Muốn Nam Chính Trở Thành Fan Ruột Của Tôi

CHƯƠNG 14

/641


CHƯƠNG 14

trans & edit Camellia

Khương Bạch Trà trơ mắt Trì Chiêu đem từng vali hành lí mà cô vừa dọn xong vào phòng ngủ, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

Sau khi trở về, Trì Chiêu liền dọn hết tất cả đồ đạc của cô từ nhà họ La đến chung cư mình. Và Khương Bạch Trà hiện tại đang đứng ở phòng khách trong chung cư Trì Chiêụ

Lúc vào phòng ngủ, nhìn thấy ngăn tủ đồ đều là quần áo khớp với số đo của mình, Khương Bạch Trà không khỏi nghi ngờ Trì Chiêu đã có mưu tính từ lâụ

"Trì Chiêu, anh đây là muốn bao dưỡng em à?"

Trì Chiêu nhíu mày, nhéo một bên má đầy đặn của Khương Bạch Trà "Làm gì có ai lại dùng hai chữ bao dưỡng này với bạn gái mình chứ?"

Khương Bạch Trà cũng không chịu yếu thế, vươn tay nhéo lấy hông Trì Chiêu, đổi lại đối phương đều không có phản ứng.

Khương Bạch Trà ủ rũ ngồi xuống sô pha, Trì Chiêu người này đúng là kì quái, sao lại không sợ nhột cơ chứ.

Nhớ đến cảnh tượng buổi sáng lúc cô sắp rời đi, La Hữu Thành còn tủm tỉm cười cười nhờ Trì Chiêu chiếu cố cô thật tốt. Cũng không quên kéo tay nhắc nhở Trì Chiêu rằng Khương Bạch Trà có bao nhiêu thiệt thòi.

La Hữu Thành cảm thấy Khương Bạch Trà dọn đi cũng không phải chuyện xấụ Trì Chiêu xưa nay đều rất quy củ, người lại thông minh ưu tú, thật sự chính là con nhà người ta trong truyền thuyết. Tác phong thường ngày cũng không có gì phải bắt bẻ, vậy nên ông vô cùng yên tâm.

Khương Bạch Trà cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, hai người ở chung tóm lại không phải chuyện xấụ Hơn nữa kể từ lúc Khương Bạch Trà chuyển đến đây, La Hữu Thành có thể cảm nhận được con gái của mình không vui, tính tình cũng ngày càng khác thường. La Ngọc Ngữ tuy rằng không nói, nhưng đối với cô con gái cưng này La Hữu Thành lại hiểu hơn ai hết.

La Hữu Thành thở dài, ban đầu còn không biết phải xử lý như thế nào, hiện tại Trì Chiêu đề nghị như thế, vậy thì ông sẽ tranh thủ dùng khoảng thời gian Khương Bạch Trà không có ở đây mà từ từ làm công tác tư tưởng với Tiểu Ngữ. Riêng chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ, ông muốn quản cũng không được.

"Trà Trà, có muốn đi siêu thị không?" Dọn dẹp xong, Trì Chiêu quay sang hỏi Khương Bạch Trà.

"Được ạ."

Trì Chiêu quang minh chính đại nắm tay Khương Bạch Trà dạo phố. Nhìn dòng người tấp nập trên đường, lại so sánh với quá khứ, bây giờ có Khương Bạch Trà ở bên cạnh thì làm gì cậu cũng thấy vui.

Hai người ghé vào một siêu thị lớn chuyên cung cấp đồ nhập khẩu gần đó. Trì Chiêu đẩy xe đẩy, cố ý đi chậm lại, thỉnh thoảng sẽ quay đầu hỏi Khương Bạch Trà, trong mắt đều là nhu hoà mềm mại.

Khương Bạch Trà cũng không khách khí, bắt Trì Chiêu xách theo một đống đồ ăn vặt cho mình.

Lúc hai người đứng ở tủ đông chọn kem đã bị một nữ sinh cầm điện thoại lén chụp lại.

Cặp tình nhân này giá trị nhan sắc cũng cao quá rồi Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn, mặt đỏ bừng bắt lấy cánh tay của bạn thân lắc qua lắc lại "Đẹp đôi, đẹp đôi quá Bọn họ thật ngọt ngào "

"Cậu muốn chụp ảnh người khác thì phải được người ta đồng ý biết chưa " Bạn thân nữ sinh kia trợn mắt trắng, có chút bất đắc dĩ. Cô nhóc này lại gặm couple, lại gặm đường.

"Tôi không dám..."

"Biết rồi, đưa đây, tôi đi cho." Giống như tập mãi thành quen, cô bạn cầm lấy điện thoại của nữ sinh tóc ngắn đi về phía hai người Trì Chiêu và Khương Bạch Trà.

Trì Chiêu nhìn nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đối diện, lại nhìn nhìn Khương Bạch Trà, hai người đều từ trong mắt đối phương nhanh chóng nhận lấy tin tức anh/em không quen cô ấy.

Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa giải thích nguyên nhân một lượt, Khương Bạch Trà cảm thấy không sao cả, chỉ cần chụp cô đẹp một chút thì cô đều không ngại. Trì Chiêu cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn đem bức ảnh này đặt làm hình nền trong điện thoại.

Tới giờ đi ngủ, Khương Bạch Trà ngồi ở bàn học lấy ra một quyển sổ có bìa màu nâụ

007 "Đã bao lâu rồi cô không viết nhật ký "

Khương Bạch Trà "Thì coi như đây là ngày đầu tiên viết đi."

007 "Bây giờ lại còn có người viết nhật ký mà không thành thật cơ á " 007 hận sắt không thành thép nói.

Khương Bạch Trà cười cười không trả lời 007. Ngươi nhầm rồi, không phải chỉ có mỗi nhật ký đâụ

Trường học.

Hiện tại Khương Bạch Trà đang bị chặn trong rừng cây nhỏ trong trường, ngăn cô không phải kẻ nào khác, mà chính là Mục Nhạc Ly. Dù sao thì người này cũng thường xuyên nổi điên, chỉ là không ngờ tới chân cậu ta đang bó thạch cao mà vẫn rất chịu khó tới tìm cô. Khương Bạch Trà nghĩ thầm.

"Khương Bạch Trà, cô có biết Tiểu Ngữ khổ sở thế nào không. Vì sao cứ phải suốt ngày trước mặt cậu ấy một hai khoe ân ái với Trì Chiêu vậy chứ?" Thái độ nói chuyện hình như cũng tốt hơn trước rồi, ít nhất cũng không có tự nhiên la toáng lên.

Khương Bạch Trà nghĩ thầm, đậu má cô khoe ân ái với Trì Chiêu trước mặt La Ngọc Ngữ hồi nào. Cô và Trì Chiêu không phải chỉ là một cặp đôi bình thường đến không thể bình thường hơn thôi sao. Chẳng lẽ bắt cô xem Trì Chiêu như kẻ thù mà đối đãi à.

Đầu đuôi sự tình là phải bắt đầu từ sáng nay, hình ảnh Khương Bạch Trà và Trì Chiêu cùng nhau đến trường đã truyền khắp nơi, như một đòn búa giáng xuống càng thêm chắc nịch việc hai họ người đang hẹn hò. Nhưng một người đứng nhất khối, một người là nhì khối, trường học còn chưa quản thì khi nào tới phiên học sinh như bọn họ..

Điều này khiến La Ngọc Ngữ đau lòng, hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện tình cảm của Trì Chiêu và Khương Bạch Trà, một số bài viết còn được đăng lên cả diễn đàn trường. La Ngọc Ngữ nghe bạn cùng bàn trước sau cùng bạn học trong lớp rôm rả nói chuyện này, rốt cuộc nhịn không được đứng bật dậy.

"Mấy người im lặng một chút được không Tôi thậm chí còn không đọc được sách đây này "

"Tiểu Ngữ, cậu sao thế?" Bạn cùng bàn thấy La Ngọc Ngữ cúi gầm mặt, bộ dáng đều là ấm ức tức tưởi thì có chút khẩn trương trong lòng. Bên cạnh La Ngọc Ngữ đều là những người thích bênh vực người mình, luôn bảo vệ La Ngọc Ngữ như con, đặc biệt là cái người tính tình chó gặm Mục Nhạc Ly kia.

La Ngọc Ngữ cắn môi trực tiếp chạy ra khỏi phòng học.

Mấy nữ sinh kia bị một loạt động tác vừa rồi của La Ngọc Ngữ làm cho ngu người luôn.

"Hình như cậu ấy vừa mới khóc phải không?"

"Không biết, cậu ta có bị bệnh à?"

"Liệu tên Mục Nhạc Ly kia có tìm đến chúng ta hỏi tội không "

"Chết rồi Hay là tìm cậu ta trước đi, người đâu phiền muốn chết, cái tính không thể hiểu được."

"Tôi không đi, muốn đi thì tự các cậu đi đi, dù sao thì cũng đâu có bằng chứng." Khóc lóc đến nỗi sư thầy cũng không lường được 1 .

1 nghĩa là tự nhiên khóc, không ai hiểu chuyện gì xảy ra.

La Ngọc Ngữ chạy tới bồn hoa mà bản thân thường xuyên đến thăm, ngồi xổm ở đó khóc thật lâụ Người đầu tiên phát hiện ra cô ta là Tưởng Dược Lân, cậu mới từ chỗ hội học sinh trở về thì nhìn thấy La Ngọc Ngữ đang ngồi xổm nép mình thành một cục nho nhỏ, núp ở kia khóc thút tha thút thít.

Tưởng Dược Lân đưa khăn giấy, La Ngọc Ngữ sụt sịt mũi nói một tiếng cảm ơn.

"Có chuyện gì vậy?" Tưởng Dược Lân ngồi trên ghế dài hỏi La Ngọc Ngữ.

La Ngọc Ngữ lắc lắc đầu, không nói chuyện.

"Là chuyện của Trì Chiêu và Khương Bạch Trà đúng không." Tưởng Dược Lân rũ đầu nhìn La Ngọc Ngữ, vươn tay xoa đầu đối phương trấn an.

"Tôi thật sự... Thật sự rất thích Trì Chiêụ.." Giọng mũi nghẹn ngào uỷ khuất mười phần đáng thương.

"Có phải vì tôi quá ngu ngốc... Cho nên Trì Chiêu mới không thích tôi..." La Ngọc Ngữ khóc thút thít, đôi mắt thỏ con phiếm hồng nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Dược Lân.

"Tiểu Ngữ rất thông minh, một ngày nào đó Trì Chiêu nhất định sẽ nhìn thấy điểm tốt của cậụ" Tưởng Dược Lân giúp La Ngọc Ngữ lau mắt, ánh mắt ôn hoà dịu dàng.

Khương Bạch Trà... Rõ ràng người này với cậu ta mới cùng là một loại người, dối trá, thích làm bộ làm tịch, thậm chí có đôi lúc cậu cũng không thể nào nhìn thấu được Khương Bạch Trà.

"Cảm... Cảm ơn..." La Ngọc Ngữ hơi đỏ mặt, đối phương giúp cô lau nước mắt, mặt hai người cách nhau ngày càng gần. La Ngọc Ngữ có thể thấy được trong ánh mắt đối phương bộ dáng khóc lóc của mình có bao nhiêu thê thảm, cô ta ngượng ngùng cúi đầụ

Tưởng Dược Lân lắc đầu nói "Tiểu Ngữ, có còn nhớ trò trốn tìm chúng ta cùng nhau chơi lúc mười tuổi không?"

La Ngọc Ngữ gật gật đầu "Nhớ rõ, là Trì Chiêu tìm được tôi."

"Đúng vậy, chúng ta nhiều người như thế, nhưng chỉ có Trì Chiêu là người đầu tiên tìm được cậụ Trì Chiêu ấy, có thể nói hai người từ nhỏ đã có tình cảm đặc biệt, nhưng cậu ta lại ngốc nghếch trong tình yêu, cho nên mới lộ ra khẽ hở để Khương Bạch Trà chui vào."

"Thật... Thật sao?" La Ngọc Ngữ có chút bị thuyết phục bởi những lời nói này.

"Tiểu Ngữ, người con dâu hoàn hảo mà mẹ Trì Chiêu chọn chính là cậụ"

"Nhưng Trì Chiêu không thích tôi, cậu ấy thích Bạch Trà... Bọn họ đã dọn tới sống cùng nhau rồi..." La Ngọc Ngữ nhớ tới Khương Bạch Trà đang sống cùng Trì Chiêu thì càng ủ rũ, cô ta không có cơ hội.

Tưởng Dược Lân nghe thấy hai người kia hiện tại đang sống chung thì sắc mặt càng sa sầm. Trong ngực nhất thời tràn ngập một loại xao động tối tăm, việc Khương Bạch Trà tự tay phá huỷ một phần tình cảm này, giống như đã đánh vỡ nguồn sống nhiều năm qua của cậụ

Sau khi tạm biệt Tưởng Dược Lân, La Ngọc Ngữ trở về phòng học với đôi mắt phiếm hồng. Bởi vì cùng học chung một tầng với lớp của Mục Nhạc Ly nên thời điểm cô ta đi đến, Mục Nhạc Ly liền thấy đôi mắt đỏ hoe của La Ngọc Ngữ.

"Là ai?" Sắc mặt Mục Nhạc Ly có chút khó coi, che chở La Ngọc Ngữ dường như đã trở thành một phản xạ có điều kiện của cậu ta.

"Không có gì..." La Ngọc Ngữ nắm chặt ngón tay, ánh mắt hơi mơ hồ.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, là ai làm?" Mục Nhạc Ly càng buồn bực, nhỏ lùn này dám giấu cậu

"Tôi... Tôi chỉ là nghe được Bạch Trà dọn qua với Trì Chiêu nên có chút khổ sở..."

Mục Nhạc Ly mày nhíu càng đậm. Khương Bạch Trà vậy mà lại ở chung với Trì Chiêu? Bọn họ vẫn còn là học sinh Khương Bạch Trà cái đồ nữ nhân tâm cơ ngu ngốc này, quả thật là muốn chọc cậu tức chết đây mà

"Về phòng học trước đi, có chỗ nào không thoải mái thì đến phòng y tế kiểm tra." Mục Nhạc Ly dặn dò kĩ lưỡng, sau đó chống nạng nhảy khỏi khu tự học. Cậu muốn tìm Khương Bạch Trà mắng cho cô ta biết hành vi hiện tại có bao nhiêu ngu xuẩn, nhưng tìm mãi không thấy người.

Trên đường hỏi thăm được vài vị cao thủ thì tìm thấy Khương Bạch Trà, vừa mở miệng chính là muốn chất vấn đối phương.

Mục Nhạc Ly muốn nói rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Khương Bạch Trà, cậu ta giống như bị điện giật, bàn tay đang định túm lấy cánh tay Khương Bạch Trà cũng vô thức rụt trở về.

Rõ ràng cậu không có ý này, nhưng không hiểu sao vừa mở miệng lại thành ra chất vấn Khương Bạch Trà và Trì Chiêu khoe ân ái.

"Bạn học Mục, đối với Tiểu Ngữ, tôi chưa từng ở trước mặt cậu ấy nhắc đến nửa chữ Trì Chiêụ Trường học lại lớn như vậy, tôi cũng đâu thể cam đoan rằng cậu ấy không thể nhìn thấy tôi và Trì Chiêu ở bên nhaụ Cậu ấy là một người có đầy đủ tay chân, còn tôi cũng không phải là người có tâm linh tương thông." Khương Bạch Trà bất đắc dĩ nói.

"Mấy người không thấy bản thân rảnh quá sao? Hết cậu, rồi đến Tưởng Dược Lân, Bạch Tiểu Tiểu cũng như vậy. Là bởi vì mấy người là bạn bè tốt của Trì Chiêu? Hay là do mấy người và La Ngọc Ngữ cùng nhau lớn lên?" Khương Bạch Trà cười nhạo một tiếng.

"Tôi... Không có..." Mục Nhạc Ly không có khí lực phản bác, cả người tái nhợt.

Sự chán ghét trong mắt Khương Bạch Trà như dao găm đâm Mục Nhạc Ly đau đớn, một tay chống nạng của cậu ta khẽ run. Bởi vì vừa nãy gấp gáp, lại đi đường dài, chân cậu ta đã có điểm đau nhức.

Không phải như thế Hiện tại cậu cơ bản không có ghét bỏ Khương Bạch Trà, hay nói đúng hơn là từ trước đến nay cậu chưa từng thật sự ghét bỏ Khương Bạch Trà.

Mục Nhạc Ly dựa vào thân cây, trên trán đã lấm tấm không ít mồ hôi. Cậu vốn không hề nghĩ đến việc sẽ khiến Khương Bạch Trà tổn thương, Khương Bạch Trà đã cứu cậu một mạng, cậu chỉ muốn nhắc nhở đối phương mà thôi. Nhưng chính là không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Khương Bạch Trà thì sự bình tĩnh thường ngày của bản thân đều không cánh mà bay.

Mục Nhạc Ly chán nản nhìn bóng lưng Khương Bạch Trà rời đi, uỷ khuất đến mắt đỏ aụ Bóng lưng càng lúc càng xa khiến Mục Nhạc Ly khó chịu không thôi, có phải bây giờ đến nói chuyện với cậu cô cũng lười rồi không?

Cổ họng Mục Nhạc Ly như bị dồn một cục bông, vừa khổ tâm vừa khó chịu không nói lên lời.


/641

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status