Những tháng ngày bên anh ngọt ngào như tiếng vĩ cầm tuyệt đẹp
Hiện tại là mãi mãi, em chẳng quan tâm thế giới có đổi thay
Sẽ chẳng có đôi tim nào hòa quyện, thủ thỉ, sưởi ấm nhau như chúng mình
Chỉ một ngày không gặp là thấy nhớ nhung
Yêu anh khiến em dũng cảm, chẳng còn gì khó khăn
Nụ cười anh có thể lau khô nước mắt
Và sau này, dẫu có một mình cũng không còn cảm thấy cô đơn
(Tô Tuệ Luân)
-
Chuyện vốn khó khăn lại gặp thêm nhiều bất lợi. Hà Lạc đang chiến tranh lạnh với bố mẹ, giờ đến Chương Viễn cũng có ý muốn tránh né cô, hai ngày liền không gặp được cậu. Những chuyện này khiến Hà Lạc cảm thấy mình bị địch tấn công từ cả hai phía.
Bài thi Toán thường kỳ của Hà Lạc cực kỳ kém, đến cô chủ nhiệm Lâm Thục Trân cũng thấy bất ngờ, phải gọi cô đến văn phòng hỏi: “Em bỏ trống đến hai câu lớn, có chuyện gì vậy? Giáo viên dạy Toán còn khen em ngày càng tiến bộ cơ mà.”
“Sông có khúc, người có lúc mà cô.” Hà Lạc yếu ớt giải thích, “Em phải đi tìm thầy dạy Toán thắc mắc mới được.”
“Này, đừng chạy.” Cô Lâm ngăn cản, “Có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng của em à?”
Miệng Hà Lạc như méo xệch.
“Đừng nghĩ ngày nào cô cũng chỉ ngồi không ở đây thôi nhé. Các em có chuyện gì cô đều biết cả.” Cô Lâm ra vẻ tự đắc, “Một lũ nhóc con, toàn là mấy chuyện như hôm nay hai người đó ở gần nhau, ngày mai họ lại thân nhau hơn rồi. Cô cũng từng ở độ tuổi của các em mà.”
“Cô nghĩ chúng em sai ạ?” Hà Lạc nói nhưng lòng không phục, chồng cô cũng là bạn cùng lớp thời cấp Ba của cô đấy thôi? Đúng là được làm vua, thua làm giặc.
“Chuyện này vốn không sai, nhưng nếu để ảnh hưởng đến việc học hành thì rõ là sai rồi.” Cô Lâm nói, “Các em đều là trẻ ngoan, không làm chuyện phức tạp lên thì cô cũng có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng sao lại thi tệ như thế, khiến thầy cô khác và phụ huynh bàn tán? Cô mà không gặp các em nói chuyện thì chẳng hóa là bao che à?”
Rõ ràng là cô Lâm nói đúng. Bài thi phải xin chữ ký của phụ huynh, Hà Lạc không dám nên tìm bừa một người đàn ông trên đường giả mạo chữ ký của bố. Về sau bố biết được, nhìn bài thi toàn dấu gạch đỏ của con gái, đôi mày nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Bố thở dài, vừa muốn nói thì đã bị Hà Lạc ngăn lại: “Bố đừng nói, con biết bố muốn nói gì.”
Chắc chắn là sẽ dùng giọng nghiêm trọng mà nói, “Con đã để tình cảm ảnh hưởng đến việc học, nhất định phải đi Wellesley.”
-
Hà Lạc về phòng, đóng sập cửa, cầm lấy tuyển tập sách luyện tập môn Toán mới phát để trên bàn. Gì mà Hải Điến, Hoàng Cương, ba trường ở Đông Bắc… Cô chỉ hận không thể xé hết tất cả, thầm nhủ trong lòng: Tốt lắm, tốt lắm. Nếu mấy người muốn tôi đi Mỹ thì những kỳ thi này tôi cũng chẳng cần tham gia nữa, tôi sẽ chơi hết một năm, thi lấy một đống trứng ngỗng, xem Wellesley còn muốn nhận không.
Nhưng cầm đống sách trên tay, cô lại không làm được. Cứ vậy mà từ bỏ? Từ bỏ hết tương lai? Cứ thế khiến mình phải xấu hổ trường mặt thầy cô, cứ tiếp tục để họ phản đối, tiếp tục xích mích với Chương Viễn?
-
Lý Vân Vy nói: “Hà Lạc, dạo này cậu có vẻ buồn quá, không chơi cùng chúng tớ, không nói chuyện với bạn cùng bàn của tớ, ngày nào cũng hùng hục với môn Toán như kiểu đã hẹn nhau không gặp không về ấy.”
Điền Hinh nói: “Ôi, vợ chồng son giận dỗi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, việc gì mà ngày nào cũng coi đối phương như người vô hình.” Nói xong vội tránh đi, sợ Hà Lạc xông đến bóp má. Đang xinh thế này mà miệng biến thành mõm heo thì rõ là ảnh hưởng đến hình tượng.
Nhưng Hà Lạc chỉ nhướng mày lườm cô rồi nói, “Tớ muốn đi thư viện.”
“Này, bọn Chương Viễn đang thi đấu ở sân thể thao đấy, cậu không đi cổ vũ à?”
“Vô ích thôi.” Bạch Liên bất lực lắc đầu, “Hôm qua cậu ấy nói chuyện với tớ hẳn nửa tiếng.”
“Nói gì?”
“Hypebol, parabol, thay đổi tọa độ, cực tọa độ.”
-
Lúc đi qua sân bóng, bước chân của Hà Lạc thoáng chững lại. Phải nhịn, không được nhìn. Cô ôm chặt sách giáo khoa và sách bài tập, tự cổ vũ bản thân: Hôm nay không xem đấu bóng là để sau này có nhiều cơ hội xem hơn.
Nhưng trước khi vào thư viện, cô vẫn chẳng thể kìm lòng mà quay đầu tìm bóng cậu. Không khó để tìm được Chương Viễn trong sân thể thao, bởi dù cậu ở rất xa, không nhìn được rõ khuôn mặt, nhưng mỗi một động tác thật nhỏ như giơ tay, nhấc chân đều đã khắc sâu trong ấn tượng của Hà Lạc. Mắt cô là ra-đa, có thể tìm thấy mục tiêu trong thời gian ngắn nhất.
Nhìn thật kỹ, nhìn một cách tham lam.
-
Một bộ đề quy định thời gian làm trong 120 phút, Hà Lạc làm đến gần 3 tiếng vẫn có câu khoảng 20 điểm chưa biết giải thế nào. Trong suốt thời gian làm đề cô không cử động, lúc thu dọn cặp sách mới nhận ra chân đã hơi tê.
Bảy giờ trời mới nhá nhem tối. Trên sân tập vẫn còn một dáng người đang ném bóng vào rổ. Chỉ cần liếc mắt Hà Lạc cũng biết là ai.
“Tới ném một quả nào.” Chương Viễn gọi cô.
“Tối quá rồi, không nhìn thấy.”
“Tới vận động chút đi. Hai hôm nay cậu cứ ngồi ngẩn ngơ, tớ thấy sắp bị rỉ luôn rồi.”
“Tớ không ngẩn ngơ, tớ làm đề.” Hà Lạc nhặt bóng, ném một cái, quả bóng đập ầm vào tấm bảng trên rổ.
“Rõ ràng là ngẩn ngơ mà, cũng chẳng nói chuyện nữa.”
“Là cậu không nói chuyện với tớ!” Hà Lạc cáu kỉnh, “Được rồi, vậy cậu có gì muốn nói không?”
Chương Viễn hỏi: “Cậu có xem phim ‘Space Jam’ không? Trong đó có một lời thoại thế này ‘Vừa ném rổ vừa cầu nguyện, ước mơ sẽ thành sự thật.’” Cậu đứng ở vạch ném nói, ném liên tục ba quả vào rổ.
Hà Lạc đập bóng, ném ba quả đều không trúng. “Phí thời gian quý báu của tớ. Tớ đi đây.”
“Cậu biết vì sao cậu không ném vào được không?” Chương Viễn kẹp bóng bên người, “Lúc vẩy tay quá cứng, không có độ cong. Sức con gái vốn yếu, khi vẩy tay phải mềm mại, góc độ cao hơn, nhắm chuẩn khung sau bảng rổ. Phải nhìn xa một chút.”
“Tớ bị cận, không nhìn được xa.” Hà Lạc lên tiếng, “Cậu muốn nói gì?”
“Cậu biết tớ vừa ước gì không?” Chương Viễn cười.
Hà Lạc lắc đầu, thầm nghĩ, có phải cậu ước tớ đừng đi Wellesley?
“Tớ nghĩ, sau này tớ và cậu sẽ đi xem chú Jordan chơi ở NBA, đi xem trực tiếp. Cùng lắm thì cậu sang Mỹ trước, tớ tốt nghiệp đại học xong sẽ xin đi. Chỉ có bốn năm thôi mà. Trong khoảng thời gian ấy cậu vẫn sẽ về đúng chứ?” Chương Viễn nói, “Cậu tin tớ không? Tin vào bản thân mình không?”
Hà Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô cho rằng tình cảm của mình vững như tường đồng vách sắt, cớ sao lại phải xa nhau? Sao cứ nhất định phải nếm trải nỗi đau nhung nhớ?
Chương Viễn nói tiếp, “Tớ biết lần này cậu thi không tốt. Tớ sẽ ôn bài giúp cậu. Nếu làm lỡ dở tương lai của cậu thì tớ chẳng chịu trách nhiệm được đâu.”
Hà Lạc nổi giận: “Hai ngày nay cậu không nói chuyện với tớ là vì sợ bây giờ giữ tớ lại, sau này sẽ phải chịu trách nhiệm đúng không?”
“Nói thế nghe tổn thương quá.” Chương Viễn ỉu xìu, “Trách nhiệm này quá lớn, tớ không nuôi nổi cậu… Cậu ăn khỏe thế cơ mà.”
Hai người lôi kéo xô đẩy nhau rồi bật cười.
Hà Lạc nói: “Vừa nãy cậu định nói tầm nhìn của tớ hạn hẹp chứ gì? Tớ nghĩ rồi, từ nay trở đi sẽ cố gắng học giỏi, nếu có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa hoặc đại học Bắc Kinh thì có lẽ cũng không cần đi Wellesley.”
“Tớ không có ý kiến gì, tớ chỉ ủng hộ quyết định của cậu.” Chương Viễn nói, “Hai hôm nay tớ không nói chuyện là vì không muốn mình làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu.”
“Thế mà hôm nay cậu vẫn đợi tớ ở đây.”
“Tớ sợ cậu không giải được đề sẽ bốc hỏa đốt cháy thư viện.”
Hà Lạc đuổi Chương Viễn chạy vòng quanh sân bóng. Cậu lớn tiếng cười, nhảy qua bồn hoa, suýt va vào một người vừa mới đi ra từ tòa nhà lớp học.
“Xin lỗi thầy ạ.” Chương Viễn vội vàng nói.
Phía sau cậu, Hà Lạc kinh ngạc thốt lên: “Bố…”
-
Về đến nhà, mẹ Hà Lạc vẫn càu nhàu, “Ở lại trường làm bài cũng phải gọi điện báo cho nhà biết chứ. Bố mẹ lo cho con lắm biết không? Con xem đi, thức ăn hâm đi hâm lại cũng đổi vị luôn rồi.”
Cô trộm nhìn bố, chỉ thấy bố tập trung ăn cơm.
-
Hà Lạc bật đèn học, sắp xếp sách vở. Bố cô cầm tờ báo ngồi ở ghế salon phía sau.
“Đừng làm phiền con gái học bài.” Mẹ kéo tay áo bố, “Đi rửa bát giúp em.”
“Anh kiểm tra bài tập của Hà Lạc một chút.” Bố cô gập tờ báo lại, đi tới bàn học lật xem từng quyển sách.
Hà Lạc mở to mắt nhìn, nhỏ giọng, “Bố, đây là bài tập Vật lý, bố xem có hiểu không ạ?”
Bố cô xem một lúc rồi quay lại ghế salon, lẳng lặng nhìn con gái.
“Bố, bố muốn nói gì ạ?” Hà Lạc thầm thở dài. Sao đàn ông cứ giữ chuyện buồn phiền trong lòng như thế? Tên kiêu ngạo Chương Viễn kia thì thôi không bàn, nhưng bố là người giỏi ăn nói nổi tiếng ngành Lịch sử năm xưa, hễ bàn luận gì là toàn trích dẫn kinh điển đấy.
“Là cậu ấy à?” Bố hỏi.
“Vâng.”
“Cao thật.”
“Vâng.”
Cả hai im lặng.
“Bố không biết phải nói sao nữa.” Bố cô xoa đôi bàn tay, “Bố chưa từng giải quyết chuyện thế này. Bố vẫn chưa chuẩn bị xong, con đã lớn mất rồi.”
“Bố mẹ quyết định rồi đấy thôi?” Hà Lạc hậm hực.
“Bố mẹ muốn con đi Mỹ không hẳn là vì chuyện hai đứa yêu nhau, mà thực sự là vì lo cho con. Chẳng qua hai chuyện trùng hợp mà thôi.” Bố nói, “Đề nghị đi Wellesley là cậu con chủ động nói, trước đó bố mẹ cũng không biết gì.”
“Nhưng bố mẹ dã đọc nhật ký của con.” Cứ nghĩ tới là Hà Lạc lại thấy uất ức.
“Bố mẹ không cố ý. Bàn con bừa bộn quá nên mẹ con mới thu dọn hộ. Nhưng hai đứa cũng rất biết chừng mực, không làm chuyện gì quá đáng.”
“Chúng con biết chừng mực, còn bố mẹ thì sao?” Hà Lạc nổi giận, “Bố mẹ vẫn không chịu thừa nhận lỗi sai của mình.”
Bố cô nhíu mày, “Xin lỗi, đúng là bố mẹ đã xâm phạm quyền riêng tư của con. Nhưng đến bây giờ con vẫn chẳng chịu nói gì với bố mẹ, chẳng hạn như lý do học ban Tự nhiên ấy. Chuyện lớn như thế mà bố mẹ cứ bị con qua loa gạt đi.”
“Con biết có nói ra bố mẹ cũng sẽ phản đối!” Hà Lạc nói, “Được, giờ con bày tỏ suy nghĩ của mình. Bố phải cam đoan là sẽ bình tĩnh nghe con nói hết nhé.” Cô gọi cả mẹ đến.
Mẹ Hà Lạc lắc đầu, “Thôi được rồi, bố con làm công tác tư tưởng, mẹ không phải đảng viên, không tham gia.”
“Chẳng mấy khi có cơ hội thế này, không thể bỏ lỡ được. Con chỉ nói một lần thôi.” Hà Lạc nói, “Bố mẹ vẫn luôn coi con là trẻ con, hôm nay có thể kiên nhẫn nghe con nói hết được không ạ? Đừng nghe đến một nửa rồi mất kiên nhẫn, coi thường con ngây thơ.”
“Hai người luôn nói là muốn tốt cho con, luôn nói bố mẹ sẽ không hại con cái của mình. Nhưng bố mẹ có từng nghĩ xem con thực sự mong muốn điều gì hay chưa? Đúng là con muốn đi Wellesley, nhưng nếu không đi được con cũng sẽ không khó chịu, dù sao chuyện ấy cũng quá xa vời.” Hà Lạc như muốn khóc, “Bố mẹ luôn nói đừng yêu sớm, sau này sẽ gặp người hợp với con hơn. Nhưng bố mẹ có từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa? Thời còn trẻ, bố mẹ có từng có cảm giác thích một ai đó vô cùng? Con cảm thấy cậu ấy là người tốt nhất, cũng không cho rằng sẽ gặp được người tốt hơn. Và con cũng biết, nếu bây giờ chúng con xa nhau thì những năm tháng tới đây con cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Bố mẹ lúc nào cũng nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến điểm số, nhưng bố mẹ có thấy thành tích các môn tự nhiên của con đang tiến bộ không ngừng không? Chỉ có lần thi này là kém, nhưng đó là vì chúng con sắp bị tách ra. Nếu hai người cứ nhất định phải gửi con sang Mỹ, con cũng không dám chắc liệu có xảy ra chuyện tồi tệ hơn không.”
Mẹ cô vừa bực mình, vừa buồn cười, “Con đang uy hiếp bố mẹ đấy hả Lạc Lạc?”
“Con biết mẹ muốn cười mà, mẹ muốn cười thì cứ cười đi.” Hà Lạc nói, “Tại sao bố mẹ phải đọc nhật ký mới biết được suy nghĩ của con? Bởi vì có rất nhiều chuyện con không thể nói cùng bố mẹ. Những suy nghĩ từ tận đáy lòng, nói ra lại không được ủng hộ mà chỉ toàn là cười nhạo và phản đối.”
Bố mẹ Hà Lạc nhìn nhau.
“Chẳng có bậc cha mẹ nào không phản đối cả.” Bố nói, “Chẳng lẽ muốn bố mẹ ủng hộ con?”
“Vậy bố mẹ cứ nhìn vào thành tích cuối kỳ của con là được!” Hà Lạc nói, “Con sẽ chứng minh việc lựa chọn ban Tự nhiên lúc trước không phải sai lầm. Chúng con ở bên nhau sẽ không ảnh hưởng đến điểm số.”
“Được, con nói đấy nhé.” Bố cười, “Từ giờ trở đi thứ hạng của con chỉ có thể tăng lên, không được tụt xuống. Chỉ cần tụt một hạng thì khỏi phải bàn cãi chuyện ra nước ngoài nữa.”
Thế nghĩa là giờ đã có đường cứu vãn? Hà Lạc mừng muốn khóc, chỉ hận không thể lập tức gọi cho Chương Viễn. “Biết vậy lần trước thi đội sổ, thế thì sau này lần nào cũng tăng hạng được rồi.”
-
Lúc quay lại phòng ngủ, mẹ Hà Lạc trách chồng: “Sao anh lại hứa với con bé như thế?”
“Hôm nay anh đến trường gặp cô Lâm, cô ấy nói Chương Viễn là đứa trẻ ngoan, thông minh, hiểu chuyện.” Bố Hà Lạc trả lời, “Với lại cô Lâm đã nói một câu khiến anh rất cảm động. Cô ấy nói, tình cảm được xây dựng ở độ tuổi này, nếu sau cùng có thể đến với nhau thì quả thực là cực kỳ hiếm có, cũng là hạnh phúc vô cùng.”
“Cô giáo trẻ này lãng mạn quá mức, dạy hư học sinh.” Mẹ Hà Lạc phàn nàn.
“Em có tuổi nên quên mất rồi hay sao?” Bố Hà Lạc vỗ vào tay vợ, “Hình như chúng ta là bạn học cấp Hai thì phải.”
“Hồi cấp Hai ai hẹn hò với anh đâu?” Mẹ Hà Lạc cười, “Hồi ấy anh còn chẳng cao bằng em. Mà chuyện ra nước ngoài tính sao đây?”
“Làm sao được, tạm hoãn đã. Hai năm nay Lạc Lạc rất ngoan ngoãn, nhưng cũng rất có nguyên tắc, việc nó đã quyết định thì chẳng ai ngăn cản được.” Bố Hà Lạc nói, “Chúng ta chỉ có thể mở đường, không thể chặn. Lỡ hôm nào đó nó bỏ nhà ra đi thì chúng ta có hối cũng không kịp.”
Mẹ Hà Lạc cũng lo lắng.
Hồi nhỏ Hà Lạc không muốn đi nhà trẻ, đến cổng trường là níu chặt lấy góc áo của mẹ không chịu buông tay. Mẹ cô thấy sắp muộn giờ, sợ bị trừ thưởng chuyên cần nên kéo con gái giao cho cô giáo. Hà Lạc khi ấy không nói gì, vẫy tay chào mẹ qua hàng rào sắt, “Mẹ phải đón con sớm nhé, con sẽ chờ ngoan.”
Chưa đến một tiếng sau, cô giáo nhà trẻ đến cơ quan của mẹ Hà Lạc, nói không hay rồi, Hà Lạc biến mất. Đi tìm khắp nơi, đến cả bác gái trong ủy ban dân cư cũng tham gia, cuối cùng bà nội ở ngoại ô bảo chú Hà Lạc vào nội thành, báo tin một mình cô đi tới đó, bảo sao cũng không chịu về.
Gặp lại con gái, ban đầu mẹ Hà Lạc ôm lấy cô khóc lớn, sau đó là thưởng cho một trận roi. Hà Lạc ngậm chặt miệng, tái mặt cũng không chịu xin tha. Về sau cứ có cơ hội là cô vẫn trốn đi, đến cô giáo ở nhà trẻ cũng quen, thường chuẩn bị sẵn xe đạp đuổi theo Hà Lạc gọi: “Quay lại đi Lạc Lạc, hôm nay con không phải ngủ trưa.”
“Tính xấu này của con bé là thừa hưởng từ anh hay em đây?” Mẹ Hà Lạc lo lắng, “Con gái mà cá tính quá mạnh mẽ sẽ không tốt, em lo con bé sau này sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Hiện tại là mãi mãi, em chẳng quan tâm thế giới có đổi thay
Sẽ chẳng có đôi tim nào hòa quyện, thủ thỉ, sưởi ấm nhau như chúng mình
Chỉ một ngày không gặp là thấy nhớ nhung
Yêu anh khiến em dũng cảm, chẳng còn gì khó khăn
Nụ cười anh có thể lau khô nước mắt
Và sau này, dẫu có một mình cũng không còn cảm thấy cô đơn
(Tô Tuệ Luân)
-
Chuyện vốn khó khăn lại gặp thêm nhiều bất lợi. Hà Lạc đang chiến tranh lạnh với bố mẹ, giờ đến Chương Viễn cũng có ý muốn tránh né cô, hai ngày liền không gặp được cậu. Những chuyện này khiến Hà Lạc cảm thấy mình bị địch tấn công từ cả hai phía.
Bài thi Toán thường kỳ của Hà Lạc cực kỳ kém, đến cô chủ nhiệm Lâm Thục Trân cũng thấy bất ngờ, phải gọi cô đến văn phòng hỏi: “Em bỏ trống đến hai câu lớn, có chuyện gì vậy? Giáo viên dạy Toán còn khen em ngày càng tiến bộ cơ mà.”
“Sông có khúc, người có lúc mà cô.” Hà Lạc yếu ớt giải thích, “Em phải đi tìm thầy dạy Toán thắc mắc mới được.”
“Này, đừng chạy.” Cô Lâm ngăn cản, “Có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng của em à?”
Miệng Hà Lạc như méo xệch.
“Đừng nghĩ ngày nào cô cũng chỉ ngồi không ở đây thôi nhé. Các em có chuyện gì cô đều biết cả.” Cô Lâm ra vẻ tự đắc, “Một lũ nhóc con, toàn là mấy chuyện như hôm nay hai người đó ở gần nhau, ngày mai họ lại thân nhau hơn rồi. Cô cũng từng ở độ tuổi của các em mà.”
“Cô nghĩ chúng em sai ạ?” Hà Lạc nói nhưng lòng không phục, chồng cô cũng là bạn cùng lớp thời cấp Ba của cô đấy thôi? Đúng là được làm vua, thua làm giặc.
“Chuyện này vốn không sai, nhưng nếu để ảnh hưởng đến việc học hành thì rõ là sai rồi.” Cô Lâm nói, “Các em đều là trẻ ngoan, không làm chuyện phức tạp lên thì cô cũng có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng sao lại thi tệ như thế, khiến thầy cô khác và phụ huynh bàn tán? Cô mà không gặp các em nói chuyện thì chẳng hóa là bao che à?”
Rõ ràng là cô Lâm nói đúng. Bài thi phải xin chữ ký của phụ huynh, Hà Lạc không dám nên tìm bừa một người đàn ông trên đường giả mạo chữ ký của bố. Về sau bố biết được, nhìn bài thi toàn dấu gạch đỏ của con gái, đôi mày nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Bố thở dài, vừa muốn nói thì đã bị Hà Lạc ngăn lại: “Bố đừng nói, con biết bố muốn nói gì.”
Chắc chắn là sẽ dùng giọng nghiêm trọng mà nói, “Con đã để tình cảm ảnh hưởng đến việc học, nhất định phải đi Wellesley.”
-
Hà Lạc về phòng, đóng sập cửa, cầm lấy tuyển tập sách luyện tập môn Toán mới phát để trên bàn. Gì mà Hải Điến, Hoàng Cương, ba trường ở Đông Bắc… Cô chỉ hận không thể xé hết tất cả, thầm nhủ trong lòng: Tốt lắm, tốt lắm. Nếu mấy người muốn tôi đi Mỹ thì những kỳ thi này tôi cũng chẳng cần tham gia nữa, tôi sẽ chơi hết một năm, thi lấy một đống trứng ngỗng, xem Wellesley còn muốn nhận không.
Nhưng cầm đống sách trên tay, cô lại không làm được. Cứ vậy mà từ bỏ? Từ bỏ hết tương lai? Cứ thế khiến mình phải xấu hổ trường mặt thầy cô, cứ tiếp tục để họ phản đối, tiếp tục xích mích với Chương Viễn?
-
Lý Vân Vy nói: “Hà Lạc, dạo này cậu có vẻ buồn quá, không chơi cùng chúng tớ, không nói chuyện với bạn cùng bàn của tớ, ngày nào cũng hùng hục với môn Toán như kiểu đã hẹn nhau không gặp không về ấy.”
Điền Hinh nói: “Ôi, vợ chồng son giận dỗi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, việc gì mà ngày nào cũng coi đối phương như người vô hình.” Nói xong vội tránh đi, sợ Hà Lạc xông đến bóp má. Đang xinh thế này mà miệng biến thành mõm heo thì rõ là ảnh hưởng đến hình tượng.
Nhưng Hà Lạc chỉ nhướng mày lườm cô rồi nói, “Tớ muốn đi thư viện.”
“Này, bọn Chương Viễn đang thi đấu ở sân thể thao đấy, cậu không đi cổ vũ à?”
“Vô ích thôi.” Bạch Liên bất lực lắc đầu, “Hôm qua cậu ấy nói chuyện với tớ hẳn nửa tiếng.”
“Nói gì?”
“Hypebol, parabol, thay đổi tọa độ, cực tọa độ.”
-
Lúc đi qua sân bóng, bước chân của Hà Lạc thoáng chững lại. Phải nhịn, không được nhìn. Cô ôm chặt sách giáo khoa và sách bài tập, tự cổ vũ bản thân: Hôm nay không xem đấu bóng là để sau này có nhiều cơ hội xem hơn.
Nhưng trước khi vào thư viện, cô vẫn chẳng thể kìm lòng mà quay đầu tìm bóng cậu. Không khó để tìm được Chương Viễn trong sân thể thao, bởi dù cậu ở rất xa, không nhìn được rõ khuôn mặt, nhưng mỗi một động tác thật nhỏ như giơ tay, nhấc chân đều đã khắc sâu trong ấn tượng của Hà Lạc. Mắt cô là ra-đa, có thể tìm thấy mục tiêu trong thời gian ngắn nhất.
Nhìn thật kỹ, nhìn một cách tham lam.
-
Một bộ đề quy định thời gian làm trong 120 phút, Hà Lạc làm đến gần 3 tiếng vẫn có câu khoảng 20 điểm chưa biết giải thế nào. Trong suốt thời gian làm đề cô không cử động, lúc thu dọn cặp sách mới nhận ra chân đã hơi tê.
Bảy giờ trời mới nhá nhem tối. Trên sân tập vẫn còn một dáng người đang ném bóng vào rổ. Chỉ cần liếc mắt Hà Lạc cũng biết là ai.
“Tới ném một quả nào.” Chương Viễn gọi cô.
“Tối quá rồi, không nhìn thấy.”
“Tới vận động chút đi. Hai hôm nay cậu cứ ngồi ngẩn ngơ, tớ thấy sắp bị rỉ luôn rồi.”
“Tớ không ngẩn ngơ, tớ làm đề.” Hà Lạc nhặt bóng, ném một cái, quả bóng đập ầm vào tấm bảng trên rổ.
“Rõ ràng là ngẩn ngơ mà, cũng chẳng nói chuyện nữa.”
“Là cậu không nói chuyện với tớ!” Hà Lạc cáu kỉnh, “Được rồi, vậy cậu có gì muốn nói không?”
Chương Viễn hỏi: “Cậu có xem phim ‘Space Jam’ không? Trong đó có một lời thoại thế này ‘Vừa ném rổ vừa cầu nguyện, ước mơ sẽ thành sự thật.’” Cậu đứng ở vạch ném nói, ném liên tục ba quả vào rổ.
Hà Lạc đập bóng, ném ba quả đều không trúng. “Phí thời gian quý báu của tớ. Tớ đi đây.”
“Cậu biết vì sao cậu không ném vào được không?” Chương Viễn kẹp bóng bên người, “Lúc vẩy tay quá cứng, không có độ cong. Sức con gái vốn yếu, khi vẩy tay phải mềm mại, góc độ cao hơn, nhắm chuẩn khung sau bảng rổ. Phải nhìn xa một chút.”
“Tớ bị cận, không nhìn được xa.” Hà Lạc lên tiếng, “Cậu muốn nói gì?”
“Cậu biết tớ vừa ước gì không?” Chương Viễn cười.
Hà Lạc lắc đầu, thầm nghĩ, có phải cậu ước tớ đừng đi Wellesley?
“Tớ nghĩ, sau này tớ và cậu sẽ đi xem chú Jordan chơi ở NBA, đi xem trực tiếp. Cùng lắm thì cậu sang Mỹ trước, tớ tốt nghiệp đại học xong sẽ xin đi. Chỉ có bốn năm thôi mà. Trong khoảng thời gian ấy cậu vẫn sẽ về đúng chứ?” Chương Viễn nói, “Cậu tin tớ không? Tin vào bản thân mình không?”
Hà Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô cho rằng tình cảm của mình vững như tường đồng vách sắt, cớ sao lại phải xa nhau? Sao cứ nhất định phải nếm trải nỗi đau nhung nhớ?
Chương Viễn nói tiếp, “Tớ biết lần này cậu thi không tốt. Tớ sẽ ôn bài giúp cậu. Nếu làm lỡ dở tương lai của cậu thì tớ chẳng chịu trách nhiệm được đâu.”
Hà Lạc nổi giận: “Hai ngày nay cậu không nói chuyện với tớ là vì sợ bây giờ giữ tớ lại, sau này sẽ phải chịu trách nhiệm đúng không?”
“Nói thế nghe tổn thương quá.” Chương Viễn ỉu xìu, “Trách nhiệm này quá lớn, tớ không nuôi nổi cậu… Cậu ăn khỏe thế cơ mà.”
Hai người lôi kéo xô đẩy nhau rồi bật cười.
Hà Lạc nói: “Vừa nãy cậu định nói tầm nhìn của tớ hạn hẹp chứ gì? Tớ nghĩ rồi, từ nay trở đi sẽ cố gắng học giỏi, nếu có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa hoặc đại học Bắc Kinh thì có lẽ cũng không cần đi Wellesley.”
“Tớ không có ý kiến gì, tớ chỉ ủng hộ quyết định của cậu.” Chương Viễn nói, “Hai hôm nay tớ không nói chuyện là vì không muốn mình làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu.”
“Thế mà hôm nay cậu vẫn đợi tớ ở đây.”
“Tớ sợ cậu không giải được đề sẽ bốc hỏa đốt cháy thư viện.”
Hà Lạc đuổi Chương Viễn chạy vòng quanh sân bóng. Cậu lớn tiếng cười, nhảy qua bồn hoa, suýt va vào một người vừa mới đi ra từ tòa nhà lớp học.
“Xin lỗi thầy ạ.” Chương Viễn vội vàng nói.
Phía sau cậu, Hà Lạc kinh ngạc thốt lên: “Bố…”
-
Về đến nhà, mẹ Hà Lạc vẫn càu nhàu, “Ở lại trường làm bài cũng phải gọi điện báo cho nhà biết chứ. Bố mẹ lo cho con lắm biết không? Con xem đi, thức ăn hâm đi hâm lại cũng đổi vị luôn rồi.”
Cô trộm nhìn bố, chỉ thấy bố tập trung ăn cơm.
-
Hà Lạc bật đèn học, sắp xếp sách vở. Bố cô cầm tờ báo ngồi ở ghế salon phía sau.
“Đừng làm phiền con gái học bài.” Mẹ kéo tay áo bố, “Đi rửa bát giúp em.”
“Anh kiểm tra bài tập của Hà Lạc một chút.” Bố cô gập tờ báo lại, đi tới bàn học lật xem từng quyển sách.
Hà Lạc mở to mắt nhìn, nhỏ giọng, “Bố, đây là bài tập Vật lý, bố xem có hiểu không ạ?”
Bố cô xem một lúc rồi quay lại ghế salon, lẳng lặng nhìn con gái.
“Bố, bố muốn nói gì ạ?” Hà Lạc thầm thở dài. Sao đàn ông cứ giữ chuyện buồn phiền trong lòng như thế? Tên kiêu ngạo Chương Viễn kia thì thôi không bàn, nhưng bố là người giỏi ăn nói nổi tiếng ngành Lịch sử năm xưa, hễ bàn luận gì là toàn trích dẫn kinh điển đấy.
“Là cậu ấy à?” Bố hỏi.
“Vâng.”
“Cao thật.”
“Vâng.”
Cả hai im lặng.
“Bố không biết phải nói sao nữa.” Bố cô xoa đôi bàn tay, “Bố chưa từng giải quyết chuyện thế này. Bố vẫn chưa chuẩn bị xong, con đã lớn mất rồi.”
“Bố mẹ quyết định rồi đấy thôi?” Hà Lạc hậm hực.
“Bố mẹ muốn con đi Mỹ không hẳn là vì chuyện hai đứa yêu nhau, mà thực sự là vì lo cho con. Chẳng qua hai chuyện trùng hợp mà thôi.” Bố nói, “Đề nghị đi Wellesley là cậu con chủ động nói, trước đó bố mẹ cũng không biết gì.”
“Nhưng bố mẹ dã đọc nhật ký của con.” Cứ nghĩ tới là Hà Lạc lại thấy uất ức.
“Bố mẹ không cố ý. Bàn con bừa bộn quá nên mẹ con mới thu dọn hộ. Nhưng hai đứa cũng rất biết chừng mực, không làm chuyện gì quá đáng.”
“Chúng con biết chừng mực, còn bố mẹ thì sao?” Hà Lạc nổi giận, “Bố mẹ vẫn không chịu thừa nhận lỗi sai của mình.”
Bố cô nhíu mày, “Xin lỗi, đúng là bố mẹ đã xâm phạm quyền riêng tư của con. Nhưng đến bây giờ con vẫn chẳng chịu nói gì với bố mẹ, chẳng hạn như lý do học ban Tự nhiên ấy. Chuyện lớn như thế mà bố mẹ cứ bị con qua loa gạt đi.”
“Con biết có nói ra bố mẹ cũng sẽ phản đối!” Hà Lạc nói, “Được, giờ con bày tỏ suy nghĩ của mình. Bố phải cam đoan là sẽ bình tĩnh nghe con nói hết nhé.” Cô gọi cả mẹ đến.
Mẹ Hà Lạc lắc đầu, “Thôi được rồi, bố con làm công tác tư tưởng, mẹ không phải đảng viên, không tham gia.”
“Chẳng mấy khi có cơ hội thế này, không thể bỏ lỡ được. Con chỉ nói một lần thôi.” Hà Lạc nói, “Bố mẹ vẫn luôn coi con là trẻ con, hôm nay có thể kiên nhẫn nghe con nói hết được không ạ? Đừng nghe đến một nửa rồi mất kiên nhẫn, coi thường con ngây thơ.”
“Hai người luôn nói là muốn tốt cho con, luôn nói bố mẹ sẽ không hại con cái của mình. Nhưng bố mẹ có từng nghĩ xem con thực sự mong muốn điều gì hay chưa? Đúng là con muốn đi Wellesley, nhưng nếu không đi được con cũng sẽ không khó chịu, dù sao chuyện ấy cũng quá xa vời.” Hà Lạc như muốn khóc, “Bố mẹ luôn nói đừng yêu sớm, sau này sẽ gặp người hợp với con hơn. Nhưng bố mẹ có từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa? Thời còn trẻ, bố mẹ có từng có cảm giác thích một ai đó vô cùng? Con cảm thấy cậu ấy là người tốt nhất, cũng không cho rằng sẽ gặp được người tốt hơn. Và con cũng biết, nếu bây giờ chúng con xa nhau thì những năm tháng tới đây con cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Bố mẹ lúc nào cũng nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến điểm số, nhưng bố mẹ có thấy thành tích các môn tự nhiên của con đang tiến bộ không ngừng không? Chỉ có lần thi này là kém, nhưng đó là vì chúng con sắp bị tách ra. Nếu hai người cứ nhất định phải gửi con sang Mỹ, con cũng không dám chắc liệu có xảy ra chuyện tồi tệ hơn không.”
Mẹ cô vừa bực mình, vừa buồn cười, “Con đang uy hiếp bố mẹ đấy hả Lạc Lạc?”
“Con biết mẹ muốn cười mà, mẹ muốn cười thì cứ cười đi.” Hà Lạc nói, “Tại sao bố mẹ phải đọc nhật ký mới biết được suy nghĩ của con? Bởi vì có rất nhiều chuyện con không thể nói cùng bố mẹ. Những suy nghĩ từ tận đáy lòng, nói ra lại không được ủng hộ mà chỉ toàn là cười nhạo và phản đối.”
Bố mẹ Hà Lạc nhìn nhau.
“Chẳng có bậc cha mẹ nào không phản đối cả.” Bố nói, “Chẳng lẽ muốn bố mẹ ủng hộ con?”
“Vậy bố mẹ cứ nhìn vào thành tích cuối kỳ của con là được!” Hà Lạc nói, “Con sẽ chứng minh việc lựa chọn ban Tự nhiên lúc trước không phải sai lầm. Chúng con ở bên nhau sẽ không ảnh hưởng đến điểm số.”
“Được, con nói đấy nhé.” Bố cười, “Từ giờ trở đi thứ hạng của con chỉ có thể tăng lên, không được tụt xuống. Chỉ cần tụt một hạng thì khỏi phải bàn cãi chuyện ra nước ngoài nữa.”
Thế nghĩa là giờ đã có đường cứu vãn? Hà Lạc mừng muốn khóc, chỉ hận không thể lập tức gọi cho Chương Viễn. “Biết vậy lần trước thi đội sổ, thế thì sau này lần nào cũng tăng hạng được rồi.”
-
Lúc quay lại phòng ngủ, mẹ Hà Lạc trách chồng: “Sao anh lại hứa với con bé như thế?”
“Hôm nay anh đến trường gặp cô Lâm, cô ấy nói Chương Viễn là đứa trẻ ngoan, thông minh, hiểu chuyện.” Bố Hà Lạc trả lời, “Với lại cô Lâm đã nói một câu khiến anh rất cảm động. Cô ấy nói, tình cảm được xây dựng ở độ tuổi này, nếu sau cùng có thể đến với nhau thì quả thực là cực kỳ hiếm có, cũng là hạnh phúc vô cùng.”
“Cô giáo trẻ này lãng mạn quá mức, dạy hư học sinh.” Mẹ Hà Lạc phàn nàn.
“Em có tuổi nên quên mất rồi hay sao?” Bố Hà Lạc vỗ vào tay vợ, “Hình như chúng ta là bạn học cấp Hai thì phải.”
“Hồi cấp Hai ai hẹn hò với anh đâu?” Mẹ Hà Lạc cười, “Hồi ấy anh còn chẳng cao bằng em. Mà chuyện ra nước ngoài tính sao đây?”
“Làm sao được, tạm hoãn đã. Hai năm nay Lạc Lạc rất ngoan ngoãn, nhưng cũng rất có nguyên tắc, việc nó đã quyết định thì chẳng ai ngăn cản được.” Bố Hà Lạc nói, “Chúng ta chỉ có thể mở đường, không thể chặn. Lỡ hôm nào đó nó bỏ nhà ra đi thì chúng ta có hối cũng không kịp.”
Mẹ Hà Lạc cũng lo lắng.
Hồi nhỏ Hà Lạc không muốn đi nhà trẻ, đến cổng trường là níu chặt lấy góc áo của mẹ không chịu buông tay. Mẹ cô thấy sắp muộn giờ, sợ bị trừ thưởng chuyên cần nên kéo con gái giao cho cô giáo. Hà Lạc khi ấy không nói gì, vẫy tay chào mẹ qua hàng rào sắt, “Mẹ phải đón con sớm nhé, con sẽ chờ ngoan.”
Chưa đến một tiếng sau, cô giáo nhà trẻ đến cơ quan của mẹ Hà Lạc, nói không hay rồi, Hà Lạc biến mất. Đi tìm khắp nơi, đến cả bác gái trong ủy ban dân cư cũng tham gia, cuối cùng bà nội ở ngoại ô bảo chú Hà Lạc vào nội thành, báo tin một mình cô đi tới đó, bảo sao cũng không chịu về.
Gặp lại con gái, ban đầu mẹ Hà Lạc ôm lấy cô khóc lớn, sau đó là thưởng cho một trận roi. Hà Lạc ngậm chặt miệng, tái mặt cũng không chịu xin tha. Về sau cứ có cơ hội là cô vẫn trốn đi, đến cô giáo ở nhà trẻ cũng quen, thường chuẩn bị sẵn xe đạp đuổi theo Hà Lạc gọi: “Quay lại đi Lạc Lạc, hôm nay con không phải ngủ trưa.”
“Tính xấu này của con bé là thừa hưởng từ anh hay em đây?” Mẹ Hà Lạc lo lắng, “Con gái mà cá tính quá mạnh mẽ sẽ không tốt, em lo con bé sau này sẽ phải chịu thiệt thòi.”
/14
|