Phương Nhược Mai đang lái xe thì cũng nghe được tin từ bệnh viện, cô quay đầu xe lao đến. Trình Tú Dao vội vã đưa Hà Trường Hải vào phòng bệnh.
" Chấn thương vùng đầu nặng, có thể có tụ máu dưới màng cứng. Gãy xương chậu và xương đùi, với nguy cơ tổn thương mạch máu lớn." Bàn tay Trình Tú Dao run rẫy" ai sẽ phẫu thuật đây? Khoa ngoại bây giờ chỉ còn vài bác sĩ thực tập mà thôi"" Tôi chưa uống rượu, để cho tôi"Phương Nhược Mai đến kịp thời
-" Gọi bác sĩ gây mê đi, gọi luôn Khang Nhược Đông cậu ta hôm nay không đi"
Trình Tú Dao bước đến nắm lấy vai Phương Nhược Mai
" Cậu có chắc sẽ cứu được trưởng khoa không?"" Nếu cậu tin tôi"Y tá dìu Trình Tú Dao đến phòng bệnh để băng bó vết thương ở trán. Lý Cảnh Thiên đang làm việc ở nhà thì điện thoại anh liên tục đổ chuông. Là Trình Tú Dao gọi
-" Anh nghe, em đang ở đâu đế anh đến..."
(-" Cảnh Thiên")
Nghe giọng cô anh cảm thấy có điều gì đó không ổn
-" Em đang ở đâu?"
(-" Bệnh viện")
Lý Cảnh Thiên lao đến bệnh viện như tia chớp, từ cuộc gọi lúc nãy anh cảm giác có điều không lành, không tiện hỏi nhiều anh vừa lái xe vừa mong cô bình an vô sự. Anh chạy đi tìm cô khắp bệnh viện cho đến khi nhìn thấy cô ở góc cuối hành lang tầng 4.
-" Cảnh Thiên"
Nhìn cô rũ rượi anh vội vã đi đến dỗ dành, cô run rẫy ôm lấy anh
-" Em sao thế? Trán bị thương có nặng không?"
Cô lắc đầu, các y tá vây quanh họ
-" Là...là trưởng khoa Hà chắn cho chị ấy nên mới bình an vô sự"
Một y tá không biết sự tình nói
-" Hà Trường Hải?"
Anh hỏi cô
-"Em chỉ muốn nói rõ với trưởng khoa thôi"
Anh không trách cô mà chỉ ôm cô an ủi
" Không sao, anh đây rồi. Chúng ta về nhà có được không?"" Còn trưởng khoa"" Để các bác sĩ khác lo, chị về đi"Các y tá khuyên cô nên về nhà, Lý Cảnh Thiên cũng bế bổng cô lên
-" Nếu để ba mẹ biết ghì gây to đó, chúng ta về nhà trước đã"
Đêm đó là một đêm dài của Lý Cảnh Thiên, Trình Tú Dao và cả Hà Trường Hải. Cuộc phẫu thuật diễn ra 12 tiếng,
Phương Nhược Mai mệt muốn xỉu khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật
-" ổn hết rồi, tôi về nhà ngủ đây"
Bước đi của cô loạng choạng may mà có Khang Nhược Đông kéo cô lại
" Cẩn thận chứ, chị cứ như bác sĩ Trình vậy"" Cảm ơn, nay cậu cũng ga lăng ghê"
-" Ha, kính lão đắc thọ mà"
Buổi chiều, Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao bị Chu Uyển Lan gọi về Trình gia. Hai người ngồi đối diện nhìn vẻ mặt của Chu Uyển Lan đang tức giận, cứ như nếu bây giờ cô mở lời là mẹ cô sẽ ăn thịt cô luôn vậy.
-" Con dám.."
Chu Uyến Lan không nói nên lời
" Con quen cậu ta lúc nào?"" Sinh viên ạ..."" Vậy mà con giấu mẹ?"Chu Uyển Lan bực tức đặt tách trà xuống bàn
" con..."" Cả bệnh viện biết rồi kìa, giờ con tính sao?"" Con...con với trưởng khoa bây giờ đã dừng lại rồi mà"" Mẹ không cần biết, đáng lẽ ra con không nên dính líu gì đến cậu ta nữa mới phải"Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao chỉ biết im lặng
" M-mẹ..." anh mở lời muốn xoa dịu bà" Mẹ sẽ chuyển viện cho cậu ta, sau khi bình phục rồi thì cút sang Pháp"Cô không dám cãi lời Chu Uyển Lan
-" Hết chồng rồi tới con, đáng lẽ từ đầu mẹ nên ở giá suốt đời thì tốt hơn"
Bà bỏ đi để lại cô và anh trong phòng khách, anh thường hay nghe bà Lý nói về sự ghê gớm của Chu Uyển Lan nhưng không ngờ lại hơn cả những gì anh tưởng tượng.
" Chúng ta về thôi" cô lấy túi xách" Đã cất công ra ngoài rồi..em có muốn đi đâu không?"Trên xe, hai người im lặng không nói gì, cô muốn về nhà nên anh chỉ đành thuận theo ý cô.
-" Anh…..em xin lỗi"
Trình Tú Dao mở lời trước để phá tan bầu không khí ngột ngạt đó
-" Anh đâu có giận đâu chứ"
" Anh thật sự.." cô muôn xác nhận nên hỏi lại" Anh lo lắm đó, sao em lại...ngồi lên xe của người lạ như vậy chứ? Em..em có yêu anh không vậy?"Lý Cảnh Thiên tấp vào lề đường rồi mặt đối mặt nhìn cô
" Chẳng phải em nói tài xế sẽ đến đón em sao?"" Em để quên điện thoại trong tủ đồ..."Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh không nở to tiếng nữa
'“Anh...”
Lý Cảnh Thiên đập vào gô lăng
"Em...em còn yêu hắn ta không?"" Không, em đã nói rõ với anh rồi mà"Lý Cảnh Thiên không hề uống rượu mà cứ như đang say vậy, nhìn thấy mắt cô đẫm lệ còn ửng đỏ. Anh nhận ra
minh da Id ldi.
" Chấn thương vùng đầu nặng, có thể có tụ máu dưới màng cứng. Gãy xương chậu và xương đùi, với nguy cơ tổn thương mạch máu lớn." Bàn tay Trình Tú Dao run rẫy" ai sẽ phẫu thuật đây? Khoa ngoại bây giờ chỉ còn vài bác sĩ thực tập mà thôi"" Tôi chưa uống rượu, để cho tôi"Phương Nhược Mai đến kịp thời
-" Gọi bác sĩ gây mê đi, gọi luôn Khang Nhược Đông cậu ta hôm nay không đi"
Trình Tú Dao bước đến nắm lấy vai Phương Nhược Mai
" Cậu có chắc sẽ cứu được trưởng khoa không?"" Nếu cậu tin tôi"Y tá dìu Trình Tú Dao đến phòng bệnh để băng bó vết thương ở trán. Lý Cảnh Thiên đang làm việc ở nhà thì điện thoại anh liên tục đổ chuông. Là Trình Tú Dao gọi
-" Anh nghe, em đang ở đâu đế anh đến..."
(-" Cảnh Thiên")
Nghe giọng cô anh cảm thấy có điều gì đó không ổn
-" Em đang ở đâu?"
(-" Bệnh viện")
Lý Cảnh Thiên lao đến bệnh viện như tia chớp, từ cuộc gọi lúc nãy anh cảm giác có điều không lành, không tiện hỏi nhiều anh vừa lái xe vừa mong cô bình an vô sự. Anh chạy đi tìm cô khắp bệnh viện cho đến khi nhìn thấy cô ở góc cuối hành lang tầng 4.
-" Cảnh Thiên"
Nhìn cô rũ rượi anh vội vã đi đến dỗ dành, cô run rẫy ôm lấy anh
-" Em sao thế? Trán bị thương có nặng không?"
Cô lắc đầu, các y tá vây quanh họ
-" Là...là trưởng khoa Hà chắn cho chị ấy nên mới bình an vô sự"
Một y tá không biết sự tình nói
-" Hà Trường Hải?"
Anh hỏi cô
-"Em chỉ muốn nói rõ với trưởng khoa thôi"
Anh không trách cô mà chỉ ôm cô an ủi
" Không sao, anh đây rồi. Chúng ta về nhà có được không?"" Còn trưởng khoa"" Để các bác sĩ khác lo, chị về đi"Các y tá khuyên cô nên về nhà, Lý Cảnh Thiên cũng bế bổng cô lên
-" Nếu để ba mẹ biết ghì gây to đó, chúng ta về nhà trước đã"
Đêm đó là một đêm dài của Lý Cảnh Thiên, Trình Tú Dao và cả Hà Trường Hải. Cuộc phẫu thuật diễn ra 12 tiếng,
Phương Nhược Mai mệt muốn xỉu khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật
-" ổn hết rồi, tôi về nhà ngủ đây"
Bước đi của cô loạng choạng may mà có Khang Nhược Đông kéo cô lại
" Cẩn thận chứ, chị cứ như bác sĩ Trình vậy"" Cảm ơn, nay cậu cũng ga lăng ghê"
-" Ha, kính lão đắc thọ mà"
Buổi chiều, Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao bị Chu Uyển Lan gọi về Trình gia. Hai người ngồi đối diện nhìn vẻ mặt của Chu Uyển Lan đang tức giận, cứ như nếu bây giờ cô mở lời là mẹ cô sẽ ăn thịt cô luôn vậy.
-" Con dám.."
Chu Uyến Lan không nói nên lời
" Con quen cậu ta lúc nào?"" Sinh viên ạ..."" Vậy mà con giấu mẹ?"Chu Uyển Lan bực tức đặt tách trà xuống bàn
" con..."" Cả bệnh viện biết rồi kìa, giờ con tính sao?"" Con...con với trưởng khoa bây giờ đã dừng lại rồi mà"" Mẹ không cần biết, đáng lẽ ra con không nên dính líu gì đến cậu ta nữa mới phải"Lý Cảnh Thiên và Trình Tú Dao chỉ biết im lặng
" M-mẹ..." anh mở lời muốn xoa dịu bà" Mẹ sẽ chuyển viện cho cậu ta, sau khi bình phục rồi thì cút sang Pháp"Cô không dám cãi lời Chu Uyển Lan
-" Hết chồng rồi tới con, đáng lẽ từ đầu mẹ nên ở giá suốt đời thì tốt hơn"
Bà bỏ đi để lại cô và anh trong phòng khách, anh thường hay nghe bà Lý nói về sự ghê gớm của Chu Uyển Lan nhưng không ngờ lại hơn cả những gì anh tưởng tượng.
" Chúng ta về thôi" cô lấy túi xách" Đã cất công ra ngoài rồi..em có muốn đi đâu không?"Trên xe, hai người im lặng không nói gì, cô muốn về nhà nên anh chỉ đành thuận theo ý cô.
-" Anh…..em xin lỗi"
Trình Tú Dao mở lời trước để phá tan bầu không khí ngột ngạt đó
-" Anh đâu có giận đâu chứ"
" Anh thật sự.." cô muôn xác nhận nên hỏi lại" Anh lo lắm đó, sao em lại...ngồi lên xe của người lạ như vậy chứ? Em..em có yêu anh không vậy?"Lý Cảnh Thiên tấp vào lề đường rồi mặt đối mặt nhìn cô
" Chẳng phải em nói tài xế sẽ đến đón em sao?"" Em để quên điện thoại trong tủ đồ..."Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh không nở to tiếng nữa
'“Anh...”
Lý Cảnh Thiên đập vào gô lăng
"Em...em còn yêu hắn ta không?"" Không, em đã nói rõ với anh rồi mà"Lý Cảnh Thiên không hề uống rượu mà cứ như đang say vậy, nhìn thấy mắt cô đẫm lệ còn ửng đỏ. Anh nhận ra
minh da Id ldi.
/63
|