CHƯƠNG 15
trans & edit Camellia
Sau khi tan học, Khương Bạch Trà cùng Trì Chiêu đến siêu thị, trên đường về lại nhặt được một con mèo hoang mới sinh. Mèo con trốn trong bụi cỏ, người dính bẩn, tiếng kêu mỏng manh yếu ớt. Nếu bỏ mặc nó ở đây thì không bao lâu nữa sẽ chết.
Khương Bạch Trà đi qua, đặt mèo nhỏ lông sọc cam lên áo khoác mà Trì Chiêu vừa cởi ra.
"Gần đây có cửa hàng thú cưng nào không nhỉ?" Khương Bạch Trà xoa đầu mèo con hỏi Trì Chiêụ
"Có." Ở đây có rất nhiều người nuôi thú cưng. Mặc dù tiểu khu của Trì Chiêu ít người sinh sống, nhưng luôn có người dắt chó đi dạo hai lần một ngày. Cửa hàng thú cưng ở nơi này cũng phải có một hai chỗ.
Khương Bạch Trà tìm trên điện thoại, cách đây không xa đúng là có một cửa hàng chăm sóc vật nuôi.
Mèo con được để lại cửa hàng, bác sĩ nói cần phải quan sát thêm hai ngày, vì vậy đến ngày thứ ba bọn họ mới quay lại.
Trên đường về, Khương Bạch Trà hồ hởi nói "Trì Chiêu, hay là chúng ta nuôi mèo đi " Cô kéo tay áo Trì Chiêu, trong lời nói đều là hưng phấn cùng chờ mong.
Lông xù xù, rất đáng yêu nha, còn hay làm nũng kêu "meo meo" nữa.
"Em thích là được." Trì Chiêu trả lời, cậu cũng không quá chán ghét loại mèo cưng này. Nếu Khương Bạch Trà đã thích, vậy thì cứ nuôi thôi.
Ba ngày sau, mèo con được đưa đến chung cư của Trì Chiêu, Khương Bạch Trà trước đó đã đặt rất nhiều cát mèo và vài món đồ chơi. Phần lớn những thứ này đều do Khương Bạch Trà chọn mua, Trì Chiêu cơ bản không có ý kiến.
Đến cuối tuần, Khương Bạch Trà vận một chiếc sơ mi cổ tròn của Trì Chiêu, tối qua sau khi hai người làm xong cô cũng không về phòng mình.
Khương Bạch Trà buổi sáng thích nhất là mặc đồ của Trì Chiêu như quần áo ở nhà, vạt áo dài qua gối kết hợp với quần ngắn, vừa gọn gàng lại thoải mái.
Trì Chiêu không có ở nhà, Khương Bạch Trà đi chân trần vào bếp, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua rồi trở lại phòng khách bật tivi, bắt đầu hưởng thụ ngày cuối tuần của riêng mình.
Xem phim truyền hình là sở thích của Khương Bạch Trà sau khi sống chung với Trì Chiêụ
Với sự giúp đỡ của Trì Chiêu, thời gian làm bài tập của cô đã giảm đi một nửa so với trước đây. Nếu có gì không hiểu thì có thể trực tiếp đi hỏi Trì Chiêu, vả lại Khương Bạch Trà vốn rất thông minh, chỉ cần chỉ một chút là hiểụ
Có Trì Chiêu bên cạnh, việc học tập thật sự rất thuận lợi.
Nói tóm lại, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Trì Chiêu vô cùng phong phú, khiến Khương Bạch Trà càng có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn, dẫn đến hình thành sở thích xem phim truyền hình này.
Mặc kệ là hay hay dở, cô đều có thể xem một cách ngon lành, làm 007 nhiều khi cũng bó tay không hiểu nổi. Có vẻ Khương Bạch Trà sẽ không bao giờ thấy chán mấy cái tình tiết cẩu huyết tẻ nhạt này.
Mà hiện tại, Khương Bạch Trà đang ngồi trên thảm, đôi chân thon dài bị thảm đen bao phủ như phát ra ánh sáng, trắng đến người ta loá mắt.
Sáng sớm cô có thể cột tóc đuôi ngựa, dựa vào sô pha tùy ý bắt chéo hai chân, cắm ống hút uống sữa chua một cách thoải mái.
"Hô ... Sữa Chua cũng thích xem mấy bộ phim cẩu huyết này à?" Khương Bạch Trà bế Sữa Chua nằm lên đùi mình, cười tươi đối diện với đôi mắt mèo tròn xoe.
Con mèo nhỏ vừa được nhặt về có tên chính thức là Sữa Chua, đây là do Trì Chiêu đặt cho.
Khi Khương Bạch Trà hỏi Trì Chiêu có muốn đặt tên cho mèo con không, vừa lúc cô đang uống sữa chua, Trì Chiêu thấy vậy liền nghĩ ngay cái tên này. Khương Bạch Trà nghe xong thì ôm bụng cười ngất, còn khen Trì Chiêu rất biết dùng chữ, đặt tên rất hay.
Sữa Chua. Khương Bạch Trà cảm thấy Trì Chiêu đúng là một cao thủ đặt tên. Cô đây chính là yêu chết "sữa chua"
Sữa Chua cuộn mình trong ổ, gần đây nó đã lớn thêm không ít, cũng nghịch ngợm hơn trước rất nhiềụ Nhìn thấy Khương Bạch Trà đang ngồi trên sô pha, nó lập tức phóng đến nhảy lên đùi cô, ủi ủi cái đầu nhỏ vào bụng Khương Bạch Trà, thân mình đáng yêu cuộn lại, chẳng bao lâu sau lại bị Khương Bạch Trà bế lên.
"Thật đáng yêu, hay là để mi làm con của ta và Trì Chiêu nhỉ " Khương Bạch Trà sờ sờ mèo con. Nghe Sữa Chua kêu meo meo vài tiếng, cô tiếp tục xoa xoa cái bụng nhỏ của nó, Sữa Chua cũng trực tiếp vạch bụng ra để Khương Bạch Trà sờ.
"Thoải mái như vậy?" Khương Bạch Trà cười rộ lên.
Khương Bạch Trà sờ mèo sờ đến nghiện, điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên hiển thị tin nhắn chưa đọc. Khương Bạch Trà mở nhật ký trò chuyện ra, là Trì Chiêu nhắn tới. Cậu nói hôm nay có lẽ không về được, dặn Khương Bạch Trà ít ăn cơm hộp lại. Cậu đã đặt sẵn một phần ăn, dặn cô nhớ phải mở cửa lấy.
Khương Bạch Trà tắt máy, ném vỏ sữa sang bên cạnh, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve lông Sữa Chua.
Là nhà họ Trì phải không? Hình như gần đây Trì Chiêu về nhà nhiều hơn trước kia thì phải.
/641
|