“Uy, các anh đang bận gì thế ? Ăn cơm thôi !” Bách Phú kéo cánh cửa nói vọng ra với mầy người đang đứng bên ngoài sân.
Trên bàn cơm mọi người ai nấy đều đang có tâm sự nặng nề, chỉ có Bách Phú đang hưng phấn tíu tít. Cô không ngừng gắp thức ăn cho Kỷ Nhan, bộ dạng thân thiết vô cùng, còn không ngừng đẩy đẩy cặp kính cận dày trên mũi mình.
Kỷ Nhan liên tục khách khí cười, nhưng sự lạnh nhạt trong mắt cô không cách nào che đậy được, ít nhất là không thể lừa được Lăng Hạo và Dịch Đạo.
Hồi tưởng lại hành động trước đây của Bách Phú, Anh Đào đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, chính là : sự khác biệt giữa khi Bách Phú đeo kính và không đeo kính. Mỗi khi Bách Phú đeo kính lên , lại biến về Bách Phú hàm hậu thành thật, còn khi cô bỏ cặp kính xuống là sẽ lại biến thành một người khiến cho người khác cảm thấy xa lạ hoàn toàn.
Liệu có phải là do cặp kính kia có vấn đề hay không ? Bất luận thế nào, Anh Đào vẫn quyết định đem chuyện mình quan sát được này nói cho mọi người. Nhân lúc Bách Phú đi rửa bát, Anh Đào vội đem suy nghĩ của mình nói ra.
Mọi người nghe xong Anh Đào nói, bèn nhớ lại mỗi lần Bách Phú biến hóa, cũng đều thấy lời nói này của Anh Đào đúng là cũng có mấy phần đạo lý. Có điều, cặp kính mà Bách Phú đang đeo này cũng chỉ là một cặp kính rất bình thường đã đeo suốt bao năm, Bách Phú đeo lâu như vậy mà đâu có chuyện gì xảy ra ! Để xem xét sự việc, mấy người họ cùng thương lượng làm cách nào để cho Bách Phú gỡ cặp kính xuống, rồi bảo Dịch Đạo và Thợ săn quan sát cho tốt.
Trong lúc mọi người đang thương lượng vô cùng náo nhiệt, Kỷ Nhan lại không nói dù chỉ một tiếng, giống như đang bị ngăn cách trong một không gian khác vậy, đối với tất cả mọi chuyện đều không có ý kiến. Cô chậm rãi dùng kem dưỡng tay xoa xoa lên mu bàn tay, vừa kiên nhẫn lại vừa tao nhã, như thể đối với cô thời gian còn vô cùng nhiều vậy. Hộp kem dưỡng tay kia không ngừng tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài, Kỷ Nhan lại dường như vô cùng yêu thích mùi thơm này, không ngừng cúi đầu hít ngửi, trên gương mặt cũng mang theo nụ cười mãn nguyện.
Lăng Hạo và Dịch Đạo ở bên cạnh không ngừng liếc nhìn Kỷ Nhan mấy cái, song nét mặt lại hoàn toàn khác nhau. Một người là nhíu chặt lông mày, như đang có suy tư ; một người khác lại gương mặt kinh ngạc, không nhịn được mà dời tầm mắt đi.
Một lát sau, Bách Phú đi ra từ phòng bếp. Có điều, cũng không cần mấy người họ bày mưu tính kế nữa, vì lúc này Bách Phú đã tháo cặp kính kia ra rồi.
Bách Phú đang cười, nói đúng ra, nên là như cười mà không cười. Nụ cười này, khiến người ta hoa mắt, tất cả mọi người chưa ai từng nhìn thấy cả. Chỉ là thứ bao hàm bên trong nụ cười đó, không phải là vui sướng, mà là địch ý thâm sâu. Nụ cười này giống như một xoáy nước sâu không thấy đáy, khiến cho người ta bất tri bất giác mà rơi vào trong đó, lại không cách nào thoát ra, nhưng lại cảm thấy sự lạnh lẽo bên trong thật khiến cho người khác không cách nào chịu đựng được.
Hiện giờ, đang dũng cảm đối mặt với Bách Phú thâm sâu đến không lường được này là Kỷ Nhan cũng đang nở nụ cười như thế.
Trong nụ cười của Kỷ Nhan, không có cách thức lễ tiết cho có lệ và sự lạnh lùng xa cách người khác, ngược lại là vẻ cao cao tại thượng trước giờ chưa từng có. Xem ra, lại giống như nụ cười chế giễu và khinh thường của kẻ chiến thắng dàng cho kẻ bại trận hơn.
Động tác của cô cũng không dứt khoát như bình thường, nhất cử nhất động đều như đang được quay chậm. Mỗi lần chớp mắt, mỗi môt lần xoay cổ, đều có một loại cao quý mà tao nhã, khiến cho người khác thấy như cô không nên thuộc về thời đại này vậy. Điều này cũng khiến cho những người ngồi bên lần đầu biết được, hóa ra động tác giữa nhanh và chậm, có thể khiến cho một con người có sự khác biệt lớn đến vậy.
Những người xung quanh nhìn hai người họ giằng co tươi cười, từng cặp mắt mở lớn, đến thở mạnh cũng không dám. Tất cả mọi người trong lòng đều buồn bực nghĩ : Chết rồi, xem ra lại có chuyện xảy ra, hình như không chỉ có mình Bách Phú đang thay đổi !
Về điểm này, người đầu tiên phát hiện ra không phải ai khác, mà là Lăng Hạo. Dù sao anh ta cũng quen biết Kỷ Nhan đã nhiều năm, nơi này không ai có thể hiểu được thói quen sinh hoạt của Kỷ Nhan hơn anh ta được. Kỷ Nhan dị ứng với hoa nhài, cô từng vì một chút chút phấn hoa nhài mà suýt mất mạng. Chính vì có ám ảnh này, mà Kỷ Nhan vừa nhìn thấy hoa nhài là lập tức tránh cho thật xa. Vậy mà hiện giờ, cô lại dùng thứ mỹ phẩm có mùi hương hoa nhài. Điều này tuyệt đối bất thường !
Dịch Đạo nhìn nụ cười ung dung đẹp đẽ của Kỷ Nhan, thấy như vô cùng quen thuộc. Trong lòng đang âm ỷ chấn động, lại âm ỷ đau đớn. Dịch Đạo có chút không tự nhiên cúi thấp đầu xuống, ánh sáng phát ra từ trên người Kỷ Nhan khiến anh ta không đủ dũng cảm để nhìn trực diện, chỉ thừa dịp Kỷ Nhan không chú ý mà liếc liếc mấy cái, cảm giác bản thân giống như một thứ nô tài hèn mọn, nguyện ý để cho người con gái đang phát ánh sáng ra tứ phía này tùy ý sai bảo.
Khi ánh mắt âm u của Kỷ Nhan nhìn về phía Dịch Đạo, gương mặt anh ta đỏ lên như thể bị luộc qua nước sôi, đến ngẩng đầu đáp lại cũng không dám.
Thợ săn nhìn ra được sự bất an của Dịch Đạo, có chút khinh bỉ trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó, đem ánh mắt mang theo địch ý nhìn thẳng vào Kỷ Nhan. Kỷ Nhan liếc qua Thợ săn một cái, hơi hơi mỉm cười, không hề để ý đến thái độ không hữu hảo của đối phương.
Trương Dương, Ninh Tiêu và Anh Đào cảm thấy càng lúc càng hỗn loạn, rõ ràng là có chút không nắm bắt kịp. Muốn nói gì đó, song lại không biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có thể gượng gạo ngồi một bên.
Trong đôi mắt như sương thủy của Bách Phú, lại như đang tập trung càng lúc càng nhiều phẫn nộ cùng lệ khí, khiến cho người bên cạnh khi nhìn gương mặt của cô, bèn cảm thấy lạnh thêm mấy độ, đến điều hòa cũng không cần mở nữa.
Tương phản, Kỷ Nhan lại vẫn là bộ dạng dương dương tự đắc như trước, giống như không hề nhìn thấy sát khí dày đặc trong mắt Bách Phú, nhẹ nhàng ve vuốt mu bàn tay mình. Hương thơm của hoa nhài lan tỏa trong không khí, vừa mê người lại vừa âm trầm.
“Nhiều năm như vậy, tỷ tỷ vẫn tốt chứ ?” Bách Phú gương mặt tươi cười mở miệng hỏi.
Kỷ Nhan chậm rãi đáp lại : “Đương nhiên rồi, tỷ tỷ tốt vô cùng ! Muội muội thì sao ?”
“Muội muội ta, không cần đến tỷ tỷ phải lo lắng đâu.” Nói xong, hai mắt kiều mỵ của Bách Phú liếc về phía Kỷ Nhan, “Nhưng có phải tỷ tỷ chưa hề nghe qua câu này không ? Nợ người ta, sớm muộn gì cũng phải trả.”
“Muội muội nói không sai.” Kỷ Nhan ý cười càng thâm sâu , “Nợ người ta, sớm muộn cũng phải trả. Dù là ai, cũng đều không thoát được.”
Chỉ vài câu đối thoại đơn giản, lại khiến cho mọi người như có sương mù giăng trước mặt. Hai người này từ khi nào biến thành tỷ muội vậy ?
Tỷ tỷ muội muội ? Dù cho có thật sự là tỷ muội ruột thịt cũng rất ít khi xưng hô như vậy đi ?
Có điều mùi vị thuốc súng trong đó mọi người lại đều có thể rõ ràng cảm giác thấy được.
Lấy hết dũng khí, Dịch Đạo lặng lẽ di chuyển tới sau lưng Kỷ Nhan, sau đó khớp ngón tay lại làm pháp. Có điều, cũng như Bách Phú, trên người Kỷ Nhan hoàn toàn không có chút tà khí nào. Cho nên, vẻ kỳ lạ của cô lúc này tuyệt đối không phải do bị quỷ ám.
Sau khi lui trở lại chỗ, Dịch Đạo mới nhẹ lắc lắc đầu với Ninh Tiêu và Thợ săn, mọi người lại cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề. Đúng là chuyện này chưa đi, chuyện khác đã tới !
Đang lúc không khí đông cứng tới cực điểm, Bách Phú và Kỷ Nhan lại không như ban nãy nữa. Bách Phú quay trở về phòng, còn Kỷ Nhan sau khi chào mấy cái cũng bước ra phía ngoài cửa, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô còn nhìn Lăng Hạo rất lâu, trong ánh mắt lưu động chân tình cùng ai oán vô hạn.
Sau khi hai người họ đi khỏi, cũng khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao không khí vừa rồi quả thực cũng quá áp lực.
Lau mồ hôi lạnh xong , mấy người đàn ông lại chạy ra ngoài sân.
“Đã thấy chưa ?” Ninh Tiêu vội vàng hỏi , “Kỷ Nhan hình như cũng có chút gì đó bất thường.”
Dịch Đạo bất đắc dĩ cắn răng nói : “Tôi vừa nãy đã thử qua, cũng như Bách Phú, không có gì không đúng cả. MN, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ! Sao mà trong chốc lát lại biển đổi như vậy !”
“Kỷ Nhan nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.” Thợ săn nhẹ nhàng nói.
“Có điều, chuyện này có lẽ không có quan hệ với Sở Phương.” Lăng Hạo suy đoán.
Bởi vì trước khi anh ta cùng Mậu Ly và Ninh Tiêu rời đi, còn gặp Kỷ Nhan ở đại sảnh, lúc đó cô vẫn rất bình thường. Thực không hiểu sau đó có mấy tiếng đồng hồ, đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Kỷ Nhan cũng giống như Bách Phú, lại xảy ra sự biến đổi không thể ngờ được như thế này.
Trương Dương lại không nói gì, chỉ thở dài một hơi, nhìn nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Mặt trăng càng lúc càng đỏ hơn. Đây … …là ảo giác sao ?
Trên bàn cơm mọi người ai nấy đều đang có tâm sự nặng nề, chỉ có Bách Phú đang hưng phấn tíu tít. Cô không ngừng gắp thức ăn cho Kỷ Nhan, bộ dạng thân thiết vô cùng, còn không ngừng đẩy đẩy cặp kính cận dày trên mũi mình.
Kỷ Nhan liên tục khách khí cười, nhưng sự lạnh nhạt trong mắt cô không cách nào che đậy được, ít nhất là không thể lừa được Lăng Hạo và Dịch Đạo.
Hồi tưởng lại hành động trước đây của Bách Phú, Anh Đào đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, chính là : sự khác biệt giữa khi Bách Phú đeo kính và không đeo kính. Mỗi khi Bách Phú đeo kính lên , lại biến về Bách Phú hàm hậu thành thật, còn khi cô bỏ cặp kính xuống là sẽ lại biến thành một người khiến cho người khác cảm thấy xa lạ hoàn toàn.
Liệu có phải là do cặp kính kia có vấn đề hay không ? Bất luận thế nào, Anh Đào vẫn quyết định đem chuyện mình quan sát được này nói cho mọi người. Nhân lúc Bách Phú đi rửa bát, Anh Đào vội đem suy nghĩ của mình nói ra.
Mọi người nghe xong Anh Đào nói, bèn nhớ lại mỗi lần Bách Phú biến hóa, cũng đều thấy lời nói này của Anh Đào đúng là cũng có mấy phần đạo lý. Có điều, cặp kính mà Bách Phú đang đeo này cũng chỉ là một cặp kính rất bình thường đã đeo suốt bao năm, Bách Phú đeo lâu như vậy mà đâu có chuyện gì xảy ra ! Để xem xét sự việc, mấy người họ cùng thương lượng làm cách nào để cho Bách Phú gỡ cặp kính xuống, rồi bảo Dịch Đạo và Thợ săn quan sát cho tốt.
Trong lúc mọi người đang thương lượng vô cùng náo nhiệt, Kỷ Nhan lại không nói dù chỉ một tiếng, giống như đang bị ngăn cách trong một không gian khác vậy, đối với tất cả mọi chuyện đều không có ý kiến. Cô chậm rãi dùng kem dưỡng tay xoa xoa lên mu bàn tay, vừa kiên nhẫn lại vừa tao nhã, như thể đối với cô thời gian còn vô cùng nhiều vậy. Hộp kem dưỡng tay kia không ngừng tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài, Kỷ Nhan lại dường như vô cùng yêu thích mùi thơm này, không ngừng cúi đầu hít ngửi, trên gương mặt cũng mang theo nụ cười mãn nguyện.
Lăng Hạo và Dịch Đạo ở bên cạnh không ngừng liếc nhìn Kỷ Nhan mấy cái, song nét mặt lại hoàn toàn khác nhau. Một người là nhíu chặt lông mày, như đang có suy tư ; một người khác lại gương mặt kinh ngạc, không nhịn được mà dời tầm mắt đi.
Một lát sau, Bách Phú đi ra từ phòng bếp. Có điều, cũng không cần mấy người họ bày mưu tính kế nữa, vì lúc này Bách Phú đã tháo cặp kính kia ra rồi.
Bách Phú đang cười, nói đúng ra, nên là như cười mà không cười. Nụ cười này, khiến người ta hoa mắt, tất cả mọi người chưa ai từng nhìn thấy cả. Chỉ là thứ bao hàm bên trong nụ cười đó, không phải là vui sướng, mà là địch ý thâm sâu. Nụ cười này giống như một xoáy nước sâu không thấy đáy, khiến cho người ta bất tri bất giác mà rơi vào trong đó, lại không cách nào thoát ra, nhưng lại cảm thấy sự lạnh lẽo bên trong thật khiến cho người khác không cách nào chịu đựng được.
Hiện giờ, đang dũng cảm đối mặt với Bách Phú thâm sâu đến không lường được này là Kỷ Nhan cũng đang nở nụ cười như thế.
Trong nụ cười của Kỷ Nhan, không có cách thức lễ tiết cho có lệ và sự lạnh lùng xa cách người khác, ngược lại là vẻ cao cao tại thượng trước giờ chưa từng có. Xem ra, lại giống như nụ cười chế giễu và khinh thường của kẻ chiến thắng dàng cho kẻ bại trận hơn.
Động tác của cô cũng không dứt khoát như bình thường, nhất cử nhất động đều như đang được quay chậm. Mỗi lần chớp mắt, mỗi môt lần xoay cổ, đều có một loại cao quý mà tao nhã, khiến cho người khác thấy như cô không nên thuộc về thời đại này vậy. Điều này cũng khiến cho những người ngồi bên lần đầu biết được, hóa ra động tác giữa nhanh và chậm, có thể khiến cho một con người có sự khác biệt lớn đến vậy.
Những người xung quanh nhìn hai người họ giằng co tươi cười, từng cặp mắt mở lớn, đến thở mạnh cũng không dám. Tất cả mọi người trong lòng đều buồn bực nghĩ : Chết rồi, xem ra lại có chuyện xảy ra, hình như không chỉ có mình Bách Phú đang thay đổi !
Về điểm này, người đầu tiên phát hiện ra không phải ai khác, mà là Lăng Hạo. Dù sao anh ta cũng quen biết Kỷ Nhan đã nhiều năm, nơi này không ai có thể hiểu được thói quen sinh hoạt của Kỷ Nhan hơn anh ta được. Kỷ Nhan dị ứng với hoa nhài, cô từng vì một chút chút phấn hoa nhài mà suýt mất mạng. Chính vì có ám ảnh này, mà Kỷ Nhan vừa nhìn thấy hoa nhài là lập tức tránh cho thật xa. Vậy mà hiện giờ, cô lại dùng thứ mỹ phẩm có mùi hương hoa nhài. Điều này tuyệt đối bất thường !
Dịch Đạo nhìn nụ cười ung dung đẹp đẽ của Kỷ Nhan, thấy như vô cùng quen thuộc. Trong lòng đang âm ỷ chấn động, lại âm ỷ đau đớn. Dịch Đạo có chút không tự nhiên cúi thấp đầu xuống, ánh sáng phát ra từ trên người Kỷ Nhan khiến anh ta không đủ dũng cảm để nhìn trực diện, chỉ thừa dịp Kỷ Nhan không chú ý mà liếc liếc mấy cái, cảm giác bản thân giống như một thứ nô tài hèn mọn, nguyện ý để cho người con gái đang phát ánh sáng ra tứ phía này tùy ý sai bảo.
Khi ánh mắt âm u của Kỷ Nhan nhìn về phía Dịch Đạo, gương mặt anh ta đỏ lên như thể bị luộc qua nước sôi, đến ngẩng đầu đáp lại cũng không dám.
Thợ săn nhìn ra được sự bất an của Dịch Đạo, có chút khinh bỉ trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó, đem ánh mắt mang theo địch ý nhìn thẳng vào Kỷ Nhan. Kỷ Nhan liếc qua Thợ săn một cái, hơi hơi mỉm cười, không hề để ý đến thái độ không hữu hảo của đối phương.
Trương Dương, Ninh Tiêu và Anh Đào cảm thấy càng lúc càng hỗn loạn, rõ ràng là có chút không nắm bắt kịp. Muốn nói gì đó, song lại không biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có thể gượng gạo ngồi một bên.
Trong đôi mắt như sương thủy của Bách Phú, lại như đang tập trung càng lúc càng nhiều phẫn nộ cùng lệ khí, khiến cho người bên cạnh khi nhìn gương mặt của cô, bèn cảm thấy lạnh thêm mấy độ, đến điều hòa cũng không cần mở nữa.
Tương phản, Kỷ Nhan lại vẫn là bộ dạng dương dương tự đắc như trước, giống như không hề nhìn thấy sát khí dày đặc trong mắt Bách Phú, nhẹ nhàng ve vuốt mu bàn tay mình. Hương thơm của hoa nhài lan tỏa trong không khí, vừa mê người lại vừa âm trầm.
“Nhiều năm như vậy, tỷ tỷ vẫn tốt chứ ?” Bách Phú gương mặt tươi cười mở miệng hỏi.
Kỷ Nhan chậm rãi đáp lại : “Đương nhiên rồi, tỷ tỷ tốt vô cùng ! Muội muội thì sao ?”
“Muội muội ta, không cần đến tỷ tỷ phải lo lắng đâu.” Nói xong, hai mắt kiều mỵ của Bách Phú liếc về phía Kỷ Nhan, “Nhưng có phải tỷ tỷ chưa hề nghe qua câu này không ? Nợ người ta, sớm muộn gì cũng phải trả.”
“Muội muội nói không sai.” Kỷ Nhan ý cười càng thâm sâu , “Nợ người ta, sớm muộn cũng phải trả. Dù là ai, cũng đều không thoát được.”
Chỉ vài câu đối thoại đơn giản, lại khiến cho mọi người như có sương mù giăng trước mặt. Hai người này từ khi nào biến thành tỷ muội vậy ?
Tỷ tỷ muội muội ? Dù cho có thật sự là tỷ muội ruột thịt cũng rất ít khi xưng hô như vậy đi ?
Có điều mùi vị thuốc súng trong đó mọi người lại đều có thể rõ ràng cảm giác thấy được.
Lấy hết dũng khí, Dịch Đạo lặng lẽ di chuyển tới sau lưng Kỷ Nhan, sau đó khớp ngón tay lại làm pháp. Có điều, cũng như Bách Phú, trên người Kỷ Nhan hoàn toàn không có chút tà khí nào. Cho nên, vẻ kỳ lạ của cô lúc này tuyệt đối không phải do bị quỷ ám.
Sau khi lui trở lại chỗ, Dịch Đạo mới nhẹ lắc lắc đầu với Ninh Tiêu và Thợ săn, mọi người lại cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề. Đúng là chuyện này chưa đi, chuyện khác đã tới !
Đang lúc không khí đông cứng tới cực điểm, Bách Phú và Kỷ Nhan lại không như ban nãy nữa. Bách Phú quay trở về phòng, còn Kỷ Nhan sau khi chào mấy cái cũng bước ra phía ngoài cửa, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô còn nhìn Lăng Hạo rất lâu, trong ánh mắt lưu động chân tình cùng ai oán vô hạn.
Sau khi hai người họ đi khỏi, cũng khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao không khí vừa rồi quả thực cũng quá áp lực.
Lau mồ hôi lạnh xong , mấy người đàn ông lại chạy ra ngoài sân.
“Đã thấy chưa ?” Ninh Tiêu vội vàng hỏi , “Kỷ Nhan hình như cũng có chút gì đó bất thường.”
Dịch Đạo bất đắc dĩ cắn răng nói : “Tôi vừa nãy đã thử qua, cũng như Bách Phú, không có gì không đúng cả. MN, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ! Sao mà trong chốc lát lại biển đổi như vậy !”
“Kỷ Nhan nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.” Thợ săn nhẹ nhàng nói.
“Có điều, chuyện này có lẽ không có quan hệ với Sở Phương.” Lăng Hạo suy đoán.
Bởi vì trước khi anh ta cùng Mậu Ly và Ninh Tiêu rời đi, còn gặp Kỷ Nhan ở đại sảnh, lúc đó cô vẫn rất bình thường. Thực không hiểu sau đó có mấy tiếng đồng hồ, đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Kỷ Nhan cũng giống như Bách Phú, lại xảy ra sự biến đổi không thể ngờ được như thế này.
Trương Dương lại không nói gì, chỉ thở dài một hơi, nhìn nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Mặt trăng càng lúc càng đỏ hơn. Đây … …là ảo giác sao ?
/198
|