1, Chuyện mang thai.
- Anh yêu, nhanh lên hộ em cái. Anh trang điểm à? Lâu thế?
Minh Anh một vai đeo túi lớn, một vai đeo túi nhỏ, đầu đội mũ cói, đứng chống nạnh ở trước cửa nhà. Chốc một lại liếc lên nhìn đồng hồ, rồi chốc một lại phải ấn nút từ chối cuộc gọi.
Bạn bè ở dưới xe đang gào thét gọi tên vợ chồng cô, thế mà chả hiểu Hiếu đang làm gì trong phòng mà mãi vẫn chưa xuất hiện.
Không nhanh lên bị họ bỏ rơi lại bây giờ.
Thực sự Minh Anh đã phải lên kế hoạch tới cả vài tháng mới dành ra được một tuần để cùng đám bạn cấp ba tổ chức đi dã ngoại. Nhà có tới hai CEO thì đương nhiên không thể nào muốn đi chơi là đi ngay được. Nên hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi căn hộ này, đi xa khỏi thành phố này, đến một nơi có biển, có cát, có đồ ăn ngon, có đồ uống ngọt. Chỉ cần thế thôi.
- Đây, anh xong rồi đây. – Hiếu lúc này mới kéo theo cái vali to tướng đi ra khỏi phòng.
Mí mắt Minh Anh giật giật liên hồi, không hiểu anh định đi di cư hay sao mà mang nhiều thứ thế. Đến đàn bà con gái như cô cũng không cần dùng tới vali to thế cơ mà.
- Anh yêu, em đã bảo để bớt ở nhà rồi, anh mang cái gì thế? Mà em tưởng xếp xong từ hôm qua rồi cơ mà?
- Là lo cho em thôi. Em bị dị ứng, sức khỏe lại kém, anh mang theo thuốc với đồ ăn vặt cho em ấy mà.
Chồng tốt, quả nhiên là chồng tốt. Minh Anh cố nhịn cười, cảm thấy mẹ cô đúng là gặp được quý nhân. Bảo sao bà cưng con rể còn hơn cả con gái.
Xuống tới xe, Minh Anh bị lũ bạn mắng cho tơi bời. Họ nói đã cố tình đến đón nhà cô cuối cùng rồi thế mà vẫn lề mề không chịu được. Minh Anh chỉ biết cười trừ, không dám cãi gì cả. Nhưng lòng vẫn nghĩ, nếu không phải đêm qua anh chồng kia mãi ba giờ sáng mới cho cô ngủ yên thì hai đứa đã không dậy trễ thế rồi.
Chờ cho tất cả yên ổn chỗ ngồi, bác tài mới bắt đầu cho xe lăn bánh. Trên đường đi, mọi người hết thi hát lại kể chuyện, khiến cho không khí không một lúc nào im ắng. Đi dã ngoại kiểu này cảm giác chẳng khác gì hồi trước trường cho đi tham quan, những đứa trầm tính như Minh Anh lúc nào cũng thầm mắng hướng dẫn viên du lịch là nói quá nhiều. Cô ngồi chung với chồng, ngả đầu lên vai anh nhìn ra ngoài cửa kính, mặc kệ lũ quỷ sứ đang bày trò gì.
Buổi tối đầu tiên của kì nghỉ, cả bọn đốt lửa ngoài bờ biển, cùng nướng hải sản ăn. Minh Anh vốn chỉ chờ đợi mãi tới giây phút này, về chuyện ăn uống, Minh Anh và Trang đúng thật là cạ cứng. Hai cô nàng đi chợ mất cả buổi chiều đề mua về cho lớp những món đồ tươi ngon nhất, phục vụ cho đêm liên hoan.
Nhưng đến khi bắc bếp lên chuẩn bị nướng thì Minh Anh lại cảm thấy khó chịu.
Cô không tham gia nấu nướng, vì trong nhóm đã có chồng của Thu Thủy là đầu bếp nên anh chàng đã tự nguyện đảm nhận hết mọi việc rồi. Nhưng khi đến bên Long để xếp đồ ăn lên đĩa thì Minh Anh không nhịn được nữa.
- Ọe! – Cô gái cảm thấy vô cùng khó chịu. – Ọe! – mùi đồ ăn khiến cô không thở được.
Minh Anh nghe thấy cuộc biểu tình trong cơ thể. Cô đặt đĩa xuống chạy nhanh về khách sạn cách đó không xa.
Trang lúc đó ở ngay sau Minh Anh, thấy biểu hiện của bạn mình quá lạ, cô cũng bỏ đĩa xuống chạy theo.
Những người khác thì đang mải trò chuyện nên không biết gì cả. Hiếu cũng được giao nhiệm vụ dọn bàn ăn nên hoàn toàn chuyên tâm vào công việc.
- Sao thế? Đau dạ dày à? – Trang theo Minh Anh vào toilet, vừa vỗ lưng cho bạn vừa hỏi.
Đang trong cơn buồn nôn, Minh Anh không nói được. Cho tới khi cảm thấy khỏe hơn, cô mới đứng dậy khỏi bồn cầu, đi ra rửa mặt.
- Không phải đâu. Tao chưa bao giờ bị đau dạ dày cả. – Minh Anh nói, cô nhìn Trang bằng ánh mắt lo sợ.
Là người từng trải, Trang nghĩ ngay đến vấn đề khác. Cô lại hỏi.
- Mày bị trễ mấy tháng rồi?
Bấy giờ Minh Anh mới hiểu ra. Cô tròn mắt nhìn Trang, đầu nhanh chóng suy nghĩ, rồi đáp.
- Tháng này là tháng thứ hai rồi. Có khi nào…? – Minh Anh nghi hoặc.
- Mày chờ tao. Tao thấy bên kia đường có hiệu thuốc. Tao đi mua que thử cho mày.
Nói dứt lời Trang liền lao đi luôn để lại Minh Anh một mình trong tâm trạng vô cùng hồi hộp.
- Ái, đau! – Hiếu đang gắp miếng cá lên miệng thì thấy ai đó đánh bốp vào vai mình. Anh giật mình kêu lên.
Quay ra Hiếu đã thấy Trang đứng lù lù bên cạnh từ lúc nào. Anh chớp mắt không hiểu, nhưng rồi lại ngồi dịch sang để dành chỗ trống cho Trang ngồi xuống.
Nhưng cô gái không ngồi, cô thấy Hiếu lại tiếp tục gắp cá thì đánh nốt vào vai bên kia cho cân.
- Em bị làm sao thế? Đánh đau vậy? Chồng em ở bên kia cơ mà, có nhầm người không đấy? – Hiếu hạ đũa xuống. Anh cau mày nói một tràng.
- Vào trong kia đi, cái Minh Anh có chuyện muốn nói với anh đấy. Đi nhanh lên.
Trang không trêu Hiếu thêm nữa, cô nói dứt lời liền quay lưng bước đến chỗ cạnh Tùng rồi ngồi xuống cùng anh. Miệng không ngừng mỉm cười. Cô sắp có một đứa con nữa rồi. Hạnh phúc thế này phải ăn cho đã mới thôi.
- Chồng! Bóc thịt cua cho em! – Trang nói, mặt tươi tắn nhìn Tùng nịnh nọt.
- Bóc sẵn rồi đây. Nói A đi!
Không chú ý đến bữa ăn nữa. Hiếu tò mò không biết có chuyện gì, anh đi nhanh về phòng của mình. Mở cửa vào trong, Hiếu thấy Minh Anh đang ngồi trên ghế, quay mặt ra ban công. Vợ anh hôm nay lại có nhã hứng ngồi ngắm sao một mình, quả là kì lạ. Hiếu bước nhẹ tới bên cạnh, choàng tay qua vai Minh Anh từ phía sau, anh áp mặt mình vào má vợ.
- Em yêu, kêu đói từ chiều mà không xuống ăn à?
Minh Anh nghe thấy tiếng Hiếu, cô lại cười. Từ nãy không lúc nào khép miệng lại được. Niềm vui này quả thực quá lớn. Sau vài giây ngồi yên cảm nhận hơi thở, mùi thơm của Hiếu, Minh Anh nghiêng đầu sang một bên, đặt lên môi chồng một nụ hôn.
Sáng hôm sau, Trang được giao nhiệm vụ gõ cửa từng phòng để triệu tập lớp lên đường ra đảo. Nhưng khi gõ đến cửa phòng Minh Anh thì lại chẳng nghe thấy tiếng trả lời. Cô thắc mắc định vặn tay nắm mở ra cho nhanh thì nhìn thấy một tờ giấy treo ở đó.
“Xin lỗi bọn mày, vợ chồng tao phải về trước.”
Vỏn vẹn một dòng chữ cụt lủn, không lý do, không giải thích. Quả đúng phong cách nhà này. Làm cái gì cũng quyết liệt và nhanh chóng.
- Anh yêu, nhanh lên hộ em cái. Anh trang điểm à? Lâu thế?
Minh Anh một vai đeo túi lớn, một vai đeo túi nhỏ, đầu đội mũ cói, đứng chống nạnh ở trước cửa nhà. Chốc một lại liếc lên nhìn đồng hồ, rồi chốc một lại phải ấn nút từ chối cuộc gọi.
Bạn bè ở dưới xe đang gào thét gọi tên vợ chồng cô, thế mà chả hiểu Hiếu đang làm gì trong phòng mà mãi vẫn chưa xuất hiện.
Không nhanh lên bị họ bỏ rơi lại bây giờ.
Thực sự Minh Anh đã phải lên kế hoạch tới cả vài tháng mới dành ra được một tuần để cùng đám bạn cấp ba tổ chức đi dã ngoại. Nhà có tới hai CEO thì đương nhiên không thể nào muốn đi chơi là đi ngay được. Nên hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi căn hộ này, đi xa khỏi thành phố này, đến một nơi có biển, có cát, có đồ ăn ngon, có đồ uống ngọt. Chỉ cần thế thôi.
- Đây, anh xong rồi đây. – Hiếu lúc này mới kéo theo cái vali to tướng đi ra khỏi phòng.
Mí mắt Minh Anh giật giật liên hồi, không hiểu anh định đi di cư hay sao mà mang nhiều thứ thế. Đến đàn bà con gái như cô cũng không cần dùng tới vali to thế cơ mà.
- Anh yêu, em đã bảo để bớt ở nhà rồi, anh mang cái gì thế? Mà em tưởng xếp xong từ hôm qua rồi cơ mà?
- Là lo cho em thôi. Em bị dị ứng, sức khỏe lại kém, anh mang theo thuốc với đồ ăn vặt cho em ấy mà.
Chồng tốt, quả nhiên là chồng tốt. Minh Anh cố nhịn cười, cảm thấy mẹ cô đúng là gặp được quý nhân. Bảo sao bà cưng con rể còn hơn cả con gái.
Xuống tới xe, Minh Anh bị lũ bạn mắng cho tơi bời. Họ nói đã cố tình đến đón nhà cô cuối cùng rồi thế mà vẫn lề mề không chịu được. Minh Anh chỉ biết cười trừ, không dám cãi gì cả. Nhưng lòng vẫn nghĩ, nếu không phải đêm qua anh chồng kia mãi ba giờ sáng mới cho cô ngủ yên thì hai đứa đã không dậy trễ thế rồi.
Chờ cho tất cả yên ổn chỗ ngồi, bác tài mới bắt đầu cho xe lăn bánh. Trên đường đi, mọi người hết thi hát lại kể chuyện, khiến cho không khí không một lúc nào im ắng. Đi dã ngoại kiểu này cảm giác chẳng khác gì hồi trước trường cho đi tham quan, những đứa trầm tính như Minh Anh lúc nào cũng thầm mắng hướng dẫn viên du lịch là nói quá nhiều. Cô ngồi chung với chồng, ngả đầu lên vai anh nhìn ra ngoài cửa kính, mặc kệ lũ quỷ sứ đang bày trò gì.
Buổi tối đầu tiên của kì nghỉ, cả bọn đốt lửa ngoài bờ biển, cùng nướng hải sản ăn. Minh Anh vốn chỉ chờ đợi mãi tới giây phút này, về chuyện ăn uống, Minh Anh và Trang đúng thật là cạ cứng. Hai cô nàng đi chợ mất cả buổi chiều đề mua về cho lớp những món đồ tươi ngon nhất, phục vụ cho đêm liên hoan.
Nhưng đến khi bắc bếp lên chuẩn bị nướng thì Minh Anh lại cảm thấy khó chịu.
Cô không tham gia nấu nướng, vì trong nhóm đã có chồng của Thu Thủy là đầu bếp nên anh chàng đã tự nguyện đảm nhận hết mọi việc rồi. Nhưng khi đến bên Long để xếp đồ ăn lên đĩa thì Minh Anh không nhịn được nữa.
- Ọe! – Cô gái cảm thấy vô cùng khó chịu. – Ọe! – mùi đồ ăn khiến cô không thở được.
Minh Anh nghe thấy cuộc biểu tình trong cơ thể. Cô đặt đĩa xuống chạy nhanh về khách sạn cách đó không xa.
Trang lúc đó ở ngay sau Minh Anh, thấy biểu hiện của bạn mình quá lạ, cô cũng bỏ đĩa xuống chạy theo.
Những người khác thì đang mải trò chuyện nên không biết gì cả. Hiếu cũng được giao nhiệm vụ dọn bàn ăn nên hoàn toàn chuyên tâm vào công việc.
- Sao thế? Đau dạ dày à? – Trang theo Minh Anh vào toilet, vừa vỗ lưng cho bạn vừa hỏi.
Đang trong cơn buồn nôn, Minh Anh không nói được. Cho tới khi cảm thấy khỏe hơn, cô mới đứng dậy khỏi bồn cầu, đi ra rửa mặt.
- Không phải đâu. Tao chưa bao giờ bị đau dạ dày cả. – Minh Anh nói, cô nhìn Trang bằng ánh mắt lo sợ.
Là người từng trải, Trang nghĩ ngay đến vấn đề khác. Cô lại hỏi.
- Mày bị trễ mấy tháng rồi?
Bấy giờ Minh Anh mới hiểu ra. Cô tròn mắt nhìn Trang, đầu nhanh chóng suy nghĩ, rồi đáp.
- Tháng này là tháng thứ hai rồi. Có khi nào…? – Minh Anh nghi hoặc.
- Mày chờ tao. Tao thấy bên kia đường có hiệu thuốc. Tao đi mua que thử cho mày.
Nói dứt lời Trang liền lao đi luôn để lại Minh Anh một mình trong tâm trạng vô cùng hồi hộp.
- Ái, đau! – Hiếu đang gắp miếng cá lên miệng thì thấy ai đó đánh bốp vào vai mình. Anh giật mình kêu lên.
Quay ra Hiếu đã thấy Trang đứng lù lù bên cạnh từ lúc nào. Anh chớp mắt không hiểu, nhưng rồi lại ngồi dịch sang để dành chỗ trống cho Trang ngồi xuống.
Nhưng cô gái không ngồi, cô thấy Hiếu lại tiếp tục gắp cá thì đánh nốt vào vai bên kia cho cân.
- Em bị làm sao thế? Đánh đau vậy? Chồng em ở bên kia cơ mà, có nhầm người không đấy? – Hiếu hạ đũa xuống. Anh cau mày nói một tràng.
- Vào trong kia đi, cái Minh Anh có chuyện muốn nói với anh đấy. Đi nhanh lên.
Trang không trêu Hiếu thêm nữa, cô nói dứt lời liền quay lưng bước đến chỗ cạnh Tùng rồi ngồi xuống cùng anh. Miệng không ngừng mỉm cười. Cô sắp có một đứa con nữa rồi. Hạnh phúc thế này phải ăn cho đã mới thôi.
- Chồng! Bóc thịt cua cho em! – Trang nói, mặt tươi tắn nhìn Tùng nịnh nọt.
- Bóc sẵn rồi đây. Nói A đi!
Không chú ý đến bữa ăn nữa. Hiếu tò mò không biết có chuyện gì, anh đi nhanh về phòng của mình. Mở cửa vào trong, Hiếu thấy Minh Anh đang ngồi trên ghế, quay mặt ra ban công. Vợ anh hôm nay lại có nhã hứng ngồi ngắm sao một mình, quả là kì lạ. Hiếu bước nhẹ tới bên cạnh, choàng tay qua vai Minh Anh từ phía sau, anh áp mặt mình vào má vợ.
- Em yêu, kêu đói từ chiều mà không xuống ăn à?
Minh Anh nghe thấy tiếng Hiếu, cô lại cười. Từ nãy không lúc nào khép miệng lại được. Niềm vui này quả thực quá lớn. Sau vài giây ngồi yên cảm nhận hơi thở, mùi thơm của Hiếu, Minh Anh nghiêng đầu sang một bên, đặt lên môi chồng một nụ hôn.
Sáng hôm sau, Trang được giao nhiệm vụ gõ cửa từng phòng để triệu tập lớp lên đường ra đảo. Nhưng khi gõ đến cửa phòng Minh Anh thì lại chẳng nghe thấy tiếng trả lời. Cô thắc mắc định vặn tay nắm mở ra cho nhanh thì nhìn thấy một tờ giấy treo ở đó.
“Xin lỗi bọn mày, vợ chồng tao phải về trước.”
Vỏn vẹn một dòng chữ cụt lủn, không lý do, không giải thích. Quả đúng phong cách nhà này. Làm cái gì cũng quyết liệt và nhanh chóng.
/31
|