Chờ ta tỉnh lại, Trác Bất Phàm đã không còn bên cạnh. Bất quá từ độ ấm bên cạnh, biết hắn rời đi chưa lâu.
Ta cắn môi dưới, hạnh phúc ôm chăn nhớ hắn.
Hiện tại, Trác Bất Phàm thực sủng ta. Nâng tay nhìn hôn ngân trên cổ tay vẫn còn rõ ràng. Cho dù lại lần nữa ở cùng một chỗ nhưng chúng ta vẫn ẩn ẩn một nỗi bất an.
Với ta, ta lo lắng tới một ngày nào đó hắn phát hiện ta không bình thường, lại là một tên diện mạo chẳng có gì đặc biệt [ hơn nữa còn là nam nhân ]. Đến lúc đó, hắn sẽ đem ta đá sang một bên. Dù sao hắn là tên có sở thích thu thập cái đẹp. Mà ta, chính là không hiểu hắn vì sao lại coi trọng ta…. Thật sự không biết! Cho nên ta bất an, ta dùng hết tâm lực thầm nghĩ bảo trụ khoái hoạt trước mắt này, càng lâu càng tốt.
Mà hắn, cũng có bất an, đặc biệt là ở thời điểm hắn còn mê luyến ta.
Bởi vì hắn hiểu được lai lịch của ta, hắn sợ vào một ngày nào đó, ta sẽ đột nhiên biến mất, giống như khi ta đến đây.
Có lẽ chính bởi cảm giác bất an này mà chúng ta luôn khát cầu đối phương, không đành lòng tách ra.
“Ai –- “ Thở dài, ta nhàm chán ngồi dậy.
Mặc quần áo, ngồi ở trước bàn uống trà. Nếu hắn dậy lúc ta cũng tỉnh, nói ta nhất định phải đi cùng hắn, quản hắn bận cái gì. Dù sao mọi người đều đã quen hai người chúng ta giống như một đôi luôn cùng một chỗ.
“cốc cốc” Ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Ta là Lạc Phỉ Nhiên, có thể vào không?”
Di? Hắn tìm ta làm gì?
Ta khơi mào khóe miệng.
Thú vị. Xem hắn muốn nói cái gì!
“Mời vào.” Ta không đứng dậy, để hắn tự vào.
Lạc Phỉ Nhiên vào phòng, nhìn ta đến một chút bộ dáng tiếp khách đều không có, nhíu mày.
“Ngồi.” Ta bưng chén trà.
Lạc Phỉ Nhiên mày nhăn càng sâu, nhưng không phát tác, theo lời ta ngồi đối diện.
Hắn không chủ động mở miệng, ta cũng nhân cơ hội này đánh giá hắn.
Cho dù là lấy tiêu chuẩn hiện đại thì bộ dạng hắn quả thật không tồi. Bất quá, cái loại khí tức ngạo mạn kia lại khiến người không quá thích. Hắn mặc một thân quần áo sẫm màu, chất liệu không phải loại quý giá gì nhưng thực sạch sẽ.
Nghe nói hắn tự cho mình thanh cao, bao nhiêu quan lại quý nhân lấy số tiền lớn mời hắn làm việc, hy vọng nghe hắn đàn một khúc nhạc cũng không được. Hắn cho rằng những kẻ mình đầy hơi tiền dung tục kia sẽ vũ nhục nghệ thuật của hắn.
Người như vậy ở trong đời thực rất khó tồn tại.
Trác Bất Phàm yêu cái đẹp, nhưng hắn không phải tưởng gia, hắn thực tế có đầy đủ năng lực để bảo hộ cái đẹp.
Lúc trước Lạc Phỉ Nhiên đã từng giống như hiến vật quý muốn Trác Bất Phàm thưởng giám cổ cầm kia. Năm ngàn lượng. Trong nhà hắn chỉ có vài mẫu đất, lấy đâu ra bút phí này chứ?
“Thỉnh tha thứ ta nói thẳng, ta cho rằng ngươi căn bản không xứng với Trác trang chủ.” Hắn đánh vỡ trầm mặc.
Bắt đầu?
“Ta gặp qua rất nhiều người, bộn họ tứ phương cất giấu cổ vật nhưng bọn họ có mấy ai biết thưởng thức. Trác trang chủ lại bất đồng, hắn là người duy nhất ta tán thành.”
Lạc Phỉ Nhiên vuốt râu: “Bất quá hắn cưới ngươi – thật sự là làm cho ta kinh ngạc.” – Hắn không chút nào che dấu vẻ khinh thường ta – “Sự tồn tại của ngươi sẽ hủy hoại hắn!”
“A,” – Ta cười khẽ: “Có phải hủy hoại hắn hay không cũng phải do đương sự nghĩ vậy mới được.”
“Hắn nhất định bị ngươi dùng kế mê hoặc, hắn nhất định sẽ tỉnh ngộ!”
Ta che miệng cười: “Như thế nào, ngươi sẽ không cho là ta là hồ ly tinh đi.”
“Nhưng ngươi căn bản không có chỗ nào tốt!” Lạc Phỉ Nhiên bị ta chọc giận.
“Ngươi tin tưởng ánh mắt Trác Bất Phàm? Chắc là tin đi. Như vậy ngươi thế nào nói ta không có chỗ tốt? Đây chính là hoài nghi hắn nha.”
“Hừ! Mồn mép sắc sảo lắm!” – Hắn nặng nề hừ một tiếng – “Ngươi tốt nhất nên tự biết lấy mình, sớm chạy lấy người là hơn.”
Ta lạnh lùng: “Nói như thế nào ta cũng là chính thất phu nhân cưới hỏi đàng hoàng của hắn, mà ngươi chỉ là một thực khách. Ngươi nói lời này không khỏi quá phận đi. Nếu ta nói cho Bất Phàm nghe những gì ngươi vừa nói, ngươi nói hắn sẽ phản ứng như thế nào?”
Lạc Phỉ Nhiên cứng người, xanh mặt.
“Không phải ta uy hiếp ngươi nhưng ngươi mới là người nên hiểu rõ thân phận của mình.” Ta lạnh lùng nhìn hắn cố gắng cứu lấy một chút tự tôn không còn mấy kia.
“Ngươi! Cùng người như ngươi nói chuyện không khác đàn gảy tai trâu! Hừ! Ai đúng ai sai, cứ chờ sẽ rõ!”
Ta cười lạnh: “Đúng vậy, bất quá trước đó, ta còn là Thiên Cảnh sơn trang trang chủ phu nhân, với ta ngươi vẫn nên có điểm tôn kính là tốt nhất – không phải sao?”
“Thất lễ!” Lạc Phỉ Nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngươi nghĩ rằng ta hội ngu ngốc nhận khi dễ?! Hừ, coi thường nhau quá!
Ta đem trà một hơi uống cạn.
Hắn có hay không tới chỗ Trác Bất Phàm?
Ta đứng lên.
Thật lâu không phấn khích như vầy – đi xem tốt lắm!
Ta cắn môi dưới, hạnh phúc ôm chăn nhớ hắn.
Hiện tại, Trác Bất Phàm thực sủng ta. Nâng tay nhìn hôn ngân trên cổ tay vẫn còn rõ ràng. Cho dù lại lần nữa ở cùng một chỗ nhưng chúng ta vẫn ẩn ẩn một nỗi bất an.
Với ta, ta lo lắng tới một ngày nào đó hắn phát hiện ta không bình thường, lại là một tên diện mạo chẳng có gì đặc biệt [ hơn nữa còn là nam nhân ]. Đến lúc đó, hắn sẽ đem ta đá sang một bên. Dù sao hắn là tên có sở thích thu thập cái đẹp. Mà ta, chính là không hiểu hắn vì sao lại coi trọng ta…. Thật sự không biết! Cho nên ta bất an, ta dùng hết tâm lực thầm nghĩ bảo trụ khoái hoạt trước mắt này, càng lâu càng tốt.
Mà hắn, cũng có bất an, đặc biệt là ở thời điểm hắn còn mê luyến ta.
Bởi vì hắn hiểu được lai lịch của ta, hắn sợ vào một ngày nào đó, ta sẽ đột nhiên biến mất, giống như khi ta đến đây.
Có lẽ chính bởi cảm giác bất an này mà chúng ta luôn khát cầu đối phương, không đành lòng tách ra.
“Ai –- “ Thở dài, ta nhàm chán ngồi dậy.
Mặc quần áo, ngồi ở trước bàn uống trà. Nếu hắn dậy lúc ta cũng tỉnh, nói ta nhất định phải đi cùng hắn, quản hắn bận cái gì. Dù sao mọi người đều đã quen hai người chúng ta giống như một đôi luôn cùng một chỗ.
“cốc cốc” Ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Ta là Lạc Phỉ Nhiên, có thể vào không?”
Di? Hắn tìm ta làm gì?
Ta khơi mào khóe miệng.
Thú vị. Xem hắn muốn nói cái gì!
“Mời vào.” Ta không đứng dậy, để hắn tự vào.
Lạc Phỉ Nhiên vào phòng, nhìn ta đến một chút bộ dáng tiếp khách đều không có, nhíu mày.
“Ngồi.” Ta bưng chén trà.
Lạc Phỉ Nhiên mày nhăn càng sâu, nhưng không phát tác, theo lời ta ngồi đối diện.
Hắn không chủ động mở miệng, ta cũng nhân cơ hội này đánh giá hắn.
Cho dù là lấy tiêu chuẩn hiện đại thì bộ dạng hắn quả thật không tồi. Bất quá, cái loại khí tức ngạo mạn kia lại khiến người không quá thích. Hắn mặc một thân quần áo sẫm màu, chất liệu không phải loại quý giá gì nhưng thực sạch sẽ.
Nghe nói hắn tự cho mình thanh cao, bao nhiêu quan lại quý nhân lấy số tiền lớn mời hắn làm việc, hy vọng nghe hắn đàn một khúc nhạc cũng không được. Hắn cho rằng những kẻ mình đầy hơi tiền dung tục kia sẽ vũ nhục nghệ thuật của hắn.
Người như vậy ở trong đời thực rất khó tồn tại.
Trác Bất Phàm yêu cái đẹp, nhưng hắn không phải tưởng gia, hắn thực tế có đầy đủ năng lực để bảo hộ cái đẹp.
Lúc trước Lạc Phỉ Nhiên đã từng giống như hiến vật quý muốn Trác Bất Phàm thưởng giám cổ cầm kia. Năm ngàn lượng. Trong nhà hắn chỉ có vài mẫu đất, lấy đâu ra bút phí này chứ?
“Thỉnh tha thứ ta nói thẳng, ta cho rằng ngươi căn bản không xứng với Trác trang chủ.” Hắn đánh vỡ trầm mặc.
Bắt đầu?
“Ta gặp qua rất nhiều người, bộn họ tứ phương cất giấu cổ vật nhưng bọn họ có mấy ai biết thưởng thức. Trác trang chủ lại bất đồng, hắn là người duy nhất ta tán thành.”
Lạc Phỉ Nhiên vuốt râu: “Bất quá hắn cưới ngươi – thật sự là làm cho ta kinh ngạc.” – Hắn không chút nào che dấu vẻ khinh thường ta – “Sự tồn tại của ngươi sẽ hủy hoại hắn!”
“A,” – Ta cười khẽ: “Có phải hủy hoại hắn hay không cũng phải do đương sự nghĩ vậy mới được.”
“Hắn nhất định bị ngươi dùng kế mê hoặc, hắn nhất định sẽ tỉnh ngộ!”
Ta che miệng cười: “Như thế nào, ngươi sẽ không cho là ta là hồ ly tinh đi.”
“Nhưng ngươi căn bản không có chỗ nào tốt!” Lạc Phỉ Nhiên bị ta chọc giận.
“Ngươi tin tưởng ánh mắt Trác Bất Phàm? Chắc là tin đi. Như vậy ngươi thế nào nói ta không có chỗ tốt? Đây chính là hoài nghi hắn nha.”
“Hừ! Mồn mép sắc sảo lắm!” – Hắn nặng nề hừ một tiếng – “Ngươi tốt nhất nên tự biết lấy mình, sớm chạy lấy người là hơn.”
Ta lạnh lùng: “Nói như thế nào ta cũng là chính thất phu nhân cưới hỏi đàng hoàng của hắn, mà ngươi chỉ là một thực khách. Ngươi nói lời này không khỏi quá phận đi. Nếu ta nói cho Bất Phàm nghe những gì ngươi vừa nói, ngươi nói hắn sẽ phản ứng như thế nào?”
Lạc Phỉ Nhiên cứng người, xanh mặt.
“Không phải ta uy hiếp ngươi nhưng ngươi mới là người nên hiểu rõ thân phận của mình.” Ta lạnh lùng nhìn hắn cố gắng cứu lấy một chút tự tôn không còn mấy kia.
“Ngươi! Cùng người như ngươi nói chuyện không khác đàn gảy tai trâu! Hừ! Ai đúng ai sai, cứ chờ sẽ rõ!”
Ta cười lạnh: “Đúng vậy, bất quá trước đó, ta còn là Thiên Cảnh sơn trang trang chủ phu nhân, với ta ngươi vẫn nên có điểm tôn kính là tốt nhất – không phải sao?”
“Thất lễ!” Lạc Phỉ Nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngươi nghĩ rằng ta hội ngu ngốc nhận khi dễ?! Hừ, coi thường nhau quá!
Ta đem trà một hơi uống cạn.
Hắn có hay không tới chỗ Trác Bất Phàm?
Ta đứng lên.
Thật lâu không phấn khích như vầy – đi xem tốt lắm!
/25
|