Trác Bất Phàm cúi người, miệng liền liếm lên cổ ta.
Ta nhẹ nhàng mà rướn người lên một chút, thả nhuyễn thâm mình mặc hắn muốn gì cứ lấy.
“Bảo bối….”
Trác Bất Phàm một mặt thấp giọng gọi, một mặt chuyên tâm liếm trên da thịt trắng nõn của ta
Hừ, ta dám chắc mấy loại mỹ nhân gầy trơ xương kia ôm nhất định không có được cảm giác thoải mái như ôm ta!
Trác Bất Phàm dọc theo xương sống hôn dần xuống dưới, lần đến hai cánh mông, hai tay hắn bắt đầu vuốt ve…
“A –- “ Ta không khỏi rên rỉ
Sau đó lưỡi hắn bắt đầu tiến vào…
“Không –- “ Ta vặn vẹo thân thể, cái khát vọng vừa muốn được tiến sâu lại vừa muốn trốn tránh này không ngừng tra tấn khiến ta run rẩy.
Lưỡi của hắn khai mở tiểu huyệt, làm cho nơi đó dần ướt át nhu mềm.
“A!” Ta bị lật một vòng, tiểu huyệt không tự chủ được co rút.
Không được! Ta chịu không nổi!
Ta nắm lấy tay hắn, đảo thân: “Để ta tới!”
Trác Bất Phàm không cự tuyệt ta chủ động, hắn nhìn hai tay ta run run cởi bỏ vạt áo, ngoại bào, trung y.
Ta mê đắm nhìn thân hình thon gầy của hắn, làn da mềm dẻo mà cứng rắn như thép kia lại có độ ấm khiến người an tâm.
Tay của ta di động khắp ngực hắn, môi hôn lên khắp nơi.
Thẳng đến khi nghe được tiếng rên khe khẽ ta mới chuyển tới địa phương kia.
Rút đi đai lưng, quần dài liền rơi xuống.
Dọc theo hai đùi, ta chạm được tới trung tâm nóng rực kia.
Sớm đã cương cứng, phân thân của hắn tà tà ngạo nghễ nằm ẩn bên trong nội khố.
Ta nắm lấy, trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được từng nhịp đập.
“Tiểu đệ đệ” của ta cũng đã trướng tới phát đau.
Một phen xả hạ món đồ vướng víu kia, phân thân cực đại kinh người kia lập tức nảy ra.
Càng nhìn bộ vị ngạo nhân kia thân nhiệt của ta lại càng tăng cao.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Trác Bất Phàm khóe miệng khẽ nhếc, khuôn mặt anh tuấn không giống phàm nhân kia lại nhiễm thượng một tầng sắc dục ửng đỏ, sóng mắt cũng dần mê ly.
Một tay hắn đè lại cái gáy của ta. Ta hôn lên.
Ta cố gắng lấy lòng hắn, cố gắng hàm trụ sâu nhất, hắn cũng không ngừng trướng lớn.
“Tốt lắm!” Cực đại phân thân chứng minh hắn cũng duy trì không được bao lâu.
Trác Bất Phàm từ miệng ta rút ra, lật ngược thân ta, từ phía sau tiến vào.
Hoàn toàn tê dại, ta co rút hậu huyệt, đè ép.
Trong tiếng rên rỉ của ta cùng hơi thở nặng nhọc của hắn là âm thanh va chạm đầy dâm mỹ.
Tay hắn nắm lấy thắt lưng của ta, đẩy mạnh. Một tay thì an ủi phân thân của ta, ma xát lên xuống.
“Ân ….. A …..” Ta đong đưa thắt lưng, chủ động tìm kiếm khoái cảm.
Trác Bất Phàm bỗng nhiên tăng tốc, thắt lưng va chạm mạnh hơn, một hơi đem khoái cảm đẩy tới đỉnh điểm.
“A!” Ta toàn thân xụi lơ trên giường.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại va chạm vài cái, một ngụm cắn vai ta, sau đó phóng thích.
Ta nằm úp sấp thở dốc, thật lâu không thể bình phục hô hấp.
Trác Bất Phàm nâng thân, cắn cắn lưng ta: “Lưng của cục cưng là tối xinh đẹp,ăn tối tốt nhất ….”
Cảm giác tê dại khiến ta buồn ngủ.
“Mệt mỏi?”
Ta gật gật đầu.
Trác Bất Phàm rút ra phân thân, đứng dậy mang khăn tới lau người cho ta: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Ta mở mắt túm lấy hắn: “Ngươi không theo giúp ta a?”
Trác Bất Phàm cười khổ: “Ngươi càng ngày càng bám người.”
“Ta cũng chỉ bám ngươi a….”
Trác Bất Phàm vẻ mặt một bộ không có biện pháp lắc đầu: “Vậy một lúc thôi nha. Ta còn có việc phải làm.”
“Đã biết ~~” Ta lại thắng, dùng thanh ngọt liệm gọi hắn, đem hắn kéo đến bên người nằm xuống: “Liền trong chốc lát…”
Ta nhẹ nhàng mà rướn người lên một chút, thả nhuyễn thâm mình mặc hắn muốn gì cứ lấy.
“Bảo bối….”
Trác Bất Phàm một mặt thấp giọng gọi, một mặt chuyên tâm liếm trên da thịt trắng nõn của ta
Hừ, ta dám chắc mấy loại mỹ nhân gầy trơ xương kia ôm nhất định không có được cảm giác thoải mái như ôm ta!
Trác Bất Phàm dọc theo xương sống hôn dần xuống dưới, lần đến hai cánh mông, hai tay hắn bắt đầu vuốt ve…
“A –- “ Ta không khỏi rên rỉ
Sau đó lưỡi hắn bắt đầu tiến vào…
“Không –- “ Ta vặn vẹo thân thể, cái khát vọng vừa muốn được tiến sâu lại vừa muốn trốn tránh này không ngừng tra tấn khiến ta run rẩy.
Lưỡi của hắn khai mở tiểu huyệt, làm cho nơi đó dần ướt át nhu mềm.
“A!” Ta bị lật một vòng, tiểu huyệt không tự chủ được co rút.
Không được! Ta chịu không nổi!
Ta nắm lấy tay hắn, đảo thân: “Để ta tới!”
Trác Bất Phàm không cự tuyệt ta chủ động, hắn nhìn hai tay ta run run cởi bỏ vạt áo, ngoại bào, trung y.
Ta mê đắm nhìn thân hình thon gầy của hắn, làn da mềm dẻo mà cứng rắn như thép kia lại có độ ấm khiến người an tâm.
Tay của ta di động khắp ngực hắn, môi hôn lên khắp nơi.
Thẳng đến khi nghe được tiếng rên khe khẽ ta mới chuyển tới địa phương kia.
Rút đi đai lưng, quần dài liền rơi xuống.
Dọc theo hai đùi, ta chạm được tới trung tâm nóng rực kia.
Sớm đã cương cứng, phân thân của hắn tà tà ngạo nghễ nằm ẩn bên trong nội khố.
Ta nắm lấy, trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được từng nhịp đập.
“Tiểu đệ đệ” của ta cũng đã trướng tới phát đau.
Một phen xả hạ món đồ vướng víu kia, phân thân cực đại kinh người kia lập tức nảy ra.
Càng nhìn bộ vị ngạo nhân kia thân nhiệt của ta lại càng tăng cao.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Trác Bất Phàm khóe miệng khẽ nhếc, khuôn mặt anh tuấn không giống phàm nhân kia lại nhiễm thượng một tầng sắc dục ửng đỏ, sóng mắt cũng dần mê ly.
Một tay hắn đè lại cái gáy của ta. Ta hôn lên.
Ta cố gắng lấy lòng hắn, cố gắng hàm trụ sâu nhất, hắn cũng không ngừng trướng lớn.
“Tốt lắm!” Cực đại phân thân chứng minh hắn cũng duy trì không được bao lâu.
Trác Bất Phàm từ miệng ta rút ra, lật ngược thân ta, từ phía sau tiến vào.
Hoàn toàn tê dại, ta co rút hậu huyệt, đè ép.
Trong tiếng rên rỉ của ta cùng hơi thở nặng nhọc của hắn là âm thanh va chạm đầy dâm mỹ.
Tay hắn nắm lấy thắt lưng của ta, đẩy mạnh. Một tay thì an ủi phân thân của ta, ma xát lên xuống.
“Ân ….. A …..” Ta đong đưa thắt lưng, chủ động tìm kiếm khoái cảm.
Trác Bất Phàm bỗng nhiên tăng tốc, thắt lưng va chạm mạnh hơn, một hơi đem khoái cảm đẩy tới đỉnh điểm.
“A!” Ta toàn thân xụi lơ trên giường.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại va chạm vài cái, một ngụm cắn vai ta, sau đó phóng thích.
Ta nằm úp sấp thở dốc, thật lâu không thể bình phục hô hấp.
Trác Bất Phàm nâng thân, cắn cắn lưng ta: “Lưng của cục cưng là tối xinh đẹp,ăn tối tốt nhất ….”
Cảm giác tê dại khiến ta buồn ngủ.
“Mệt mỏi?”
Ta gật gật đầu.
Trác Bất Phàm rút ra phân thân, đứng dậy mang khăn tới lau người cho ta: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Ta mở mắt túm lấy hắn: “Ngươi không theo giúp ta a?”
Trác Bất Phàm cười khổ: “Ngươi càng ngày càng bám người.”
“Ta cũng chỉ bám ngươi a….”
Trác Bất Phàm vẻ mặt một bộ không có biện pháp lắc đầu: “Vậy một lúc thôi nha. Ta còn có việc phải làm.”
“Đã biết ~~” Ta lại thắng, dùng thanh ngọt liệm gọi hắn, đem hắn kéo đến bên người nằm xuống: “Liền trong chốc lát…”
/25
|