Quang Viễn cười thầm trong lòng, anh nhìn cô gái đang cảnh giác trước mắt, leo lên giường. Quang Viễn vờ như say, tiến lại phía Nguyệt Thiền một cách loạng choạng, anh sáp lại gần cô.
Đàn áp Nguyệt Thiền, đôi mắt lim dim nhìn Nguyệt Thiền. Cô nắm chặt nệm giường, đối mặt với ánh mắt cháy bỏng đang nhìn mình chằm chằm, liền cảm thấy tim đập thình thịch.
Quang Viễn đột ngột ôm chặt lấy eo Nguyệt Thiền, khẽ nói:
“Nguyệt Thiền, em nghĩ xem ai là người sẽ làm ướt nệm?”
Nguyệt Thiền không ngốc, cô hiểu rõ ý Quang Viễn là gì, rồi buông lời cảnh cáo:
“Này, anh đừng động vào tôi.”
Nguyệt Thiền muốn chạy, muốn trốn, không muốn làm với anh. Cô càng muốn xa, Quang Viễn lại càng tiến gần, đến lúc chẳng còn chỗ mà lùi, Nguyệt Thiền mới nhìn anh.
Quang Viễn nắm lấy cổ tay cô, thực sự rất chặt, cũng rất đau. Nguyệt Thiền cảm thấy thực sự quen thuộc, cái nắm tay của anh cũng đủ làm cổ tay trắng nõn của cô xuất hiện vết bầm tím. Quang Viễn dựa vào sức của mình, cũng không lo tới việc bị vợ yêu đá xuống giường.
Mi mắt khẽ run, trong mắt Nguyệt Thiền như có sương mỏng đọng lại, anh nhìn thì vừa thương, vừa xót. Liền không muốn làm bậy nữa, không may vợ yêu lại ghét chồng mình thêm thì khổ thân Quang Viễn, anh bỏ cô ra, cởi bỏ chiếc áo của mình.
Tiện tay ném xuống giường, thân thể Mạc Quang Viễn rất đẹp, cơ trên rắn chắc không đô, bắp thịt nổi lên rõ ràng. Nguyệt Thiền không thể làm chủ trái tim, chỉ là cảm thấy vô càng xấu hổ, vô cùng đáng sợ.
Anh ân cần nằm gục xuống giường, ngay bên cạnh cô, ôm lấy eo Nguyệt Thiền thật chặt. Như thế cũng đã thỏa mãn rồi, Quang Viễn muốn ngủ, muốn như ngày đó ôm xác của cô. Nhưng lần này là có sự sống, anh cảm nhận được rõ từng hơi thở của người con gái mình yêu.
Nguyệt Thiền im lặng, để mặc cho Quang Viễn ôm lấy mình, chỉ cần anh không làm điều vượt quá giới hạn cho phép thì cô có thể bỏ qua. Nguyệt Thiền nhìn ngắm người đàn ông đang ôm eo mình, cảm thấy thực sự rất đẹp trai, mái tóc đen dài đen dài buông xõa của cô hệt như mây mù.
Uyển chuyển nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hệt như giọng nói Nguyệt Thiền lúc này:
“Ngủ ngon nhé, Quang Viễn.”
Anh chìm đắm vào trong hơi ấm của cô, chìm đắm vào giọng nói dịu dàng đến cướp hồn. Vốn dĩ, Mạc Quang Viễn đã trao cả linh hồn lẫn thể xác cho người con gái này từ lâu rồi, bây giờ anh không muốn dậy, muốn thời gian trôi qua thật chậm.
Nguyệt Thiền không nói gì, cô chỉ im lặng, im lặng để Quang Viễn ngủ, dù sao cũng là người say, chấp làm cái gì.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy hai con người, nhịp thở như hòa làm một, Nguyệt Thiền thấy anh thân trên không mặc gì thế này, quả là phản cảm. Cô vươn tai, tới lấy chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người Quang Viễn.
Nguyệt Thiền vỗ về lưng anh qua lớp chăn mỏng, dịu dàng ấm áp. Cô bị sự tĩnh lặng này làm cho mê hoặc, giống như bị Quang Viễn làm cho động lòng, anh yêu Nguyệt Thiền nhiều đến vậy, cô lại chẳng thể đáp lại.
Nguyệt Thiền rũ mắt, mi tâm tối dần, chìm vào mộng sâu.
Cô không biết mình ngủ từ bao giờ, nhưng khi mở mắt ra thì chỉ thấy một màu đen vô tận, Nguyệt Thiền khẽ nói:
“Đây là mơ sao?”
Cô vừa đi, vừa nhìn xung quanh, vẫn chỉ là một màu đen vô tận. Nguyệt Thiền cảm thấy lạnh, chân trần như dẫm lên thứ gì đó, mềm mại lành lạnh, cô quỳ xuống, đặt bàn tay xuống dưới xem xét.
Nguyệt Thiền ngạc nhiên:
“Tuyết?”
“Giấc mơ quái quỷ gì thế này.”
Cuối cùng cô cũng tìm được tia sáng, nhỏ bé yếu ớt, chân trần bị làm cho lạnh buốt. Nguyệt Thiền từng bước, từng bước tiến gần về phía có tia sáng, cô nhìn thấy người, một cô gái xinh đẹp, tựa tuyết trắng.
Mặc y phục xanh, thanh thoát mê người, Nguyệt Thiền không dám nhấc bước.
Đó không phải là Hoàng quý phi sao.
Cô muốn chạy, chạy đi đâu cũng được, thế mà lại bị người này túm lấy cổ tay. Tay nàng ta lạnh, hệt như đá tuyết, khiến người ta phải rợn người kinh hãi. Người nàng ta vương mùi máu tanh, làm cho Nguyệt Thiền muốn nôn, da đầu cô âm ỉ nhức nhối.
Bên tai Nguyệt Thiền truyền đến giọng nói dịu dàng:
“Muội muội, không phải sợ, tỷ giết hắn rồi.”
“Muội gả cho tỷ nhé, hắn chết rồi.”
Nguyệt Thiền kinh sợ, cô không dám thở, cố vùng tay ra để chạy, nhưng rồi lại không thể. Cuối cùng hé mở mắt, nhìn người trước mắt, uất hận nói:
“Cút đi.”
Nguyệt Thiền nhìn nữ tử ngay trước mắt, xinh đẹp tựa tuyết trắng, nhưng lại ác độc đến đáng sợ. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta, máu đỏ đã nhuộm nửa mặt.
Cô nhìn xuống bên cạnh nàng ta, là một cái xác của nam nhân, tay bị cắt cụt, không còn mắt. Đây không phải hoàng thượng, rốt cuộc là ai cơ chứ.
“Bỏ tôi ra, mau cút đi.”
Nguyệt Thiền vung tay, bao nhiêu tức giận đều dồn hết vào cái tát này, thanh âm như muốn xé toạc giấc mộng. Nàng ta không khóc, không tức giận, chỉ mỉn cười:
“Muội muội ngoan, muội tát tỷ cũng được, ghét tỷ cũng chẳng sao, nhưng muội không thể là của bất kỳ người nào, muội chỉ có thể thuộc về mình tỷ.”
Đàn áp Nguyệt Thiền, đôi mắt lim dim nhìn Nguyệt Thiền. Cô nắm chặt nệm giường, đối mặt với ánh mắt cháy bỏng đang nhìn mình chằm chằm, liền cảm thấy tim đập thình thịch.
Quang Viễn đột ngột ôm chặt lấy eo Nguyệt Thiền, khẽ nói:
“Nguyệt Thiền, em nghĩ xem ai là người sẽ làm ướt nệm?”
Nguyệt Thiền không ngốc, cô hiểu rõ ý Quang Viễn là gì, rồi buông lời cảnh cáo:
“Này, anh đừng động vào tôi.”
Nguyệt Thiền muốn chạy, muốn trốn, không muốn làm với anh. Cô càng muốn xa, Quang Viễn lại càng tiến gần, đến lúc chẳng còn chỗ mà lùi, Nguyệt Thiền mới nhìn anh.
Quang Viễn nắm lấy cổ tay cô, thực sự rất chặt, cũng rất đau. Nguyệt Thiền cảm thấy thực sự quen thuộc, cái nắm tay của anh cũng đủ làm cổ tay trắng nõn của cô xuất hiện vết bầm tím. Quang Viễn dựa vào sức của mình, cũng không lo tới việc bị vợ yêu đá xuống giường.
Mi mắt khẽ run, trong mắt Nguyệt Thiền như có sương mỏng đọng lại, anh nhìn thì vừa thương, vừa xót. Liền không muốn làm bậy nữa, không may vợ yêu lại ghét chồng mình thêm thì khổ thân Quang Viễn, anh bỏ cô ra, cởi bỏ chiếc áo của mình.
Tiện tay ném xuống giường, thân thể Mạc Quang Viễn rất đẹp, cơ trên rắn chắc không đô, bắp thịt nổi lên rõ ràng. Nguyệt Thiền không thể làm chủ trái tim, chỉ là cảm thấy vô càng xấu hổ, vô cùng đáng sợ.
Anh ân cần nằm gục xuống giường, ngay bên cạnh cô, ôm lấy eo Nguyệt Thiền thật chặt. Như thế cũng đã thỏa mãn rồi, Quang Viễn muốn ngủ, muốn như ngày đó ôm xác của cô. Nhưng lần này là có sự sống, anh cảm nhận được rõ từng hơi thở của người con gái mình yêu.
Nguyệt Thiền im lặng, để mặc cho Quang Viễn ôm lấy mình, chỉ cần anh không làm điều vượt quá giới hạn cho phép thì cô có thể bỏ qua. Nguyệt Thiền nhìn ngắm người đàn ông đang ôm eo mình, cảm thấy thực sự rất đẹp trai, mái tóc đen dài đen dài buông xõa của cô hệt như mây mù.
Uyển chuyển nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hệt như giọng nói Nguyệt Thiền lúc này:
“Ngủ ngon nhé, Quang Viễn.”
Anh chìm đắm vào trong hơi ấm của cô, chìm đắm vào giọng nói dịu dàng đến cướp hồn. Vốn dĩ, Mạc Quang Viễn đã trao cả linh hồn lẫn thể xác cho người con gái này từ lâu rồi, bây giờ anh không muốn dậy, muốn thời gian trôi qua thật chậm.
Nguyệt Thiền không nói gì, cô chỉ im lặng, im lặng để Quang Viễn ngủ, dù sao cũng là người say, chấp làm cái gì.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy hai con người, nhịp thở như hòa làm một, Nguyệt Thiền thấy anh thân trên không mặc gì thế này, quả là phản cảm. Cô vươn tai, tới lấy chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người Quang Viễn.
Nguyệt Thiền vỗ về lưng anh qua lớp chăn mỏng, dịu dàng ấm áp. Cô bị sự tĩnh lặng này làm cho mê hoặc, giống như bị Quang Viễn làm cho động lòng, anh yêu Nguyệt Thiền nhiều đến vậy, cô lại chẳng thể đáp lại.
Nguyệt Thiền rũ mắt, mi tâm tối dần, chìm vào mộng sâu.
Cô không biết mình ngủ từ bao giờ, nhưng khi mở mắt ra thì chỉ thấy một màu đen vô tận, Nguyệt Thiền khẽ nói:
“Đây là mơ sao?”
Cô vừa đi, vừa nhìn xung quanh, vẫn chỉ là một màu đen vô tận. Nguyệt Thiền cảm thấy lạnh, chân trần như dẫm lên thứ gì đó, mềm mại lành lạnh, cô quỳ xuống, đặt bàn tay xuống dưới xem xét.
Nguyệt Thiền ngạc nhiên:
“Tuyết?”
“Giấc mơ quái quỷ gì thế này.”
Cuối cùng cô cũng tìm được tia sáng, nhỏ bé yếu ớt, chân trần bị làm cho lạnh buốt. Nguyệt Thiền từng bước, từng bước tiến gần về phía có tia sáng, cô nhìn thấy người, một cô gái xinh đẹp, tựa tuyết trắng.
Mặc y phục xanh, thanh thoát mê người, Nguyệt Thiền không dám nhấc bước.
Đó không phải là Hoàng quý phi sao.
Cô muốn chạy, chạy đi đâu cũng được, thế mà lại bị người này túm lấy cổ tay. Tay nàng ta lạnh, hệt như đá tuyết, khiến người ta phải rợn người kinh hãi. Người nàng ta vương mùi máu tanh, làm cho Nguyệt Thiền muốn nôn, da đầu cô âm ỉ nhức nhối.
Bên tai Nguyệt Thiền truyền đến giọng nói dịu dàng:
“Muội muội, không phải sợ, tỷ giết hắn rồi.”
“Muội gả cho tỷ nhé, hắn chết rồi.”
Nguyệt Thiền kinh sợ, cô không dám thở, cố vùng tay ra để chạy, nhưng rồi lại không thể. Cuối cùng hé mở mắt, nhìn người trước mắt, uất hận nói:
“Cút đi.”
Nguyệt Thiền nhìn nữ tử ngay trước mắt, xinh đẹp tựa tuyết trắng, nhưng lại ác độc đến đáng sợ. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta, máu đỏ đã nhuộm nửa mặt.
Cô nhìn xuống bên cạnh nàng ta, là một cái xác của nam nhân, tay bị cắt cụt, không còn mắt. Đây không phải hoàng thượng, rốt cuộc là ai cơ chứ.
“Bỏ tôi ra, mau cút đi.”
Nguyệt Thiền vung tay, bao nhiêu tức giận đều dồn hết vào cái tát này, thanh âm như muốn xé toạc giấc mộng. Nàng ta không khóc, không tức giận, chỉ mỉn cười:
“Muội muội ngoan, muội tát tỷ cũng được, ghét tỷ cũng chẳng sao, nhưng muội không thể là của bất kỳ người nào, muội chỉ có thể thuộc về mình tỷ.”
/59
|