Tình yêu là thứ rất kì lạ, cũng là thứ khiến người ta đau lòng nhiều nhất.
Nguyệt Thiền có đúng khi lựa chọn yêu anh không?
Chính cô thấy mình thật tồi, lời yêu đã nói ra nhưng lại không chắc chắn muốn trao trọn, Nguyệt Thiền có động lòng, có nảy sinh dục vọng, có thứ cảm xúc gọi là yêu.
Cô ngồi im trên ghế, lại suy nghĩ chuyện linh tinh:
[Quang Viễn yêu mình, yêu nhiều không?]
[Mình có đáng yêu không? Không, mình vừa khó chiều vừa khó dỗ.]
[Nghe nói đàn ông thích nhất là đáng yêu mềm mại, mình lại chẳng có nổi một chút gì là đáng yêu.]
Nguyệt Thiền rũ mắt, có chút buồn, cô im lặng không nói gì, chăm chú nhìn ngọn lửa đang bập bùng trước mắt. Bỗng Nguyệt Thiền như bị thứ gì đó đắp lên, cô tròn mắt ngạc nhiên, nhìn thấy anh đắp lên người mình một cái chăn ấm.
“Đắp đi, kẻo lạnh.”
Nguyệt Thiền khẽ gật đầu, nắm chặt lấy một góc của cái chăn, anh đưa ra tay cô là một cốc ca cao nóng. Hơi bốc lên rồi lại tan biến vào không trung, Nguyệt Thiền bỏ tay khỏi cái chăn, cẩn thận đưa tay ra nhận lấy cốc ca cao còn nóng ấm.
Quang Viễn chầm chậm cúi người, nói với cô vài lời:
“Nóng lắm, cẩn thận.”
Rồi anh ngồi xuống nền sàn, ngay bên cạnh ghế của Nguyệt Thiền, sàn được trải hoàn toàn bằng thảm lông nên không nên không khiến người ta cảm thấy lạnh. Nhưng cô muốn ngồi cùng Quang Viễn cơ, Nguyệt Thiền rời khỏi ghế, ngồi xuống bên cạnh anh.
Quang Viễn bất ngờ, hỏi:
“Em sao vậy, ghế không êm à?”
Cô làm sao có thể nói mình muốn ngồi cạnh Quang Viễn được, thế nên mới vớ đại một lý do:
“Ngồi dưới này cạnh lò sưởi, ấm hơn.”
Anh có ý trêu trọc nói với Nguyệt Thiền:
“Không phải là muốn ngồi cạnh anh à?”
Quang Viễn nghĩ rằng cô sẽ phũ phàng chối bỏ, nhưng nào ngờ Nguyệt Thiền chỉ cúi đầu im lặng, hai tay cầm chặt lấy cốc ca cao nóng, không biện bạch gì thêm. Anh nhìn cô, “Ồ” lên một tiếng, rồi lại có chút ngại ngùng xen lẫn vui vẻ mà quay đi.
Không ai nói với ai lời nào, thanh âm tách tách của củi cây bị lửa chiếm lấy vang lên, cô nhâm nhi cốc ca nóng trên tay. Từ từ cảm nhận cái sự yên bình này, Nguyệt Thiền cũng muốn làm một người vợ thật sự, muốn được nũng nịu với Quang Viễn, nhưng muốn là một chuyện, thực hiện được lại là một chuyện khác.
Muốn nói với anh nhưng cô lại e ngại.
Trong giây phút ngắn ngủi, con tim Nguyệt Thiền nhộn nhịp hơn bình thường, cô căng thẳng dựa đầu vào vai Quang Viễn. Anh mặc Nguyệt Thiền muốn làm gì thì làm, bởi việc này khiến con người Quang Viễn vui sướng không thôi, ở bên cạnh cô, anh luôn cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt năm xưa.
Đôi lúc dục vọng lại nổi lên, muốn dỗ dành, muốn yêu thương, muốn bắt nạt, muốn Nguyệt Thiền phải khóc dưới thân hắn.
Quang Viễn không mạnh bạo, anh rất nhẹ nhàng trong việc tiếp cận cô, nhưng giờ đây Quang Viễn không muốn nhịn nữa. Anh ghé sát lại bên Nguyệt Thiền, nằm lấy eo cô mà nhấc lên, để Nguyệt Thiền ngồi trên đùi mình. Chăn ấm không được giữ chặt liền rơi xuống nền sàn, đầu gối cô tiếp xúc với thảm lông mềm mại.
Cốc ca cao ấm trên tay suýt chút nữa là rơi xuống, Nguyệt Thiền bị hành động bất ngờ này của Quang Viễn làm cho đỏ mắt, cô đối mắt với ánh xanh trong đôi mắt của anh càng khiến suy nghĩ Nguyệt Thiền trở nên phức tạp.
Rất đẹp và cũng rất quen thuộc.
Quang Viễn lấy đi cốc ca cao trên tay cô, tùy tiện để nó sang một góc. Anh cũng rất lịch sự, trước khi hành sự còn biết dỗ dành trước:
“Nguyệt Thiền, anh xin lỗi.”
“Anh yêu em.”
Lời yêu này cô không biết là đã nghe bao nhiêu lần, Nguyệt Thiền chưa kịp từ chối đã bị Quang Viễn khóa môi, lần này không mạnh bạo, là một nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào. Anh dùng đầu lưỡi giúp cô làm ướt cánh môi, tay nắm chặt lấy eo nhỏ của Nguyệt Thiền, rất giống ép buộc.
Sự ấm muội khuếch tán trong gian, bên tai chỉ là tiếng củi lửa cùng hơi thở cuốn lấy nhau. Mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô càng làm dục vọng của Quang Viễn ngày một tăng, anh nhìn da thịt trắng nõn tựa hồ như muốn hòa làm một với tuyết, yếu mềm lành lạnh.
Không kiềm được bản thân mà muốn nhiều hơn thế này, tâm trí Quang Viễn trống rỗng, đầu cúi xuống kề sát cổ Nguyệt Thiền. Da thịt cô vừa thơm vừa trắng, khiến người ta không thoát khỏi si mê, anh cắn lên vai Nguyệt Thiền một cái, trong giây phút ngắn ngủi cơn đau truyền đến.
Khiến cô khẽ la:
“A…”
Thanh âm yếu mềm càng khiến Quang Viễn không kiềm được lòng, vết cắn mạnh khiến da thịt Nguyệt Thiền đỏ lên, hơn nữa còn chảy máu. Anh nhìn hậu quả mình gây ra, liền cảm thấy tội lỗi, lúc nhìn cô định dỗ dành thì thấy người đã khóc rồi.
Mặt mũi Nguyệt Thiền ửng hồng, giọt lệ lăn dài trên má, vết cắn in sâu trên da thịt thực sự rất đau, cô không làm chủ được nước mắt của bản thân. Quang Viễn tự trách, anh hối hận rồi, dục vọng trong mình cũng vì thế mà lắng xuống, Quang Viễn lau đi nước mắt trên má Nguyệt Thiền.
Vội vàng nói:
“Ngoan ngoãn, ngồi đây đợi anh lấy đồ cứu thương.”
Trước khi đi, anh còn cẩn thận nhấc cô lên ghế, vội vàng đi tìm đồ sửa chữa hậu quả mình gây ra.
Nguyệt Thiền có đúng khi lựa chọn yêu anh không?
Chính cô thấy mình thật tồi, lời yêu đã nói ra nhưng lại không chắc chắn muốn trao trọn, Nguyệt Thiền có động lòng, có nảy sinh dục vọng, có thứ cảm xúc gọi là yêu.
Cô ngồi im trên ghế, lại suy nghĩ chuyện linh tinh:
[Quang Viễn yêu mình, yêu nhiều không?]
[Mình có đáng yêu không? Không, mình vừa khó chiều vừa khó dỗ.]
[Nghe nói đàn ông thích nhất là đáng yêu mềm mại, mình lại chẳng có nổi một chút gì là đáng yêu.]
Nguyệt Thiền rũ mắt, có chút buồn, cô im lặng không nói gì, chăm chú nhìn ngọn lửa đang bập bùng trước mắt. Bỗng Nguyệt Thiền như bị thứ gì đó đắp lên, cô tròn mắt ngạc nhiên, nhìn thấy anh đắp lên người mình một cái chăn ấm.
“Đắp đi, kẻo lạnh.”
Nguyệt Thiền khẽ gật đầu, nắm chặt lấy một góc của cái chăn, anh đưa ra tay cô là một cốc ca cao nóng. Hơi bốc lên rồi lại tan biến vào không trung, Nguyệt Thiền bỏ tay khỏi cái chăn, cẩn thận đưa tay ra nhận lấy cốc ca cao còn nóng ấm.
Quang Viễn chầm chậm cúi người, nói với cô vài lời:
“Nóng lắm, cẩn thận.”
Rồi anh ngồi xuống nền sàn, ngay bên cạnh ghế của Nguyệt Thiền, sàn được trải hoàn toàn bằng thảm lông nên không nên không khiến người ta cảm thấy lạnh. Nhưng cô muốn ngồi cùng Quang Viễn cơ, Nguyệt Thiền rời khỏi ghế, ngồi xuống bên cạnh anh.
Quang Viễn bất ngờ, hỏi:
“Em sao vậy, ghế không êm à?”
Cô làm sao có thể nói mình muốn ngồi cạnh Quang Viễn được, thế nên mới vớ đại một lý do:
“Ngồi dưới này cạnh lò sưởi, ấm hơn.”
Anh có ý trêu trọc nói với Nguyệt Thiền:
“Không phải là muốn ngồi cạnh anh à?”
Quang Viễn nghĩ rằng cô sẽ phũ phàng chối bỏ, nhưng nào ngờ Nguyệt Thiền chỉ cúi đầu im lặng, hai tay cầm chặt lấy cốc ca cao nóng, không biện bạch gì thêm. Anh nhìn cô, “Ồ” lên một tiếng, rồi lại có chút ngại ngùng xen lẫn vui vẻ mà quay đi.
Không ai nói với ai lời nào, thanh âm tách tách của củi cây bị lửa chiếm lấy vang lên, cô nhâm nhi cốc ca nóng trên tay. Từ từ cảm nhận cái sự yên bình này, Nguyệt Thiền cũng muốn làm một người vợ thật sự, muốn được nũng nịu với Quang Viễn, nhưng muốn là một chuyện, thực hiện được lại là một chuyện khác.
Muốn nói với anh nhưng cô lại e ngại.
Trong giây phút ngắn ngủi, con tim Nguyệt Thiền nhộn nhịp hơn bình thường, cô căng thẳng dựa đầu vào vai Quang Viễn. Anh mặc Nguyệt Thiền muốn làm gì thì làm, bởi việc này khiến con người Quang Viễn vui sướng không thôi, ở bên cạnh cô, anh luôn cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt năm xưa.
Đôi lúc dục vọng lại nổi lên, muốn dỗ dành, muốn yêu thương, muốn bắt nạt, muốn Nguyệt Thiền phải khóc dưới thân hắn.
Quang Viễn không mạnh bạo, anh rất nhẹ nhàng trong việc tiếp cận cô, nhưng giờ đây Quang Viễn không muốn nhịn nữa. Anh ghé sát lại bên Nguyệt Thiền, nằm lấy eo cô mà nhấc lên, để Nguyệt Thiền ngồi trên đùi mình. Chăn ấm không được giữ chặt liền rơi xuống nền sàn, đầu gối cô tiếp xúc với thảm lông mềm mại.
Cốc ca cao ấm trên tay suýt chút nữa là rơi xuống, Nguyệt Thiền bị hành động bất ngờ này của Quang Viễn làm cho đỏ mắt, cô đối mắt với ánh xanh trong đôi mắt của anh càng khiến suy nghĩ Nguyệt Thiền trở nên phức tạp.
Rất đẹp và cũng rất quen thuộc.
Quang Viễn lấy đi cốc ca cao trên tay cô, tùy tiện để nó sang một góc. Anh cũng rất lịch sự, trước khi hành sự còn biết dỗ dành trước:
“Nguyệt Thiền, anh xin lỗi.”
“Anh yêu em.”
Lời yêu này cô không biết là đã nghe bao nhiêu lần, Nguyệt Thiền chưa kịp từ chối đã bị Quang Viễn khóa môi, lần này không mạnh bạo, là một nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào. Anh dùng đầu lưỡi giúp cô làm ướt cánh môi, tay nắm chặt lấy eo nhỏ của Nguyệt Thiền, rất giống ép buộc.
Sự ấm muội khuếch tán trong gian, bên tai chỉ là tiếng củi lửa cùng hơi thở cuốn lấy nhau. Mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô càng làm dục vọng của Quang Viễn ngày một tăng, anh nhìn da thịt trắng nõn tựa hồ như muốn hòa làm một với tuyết, yếu mềm lành lạnh.
Không kiềm được bản thân mà muốn nhiều hơn thế này, tâm trí Quang Viễn trống rỗng, đầu cúi xuống kề sát cổ Nguyệt Thiền. Da thịt cô vừa thơm vừa trắng, khiến người ta không thoát khỏi si mê, anh cắn lên vai Nguyệt Thiền một cái, trong giây phút ngắn ngủi cơn đau truyền đến.
Khiến cô khẽ la:
“A…”
Thanh âm yếu mềm càng khiến Quang Viễn không kiềm được lòng, vết cắn mạnh khiến da thịt Nguyệt Thiền đỏ lên, hơn nữa còn chảy máu. Anh nhìn hậu quả mình gây ra, liền cảm thấy tội lỗi, lúc nhìn cô định dỗ dành thì thấy người đã khóc rồi.
Mặt mũi Nguyệt Thiền ửng hồng, giọt lệ lăn dài trên má, vết cắn in sâu trên da thịt thực sự rất đau, cô không làm chủ được nước mắt của bản thân. Quang Viễn tự trách, anh hối hận rồi, dục vọng trong mình cũng vì thế mà lắng xuống, Quang Viễn lau đi nước mắt trên má Nguyệt Thiền.
Vội vàng nói:
“Ngoan ngoãn, ngồi đây đợi anh lấy đồ cứu thương.”
Trước khi đi, anh còn cẩn thận nhấc cô lên ghế, vội vàng đi tìm đồ sửa chữa hậu quả mình gây ra.
/59
|