Em mới nghĩ đến việc cùng anh già đi
Cất giữ những niềm vui nhỏ nhặt
để sau này cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu
và yên ổn chuyện trò
(Điều lãng mạn nhất - Triệu Vịnh Hoa)
-
Lịch học chiều thứ Sáu bị hủy, cả trường tiến hành tổng vệ sinh.
Hà Lạc phụ trách cửa kính và khung ảnh của bảng thông báo trên hành lang. Cô đang lau chùi thì Điền Hinh chạy đến, vừa vung tay vừa gào lên: “Không hay rồi, không hay rồi!”
“Đừng khua khoắng nữa, cậu đi giặt cây lau nhà đúng không? Tay toàn nước đen.”
“Cậu còn bình tĩnh được à! Chương Viễn nhà cậu đang ‘hớp hồn’ con gái nhà người ta ngoài sân kia kìa!” Điền Hinh giậm chân, “Mau đi, mau đi xem.”
“Không phải chứ?” Đang lau cửa, Lý Vân Vy cũng nhảy từ trên ghế xuống, “Cho cậu ta mười lá gan cũng không dám.”
“Đi xem, xem thì biết.” Điền Hinh không giải thích, kéo hai người chạy vội đến sân thể thao.
-
Chương Viễn đang bó gối ngồi dưới gốc cây du lớn, ngắm một cô bé tầm bốn, năm tuổi nhảy tung tăng.
“Cô dạy Hóa họp thường kỳ cuối tuần, bắt tớ trông con hộ.” Chương Viễn cười bất đắc dĩ, “Vốn có đại diện tiêu biểu của bộ môn Hóa là Triệu Thừa Kiệt, nhưng Lạc Lạc vừa trông thấy cậu ấy là bỏ chạy rồi.”
“Tất nhiên, người ta còn bé thế thôi nhưng cũng phân biệt được trai đẹp và quái thú nhé.” Điền Hinh cười giễu Triệu Thừa Kiệt, khiến cậu vung cây chổi chạy sang.
-
Lạc Lạc cầm theo một chiếc giỏ nhỏ, bên trong có snack Oishi tôm cay. Chương Viễn đưa tay lấy một miếng.
“Này, sao cậu lại ăn đồ của trẻ con?” Hà Lạc nói.
“Con bé mời tớ ăn mà, đúng không Lạc Lạc?” Chương Viễn lại chìa ra cho Hà Lạc, “Mời chị này một miếng nhé, chị ấy tham ăn lắm.”
Một đội bóng đi tới dưới bóng cây hóng mát, có người hỏi, “Chương Viễn, con cậu đấy à?”
“Nhìn cho kỹ đi, có điểm nào giống tôi?” Chương Viễn gào lên, ngẩng đầu nhìn Hà Lạc, nhỏ giọng thì thầm, “Chẳng lẽ giống cậu?”
Hà Lạc vừa bực vừa buồn cười, mặt lại hơi nóng lên. Cô sẵng giọng, “Cậu cứ điên tiếp đi, tớ còn phải quay lại lau kính.”
“Thế thì lau chỗ dưới ấy, đoạn trên không với tới thì để cho tớ.”
-
“Ôi, hóa ra là trẻ con mẫu giáo.” Lý Vân Vy bực mình, “Điền Hinh, cậu chém gió mạnh quá.”
“Ấm áp quá mà, các cậu không thấy thế à?” Điền Hinh cười ranh mãnh, “Nhất là lúc Hà Lạc cũng đứng bên cạnh.”
Hà Lạc véo tai cô, “Tớ già đến thế hả?”
“Cậu xem, Hà Lạc giờ cũng biết nói giỡn.” Lý Vân Vy nói, “Gần mực thì đen.”
“Nghĩ mà xem, hai người mà có con hẳn là còn đáng yêu hơn Lạc Lạc.” Điền Hinh khoanh tay trước ngực tỏ vẻ hâm mộ, “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sau này sẽ có một gia đình riêng, có con à?”
“Đầu óc cậu có vấn đề hả?” Hà Lạc vờ giận nhưng má lại nóng lên. Ánh nắng rực rỡ rọi bóng những tán cây loang lổ đầy đất, Chương Viễn ngồi bên cạnh đài phun nước, lúc Lạc Lạc cầm viên đá ném vào trong, cậu ôm đầu, làm ra vẻ cực kì sợ hãi, hệt như một đứa trẻ to xác.
Tiếng lá xào xạc, trong hơi thở như thoảng mùi thơm ngát của cỏ cây hòa chung với không khí ấm áp đầu mùa hạ. Trong một buổi chiều tỏa hương như thế, Hà Lạc bỗng dưng thoáng muộn phiền, khe khẽ thở dài.
“Tương lai còn xa quá.” Cô nói.
“Chỉ tưởng tượng thử thôi mà. Chẳng lẽ cậu vội thực hiện như vậy?” Điền Hinh cười gian.
“Đúng rồi, tớ nhớ đến một bài trắc nghiệm tâm lý trên tạp chí truyền hình ngày hôm nay.” Lý Vân Vy kêu khẽ, “Trắc nghiệm thái độ với hôn nhân đấy. Chúng ta mau về xem đi.”
-
“Để biết thái độ đối với hôn nhân của bạn qua tình yêu, xin hãy chọn loại tình yêu mà bạn cho rằng lãng mạn nhất:
A, Vừa gặp đã yêu, không thể chia lìa.
B, Kiên trì yêu, bền vững 8 năm.
C, Thề sống chết theo nhau đến chân trời góc bể.
D, Yêu xa nhưng luôn chung thủy một lòng.”
“Lãng mạn ấy hả, đương nhiên là A rồi.” Điền Hinh nói, “Hà Lạc chắc chọn B nhỉ? Nếu các cậu kết hôn sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì tính từ bây giờ là vừa đúng tám năm đấy.”
“Chọn A, nghĩa là bạn có thể tha thứ cho việc một nửa của mình vụng trộm nghĩ đến người khác. Hôn nhân của hai người dường như không có sự ràng buộc. Chỉ cần là vợ chồng trên danh nghĩa, bạn sẽ tha thứ cho tất cả những gì anh ấy làm.” Lý Vân Vy đọc.
“Hả, cái quái gì vậy? Chồng tớ mà dám vượt quá giới hạn thì tớ sẽ chém hắn, bảo cả bố tớ đập hắn nữa.” Bố của Điền Hinh là tham mưu trưởng trong quân đội.
“Chọn B, bạn rất trân trọng tình yêu, nhưng hôn nhân của bạn lại khá nguy hiểm. Bởi vì khi tình yêu của đôi bên nhạt đi, bạn không thể đối mặt với hiện thực cuộc sống một cách lý trí, thế nên bạn sẽ không ngừng tìm kiếm sự an ủi cho tâm hồn. Điều này sẽ tạo thành nguy cơ khiến hôn nhân của bạn thất bại.”
“Ồ, ngoại tình trong tư tưởng.” Điền Hinh lo lắng, “Là phụ nữ, vượt quá giới hạn về mặt tinh thần đáng sợ hơn vượt quá giới hạn về mặt thể xác nhiều.”
“Đúng thế, nhưng tớ không chọn B.” Hà Lạc ngẫm nghĩ, “Chọn D đi.”
“Bạn sợ hôn nhân. Không phải vì bạn ghét sự ràng buộc, mà là do bạn không tin quan hệ hôn nhân thực sự được đảm bảo chắc chắn. Bạn hết sức bất an, sợ bị tổn thương, hôn nhân của bạn có khuynh hướng cực đoan, trong nhân cách có khiếm khuyết không thể lấp đầy.” Lý Vân Vy ném quyển tạp chí sang một bên, “Bậy bạ, nghe sao cũng chẳng thấy giống cậu. Cậu bất an? Tớ thấy cậu chỉ thiếu điều khắc hai chữ hạnh phúc lên trán.”
Hà Lạc cười gượng. Xem ra nếu coi yêu xa là lãng mạn thì có nghĩa là mình có sự thiếu hụt về nhân cách.
Tình yêu thế nào là lãng mạn nhất? Triệu Vịnh Hoa có một hát rất hay: “Chuyện lãng mạn nhất em có thể nghĩ đến, là ở bên anh và cùng nhau già đi”.
-
Suốt cả buổi chiều Hà Lạc đều chẳng tập trung. Sau khi quét dọn xong, mọi người hô hào nhau đi chơi bóng, cô chỉ xua tay rồi nằm bò ra bàn ngắm trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ. Nếu có thể, cô rất muốn mình chẳng phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
Chương Viễn hỏi Lý Vân Vy: “Hà Lạc sao vậy? Không vui à?”
“Sao cậu không tự đi mà hỏi?” Lý Vân Vy ngạc nhiên.
“Chắc không phải ăn nhiều mà đau dạ dày đâu nhỉ?” Chương Viễn gõ mặt bàn, “Cậu đi xem xem thế nào, bạn thân của cậu mà.”
“Cậu dám ra lệnh cho tớ? Thế đó không phải bạn gái cậu à?” Lý Vân Vy bật cười.
“Tớ sợ cậu ấy không phải đau dạ dày.” Chương Viễn chẳng biết nói sao, “Cậu cũng biết là có một số chuyện con trai không thể hỏi, đúng không?”
Lý Vân Vy cười cười đi đến bên Hà Lạc, ngồi xuống vỗ vào người cô rồi thuật lại cuộc trò chuyện giữa hai người, còn nói: “Coi cậu ấy quan tâm cậu chưa kìa? Quay lại nhìn đi, bạn cùng bàn của tớ đang xấu hổ đấy.”
Triệu Thừa Kiệt và Cao Phóng chạy đến lôi kéo Chương Viễn, “Đi chơi bóng đi. Mấy thằng nhóc lớp số Năm không phục, muốn đấu một trận với chúng ta.”
“Ai không phục?”
“Đại Tráng. Cái đứa muốn đấu đơn với cậu ấy.”
“À, người chơi bóng siêu dã man lại còn liên tục ngoắc tay ấy hả?” Chương Viễn đứng lên làm điệu bộ ngoắc tay, “Đi thì đi, ai sợ chứ.” Cậu cởi áo sơ mi, mặc áo đấu ra ngoài áo phông trắng, lại lấy bọc tay Nike màu đen từ trong ngăn bàn ra.
-
Hà Lạc gối đầu trên hai cánh tay đặt chồng lên nhau, nghiêng đầu nhìn cậu. Chàng trai dáng cao cao, lưng thẳng tắp, luôn luôn tràn đầy sức sống. Những đường nét góc cạnh và sắc hơn hẳn hồi lớp Mười, đôi vai dường như cũng rộng thêm một chút.
Không một giây phút nào cô muốn rời xa. Cô mong bên cậu mỗi ngày, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi. Cô chẳng muốn bỏ qua bất cứ một cử chỉ, một động tác nào của cậu.
“Cậu không sao chứ? Có muốn tớ đưa về trước không?” Trước khi ra khỏi phòng học, Chương Viễn đi đến hỏi cô.
“Tớ ổn, chỉ là hơi buồn ngủ thôi.” Cô cười mỏi mệt, “Tớ đợi cậu.”
“Thế đừng ra ngoài đấy. Nắng gắt quá, ở lại đây chợp mắt chút đi.” Chương Viễn xoay tròn quả bóng trên ngón tay, “Trông này, siêu chưa?”
“Ừ ừ, cậu là cao thủ.” Hà Lạc lè lưỡi.
-
Một cơn gió ghé vào lớp học, tiếng sách vở loạt soạt, thổi tập giấy nháp của ai đó bay đầy mặt đất. Đằng sau những trang giấy trắng bay bay, bóng lưng của Chương Viễn hẹp lại thành một kẽ hở nhỏ, dáng cậu như ẩn như hiện trong quầng sáng. Thời niên thiếu, ai cũng mang trong mình sự dũng cảm đầy khó hiểu, chẳng hề sợ thời gian và không gian cách trở sẽ đẩy tình cảm ra xa hai phía. Họ còn có thể hát một cách đầy khẳng định: “Nếu trái tim nhìn rõ phương hướng, thì nào ai sợ hai người hai nơi.”
Hà Lạc của năm mười bảy tuổi chỉ sợ không thể được trông thấy cậu mỗi ngày. Chỉ vậy mà thôi.
-
“Con không muốn đi Wellesley.” Cô quả quyết nói.
“Tại sao?” Bố hỏi, “Vẫn lo không thích ứng được với môi trường nước ngoài à?”
“Không muốn đi là không muốn đi. Con cũng không nỡ xa bạn bè trong nước.”
“Bạn bè thì có thể kết giao thêm.” Mẹ cô chen lời.
“Nhưng bố mẹ đều nói tình bạn ở độ tuổi này là thuần khiết nhất mà? Con không muốn một mình đi đến nơi xa như vậy, lại còn có khác biệt văn hóa nữa, làm sao mà kết giao bạn mới được?”
“Con nghĩ thế thật à?” Bố tỏ vẻ nghiêm túc, “Hay là có nguyên nhân gì khác?”
“Không… Không có.” Hà Lạc hơi lắp bắp. Dù sao cô cũng là đứa trẻ không quen nói dối.
“Xưa nay con vẫn thích được đi thăm thú khắp nơi. Con ngưỡng mộ người chú làm ngoại giao lắm mà?” Mẹ nói, “Con không thể hy sinh lý tưởng của mình vì người khác được.”
Hà Lạc vừa chột dạ vừa nghi ngờ. Cô nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh, “Con hy sinh lý tưởng gì vì người khác?”
“Trước kia con quyết định học ban Xã hội đúng không?” Mẹ cô nhanh miệng, thấy chồng nháy mắt thì không kìm được mà thốt ra.
Bố mẹ biết? Làm sao bố mẹ biết? Hà Lạc chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai, kể cả Điền Hinh và Lý Vân Vy, thậm chí cả Chương Viễn. Đầu cô ong ong, thoáng chốc nhận ra vấn đề trong câu hỏi của mẹ.
“Ai bảo con vì người khác mới không học ban Xã hội? Ai bảo thế?”
“Bố mẹ chỉ đoán thôi, vì con thay đổi quyết định nhanh quá.” Bố giải thích.
“Để xác nhận suy đoán đó, bố mẹ đã đọc nhật ký của con đúng không?”
Im lặng. Họ không phủ nhận.
Hà Lạc chỉ muốn bật khóc. Trước giờ cô vẫn luôn tự hào khoe với bạn bè rằng bố mẹ mình tiến bộ, dân chủ đến mức nào, vậy mà họ lại xâm phạm sự riêng tư của cô như thế.
“Cho nên bố mẹ muốn con đi Mỹ để chúng con không được ở bên nhau đúng không?”
“Bố mẹ cũng là muốn tốt cho con, không mong con phải chịu bất cứ tủi hờn nào.” Mẹ nắm chặt tay con gái.
Họ nói nghe hay biết bao, sắc mặt thì cực kì thản nhiên, không hề có chút ý định xin lỗi vì hành vi đọc trộm. Hà Lạc rút tay ra, “Chẳng lẽ bố mẹ đọc trộm nhật ký của con thì con sẽ không tủi hờn sao?”
Bố lên tiếng: “Đấy không phải vấn đề. Vấn đề là con không thể vì một cậu trai mà lỡ dở lựa chọn cả đời của mình.”
Việc bố mẹ xâm phạm sự riêng tư của con cho qua hời hợt như thế sao? Sao bố mẹ biết cậu ấy không phải lựa chọn cả đời của con? Hà Lạc vừa uất ức vừa xấu hổ, không thể thốt ra những lời này.
Mẹ Hà Lạc lại tưởng con gái đang trầm ngâm suy nghĩ nên tiếp tục khuyên bảo: “Con gái ở tuổi các con khá lãng mạn, chỉ cần có một cậu trai nào đó hơi đẹp trai, chơi một trận bóng, hát một bài hát là có thể có ấn tượng mạnh, chứ thực chất không suy nghĩ đến chuyện sau này. Đều là trẻ con, ai có thể hiểu được ai chứ? Có bao nhiêu đôi cuối cùng đến được với nhau? Quan trọng nhất vẫn là phải kiên trì với lựa chọn của mình. Hồi trước khi mẹ ở nhà máy…”
Hà Lạc biết mẹ lại sắp lấy chuyện quá khứ ra để khuyên răn nên mạnh mẽ ngắt lời: “Ngày xưa mẹ có rất nhiều người theo đuổi nhưng xem ra đều chẳng có cơ hội phát triển gì đúng không? Thế nên mẹ đợi mãi, cuối cùng được người khác giới thiệu bố cho. Rốt cuộc là mẹ thích bố hay thích cái bằng đại học của bố vậy?”
Lúc Hà Lạc thốt ra câu này, cả ba người đều tái mặt, cực kì bối rối.
Mẹ xua tay: “Mẹ không nói được con nữa rồi.”
Bố lên tiếng: “Mau xin lỗi mẹ con đi.”
“Con có lỗi gì?” Hà Lạc phải thẳng người, hơi hướng mặt lên mới không làm nước mắt chảy xuống. Vốn cô định dỗ ngọt, bám lấy bố mẹ nũng nịu rồi nhân lúc họ mềm lòng mà thủ thỉ xin xỏ, không ngờ lại dẫn đến chuyện nhật ký, còn lộ thêm tội yêu sớm. Hà Lạc vô cùng chán nản.
“Thôi xong rồi. Chỉ sợ bố mẹ sẽ dùng vũ lực bắt buộc, cầm súng thúc mình lên máy bay mất.” Cô nghĩ.
-
“Tớ sắp đi Mỹ rồi.” Hà Lạc nói với Chương Viễn.
“Hay quá! Có đi qua Chicago không? Nhớ mang đồ lưu niệm của Jordan về cho tớ nhé.” Cậu cười, “Hè này hả? Ở cùng với cậu của cậu?”
Cậu lại còn có tâm trạng mà đùa cơ đấy.
“Không, sang năm.” Hà Lạc cúi đầu, “Đi học đại học.”
“Ồ.”
“Đại học Wellesley. Là trường cũ của Băng Tâm và ba chị em nhà họ Tống ấy.” Hà Lạc kể chuyện qua loa, không nhắc đến việc bố mẹ đọc trộm nhật ký rồi biết được chuyện tình cảm giữa hai người. Dù gì thì chuyện xấu trong nhà cũng không thể để lộ ra bên ngoài được.
Chương Viễn vẫn cười: “Chắc không phải bố cậu định nuôi cậu thành quốc mẫu đấy chứ? Thế thì tớ bị áp lực quá rồi.”
Hà Lạc lườm cậu, trong lòng thầm nghĩ, bố mẹ tớ vốn dĩ không muốn chúng ta ở bên nhau.
“Bốn năm. Nếu tớ đi thì ít nhất sẽ phải ở Mỹ bốn năm.” Cô nói, “Chúng ta phải làm thế nào?”
“Làm thế nào…” Chương Viễn nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Hay là chúng mình bỏ trốn đi.”
“Đừng đùa! Tớ đang nói chuyện nghiêm túc!” Hà Lạc tức quá, véo cậu một cái.
“Thế cậu nghĩ sao?” Chương Viễn không cười nữa, “Chuyện của cậu, cậu phải tự quyết định.”
“Cậu chỉ mong tớ đi thôi đúng không? Sau đó tha hồ xoay quanh cô nhóc Khinh Âm gì đó?” Cô tiếp tục cấu tay cậu.
“Ui… Cậu mạnh tay quá đấy.” Chương Viễn hít sâu, “Tớ cũng mâu thuẫn lắm, cậu hiểu không? Nói thật nhé, nếu không có tớ thì cậu có đi không?”
Hà Lạc ngẫm nghĩ rồi thành thực gật đầu.
“Sẽ vui vẻ mà đi chứ? Sẽ rất mong được đi?”
Cô lại gật đầu.
“Đây chắc là ước mơ của cậu nhỉ?” Chương Viễn nói.
“Không, vì tốt đẹp quá nên tớ chưa từng dám mơ tới.” Hà Lạc nói, “Tớ đã nghĩ chỉ có con cái nhà giàu có quyền thế mới được đi.”
“Thế… nếu tớ cố giữ cậu lại thì có phải rất ích kỷ không?”
Đừng nhìn tớ như vậy. Đừng tỏ ra quân tử vào thời điểm này được không?
Hà Lạc né tránh ánh nhìn chăm chú kia. Cậu hãy nói tớ ở lại đi, chỉ cần cậu giữ tớ lại, tớ sẽ không đi nữa. Lòng cô nóng nảy, suy nghĩ rối bời, chẳng lẽ còn muốn tớ xin cậu hãy giữ tớ lại?
“Vậy tớ đi. Chưa biết chừng có thể trở thành Băng Tâm thứ hai cũng nên.” Càng nghĩ càng bực mình.
Chương Viễn nói: “Nếu cậu muốn làm Băng Tâm thứ hai thì trước kia nên ở ban Xã hội chứ.”
Câu nói này gợi lên ký ức đau buồn của Hà Lạc. Chỉ là một câu nói bình thản, nhưng nghe sao lại châm chọc, khiêu khích đến thế.
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Cô giận dữ, “Ra nước ngoài thì ra nước ngoài. Về sau tớ sẽ nhập quốc tịch ở bên đó rồi đón bố mẹ sang.”
“Thế rất tốt mà. Nhiều người muốn mà chẳng được.” Cậu vẫn chỉ mỉm cười.
Cất giữ những niềm vui nhỏ nhặt
để sau này cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu
và yên ổn chuyện trò
(Điều lãng mạn nhất - Triệu Vịnh Hoa)
-
Lịch học chiều thứ Sáu bị hủy, cả trường tiến hành tổng vệ sinh.
Hà Lạc phụ trách cửa kính và khung ảnh của bảng thông báo trên hành lang. Cô đang lau chùi thì Điền Hinh chạy đến, vừa vung tay vừa gào lên: “Không hay rồi, không hay rồi!”
“Đừng khua khoắng nữa, cậu đi giặt cây lau nhà đúng không? Tay toàn nước đen.”
“Cậu còn bình tĩnh được à! Chương Viễn nhà cậu đang ‘hớp hồn’ con gái nhà người ta ngoài sân kia kìa!” Điền Hinh giậm chân, “Mau đi, mau đi xem.”
“Không phải chứ?” Đang lau cửa, Lý Vân Vy cũng nhảy từ trên ghế xuống, “Cho cậu ta mười lá gan cũng không dám.”
“Đi xem, xem thì biết.” Điền Hinh không giải thích, kéo hai người chạy vội đến sân thể thao.
-
Chương Viễn đang bó gối ngồi dưới gốc cây du lớn, ngắm một cô bé tầm bốn, năm tuổi nhảy tung tăng.
“Cô dạy Hóa họp thường kỳ cuối tuần, bắt tớ trông con hộ.” Chương Viễn cười bất đắc dĩ, “Vốn có đại diện tiêu biểu của bộ môn Hóa là Triệu Thừa Kiệt, nhưng Lạc Lạc vừa trông thấy cậu ấy là bỏ chạy rồi.”
“Tất nhiên, người ta còn bé thế thôi nhưng cũng phân biệt được trai đẹp và quái thú nhé.” Điền Hinh cười giễu Triệu Thừa Kiệt, khiến cậu vung cây chổi chạy sang.
-
Lạc Lạc cầm theo một chiếc giỏ nhỏ, bên trong có snack Oishi tôm cay. Chương Viễn đưa tay lấy một miếng.
“Này, sao cậu lại ăn đồ của trẻ con?” Hà Lạc nói.
“Con bé mời tớ ăn mà, đúng không Lạc Lạc?” Chương Viễn lại chìa ra cho Hà Lạc, “Mời chị này một miếng nhé, chị ấy tham ăn lắm.”
Một đội bóng đi tới dưới bóng cây hóng mát, có người hỏi, “Chương Viễn, con cậu đấy à?”
“Nhìn cho kỹ đi, có điểm nào giống tôi?” Chương Viễn gào lên, ngẩng đầu nhìn Hà Lạc, nhỏ giọng thì thầm, “Chẳng lẽ giống cậu?”
Hà Lạc vừa bực vừa buồn cười, mặt lại hơi nóng lên. Cô sẵng giọng, “Cậu cứ điên tiếp đi, tớ còn phải quay lại lau kính.”
“Thế thì lau chỗ dưới ấy, đoạn trên không với tới thì để cho tớ.”
-
“Ôi, hóa ra là trẻ con mẫu giáo.” Lý Vân Vy bực mình, “Điền Hinh, cậu chém gió mạnh quá.”
“Ấm áp quá mà, các cậu không thấy thế à?” Điền Hinh cười ranh mãnh, “Nhất là lúc Hà Lạc cũng đứng bên cạnh.”
Hà Lạc véo tai cô, “Tớ già đến thế hả?”
“Cậu xem, Hà Lạc giờ cũng biết nói giỡn.” Lý Vân Vy nói, “Gần mực thì đen.”
“Nghĩ mà xem, hai người mà có con hẳn là còn đáng yêu hơn Lạc Lạc.” Điền Hinh khoanh tay trước ngực tỏ vẻ hâm mộ, “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sau này sẽ có một gia đình riêng, có con à?”
“Đầu óc cậu có vấn đề hả?” Hà Lạc vờ giận nhưng má lại nóng lên. Ánh nắng rực rỡ rọi bóng những tán cây loang lổ đầy đất, Chương Viễn ngồi bên cạnh đài phun nước, lúc Lạc Lạc cầm viên đá ném vào trong, cậu ôm đầu, làm ra vẻ cực kì sợ hãi, hệt như một đứa trẻ to xác.
Tiếng lá xào xạc, trong hơi thở như thoảng mùi thơm ngát của cỏ cây hòa chung với không khí ấm áp đầu mùa hạ. Trong một buổi chiều tỏa hương như thế, Hà Lạc bỗng dưng thoáng muộn phiền, khe khẽ thở dài.
“Tương lai còn xa quá.” Cô nói.
“Chỉ tưởng tượng thử thôi mà. Chẳng lẽ cậu vội thực hiện như vậy?” Điền Hinh cười gian.
“Đúng rồi, tớ nhớ đến một bài trắc nghiệm tâm lý trên tạp chí truyền hình ngày hôm nay.” Lý Vân Vy kêu khẽ, “Trắc nghiệm thái độ với hôn nhân đấy. Chúng ta mau về xem đi.”
-
“Để biết thái độ đối với hôn nhân của bạn qua tình yêu, xin hãy chọn loại tình yêu mà bạn cho rằng lãng mạn nhất:
A, Vừa gặp đã yêu, không thể chia lìa.
B, Kiên trì yêu, bền vững 8 năm.
C, Thề sống chết theo nhau đến chân trời góc bể.
D, Yêu xa nhưng luôn chung thủy một lòng.”
“Lãng mạn ấy hả, đương nhiên là A rồi.” Điền Hinh nói, “Hà Lạc chắc chọn B nhỉ? Nếu các cậu kết hôn sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì tính từ bây giờ là vừa đúng tám năm đấy.”
“Chọn A, nghĩa là bạn có thể tha thứ cho việc một nửa của mình vụng trộm nghĩ đến người khác. Hôn nhân của hai người dường như không có sự ràng buộc. Chỉ cần là vợ chồng trên danh nghĩa, bạn sẽ tha thứ cho tất cả những gì anh ấy làm.” Lý Vân Vy đọc.
“Hả, cái quái gì vậy? Chồng tớ mà dám vượt quá giới hạn thì tớ sẽ chém hắn, bảo cả bố tớ đập hắn nữa.” Bố của Điền Hinh là tham mưu trưởng trong quân đội.
“Chọn B, bạn rất trân trọng tình yêu, nhưng hôn nhân của bạn lại khá nguy hiểm. Bởi vì khi tình yêu của đôi bên nhạt đi, bạn không thể đối mặt với hiện thực cuộc sống một cách lý trí, thế nên bạn sẽ không ngừng tìm kiếm sự an ủi cho tâm hồn. Điều này sẽ tạo thành nguy cơ khiến hôn nhân của bạn thất bại.”
“Ồ, ngoại tình trong tư tưởng.” Điền Hinh lo lắng, “Là phụ nữ, vượt quá giới hạn về mặt tinh thần đáng sợ hơn vượt quá giới hạn về mặt thể xác nhiều.”
“Đúng thế, nhưng tớ không chọn B.” Hà Lạc ngẫm nghĩ, “Chọn D đi.”
“Bạn sợ hôn nhân. Không phải vì bạn ghét sự ràng buộc, mà là do bạn không tin quan hệ hôn nhân thực sự được đảm bảo chắc chắn. Bạn hết sức bất an, sợ bị tổn thương, hôn nhân của bạn có khuynh hướng cực đoan, trong nhân cách có khiếm khuyết không thể lấp đầy.” Lý Vân Vy ném quyển tạp chí sang một bên, “Bậy bạ, nghe sao cũng chẳng thấy giống cậu. Cậu bất an? Tớ thấy cậu chỉ thiếu điều khắc hai chữ hạnh phúc lên trán.”
Hà Lạc cười gượng. Xem ra nếu coi yêu xa là lãng mạn thì có nghĩa là mình có sự thiếu hụt về nhân cách.
Tình yêu thế nào là lãng mạn nhất? Triệu Vịnh Hoa có một hát rất hay: “Chuyện lãng mạn nhất em có thể nghĩ đến, là ở bên anh và cùng nhau già đi”.
-
Suốt cả buổi chiều Hà Lạc đều chẳng tập trung. Sau khi quét dọn xong, mọi người hô hào nhau đi chơi bóng, cô chỉ xua tay rồi nằm bò ra bàn ngắm trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ. Nếu có thể, cô rất muốn mình chẳng phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
Chương Viễn hỏi Lý Vân Vy: “Hà Lạc sao vậy? Không vui à?”
“Sao cậu không tự đi mà hỏi?” Lý Vân Vy ngạc nhiên.
“Chắc không phải ăn nhiều mà đau dạ dày đâu nhỉ?” Chương Viễn gõ mặt bàn, “Cậu đi xem xem thế nào, bạn thân của cậu mà.”
“Cậu dám ra lệnh cho tớ? Thế đó không phải bạn gái cậu à?” Lý Vân Vy bật cười.
“Tớ sợ cậu ấy không phải đau dạ dày.” Chương Viễn chẳng biết nói sao, “Cậu cũng biết là có một số chuyện con trai không thể hỏi, đúng không?”
Lý Vân Vy cười cười đi đến bên Hà Lạc, ngồi xuống vỗ vào người cô rồi thuật lại cuộc trò chuyện giữa hai người, còn nói: “Coi cậu ấy quan tâm cậu chưa kìa? Quay lại nhìn đi, bạn cùng bàn của tớ đang xấu hổ đấy.”
Triệu Thừa Kiệt và Cao Phóng chạy đến lôi kéo Chương Viễn, “Đi chơi bóng đi. Mấy thằng nhóc lớp số Năm không phục, muốn đấu một trận với chúng ta.”
“Ai không phục?”
“Đại Tráng. Cái đứa muốn đấu đơn với cậu ấy.”
“À, người chơi bóng siêu dã man lại còn liên tục ngoắc tay ấy hả?” Chương Viễn đứng lên làm điệu bộ ngoắc tay, “Đi thì đi, ai sợ chứ.” Cậu cởi áo sơ mi, mặc áo đấu ra ngoài áo phông trắng, lại lấy bọc tay Nike màu đen từ trong ngăn bàn ra.
-
Hà Lạc gối đầu trên hai cánh tay đặt chồng lên nhau, nghiêng đầu nhìn cậu. Chàng trai dáng cao cao, lưng thẳng tắp, luôn luôn tràn đầy sức sống. Những đường nét góc cạnh và sắc hơn hẳn hồi lớp Mười, đôi vai dường như cũng rộng thêm một chút.
Không một giây phút nào cô muốn rời xa. Cô mong bên cậu mỗi ngày, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi. Cô chẳng muốn bỏ qua bất cứ một cử chỉ, một động tác nào của cậu.
“Cậu không sao chứ? Có muốn tớ đưa về trước không?” Trước khi ra khỏi phòng học, Chương Viễn đi đến hỏi cô.
“Tớ ổn, chỉ là hơi buồn ngủ thôi.” Cô cười mỏi mệt, “Tớ đợi cậu.”
“Thế đừng ra ngoài đấy. Nắng gắt quá, ở lại đây chợp mắt chút đi.” Chương Viễn xoay tròn quả bóng trên ngón tay, “Trông này, siêu chưa?”
“Ừ ừ, cậu là cao thủ.” Hà Lạc lè lưỡi.
-
Một cơn gió ghé vào lớp học, tiếng sách vở loạt soạt, thổi tập giấy nháp của ai đó bay đầy mặt đất. Đằng sau những trang giấy trắng bay bay, bóng lưng của Chương Viễn hẹp lại thành một kẽ hở nhỏ, dáng cậu như ẩn như hiện trong quầng sáng. Thời niên thiếu, ai cũng mang trong mình sự dũng cảm đầy khó hiểu, chẳng hề sợ thời gian và không gian cách trở sẽ đẩy tình cảm ra xa hai phía. Họ còn có thể hát một cách đầy khẳng định: “Nếu trái tim nhìn rõ phương hướng, thì nào ai sợ hai người hai nơi.”
Hà Lạc của năm mười bảy tuổi chỉ sợ không thể được trông thấy cậu mỗi ngày. Chỉ vậy mà thôi.
-
“Con không muốn đi Wellesley.” Cô quả quyết nói.
“Tại sao?” Bố hỏi, “Vẫn lo không thích ứng được với môi trường nước ngoài à?”
“Không muốn đi là không muốn đi. Con cũng không nỡ xa bạn bè trong nước.”
“Bạn bè thì có thể kết giao thêm.” Mẹ cô chen lời.
“Nhưng bố mẹ đều nói tình bạn ở độ tuổi này là thuần khiết nhất mà? Con không muốn một mình đi đến nơi xa như vậy, lại còn có khác biệt văn hóa nữa, làm sao mà kết giao bạn mới được?”
“Con nghĩ thế thật à?” Bố tỏ vẻ nghiêm túc, “Hay là có nguyên nhân gì khác?”
“Không… Không có.” Hà Lạc hơi lắp bắp. Dù sao cô cũng là đứa trẻ không quen nói dối.
“Xưa nay con vẫn thích được đi thăm thú khắp nơi. Con ngưỡng mộ người chú làm ngoại giao lắm mà?” Mẹ nói, “Con không thể hy sinh lý tưởng của mình vì người khác được.”
Hà Lạc vừa chột dạ vừa nghi ngờ. Cô nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh, “Con hy sinh lý tưởng gì vì người khác?”
“Trước kia con quyết định học ban Xã hội đúng không?” Mẹ cô nhanh miệng, thấy chồng nháy mắt thì không kìm được mà thốt ra.
Bố mẹ biết? Làm sao bố mẹ biết? Hà Lạc chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai, kể cả Điền Hinh và Lý Vân Vy, thậm chí cả Chương Viễn. Đầu cô ong ong, thoáng chốc nhận ra vấn đề trong câu hỏi của mẹ.
“Ai bảo con vì người khác mới không học ban Xã hội? Ai bảo thế?”
“Bố mẹ chỉ đoán thôi, vì con thay đổi quyết định nhanh quá.” Bố giải thích.
“Để xác nhận suy đoán đó, bố mẹ đã đọc nhật ký của con đúng không?”
Im lặng. Họ không phủ nhận.
Hà Lạc chỉ muốn bật khóc. Trước giờ cô vẫn luôn tự hào khoe với bạn bè rằng bố mẹ mình tiến bộ, dân chủ đến mức nào, vậy mà họ lại xâm phạm sự riêng tư của cô như thế.
“Cho nên bố mẹ muốn con đi Mỹ để chúng con không được ở bên nhau đúng không?”
“Bố mẹ cũng là muốn tốt cho con, không mong con phải chịu bất cứ tủi hờn nào.” Mẹ nắm chặt tay con gái.
Họ nói nghe hay biết bao, sắc mặt thì cực kì thản nhiên, không hề có chút ý định xin lỗi vì hành vi đọc trộm. Hà Lạc rút tay ra, “Chẳng lẽ bố mẹ đọc trộm nhật ký của con thì con sẽ không tủi hờn sao?”
Bố lên tiếng: “Đấy không phải vấn đề. Vấn đề là con không thể vì một cậu trai mà lỡ dở lựa chọn cả đời của mình.”
Việc bố mẹ xâm phạm sự riêng tư của con cho qua hời hợt như thế sao? Sao bố mẹ biết cậu ấy không phải lựa chọn cả đời của con? Hà Lạc vừa uất ức vừa xấu hổ, không thể thốt ra những lời này.
Mẹ Hà Lạc lại tưởng con gái đang trầm ngâm suy nghĩ nên tiếp tục khuyên bảo: “Con gái ở tuổi các con khá lãng mạn, chỉ cần có một cậu trai nào đó hơi đẹp trai, chơi một trận bóng, hát một bài hát là có thể có ấn tượng mạnh, chứ thực chất không suy nghĩ đến chuyện sau này. Đều là trẻ con, ai có thể hiểu được ai chứ? Có bao nhiêu đôi cuối cùng đến được với nhau? Quan trọng nhất vẫn là phải kiên trì với lựa chọn của mình. Hồi trước khi mẹ ở nhà máy…”
Hà Lạc biết mẹ lại sắp lấy chuyện quá khứ ra để khuyên răn nên mạnh mẽ ngắt lời: “Ngày xưa mẹ có rất nhiều người theo đuổi nhưng xem ra đều chẳng có cơ hội phát triển gì đúng không? Thế nên mẹ đợi mãi, cuối cùng được người khác giới thiệu bố cho. Rốt cuộc là mẹ thích bố hay thích cái bằng đại học của bố vậy?”
Lúc Hà Lạc thốt ra câu này, cả ba người đều tái mặt, cực kì bối rối.
Mẹ xua tay: “Mẹ không nói được con nữa rồi.”
Bố lên tiếng: “Mau xin lỗi mẹ con đi.”
“Con có lỗi gì?” Hà Lạc phải thẳng người, hơi hướng mặt lên mới không làm nước mắt chảy xuống. Vốn cô định dỗ ngọt, bám lấy bố mẹ nũng nịu rồi nhân lúc họ mềm lòng mà thủ thỉ xin xỏ, không ngờ lại dẫn đến chuyện nhật ký, còn lộ thêm tội yêu sớm. Hà Lạc vô cùng chán nản.
“Thôi xong rồi. Chỉ sợ bố mẹ sẽ dùng vũ lực bắt buộc, cầm súng thúc mình lên máy bay mất.” Cô nghĩ.
-
“Tớ sắp đi Mỹ rồi.” Hà Lạc nói với Chương Viễn.
“Hay quá! Có đi qua Chicago không? Nhớ mang đồ lưu niệm của Jordan về cho tớ nhé.” Cậu cười, “Hè này hả? Ở cùng với cậu của cậu?”
Cậu lại còn có tâm trạng mà đùa cơ đấy.
“Không, sang năm.” Hà Lạc cúi đầu, “Đi học đại học.”
“Ồ.”
“Đại học Wellesley. Là trường cũ của Băng Tâm và ba chị em nhà họ Tống ấy.” Hà Lạc kể chuyện qua loa, không nhắc đến việc bố mẹ đọc trộm nhật ký rồi biết được chuyện tình cảm giữa hai người. Dù gì thì chuyện xấu trong nhà cũng không thể để lộ ra bên ngoài được.
Chương Viễn vẫn cười: “Chắc không phải bố cậu định nuôi cậu thành quốc mẫu đấy chứ? Thế thì tớ bị áp lực quá rồi.”
Hà Lạc lườm cậu, trong lòng thầm nghĩ, bố mẹ tớ vốn dĩ không muốn chúng ta ở bên nhau.
“Bốn năm. Nếu tớ đi thì ít nhất sẽ phải ở Mỹ bốn năm.” Cô nói, “Chúng ta phải làm thế nào?”
“Làm thế nào…” Chương Viễn nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Hay là chúng mình bỏ trốn đi.”
“Đừng đùa! Tớ đang nói chuyện nghiêm túc!” Hà Lạc tức quá, véo cậu một cái.
“Thế cậu nghĩ sao?” Chương Viễn không cười nữa, “Chuyện của cậu, cậu phải tự quyết định.”
“Cậu chỉ mong tớ đi thôi đúng không? Sau đó tha hồ xoay quanh cô nhóc Khinh Âm gì đó?” Cô tiếp tục cấu tay cậu.
“Ui… Cậu mạnh tay quá đấy.” Chương Viễn hít sâu, “Tớ cũng mâu thuẫn lắm, cậu hiểu không? Nói thật nhé, nếu không có tớ thì cậu có đi không?”
Hà Lạc ngẫm nghĩ rồi thành thực gật đầu.
“Sẽ vui vẻ mà đi chứ? Sẽ rất mong được đi?”
Cô lại gật đầu.
“Đây chắc là ước mơ của cậu nhỉ?” Chương Viễn nói.
“Không, vì tốt đẹp quá nên tớ chưa từng dám mơ tới.” Hà Lạc nói, “Tớ đã nghĩ chỉ có con cái nhà giàu có quyền thế mới được đi.”
“Thế… nếu tớ cố giữ cậu lại thì có phải rất ích kỷ không?”
Đừng nhìn tớ như vậy. Đừng tỏ ra quân tử vào thời điểm này được không?
Hà Lạc né tránh ánh nhìn chăm chú kia. Cậu hãy nói tớ ở lại đi, chỉ cần cậu giữ tớ lại, tớ sẽ không đi nữa. Lòng cô nóng nảy, suy nghĩ rối bời, chẳng lẽ còn muốn tớ xin cậu hãy giữ tớ lại?
“Vậy tớ đi. Chưa biết chừng có thể trở thành Băng Tâm thứ hai cũng nên.” Càng nghĩ càng bực mình.
Chương Viễn nói: “Nếu cậu muốn làm Băng Tâm thứ hai thì trước kia nên ở ban Xã hội chứ.”
Câu nói này gợi lên ký ức đau buồn của Hà Lạc. Chỉ là một câu nói bình thản, nhưng nghe sao lại châm chọc, khiêu khích đến thế.
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Cô giận dữ, “Ra nước ngoài thì ra nước ngoài. Về sau tớ sẽ nhập quốc tịch ở bên đó rồi đón bố mẹ sang.”
“Thế rất tốt mà. Nhiều người muốn mà chẳng được.” Cậu vẫn chỉ mỉm cười.
/14
|