâm Ngữ Yến cuộn chặt tay thành nắm đấm, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt loé lên tia căm phẫn. Trình Hiểu Yên cô cũng quá thâm độc rồi!
Ngưng đoạn Phương Trúc lại tiếp tục “Em nghe anh Mặc nói, lúc biết chuyện ông chủ Phàm đã rất tức giận mà ngay lập tức phát lệnh cho các anh em ở thành phố Bắc lùng sục Trình Hiểu Yên. Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cũng không biết cô ta đã trốn ở cái xó xỉnh nào rồi.”
Nhưng đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán và linh cảm của bản thân Lâm Ngữ Yến, cô không dám nói chắc chắn hay khẳng định điều gì nên mới mở lời hỏi vị bác sĩ chủ trị. Nhưng quả nhiên, cái gật đầu của bác sĩ đã xác thực những suy đoán của Lâm Ngữ Yến.
Nhưng rốt cuộc làm sao cô lại có thể bị nghiện? Thuốc cấm không phải chỉ sử dụng một hoặc hai lần là có thể bị nghiện được. Cần phải sử dụng với một liều lượng đủ nhiều trong một khoảng thời gian nhất định mới có thể bị nghiện đến mức độ như Lâm Ngữ Yến hiện tại.
Tuy nhiên, dạo gần đây cô không uống thuốc bổ hay các thực phẩm chức năng nào nên có thể loại bỏ khả năng bị đánh tráo thuốc. Nếu không phải là sử dụng trực tiếp, vậy thì chỉ còn lại khả năng là có ai đó đã bỏ ma tuý vào trong thức ăn hoặc đồ uống của cô đều đặn trong một quãng thời gian.
Lâm Ngữ Yến cuộn chặt tay thành nắm đấm, phẫn nộ đến run run, ánh mắt loé lên tia căm phẫn. Rốt cuộc kẻ nào lại có thủ đoạn hèn hạ đến mức này? Lén lút hạ thuốc sao? Đúng là mưu mô và đê tiện!
Nhưng giờ không phải là lúc để tìm kẻ đã ra tay mà điều quan trọng nhất là cô cần tập trung cai nghiện. Cũng không biết vết thương mà cô gây ra cho Phàm Dực như thế nào rồi, nghĩ tới đây Lâm Ngữ Yến quay sang nhìn vị bác sĩ, ngập ngừng cất giọng “Chồng tôi... anh ấy vẫn ổn chứ? Chỗ vết cắn..”
“Ông chủ Phàm vẫn ổn. Vết thương đã được khử trùng và băng bó”
Lâm Ngữ Yến lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm kích lên tiếng “Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn anh”
****
Phàm Dực vì để giữ đúng lời hứa với Lâm Ngữ Yến, đã cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn gặp cô, anh đã không vào phòng bệnh cả ngày hôm nay và không xuất hiện trước mặt cô cho đến khi cô đồng ý muốn gặp mình.
Tuy luôn được bác sĩ và y tá cập nhật tình hình của Lâm Ngữ Yến liên tục nhưng do không được tận mắt kiểm tra, trong lòng anh vẫn cảm thấy vô cùng bất an và lo lắng. Khuya hôm đó, đợi đến khi Lâm Ngữ Yến đã ngủ say, Phàm Dực lúc này mới nhẹ nhàng kéo cửa bước vào.
Anh khẽ khàng tiến đến gần giường bệnh, bàn tay to lớn dũi ra nâng niu vuốt ve gương mặt gầy gò của cô. Động tác của anh vô cùng dịu dàng, giống như đang chạm tay vào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo quý giá, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ gây ra một vết xước lên đấy.
Trên giường bệnh, Lâm Ngữ Yến đang nằm xoay lưng về phía cánh cửa, cô thật ra vẫn còn thức nhưng vì nghe thấy có tiếng người đi vào nên liền nhằm nghiền mắt giả vờ như đang ngủ. Người đến phòng bệnh thăm cô vào giờ này, cũng chỉ có thể là Phàm Dực.
Cảm nhận được hơi ấm cùng sự nâng niu dịu dàng truyền đến từ lòng bàn tay anh, vì sợ làm cô tỉnh giấc mà động tác vuốt ve của Phàm Dực hết sức nhẹ nhàng. Một sự chua xót đột nhiên dâng tràn nơi khoé mắt, Lâm Ngữ Yến chầm chậm xoay người lại nhìn anh. Trong màn đêm tối tịch mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng le lói chiếu vào, đôi mắt ngấn lệ của cô càng trở nên long lanh kiều diễm hơn bao giờ hết.
Phàm Dực rõ ràng có chút sửng sốt, anh không ngờ Lâm Ngữ Yến lại đột ngột tỉnh dậy vào lúc này, trong phút chốc tay chân anh trở nên luống cuống, luýnh quýnh nói lời xin lỗi “Anh... anh xin lỗi. Anh chỉ muốn xem xem em thế nào rồi. Giờ anh... anh đi ra ngay.”
Nói rồi Phàm Dực liền xoay người toang rời đi, nhưng còn chưa kịp bước được bước nào Lâm Ngữ Yến đã giữ tay anh lại. Cô kéo nhẹ anh gần lại phía mình, đưa tay sắn tay áo anh lên kiểm tra vết thương. Nhìn vết cắn do chính cô gây ra trên cổ tay Phàm Dực được một dải băng trắng quấn quanh, Lâm Ngữ Yến nghẹn ngào đau lòng khẽ hôn lên trên vết thương, những giọt nước mắt chực trào nơi khoé mắt cuối cùng cũng không kìm nén được nữa mà lăn dài.
Phàm Dực xót xa cau mày nhìn hành động của Lâm Ngữ Yến, anh cúi người ôm lấy cô vào lòng, cất giọng vỗ về “Anh không sao, anh không sao cả. Em không cần cảm thấy có lỗi. Thật sự không đau một chút nào. Không đau một chút nào cả.”
“Anh bị ngốc sao? Sao lại đứng yên chịu trận để cho em cắn như vậy? Tình huống đó cứ để em ở một mình là được rồi. Sau khi qua cơn sẽ tự nhiên bình thường trở lại.” Lâm Ngữ Yến nức nở lên tiếng, vừa nói cô vừa trách móc đánh đánh vào lưng Phàm Dực vài cái.
Nói là đánh nhưng lực đạo cô dùng còn không đủ để gãi ngứa cho anh. Phàm Dực khoé môi khẽ cong lên, bàn tay dời lên trên xoa xoa đầu Lâm Ngữ Yến, ánh mắt thập phàn yêu chiều “Anh lo em sẽ làm tổn thương chính mình”
Lời này của Phàm Dực đã chính thức phá vỡ sự kìm nén cuối cùng trong lòng Lâm Ngữ Yến, cô oà lên bật khóc như một đứa trẻ, lắp bắp không ngừng nói xin lỗi “Xin lỗi... Em xin lỗi... Em xin lỗi...”
“Thật là, khờ quá. Xin lỗi gì chứ? Không sao, đã không sao cả rồi.” Phàm Dực vẫn ôm chặt Lâm Ngữ Yến trong lòng, bàn tay to lớn ấm áp của anh khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi. Động tác của anh ôn nhu như nước, dịu dàng như làn gió đêm, đồng thời cũng vững chãi ngọn núi, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm và đáng tin cậy.
Mí mắt Lâm Ngữ Yến dần cảm thấy nặng trĩu rồi chầm chậm khép lại, cô cứ như vậy thiếp đi trong vòng tay Phàm Dực, nơi khoé mắt vẫn còn vương lại chút ướt át.
****
Hai tuần tiếp theo Lâm Ngữ Yến có phát cơn thêm vài lần. Mỗi lần như vậy cô đều tự nhét khăn tay vào miệng và bảo Phàm Dực trói hai tay mình lại, đề phòng cô lại phát điên như hôm trước và làm hại đến những người xung quanh.
Ban đầu Phàm Dực đương nhiên không đồng ý, nhưng trước lời đe doạ của Lâm Ngữ Yến rằng nếu anh không làm vậy cô sẽ tự nhốt mình vào trong nhà vệ sinh mỗi khi phát cơn, Phàm Dực không còn cách nào khác chỉ đành thoả hiệp.
Sau lần phát cơn đầu tiên, hai lần tiếp theo Lâm Ngữ Yến cũng rơi vào tình trạng mất kiểm soát và không tỉnh táo. Nhưng càng về sau, nhờ uống thuốc điều độ theo chỉ định của bác sĩ và nhờ liều lượng cùng số lần ăn hoặc uống phải ma tuý của cô không cao, những lần phát cơn sau đó cô vẫn còn giữ được lý trí.
Ngoại trừ cảm thấy toàn thân đau nhức như bị kiến cắn, vô cùng ngứa ngáy và khó chịu ra, cô vẫn còn tỉnh táo để biết bản thân phải kiềm hãm lại cơn nghiện đáng chết này.
Chứng kiến Lâm Ngữ Yến mỗi lần phát cơn đều vô cùng vất vả và đau khổ như muốn chết đi sống lại thế này, Phàm Dực chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy. Có tiền có quyền để làm gì, hô được mưa gọi được gió để làm gì mà bây giờ anh lại chẳng thể làm gì cho cô. Ngoại trừ việc ở cạnh giường bệnh và nắm chặt tay cô ra, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Ngữ Yến một mình chống chọi qua cơn nghiện.
Phương Trúc cũng sợ chết khiếp và khóc bù lu bù loa hết cả lên mỗi lần chứng kiến cô phát cơn. Mỗi khi phát cơn, Lâm Ngữ Yến chẳng những nôn thốc nôn tháo hết thảy những thức ăn cô đã ăn ra, mà còn phát sốt đến 40 độ nhưng cả người lại run rẩy vì lạnh. Toàn thân cô cũng vô cùng đau nhức, giống như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim châm chích khắp cơ thể.
Bao nhiêu ngày Lâm Ngữ Yến đau khổ chống chọi với cơn nghiện, là bấy nhiêu ngày Phàm Dực dính lấy cô không rời dù chỉ nửa bước. Anh hết lòng chăm lo cho cô, từ miếng ăn giấc ngủ cho đến những thứ nhỏ nhặt nhất, anh đều một tay lo liệu chu toàn.
Những công việc chăm sóc Lâm Ngữ Yến này, bình thường vốn do Phương Trúc tiếp quản, vậy nên hành động của Phàm Dực đã trực tiếp khiến cô ấy mất việc, nhưng Phương Trúc cũng chẳng có tâm trí nào để phàn nàn vì bây giờ lịch trình của cô ấy rất bận rộn.
Sáng Phương Trúc sẽ đi chùa, chiều sẽ đi nhà thờ và tối sẽ ở cạnh giường bệnh của Lâm Ngữ Yến chấp tay cầu nguyện. Tất cả các vị thần linh trên đời cô ấy đều khấn vái cầu xin, hi vọng các Ngài sẽ phù hộ cho Lâm Ngữ Yến mau mau khỏi bệnh.
Cuối cùng, sau hai tuần trải qua như địa ngục, Lâm Ngữ Yến đã hoàn toàn cai nghiện thành công. Có lẽ các vị thần linh đã nghe thấy lời cầu xin khẩn thiết và chân thành của Phương Trúc nên giúp cô ấy toại nguyện. Hay cũng có thể là nhờ sự tận tình săn sóc của Phàm Dực mà trạng thái của Lâm Ngữ Yến rất tốt, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Nhưng dù là điều gì đi chăng nữa thì hơn hết, có một điều chắc chắn chính là nhờ sự kiên trì và ngoan cường của bản thân cô.
Sau khi nghe chẩn đoán cuối cùng của bác sĩ, Phương Trúc mừng đến bật khóc tại phòng bệnh, khiến Lâm Ngữ Yến phải dỗ dành cô ấy một hồi lâu. Nhưng không chỉ Phương Trúc, một người bình thường luôn mang vẻ mặt lãnh đạm ít khi biểu lộ cảm xúc như Phàm Dực, đứng trước tin tốt này cũng không giấu được sự vui mừng mà cong môi cười cả ngày.
Tối hôm đó là đêm cuối cùng Lâm Ngữ Yến ở lại bệnh viện. Trong suốt hai tuần này Phàm Dực đã luôn túc trực ở bên cạnh cô không rời nửa bước, ngày nào anh cũng thức khuya dậy sớm để trông coi và chăm sóc cho cô nên hầu như chẳng có bữa nào ngủ được ngon giấc. Vậy nên vì hôm nay đã là ngày cuối, Lâm Ngữ Yến khuyên anh về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt và ngủ một giấc đàng hoàng, không cần lo lắng cho cô vì đêm nay Phương Trúc sẽ ở lại đây cùng cô.
Không có Phàm Dực ở đây nên chẳng ai bắt Lâm Ngữ Yến đi ngủ sớm. Đã 11 giờ khuya mà cô và Phương Trúc vẫn còn cười nói rôm rả, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
“À mà chị nghe gì chưa? Trình Hiểu Yên đã hoàn toàn bị phong sát rồi! Có lẽ cả đời này cô ta cũng không thể nào bước chân vào showbiz này được nữa. Phương Trúc đang ngồi ở bàn trà vẽ vời hoa lá trời mây, chợt nhớ đến chuyện này nên lập tức kề cho Lâm Ngữ Yến nghe.
“Thật sao?” Lâm Ngữ Yến cất giọng sửng sốt.
“Đúng vậy! Em nghe Giang Mặc nói, là do ông chủ Phàm đã ra tay.”
Lâm Ngữ Yến cau mày khó hiểu, sao Phàm Dực lại phải làm tới mức này? Chẳng lẽ.... ý nghĩa vừa mới hiện lên trong đầu, Phương Trúc đã lần nữa lên tiếng, xác nhận suy đoán của cô “Chuyện chị bị nghiện có liên quan đến cô ta.”
Bàn tay cầm bút chì của Phương Trúc khẽ dừng lại, cô cầm theo quyển sổ cùng ly nước, lon ton chạy lại chỗ giường bệnh Lâm Ngữ Yến rồi ngồi xuống, thấp giọng thuật lại cho cô những thông tin mà cô nghe được từ chỗ Giang Mặc “Vài tuần trước khi chúng ta đi du lịch, có người ở Quân Thụy đã nhìn thấy Trình Hiểu Yên mặc đồng phục của nhân viên giao nước, đến để giao một thùng nước đóng chai vào trong phòng chuyên dụng để trang phục và đồ dùng cá nhân của chị!”
Đúng vậy! Ngẫm lại mới thấy, từ sau khi uống mấy chai nước lấy ở phòng phục trang, cô bắt đầu cảm thấy lừ đừ mệt mỏi và sụt cân liên tục. Thảo nào, hoá ra trong nước có chứa chất cấm!
Lâm Ngữ Yến cuộn chặt tay thành nắm đấm, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt loé lên tia căm phẫn. Trình Hiểu Yên cô cũng quá thâm độc rồi!
Ngưng đoạn Phương Trúc lại tiếp tục “Em nghe anh Mặc nói, lúc biết chuyện ông chủ Phàm đã rất tức giận mà ngay lập tức phát lệnh cho các anh em ở thành phố Bắc lùng sục Trình Hiểu Yên. Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cũng không biết cô ta đã trốn ở cái xó xỉnh nào rồi.”
/99
|