Khi quay trở về phòng, linh hoa tiên diễm đang vui vẻ nhảy múa với Bách Phú. Cánh hoa bị Mậu Ly ngắt đi lúc trước giờ đã mọc ra, hồi phục lại vẻ xinh đẹp lúc ban đầu. Năng lực tái sinh cùng với tốc độ phát triển của linh hoa, cũng khiến Bách Phú kinh ngạc vô cùng.
Bách Phú lên giường, một tay vuốt ve linh hoa tư thế lay động ở đầu giường, một tay cầm lấy chiếc gương đồng cô yêu thích không rời tay, bỗng cười lạnh với mặt gương đồng : “Ngươi cũng đến rồi sao ?”
Linh hoa không ngừng vặn vẹo thân thể, rung động liên tục, như thể đang kiều mỵ khoái hoạt nhảy múa. Bách Phú nhìn nhìn linh hoa không biết đến sầu bi là thứ gì này, trong con mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt, ai oán vô hạn. Giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh, từng giọt từng giọt rơi xuống cánh hoa kiều diễm non mềm của linh hoa, giống như từng hạt từng hạt minh châu, khiến linh hoa càng thêm nở nang ướt át.
*
Kỷ Nhan mở cửa kính xe thật lớn, để mặc cho làn gió mạnh bên ngoài thổi loạn mái tóc mình lên. Vốn cứ cho rằng như thế này sẽ khiến cho bản thân tỉnh táo hơn, song Kỷ Nhan lại cảm thấy mình càng lúc càng mơ mơ màng màng.
Bản thân cô sao thế này ? Kỷ Nhan không ngừng hỏi chính mình. Vừa rồi, cô chỉ cảm thấy một cỗ thù hận vô cùng lớn bao phủ lấy chính mình, giống như bản thân đã rơi vào một cơn ác mộng không thể tỉnh lại vậy, cảm giác đó giờ khi cô nhớ lại vẫn còn thấy thật đáng sợ.
Nội tâm đang có một loại sức mạnh không ngừng khởi động, từng đoàn từng đoàn lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt, đốt cháy khiến Kỷ Nhan không cách nào suy tư. Khi nhìn thấy Bách Phú đang mỉm cười trước mắt, bản thân chỉ hận không thể lập tức cầm dao lên chém cô ta ra làm hai mảnh ! Chỉ cần nhìn thấy gương mặt khiến cho người khác phải hoa mắt của Bách Phú, bản thân cô lại hận đến không thể kiềm chế lại được.
Chỉ là hận sao ? Không, không chỉ có hận, còn có sự ghen ghét.
Sự ghen ghét đến điên cuồng !
Từ trước Kỷ Nhan cố nhiên từng vì sự quan tâm của Lăng Hạo dành cho Bách Phú mà nếm qua dấm chua ( ghen tuông). Nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác hẳn, cái loại cảm giác ghen ghét cùng hận ý như cơn thủy triều đánh úp lấy cô gần như làm đầu óc cô ngạt thở. Cô cũng không biết sao bản thân có thể nhịn lại mà không động thủ, còn cười được ra nữa.
Đương nhiên, Kỷ Nhan cũng nhìn thấy được hận ý từ đáy lòng của Bách Phú đối với mình, dường như thù hận của cô ta đối với mình còn sâu hơn nhiều ! Kỷ Nhan thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ được từng làn hàn khí nhè nhẹ phát ra từ trên người Bách Phú, vừa âm lãnh, lại vừa oán độc.
Xem ra, khúc mắc này chỉ e là khó mà giải được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Cô chỉ là ngủ một giấc tỉnh dậy sao lại biến thành như thế này ?
Kỷ Nhan cũng có chút hồ đồ. Bởi vì chuyện chia tay với Lăng Hạo, mà cô mấy ngày nay cứ luôn rầu rĩ không vui, không có tâm tư đi làm bất cứ chuyện gì, chỉ muốn được nằm trên giường ngủ thật sâu. Suốt mấy hôm, mệt mỏi đến không tưởng khiến cô cuối cùng cũng mơ mơ màng màng trên sofa đi vào giấc mộng.
Thế nhưng, cảnh trong mộng này lại khiến cho Kỷ Nhan bị dọa đến toát hết cả mồ hôi lạnh.
Trong mộng, tất cả đều là âm thanh thống khổ cầu xin. Âm thanh đó có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có cả tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Những âm thanh đó kêu vang đến mức khiến trái tim Kỷ Nhan đau thắt ! Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, nhưng cảm giác đau đớn này căn bản lại chẳng thể so sánh được với nỗi đau trong trái tim cô. Sự phẫn nộ và thù hận trong tim càng lúc càng như muốn vỡ tung !
Khi tỉnh lại, Kỷ Nhan mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình đều đang chảy máu. Mấy vết thương hình mặt trăng đang rỉ máu chỉnh tề sắp hàng trên lòng bàn tay trắng bệch, hiện ra thật khiến người khác sợ hãi.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại sẽ không sao nữa. Thật không ngờ sự phẫn nộ và thù hận vừa rồi trong giấc mơ, vào lúc nhìn thấy Bách Phú lại bộc phát ra như vậy. Cô thực sợ hãi chính mình đến một ngày không khống chế được bản thân, sẽ làm ra chuyện điên cuồng nào đó.
Nước mắt theo gương mặt mềm mại của Kỷ Nhan không ngừng chảy xuống, giống như một dòng suối trong vắt không gì bì được.
*
Khi trăng lên được ba sào, Mậu Ly rốt cuộc cũng tới. Lúc anh ta đến, Bách Phú đã đang bò lên trên gối ngủ say, trên gương mặt còn vương lại mấy vệt nước mắt, khiến người bên cạnh nhìn thấy cảm giác vô cùng đau lòng.
Mậu Ly nhìn Bách Phú còn chưa khô vệt nước mắt, nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi, sau đó rời khỏi phòng cô.
Nhìn thấy Mậu Ly nhanh như vậy đi ra từ phòng Bach Phú, Trương Dương lại an tâm được không ít. Dù sao cũng đã là nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng thực đúng là không tốt lắm. Vốn nghĩ muốn ngăn cản Mậu Ly không cho vào phòng Bách Phú, nhưng lại sợ làm cho Mậu Ly tức giận, khiến anh ta không giúp Bách Phú nữa, cho nên vẫn đành phải nhịn xuống.
Chẳng còn cách nào, ai bảo bản thân vào đúng lúc cần tới lại chẳng giúp được chút gì ! Trương Dương vừa suy nghĩ, vừa không ngừng thầm mắng mỏ bản thân vô dụng.
“Hiện giờ chúng ta có thể làm những gì ?” Ninh Tiêu quay sang Mậu Ly hỏi.
“Chúng ta cần phải thả một vài chú hồn ra ngoài, sau đó phá giải từng chút.”
“Phải dùng pháp lực đi đánh bại chúng hay sao ?” Thợ săn nghiêm túc hỏi.
Theo lời khẩu huấn của gia tộc lưu truyền tới giờ, thợ săn đã hiểu rõ sự lợi hại của những chú hồn. Chưa kể đến chú hồn được một ngàn năm, liệu họ có đối phó được hay không ?
Thợ săn không thể không có chút lo lắng. Điều này không chỉ là vì cứu Bách Phú, mà cũng là vì cứu chính bản thân anh ta. Thợ săn vốn đâu có chí nguyện vĩ đại gì, đối với anh ta mà nói, bình an được làm một người bình thường, giống như mọi người đây, có thể thoải mái bơi lội trong ánh nắng, đó đã là chuyện khiến anh ta hạnh phúc nhất rồi ! Nhưng, đến việc bơi lôi đó cũng mãi chỉ là hi vọng xa vời của anh ta.
Thợ săn nhíu nhíu mày, lại theo thói quen kéo kéo ống tay áo.
“Có thể nói cho chúng tôi biết, vì sao Bách Phú có lúc lại biến thành một người khác không ?” Lăng Hạo cẩn thận đưa ra vấn đề, như sợ Mậu Ly sẽ không trả lời. Trong lòng anh ta rất rõ, Mậu Ly có bao phần không ưa mình.
Có điều lần này Mậu Ly không hề trầm mặc, đáp lại : “Bởi vì, đó là kiếp trước của cô ấy.”
“Kiếp trước ?” Anh Đào ngạc nhiên lặp lại.
“Kỳ thật mỗi người đều có ký ức của kiếp trước, chỉ là người bình thường thì ký ức đó sẽ bị chôn mãi trong đáy lòng, không thể nhớ ra được. Nhưng có một vài người do những việc trải qua ở kiếp trước, khiến họ vướng bận mãi không thể buông xuống được. Vì thế chỉ cần có chút đụng chạm đến, là sẽ khơi lên ký ức về kiếp trước của họ.” Mậu Ly vừa nói, vừa bận rộn đem những chiếc bình với lọ trong người ra.
Anh Đào vừa nghe Mậu Ly nói, vừa nhìn những chiếc bình bình lọ lọ, trong lòng nghĩ, cái anh chàng Mậu Ly này thực đúng như Đô rê mon vậy ! Trong người anh ta sao mà có thể nhét lắm thứ thế không biết ? Khó chịu chết đi được !
“Xin hỏi, một người bạn của tôi giờ cũng đang giống như Bách Phú, giống như đột nhiên biến đổi thành một người khác vậy. Đó có phải cũng là vì chịu ảnh hưởng của kiếp trước hay không ?” Dịch Đạo do dự mấy lần, vẫn là hỏi ra miệng. Sư phụ hiện giờ đang bế quan, anh ta không cách nào liên lạc được. Những lo lắng dành cho Kỷ Nhan đã chiến thắng lòng tự tôn của anh ta, dù sao cũng đã dự cảm được mình hỏi câu này rất có thể sẽ nếm mùi thất bại, nhưng vẫn đặt câu hỏi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Dịch Đạo, Mậu Ly không lên tiếng, dường như căn bản không hề nghe thấy Dịch Đạo nói gì vậy. Cũng như Trương Dương, Dịch Đạo cũng không dám nói gì thêm, ai cũng có thể nhìn ra được Mậu Ly không phải là người dễ tiếp xúc.
Có điều, cái tên này, thân là một người đàn ông mà bộ dạng hình như cũng tuấn tú quá mức đi mất ? Cúi đầu nhìn cái bụng cao ngất của mình, Dịch Đạo chán nản đứng sang một bên tránh đường.
“Sự bất thường hiện giờ của Bách Phú thực sự là vì ký ức của kiếp trước sao ?” Ninh Tiêu hỏi tiếp, anh ta cứ cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như vậy.
Bách Phú lên giường, một tay vuốt ve linh hoa tư thế lay động ở đầu giường, một tay cầm lấy chiếc gương đồng cô yêu thích không rời tay, bỗng cười lạnh với mặt gương đồng : “Ngươi cũng đến rồi sao ?”
Linh hoa không ngừng vặn vẹo thân thể, rung động liên tục, như thể đang kiều mỵ khoái hoạt nhảy múa. Bách Phú nhìn nhìn linh hoa không biết đến sầu bi là thứ gì này, trong con mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt, ai oán vô hạn. Giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh, từng giọt từng giọt rơi xuống cánh hoa kiều diễm non mềm của linh hoa, giống như từng hạt từng hạt minh châu, khiến linh hoa càng thêm nở nang ướt át.
*
Kỷ Nhan mở cửa kính xe thật lớn, để mặc cho làn gió mạnh bên ngoài thổi loạn mái tóc mình lên. Vốn cứ cho rằng như thế này sẽ khiến cho bản thân tỉnh táo hơn, song Kỷ Nhan lại cảm thấy mình càng lúc càng mơ mơ màng màng.
Bản thân cô sao thế này ? Kỷ Nhan không ngừng hỏi chính mình. Vừa rồi, cô chỉ cảm thấy một cỗ thù hận vô cùng lớn bao phủ lấy chính mình, giống như bản thân đã rơi vào một cơn ác mộng không thể tỉnh lại vậy, cảm giác đó giờ khi cô nhớ lại vẫn còn thấy thật đáng sợ.
Nội tâm đang có một loại sức mạnh không ngừng khởi động, từng đoàn từng đoàn lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt, đốt cháy khiến Kỷ Nhan không cách nào suy tư. Khi nhìn thấy Bách Phú đang mỉm cười trước mắt, bản thân chỉ hận không thể lập tức cầm dao lên chém cô ta ra làm hai mảnh ! Chỉ cần nhìn thấy gương mặt khiến cho người khác phải hoa mắt của Bách Phú, bản thân cô lại hận đến không thể kiềm chế lại được.
Chỉ là hận sao ? Không, không chỉ có hận, còn có sự ghen ghét.
Sự ghen ghét đến điên cuồng !
Từ trước Kỷ Nhan cố nhiên từng vì sự quan tâm của Lăng Hạo dành cho Bách Phú mà nếm qua dấm chua ( ghen tuông). Nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác hẳn, cái loại cảm giác ghen ghét cùng hận ý như cơn thủy triều đánh úp lấy cô gần như làm đầu óc cô ngạt thở. Cô cũng không biết sao bản thân có thể nhịn lại mà không động thủ, còn cười được ra nữa.
Đương nhiên, Kỷ Nhan cũng nhìn thấy được hận ý từ đáy lòng của Bách Phú đối với mình, dường như thù hận của cô ta đối với mình còn sâu hơn nhiều ! Kỷ Nhan thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ được từng làn hàn khí nhè nhẹ phát ra từ trên người Bách Phú, vừa âm lãnh, lại vừa oán độc.
Xem ra, khúc mắc này chỉ e là khó mà giải được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Cô chỉ là ngủ một giấc tỉnh dậy sao lại biến thành như thế này ?
Kỷ Nhan cũng có chút hồ đồ. Bởi vì chuyện chia tay với Lăng Hạo, mà cô mấy ngày nay cứ luôn rầu rĩ không vui, không có tâm tư đi làm bất cứ chuyện gì, chỉ muốn được nằm trên giường ngủ thật sâu. Suốt mấy hôm, mệt mỏi đến không tưởng khiến cô cuối cùng cũng mơ mơ màng màng trên sofa đi vào giấc mộng.
Thế nhưng, cảnh trong mộng này lại khiến cho Kỷ Nhan bị dọa đến toát hết cả mồ hôi lạnh.
Trong mộng, tất cả đều là âm thanh thống khổ cầu xin. Âm thanh đó có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có cả tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Những âm thanh đó kêu vang đến mức khiến trái tim Kỷ Nhan đau thắt ! Cô nắm chặt lòng bàn tay lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, nhưng cảm giác đau đớn này căn bản lại chẳng thể so sánh được với nỗi đau trong trái tim cô. Sự phẫn nộ và thù hận trong tim càng lúc càng như muốn vỡ tung !
Khi tỉnh lại, Kỷ Nhan mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình đều đang chảy máu. Mấy vết thương hình mặt trăng đang rỉ máu chỉnh tề sắp hàng trên lòng bàn tay trắng bệch, hiện ra thật khiến người khác sợ hãi.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại sẽ không sao nữa. Thật không ngờ sự phẫn nộ và thù hận vừa rồi trong giấc mơ, vào lúc nhìn thấy Bách Phú lại bộc phát ra như vậy. Cô thực sợ hãi chính mình đến một ngày không khống chế được bản thân, sẽ làm ra chuyện điên cuồng nào đó.
Nước mắt theo gương mặt mềm mại của Kỷ Nhan không ngừng chảy xuống, giống như một dòng suối trong vắt không gì bì được.
*
Khi trăng lên được ba sào, Mậu Ly rốt cuộc cũng tới. Lúc anh ta đến, Bách Phú đã đang bò lên trên gối ngủ say, trên gương mặt còn vương lại mấy vệt nước mắt, khiến người bên cạnh nhìn thấy cảm giác vô cùng đau lòng.
Mậu Ly nhìn Bách Phú còn chưa khô vệt nước mắt, nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi, sau đó rời khỏi phòng cô.
Nhìn thấy Mậu Ly nhanh như vậy đi ra từ phòng Bach Phú, Trương Dương lại an tâm được không ít. Dù sao cũng đã là nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng thực đúng là không tốt lắm. Vốn nghĩ muốn ngăn cản Mậu Ly không cho vào phòng Bách Phú, nhưng lại sợ làm cho Mậu Ly tức giận, khiến anh ta không giúp Bách Phú nữa, cho nên vẫn đành phải nhịn xuống.
Chẳng còn cách nào, ai bảo bản thân vào đúng lúc cần tới lại chẳng giúp được chút gì ! Trương Dương vừa suy nghĩ, vừa không ngừng thầm mắng mỏ bản thân vô dụng.
“Hiện giờ chúng ta có thể làm những gì ?” Ninh Tiêu quay sang Mậu Ly hỏi.
“Chúng ta cần phải thả một vài chú hồn ra ngoài, sau đó phá giải từng chút.”
“Phải dùng pháp lực đi đánh bại chúng hay sao ?” Thợ săn nghiêm túc hỏi.
Theo lời khẩu huấn của gia tộc lưu truyền tới giờ, thợ săn đã hiểu rõ sự lợi hại của những chú hồn. Chưa kể đến chú hồn được một ngàn năm, liệu họ có đối phó được hay không ?
Thợ săn không thể không có chút lo lắng. Điều này không chỉ là vì cứu Bách Phú, mà cũng là vì cứu chính bản thân anh ta. Thợ săn vốn đâu có chí nguyện vĩ đại gì, đối với anh ta mà nói, bình an được làm một người bình thường, giống như mọi người đây, có thể thoải mái bơi lội trong ánh nắng, đó đã là chuyện khiến anh ta hạnh phúc nhất rồi ! Nhưng, đến việc bơi lôi đó cũng mãi chỉ là hi vọng xa vời của anh ta.
Thợ săn nhíu nhíu mày, lại theo thói quen kéo kéo ống tay áo.
“Có thể nói cho chúng tôi biết, vì sao Bách Phú có lúc lại biến thành một người khác không ?” Lăng Hạo cẩn thận đưa ra vấn đề, như sợ Mậu Ly sẽ không trả lời. Trong lòng anh ta rất rõ, Mậu Ly có bao phần không ưa mình.
Có điều lần này Mậu Ly không hề trầm mặc, đáp lại : “Bởi vì, đó là kiếp trước của cô ấy.”
“Kiếp trước ?” Anh Đào ngạc nhiên lặp lại.
“Kỳ thật mỗi người đều có ký ức của kiếp trước, chỉ là người bình thường thì ký ức đó sẽ bị chôn mãi trong đáy lòng, không thể nhớ ra được. Nhưng có một vài người do những việc trải qua ở kiếp trước, khiến họ vướng bận mãi không thể buông xuống được. Vì thế chỉ cần có chút đụng chạm đến, là sẽ khơi lên ký ức về kiếp trước của họ.” Mậu Ly vừa nói, vừa bận rộn đem những chiếc bình với lọ trong người ra.
Anh Đào vừa nghe Mậu Ly nói, vừa nhìn những chiếc bình bình lọ lọ, trong lòng nghĩ, cái anh chàng Mậu Ly này thực đúng như Đô rê mon vậy ! Trong người anh ta sao mà có thể nhét lắm thứ thế không biết ? Khó chịu chết đi được !
“Xin hỏi, một người bạn của tôi giờ cũng đang giống như Bách Phú, giống như đột nhiên biến đổi thành một người khác vậy. Đó có phải cũng là vì chịu ảnh hưởng của kiếp trước hay không ?” Dịch Đạo do dự mấy lần, vẫn là hỏi ra miệng. Sư phụ hiện giờ đang bế quan, anh ta không cách nào liên lạc được. Những lo lắng dành cho Kỷ Nhan đã chiến thắng lòng tự tôn của anh ta, dù sao cũng đã dự cảm được mình hỏi câu này rất có thể sẽ nếm mùi thất bại, nhưng vẫn đặt câu hỏi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Dịch Đạo, Mậu Ly không lên tiếng, dường như căn bản không hề nghe thấy Dịch Đạo nói gì vậy. Cũng như Trương Dương, Dịch Đạo cũng không dám nói gì thêm, ai cũng có thể nhìn ra được Mậu Ly không phải là người dễ tiếp xúc.
Có điều, cái tên này, thân là một người đàn ông mà bộ dạng hình như cũng tuấn tú quá mức đi mất ? Cúi đầu nhìn cái bụng cao ngất của mình, Dịch Đạo chán nản đứng sang một bên tránh đường.
“Sự bất thường hiện giờ của Bách Phú thực sự là vì ký ức của kiếp trước sao ?” Ninh Tiêu hỏi tiếp, anh ta cứ cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như vậy.
/198
|