Kỳ thật, ở khách sạn hiện giờ còn có một người nữa trong lòng bất an hơn cả Kỷ Nhan, người này chẳng ai khác chính là Tô Vi Tín.
Nhưng, Tô Vi Tín bất an không phải vì chuyện thi thể của Diêu Diệp vẫn chưa bị phát hiện, rồi ông ta sẽ bị người ta nghi ngờ.
Ngược lại hoàn toàn, là vì thi thể của Diêu Diệp không những không bị phát hiện, mà giờ còn không chút thương tích hao tổn nào đến khách sạn làm việc như thường !
*
Lúc đó, gặp Diêu Diệp do bỏ việc không xin phép một ngày mà đang bị chủ quản răn dạy. Tô Vi Tín vừa nhìn thấy cô ta, sợ đến mức suýt nữa thì quỳ xuống đất.
Khó khăn lắm mới hồi thần lại được, Tô Vi Tín vội vã bước lên phía trước, ngăn cản vị chủ quản kia.
Diêu Diệp vẫn giữ bộ dạng không kiêu ngạo không phản kháng, từ đầu tới cuối không thèm liếc Tô Vi Tín cái nào.
Điều này càng làm cho Tô Vi Tín sinh ra hoài nghi, bởi vì Diêu Diệp trước giờ cứ nhìn thấy ông ta là quên hết cả, giờ lại có thể lạnh lùng như vậy với mình. Là đang giận dữ ? Hay là do có lý do gì khác ?
Cô ta không chết sao ?
Điều này … …làm sao có thể ?
Về vấn đề này Tô Vi Tín đã hỏi đi hỏi lại chính mình vô số lần, nhưng mỗi lần đáp án đều là không thể nào thế được. Bởi vì cho dù Diêu Diệp không chết, chỉ bị hôn mê, thì sau khi ông ta vứt cô ta xuống sông, cũng không thể nào sống để quay về như thế này được ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Cân nhắc mãi, Tô Vi Tín vẫn là quyết định chủ động tấn công, chứ nếu chỉ đứng đây chờ sự thật được phơi bày thật sự khiến cho ông ta không thể chịu được. Vì thế, Tô Vi Tín hẹn gặp Diêu Diệp ở một tiệm ăn Tây Ban Nha trước đây vẫn thường tới.
Đã hẹn lúc bảy giờ ,Tô Vi Tín lại phải đợi ít nhất hai tiếng đồng hồ, mới thấy Diêu Diệp nhàn nhã đi tới. Chuyện này nếu là trước đây, Tô Vi Tín sớm đã tức giận mà nhảy dựng lên rồi, song giờ ông ta đến nửa câu trách mắng cũng không dám nói, ngược lại còn cố nặn ra một nụ cười.
“Diêu Diệp, em vẫn khỏe chứ ?” Tô Vi Tín thân thiết hỏi han.
“Khỏe, có gì mà không khỏe.” Diêu Diệp gương mặt không chút biểu tình trả lời.
Tô Vi Tín ngẩn ra, lại lập tức nở nụ cười, nhưng, trong lòng cứ cảm thấy Diêu Diệp trước mắt này hoàn toàn khác với trước đây.
“Không sao là tốt, không sao là tốt … …vậy đứa bé có khỏe không ?”
“Đứa bé? Đứa bé ư ?”
Diêu Diệp cứ như đang không hiểu, lại nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, dường như đang mờ mịt vô cùng, sau đó bỗng dưng lại trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Con của tôi khỏe lắm, nó sẽ mãi mãi ở bên tôi, mãi mãi … …”
Nhìn thấy bộ dạng trống rỗng này của Diêu Diệp, Tô Vi Tín bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi. Bởi vì càng nhìn lâu, ông ta càng cảm thấy Diêu Diệp hiện giờ rất không bình thường, song rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào, ông ta lại không thể nói được.
“Ngày hôm đó em làm sao trở về thế ?” Tô Vi Tín kiên trì hỏi. Mặc dù không muốn, nhưng ông ta biết, nếu như không hỏi cho rõ ràng, thì chuyện này sẽ mãi mãi dính lấy ông ta.
“Ngày hôm đó … …không nhớ nữa.” Diêu Diệp vuốt ve bụng mình, cúi đầu đến nửa ngày, rồi mới trả lời.
“Hả ?” Tô Vi Tín ngẩn ra, đối với câu trả lời này quả thực là không thể ngờ đến.
Điều này lại càng làm cho ông ta tò mò hơn. Ngày đó sau khi ông ta đi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Lẽ nào Diêu Diệp bị đập vào đầu, cho nên mới mất trí nhớ như thế này ? Nếu đúng là như thế, vậy thì ông trời cũng thực sự là đối đãi quá tốt với ông ta.
Mặc kệ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Vi Tín trong lòng vẫn thoải mái hơn hẳn. Ông ta nhiệt tình gắp thức ăn cho Diêu Diệp, còn nói chỉ cần là cô ta muốn, ông ta có thể tiếp tục chăm sóc đến cô ta, nếu như đứa bé này thực sự là của ông ta, vậy thì ông ta sẽ nguyện gánh vác trách nhiệm làm cha … …đại khái như vậy …vv… …
Diêu Diệp tựa hồ như chẳng hề có chút hứng thú với những lời hứa hẹn lúc này của Tô Vi Tín, không ngừng tiếp tục vuốt ve bụng mình, giống như đang âu yếm đứa con của mình, căn bản không hề để ý đến Tô Vi Tín đang nói những gì.
Ăn xong bữa, Tô Vi Tín giả mù sa mưa đưa Diêu Diệp về nhà, còn hỏi có muốn ông ta ở lại hay không. Sau khi nhận được lời từ chối dứt khoát, ông ta mới an tâm, huýt sáo mà đi về nhà.
Mấy ngày này có lẽ do quá mệt mỏi, mà Tô Vi Tín vừa nằm xuống đã lập tức ngủ say.
Có điều làm Tô Vi Tín không ngờ tới là, ác mộng không hề rời xa ông ta, thậm chí còn càng lúc càng đến gần hơn.
*
Trong giấc mơ, tất cả đều là tiếng khóc của trẻ nhỏ, đinh tai nhức óc. Làm ồn đến mức khiến Tô Vi Tín không rõ có phải ông ta đã chết rồi hay không, rồi lọt vào mười tám tầng địa ngục của trẻ nhỏ.
Cảnh tượng trước mắt lại càng đáng sợ hơn, ngoài bóng đen mù mịt vô biên, là vô số những con mắt sáng lấp lánh không thể đếm hết được, còn có từng đôi từng đôi tay trắng bệch nhỏ bé đang hướng về phía ông ta … …
Tô Vi Tín hoảng sợ vừa thét lên, vừa đẩy những bàn tay đang chạm vào mình kia … …
Dưới sự hốt hoảng lay gọi của người vợ, Tô Vi Tín cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Nguy hiểm thật!
Tô Vi Tín tự nói với chính mình, suýt chút nữa thì cứ ngỡ là không thể tỉnh dậy được nữa, mà sẽ phải mãi mãi bầu bạn với đám trẻ đáng sợ kia.
Song tại sao lại thế này chứ ? Tô Vi Tín uể oải vô cùng, ông ta chỉ muốn được ngủ một giấc yên ổn mà sao khó đến vậy !
Mang theo hai con mắt thâm quầng, Tô Vi Tín mệt mỏi đến khách sạn. Đến lúc ngồi vào bàn làm việc, ông ta vẫn mệt đến mức không thể mở được mắt ra nữa.
Hiện giờ Tô Vi Tín rốt cuộc đã hiểu được chuyện bi thảm nhất trên thế giới này, chính là muốn ngủ mà không thể ngủ được. Nói ra cũng kỳ quái, chỉ cần nhắm mắt lại, là tiếng khóc của trẻ thơ lại truyền đến.
Đột nhiên, Tô Vi Tín nhớ tới Dịch Đạo. Ông ta lập tức xông ra phía ngoài văn phòng, đi đến chỗ Bách Phú để hỏi thăm tình hình của Dịch Đạo.
Bách Phú lúc này trong tay đang ôm một bó hồng thẫm đến mức phát ra ánh đen, chẳng rõ vì sao, lại thấy Tô Vi Tín vẻ mặt tiều tụy chạy đến chỗ mình, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Có chuyện gì thế ?” Bách Phú cẩn thận hỏi, hiện giờ Tô Vi Tín xem ra giống hệt một kẻ nghiện, thực đúng là có chút dọa người.
“Không có gì, tôi chỉ là có mấy việc muốn hỏi Dịch Đạo mà thôi.” Tô Vi Tín có chút vô lực nói.
Bách Phú không trì hoãn, lập tức đưa số điện thoại của Dịch Đạo cho ông ta, nhìn Tô Vi Tín mãn nguyện cầm lấy số điện thoại đi rồi, trong lòng vẫn rất tò mò. Mấy ngày này, cô luôn thấy Tô Vi Tín rất kỳ lạ, ngày nào cũng là một bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Nhìn tới bó hoa xinh đẹp trong tay mình, Bách Phú lập tức bỏ qua chuyện của Tô Vi Tín, trong tim thầm nghĩ : Hoa này không biết là do ai gửi nhỉ ?
Đang nghĩ tới đó, điện thoại bàn đã đổ chuông, Bách Phú lập tức nhận điện : “Xin chào !”
“Bó hoa đó, cô thích chứ ?” Một giọng đàn ông vô cùng dễ nghe truyền đến.
Bách Phú sửng sốt, ,hỏi lại : “Anh là ai thế ?”
Người đàn ông đó nhẹ cười vang lên : “Chúng ta đã từng gặp mặt rồi, là ở sảnh lớn của khách sạn.”
“Anh là … …Mậu Ly ?” Bách Phú đoán.
“Tôi còn tưởng rằng cô đã không nhớ ra tôi nữa rồi đấy.” Giọng nói dịu dàng của Mậu Ly làm Bách Phú cảm thấy thoải mái khác thường.
“Sao có thể chứ.” Đương nhiên làm sao quên được, người đàn ông đẹp trai như thế, bất kỳ cô gái nào cũng khó mà quên được.
“Mấy giờ cô tan sở ?”
“Sáu giờ .”
“Hôm nay sau khi tan sở tôi mời cô đi xem phim có được không ?”
“A … …” Bách Phú choáng váng, không phải chứ , băng sơn mỹ nam khiến cả cái khách sạn cao cấp này từ trên xuống dưới mất ăn mất ngủ lại mời cô đi xem phim ? Liệu có phải cô đang ngủ mơ hay không ?
“Bách Phú, cô có nghe thấy không đấy ?” Mậu Ly nhẹ giọng gọi, làm trong lòng Bách Phú vô cùng thoải mái, chỉ muốn được nghe anh ta nói thêm mấy câu nữa.
“Được.” Bách Phú trả lời xong, bản thân cũng ngây ra. Rõ ràng chỉ gặp anh ta có một lần, sao có thể tùy tiện đồng ý lời mời của anh ta thế chứ ?
Song Mậu Ly ở bên kia đã nghe được câu trả lời của Bách Phú, làm cô lúc này có muốn đổi ý cũng không được nữa.
“Vậy sáu giờ tôi sẽ đợi cô ở trước cửa khách sạn, không gặp không về.” Không đợi Bách Phú đáp lại, Mậu Ly đã cúp máy, giống như biết được Bách Phú muốn thay đổi ý định vậy.
Đúng là hết cách, chỉ đành đi vậy !
Nhưng, Tô Vi Tín bất an không phải vì chuyện thi thể của Diêu Diệp vẫn chưa bị phát hiện, rồi ông ta sẽ bị người ta nghi ngờ.
Ngược lại hoàn toàn, là vì thi thể của Diêu Diệp không những không bị phát hiện, mà giờ còn không chút thương tích hao tổn nào đến khách sạn làm việc như thường !
*
Lúc đó, gặp Diêu Diệp do bỏ việc không xin phép một ngày mà đang bị chủ quản răn dạy. Tô Vi Tín vừa nhìn thấy cô ta, sợ đến mức suýt nữa thì quỳ xuống đất.
Khó khăn lắm mới hồi thần lại được, Tô Vi Tín vội vã bước lên phía trước, ngăn cản vị chủ quản kia.
Diêu Diệp vẫn giữ bộ dạng không kiêu ngạo không phản kháng, từ đầu tới cuối không thèm liếc Tô Vi Tín cái nào.
Điều này càng làm cho Tô Vi Tín sinh ra hoài nghi, bởi vì Diêu Diệp trước giờ cứ nhìn thấy ông ta là quên hết cả, giờ lại có thể lạnh lùng như vậy với mình. Là đang giận dữ ? Hay là do có lý do gì khác ?
Cô ta không chết sao ?
Điều này … …làm sao có thể ?
Về vấn đề này Tô Vi Tín đã hỏi đi hỏi lại chính mình vô số lần, nhưng mỗi lần đáp án đều là không thể nào thế được. Bởi vì cho dù Diêu Diệp không chết, chỉ bị hôn mê, thì sau khi ông ta vứt cô ta xuống sông, cũng không thể nào sống để quay về như thế này được ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Cân nhắc mãi, Tô Vi Tín vẫn là quyết định chủ động tấn công, chứ nếu chỉ đứng đây chờ sự thật được phơi bày thật sự khiến cho ông ta không thể chịu được. Vì thế, Tô Vi Tín hẹn gặp Diêu Diệp ở một tiệm ăn Tây Ban Nha trước đây vẫn thường tới.
Đã hẹn lúc bảy giờ ,Tô Vi Tín lại phải đợi ít nhất hai tiếng đồng hồ, mới thấy Diêu Diệp nhàn nhã đi tới. Chuyện này nếu là trước đây, Tô Vi Tín sớm đã tức giận mà nhảy dựng lên rồi, song giờ ông ta đến nửa câu trách mắng cũng không dám nói, ngược lại còn cố nặn ra một nụ cười.
“Diêu Diệp, em vẫn khỏe chứ ?” Tô Vi Tín thân thiết hỏi han.
“Khỏe, có gì mà không khỏe.” Diêu Diệp gương mặt không chút biểu tình trả lời.
Tô Vi Tín ngẩn ra, lại lập tức nở nụ cười, nhưng, trong lòng cứ cảm thấy Diêu Diệp trước mắt này hoàn toàn khác với trước đây.
“Không sao là tốt, không sao là tốt … …vậy đứa bé có khỏe không ?”
“Đứa bé? Đứa bé ư ?”
Diêu Diệp cứ như đang không hiểu, lại nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, dường như đang mờ mịt vô cùng, sau đó bỗng dưng lại trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Con của tôi khỏe lắm, nó sẽ mãi mãi ở bên tôi, mãi mãi … …”
Nhìn thấy bộ dạng trống rỗng này của Diêu Diệp, Tô Vi Tín bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi. Bởi vì càng nhìn lâu, ông ta càng cảm thấy Diêu Diệp hiện giờ rất không bình thường, song rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào, ông ta lại không thể nói được.
“Ngày hôm đó em làm sao trở về thế ?” Tô Vi Tín kiên trì hỏi. Mặc dù không muốn, nhưng ông ta biết, nếu như không hỏi cho rõ ràng, thì chuyện này sẽ mãi mãi dính lấy ông ta.
“Ngày hôm đó … …không nhớ nữa.” Diêu Diệp vuốt ve bụng mình, cúi đầu đến nửa ngày, rồi mới trả lời.
“Hả ?” Tô Vi Tín ngẩn ra, đối với câu trả lời này quả thực là không thể ngờ đến.
Điều này lại càng làm cho ông ta tò mò hơn. Ngày đó sau khi ông ta đi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Lẽ nào Diêu Diệp bị đập vào đầu, cho nên mới mất trí nhớ như thế này ? Nếu đúng là như thế, vậy thì ông trời cũng thực sự là đối đãi quá tốt với ông ta.
Mặc kệ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Vi Tín trong lòng vẫn thoải mái hơn hẳn. Ông ta nhiệt tình gắp thức ăn cho Diêu Diệp, còn nói chỉ cần là cô ta muốn, ông ta có thể tiếp tục chăm sóc đến cô ta, nếu như đứa bé này thực sự là của ông ta, vậy thì ông ta sẽ nguyện gánh vác trách nhiệm làm cha … …đại khái như vậy …vv… …
Diêu Diệp tựa hồ như chẳng hề có chút hứng thú với những lời hứa hẹn lúc này của Tô Vi Tín, không ngừng tiếp tục vuốt ve bụng mình, giống như đang âu yếm đứa con của mình, căn bản không hề để ý đến Tô Vi Tín đang nói những gì.
Ăn xong bữa, Tô Vi Tín giả mù sa mưa đưa Diêu Diệp về nhà, còn hỏi có muốn ông ta ở lại hay không. Sau khi nhận được lời từ chối dứt khoát, ông ta mới an tâm, huýt sáo mà đi về nhà.
Mấy ngày này có lẽ do quá mệt mỏi, mà Tô Vi Tín vừa nằm xuống đã lập tức ngủ say.
Có điều làm Tô Vi Tín không ngờ tới là, ác mộng không hề rời xa ông ta, thậm chí còn càng lúc càng đến gần hơn.
*
Trong giấc mơ, tất cả đều là tiếng khóc của trẻ nhỏ, đinh tai nhức óc. Làm ồn đến mức khiến Tô Vi Tín không rõ có phải ông ta đã chết rồi hay không, rồi lọt vào mười tám tầng địa ngục của trẻ nhỏ.
Cảnh tượng trước mắt lại càng đáng sợ hơn, ngoài bóng đen mù mịt vô biên, là vô số những con mắt sáng lấp lánh không thể đếm hết được, còn có từng đôi từng đôi tay trắng bệch nhỏ bé đang hướng về phía ông ta … …
Tô Vi Tín hoảng sợ vừa thét lên, vừa đẩy những bàn tay đang chạm vào mình kia … …
Dưới sự hốt hoảng lay gọi của người vợ, Tô Vi Tín cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Nguy hiểm thật!
Tô Vi Tín tự nói với chính mình, suýt chút nữa thì cứ ngỡ là không thể tỉnh dậy được nữa, mà sẽ phải mãi mãi bầu bạn với đám trẻ đáng sợ kia.
Song tại sao lại thế này chứ ? Tô Vi Tín uể oải vô cùng, ông ta chỉ muốn được ngủ một giấc yên ổn mà sao khó đến vậy !
Mang theo hai con mắt thâm quầng, Tô Vi Tín mệt mỏi đến khách sạn. Đến lúc ngồi vào bàn làm việc, ông ta vẫn mệt đến mức không thể mở được mắt ra nữa.
Hiện giờ Tô Vi Tín rốt cuộc đã hiểu được chuyện bi thảm nhất trên thế giới này, chính là muốn ngủ mà không thể ngủ được. Nói ra cũng kỳ quái, chỉ cần nhắm mắt lại, là tiếng khóc của trẻ thơ lại truyền đến.
Đột nhiên, Tô Vi Tín nhớ tới Dịch Đạo. Ông ta lập tức xông ra phía ngoài văn phòng, đi đến chỗ Bách Phú để hỏi thăm tình hình của Dịch Đạo.
Bách Phú lúc này trong tay đang ôm một bó hồng thẫm đến mức phát ra ánh đen, chẳng rõ vì sao, lại thấy Tô Vi Tín vẻ mặt tiều tụy chạy đến chỗ mình, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Có chuyện gì thế ?” Bách Phú cẩn thận hỏi, hiện giờ Tô Vi Tín xem ra giống hệt một kẻ nghiện, thực đúng là có chút dọa người.
“Không có gì, tôi chỉ là có mấy việc muốn hỏi Dịch Đạo mà thôi.” Tô Vi Tín có chút vô lực nói.
Bách Phú không trì hoãn, lập tức đưa số điện thoại của Dịch Đạo cho ông ta, nhìn Tô Vi Tín mãn nguyện cầm lấy số điện thoại đi rồi, trong lòng vẫn rất tò mò. Mấy ngày này, cô luôn thấy Tô Vi Tín rất kỳ lạ, ngày nào cũng là một bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
Nhìn tới bó hoa xinh đẹp trong tay mình, Bách Phú lập tức bỏ qua chuyện của Tô Vi Tín, trong tim thầm nghĩ : Hoa này không biết là do ai gửi nhỉ ?
Đang nghĩ tới đó, điện thoại bàn đã đổ chuông, Bách Phú lập tức nhận điện : “Xin chào !”
“Bó hoa đó, cô thích chứ ?” Một giọng đàn ông vô cùng dễ nghe truyền đến.
Bách Phú sửng sốt, ,hỏi lại : “Anh là ai thế ?”
Người đàn ông đó nhẹ cười vang lên : “Chúng ta đã từng gặp mặt rồi, là ở sảnh lớn của khách sạn.”
“Anh là … …Mậu Ly ?” Bách Phú đoán.
“Tôi còn tưởng rằng cô đã không nhớ ra tôi nữa rồi đấy.” Giọng nói dịu dàng của Mậu Ly làm Bách Phú cảm thấy thoải mái khác thường.
“Sao có thể chứ.” Đương nhiên làm sao quên được, người đàn ông đẹp trai như thế, bất kỳ cô gái nào cũng khó mà quên được.
“Mấy giờ cô tan sở ?”
“Sáu giờ .”
“Hôm nay sau khi tan sở tôi mời cô đi xem phim có được không ?”
“A … …” Bách Phú choáng váng, không phải chứ , băng sơn mỹ nam khiến cả cái khách sạn cao cấp này từ trên xuống dưới mất ăn mất ngủ lại mời cô đi xem phim ? Liệu có phải cô đang ngủ mơ hay không ?
“Bách Phú, cô có nghe thấy không đấy ?” Mậu Ly nhẹ giọng gọi, làm trong lòng Bách Phú vô cùng thoải mái, chỉ muốn được nghe anh ta nói thêm mấy câu nữa.
“Được.” Bách Phú trả lời xong, bản thân cũng ngây ra. Rõ ràng chỉ gặp anh ta có một lần, sao có thể tùy tiện đồng ý lời mời của anh ta thế chứ ?
Song Mậu Ly ở bên kia đã nghe được câu trả lời của Bách Phú, làm cô lúc này có muốn đổi ý cũng không được nữa.
“Vậy sáu giờ tôi sẽ đợi cô ở trước cửa khách sạn, không gặp không về.” Không đợi Bách Phú đáp lại, Mậu Ly đã cúp máy, giống như biết được Bách Phú muốn thay đổi ý định vậy.
Đúng là hết cách, chỉ đành đi vậy !
/198
|