2, Chuyện con cái.
- Mẹ nó ơi, em không nghe con em kêu à? Ra xem nó đòi gì đi! – Hiếu mải mê gõ chữ trên bàn phím laptop ngoài phòng khách, nói mà chẳng ngẩng đầu lên.
- Em đang giở tay, anh hộ em tí đi! – Minh Anh bận thái thịt trong bếp, hoàn toàn chẳng bận tâm tới lời của chồng.
- Anh cũng bận. Con em mà, em lo cho nó đi! – Hiếu vẫn chưa chịu đứng lên.
Thật tình, Minh Anh đã định đặt dao xuống rửa tay đi ra rồi, nhưng nghĩ đến việc cô đang lo cho bữa cơm của anh mà còn bị sai vặt, Minh Anh lại cầm dao lên, cô tiếp tục nói vọng ra.
- Con em nhưng anh là người mang nó về còn gì. Em không biết đâu đấy. Hôm nay đến phiên anh mà. Việc ai người nấy làm.
Từ ngày đồng ý kí giấy đầu tư cho Hiếu mở công ty riêng, Minh Anh thành ra không lúc nào rảnh rang cả. Việc ở cơ quan một mình cô phải giải quyết, bận tối mắt tối mũi, đã thế vẫn còn phải đi chợ, cơm nước, rồi con cái, việc gì cũng đến tay cô. Đương nhiên Hiếu cũng có chia sẻ, nhưng mà dạo này anh ngày càng ỷ lại vào cô nhiều hơn. Ngoài việc rửa bát, hút bụi, và đưa đón mẹ con cô, anh chẳng chịu làm gì cả. Minh Anh đã phải viết giấy phân công dán ở phòng khách nhưng Hiếu lúc nhớ lúc quên, cô chẳng biết làm thế nào.
Đếm đến mười rồi mà vẫn thấy tiếng ư ử phát ra từ nơi cửa ra vào. Hiếu đành chẹp miệng đứng dậy. Còn một chút nữa là làm xong rồi, thế mà cũng không được yên. Ra đến nơi, Hiếu thấy cô nàng chihuahua nhà mình đang cố vớ tới chỗ tay nắm cửa, đuôi thì ngoáy loạn lên, miệng lại sủa ăng ẳng, bộ dạng có vẻ gấp lắm rồi. Anh thở dài lên tiếng trấn tĩnh.
- Được rồi, chờ bố một lát. – Sau đó lại nói to. – Em yêu, dây xích em treo ở đâu?
- Ngay cạnh cửa đấy. Anh không thấy à? – Minh Anh cười thầm, nhưng giọng vẫn rất nghiêm túc.
- À thấy rồi. – Tìm ra vật cần tìm, Hiếu mừng lắm, anh với tay lấy sợi dây, cài vào vòng cổ của cô cún.
Sau đó mới mở cửa ra ngoài. Lắm lúc anh cũng thắc mắc, chẳng hiểu sao chó không biết xem đồng hồ mà tính thời gian còn chuẩn hơn cả người. Bình thường con người mà hẹn nhau tám giờ có khi chín giờ mới thấy mặt. Nhưng cô nhóc này thì hôm nào cũng đúng sáu giờ là đòi đi dạo, nhất định không chệch một giây.
Khi Hiếu dắt Tun Tun về nhà thì đã thấy Minh Anh dọn bàn ăn chờ sẵn. Anh tháo dây xích cho cô chó, để nó vào ăn tối rồi cũng ngồi vào bàn.
Hiếu trong lúc chờ vợ xới cơm mới để ý thấy cái ghế còn trống, anh hỏi.
- Duy đâu em?
- Con đi học đàn, chắc về bây giờ ấy mà.
Minh Anh vừa nói dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô đặt bát xuống trước mặt Hiếu rồi lau tay vào tạp dề chạy ra luôn.
- Con trai! Hôm nay ở lớp thế nào?
Giúp con tháo balô ra, Minh Anh chỉ tay bảo Duy vào rửa tay ăn cơm luôn.
Thằng bé chào bố rồi mới đáp lời mẹ.
- Cô Thảo khó tính lắm. Con đánh sai có một nốt mà cô bắt con tập lại cả chục lần. Làm con đau hết cả tay.
Nghe nhóc Duy phàn nàn, Hiếu chỉ biết cười.
- Thôi ăn cơm đi con. Cô có khó tính thì trò mới giỏi được. – anh nói.
- Nhưng mà bắt tập đến chục lần thì không được. – Minh Anh tiếp lời – Để tối mẹ gọi cho cô.
- Thôi, mẹ đừng gọi. Buổi sau cô lại phạt con mất. – Duy nhai xong miếng cơm liền vội xua tay can mẹ.
Cô gì mà đến cháu ruột cũng không châm chước cho tí nào thế, Minh Anh thầm nghĩ. Từ lúc nhóc Duy được hai tuổi, Thảo đã nhìn thấy thằng bé bấm ngón tay trong không trung, cô nói Duy là thần đồng âm nhạc nên nằng nặc đòi vợ chồng Minh Anh cho cô dạy cháu. Đến nay Duy theo lớp học cũng được bốn năm rồi, thế mà Thảo vẫn chưa thỏa mãn sự cầu toàn của mình.
Sau bữa cơm, Duy về phòng tắm rửa, Hiếu hoàn thành việc dọn dẹp, còn Minh Anh thì ngồi xem tivi. Cả ngày, chỉ có duy nhất giây phút này là cô được thảnh thơi thư giãn.
Ngồi xem hết thời sự, Minh Anh ngó nghiêng tìm Tun Tun. Cô nhìn sang người chồng vẫn đang bận lập trình gì đó, hỏi.
- Anh có thấy Tun của em đâu không?
Hiếu cũng ngước mắt lên, anh giả bộ nhìn quanh rồi lắc đầu, sau đó lại cặm cụi gõ bàn phím.
Minh Anh đành để điều khiển tivi xuống rồi đi vào phòng Duy tìm.
Mở cửa thật khẽ, cô sợ làm phiền con nên chỉ ngó đầu vào thôi. Ngờ đâu không thấy Duy trên giường, cũng không thấy ngồi ở bàn học. Minh Anh đi vào, cô nhìn hết một lượt rồi dừng ánh mắt lại chỗ cái lều nhỏ ở góc tường. Cô ghé tai vào nghe.
- Tun Tun, ăn đi này… Đến lượt anh… Ừm, ngon quá!
Không biết hai đứa đang chơi trò gì mà cứ chép miệng khen lấy khen để. Minh Anh vén mảnh vải che cửa ra thì lập tức chết đứng.
Cô cầm chóp chiếc lều nhấc luôn để sang một bên, không thể tin là đứa con trai yêu quí đang chia sẻ cái kẹo mút với con chó. Ai lại có một cái kẹo, cứ anh một miếng, em một miếng, hai đứa thay nhau mút như thế bao giờ. Cô có cấm đoán chúng nó ăn kẹo đâu mà sao lại không biết bẩn là gì mà ngồi chui trong này rồi ăn chung như thế. Bực mình, Minh Anh quát lớn.
- Ôi giời ơi, hai đứa có thôi ngay không? Anh Hiếu, vào mà xem con anh đang làm cái gì đây này! – Minh Anh thở dài quay mặt ra nhìn cửa sổ. – Con với chả cái, đến phát điên mất thôi.
- Em bình tĩnh. – Hiếu tưởng chuyện gì, vội chạy tới thật nhanh. Anh vỗ vai vợ an ủi, rồi nói. – Em ra ngoài đi, để bố con anh nói chuyện với nhau.
Nghe thế Minh Anh đành bằng lòng. Cô ôm theo con chó đi ra rồi đóng cửa lại.
- Con trai, sao thế? – Hiếu chờ tới lúc chỉ còn lại hai người mới cất tiếng hỏi.
- Con đang ăn kẹo với em Tun thì mẹ hét lên.
- Kẹo ở đâu con có? – Hiếu bế con ngồi lên giường rồi lại hỏi.
- Em Mai Chi ở lớp cho con.
- Thế sao con không ăn một mình mà còn cho Tun ăn chung?
- Tại cô giáo dạy con có đồ ngon, đồ quý phải biết chia sẻ cho người khác. Bài “làm anh” cũng nói thế mà. Để con đọc cho bố nghe nhé!
Nói đoạn thằng bé leo xuống khỏi giường, đứng nghiêm như đang bị cô giáo kiểm tra bài.
- Làm anh khó đấy/ Phải đâu chuyện đùa/ Với em gái bé/ Phải người lớn cơ…
Cứ thế, thằng bé đọc lưu loát trọn vẹn cả bốn khổ thơ cho Hiếu nghe. Lúc Duy kết thúc, anh còn không ngần ngại tặng cho con một tràng pháo tay.
- Giỏi quá đi!!! – Anh khen. – Con ai mà giỏi thế nhỉ? – Nói đoạn Hiếu tiến đến bên Duy ôm hôn thằng bé.
- Con bố Hiếu ạ! – Duy đáp, giọng tự hào.
Hai bố con cười đùa với nhau vui vẻ vô cùng nhưng không biết rằng bên ngoài cánh cửa ấy, có một người phụ nữ đang ghé tai nghe trộm rồi bĩu môi giận dỗi.
- Con mẹ Minh Anh nữa chứ? Thằng nhỏ này. Chỉ biết nịnh bố thôi. – cô phàn nàn. Sau đó liền quay lưng bỏ đi.
- Được rồi. Nhưng mà Tun Tun là chó, có thương em lần sau cũng không được ăn như thế con biết chưa? – Hiếu dặn.
- Con biết rồi ạ! – Duy hào hứng. Sau đó lại ôm cổ Hiếu nói thầm. – Lúc nào bố đẻ cho con một em bé nhé! Con suốt ngày chơi một mình buồn lắm!
Nghe con nói, Hiếu đứng hình. Anh ôm con đứng thẳng dậy, đi vòng vòng quanh phòng giả vờ suy nghĩ. Cuối cùng kết luận.
- Hừm. Được rồi. Tôi xin nghe theo lời đồng chí! – Dứt lời còn giơ tay lên trước trán trào theo kiểu quân đội.
Ra khỏi phòng Duy, Hiếu tắt laptop rồi về phòng với vợ.
- Con ngủ chưa anh? – Minh Anh đang bận xem tài liệu, nghe tiếng cửa mở thì nhìn lên hỏi.
Hiếu không trả lời, anh nheo mắt nhìn cô, khuôn mặt vô cùng gian manh.
- Anh bị sao thế? – Minh Anh bối rối. Mỗi lần anh nhìn cô kiểu đó, nhất định sẽ có chuyện. – Hôm nay không được đâu nhé! Mai em còn buổi họp sớm.
Nhưng Hiếu không nghe gì cả, anh chỉ lặng lẽ đi đến bên vợ.
Minh Anh không rời mắt khỏi tài liệu trong tay, nhưng cô cảm nhận thấy cái bóng cao lớn đang tiến đến sát chỗ mình. Ngày một gần hơn.
Biết làm sao đây? Thở dài cho có thôi rồi Minh Anh đành đặt giấy tờ xuống bàn, giơ hai tay quá tai tỏ ý đầu hàng.
Sau đó thì tất cả là để thực hiện ước muốn của nhóc Duy. Bố nó quyết sẽ sinh cho nó một đứa em gái, một cô bé xinh đẹp, giỏi giang giống y như mẹ nó vậy.
- Mẹ nó ơi, em không nghe con em kêu à? Ra xem nó đòi gì đi! – Hiếu mải mê gõ chữ trên bàn phím laptop ngoài phòng khách, nói mà chẳng ngẩng đầu lên.
- Em đang giở tay, anh hộ em tí đi! – Minh Anh bận thái thịt trong bếp, hoàn toàn chẳng bận tâm tới lời của chồng.
- Anh cũng bận. Con em mà, em lo cho nó đi! – Hiếu vẫn chưa chịu đứng lên.
Thật tình, Minh Anh đã định đặt dao xuống rửa tay đi ra rồi, nhưng nghĩ đến việc cô đang lo cho bữa cơm của anh mà còn bị sai vặt, Minh Anh lại cầm dao lên, cô tiếp tục nói vọng ra.
- Con em nhưng anh là người mang nó về còn gì. Em không biết đâu đấy. Hôm nay đến phiên anh mà. Việc ai người nấy làm.
Từ ngày đồng ý kí giấy đầu tư cho Hiếu mở công ty riêng, Minh Anh thành ra không lúc nào rảnh rang cả. Việc ở cơ quan một mình cô phải giải quyết, bận tối mắt tối mũi, đã thế vẫn còn phải đi chợ, cơm nước, rồi con cái, việc gì cũng đến tay cô. Đương nhiên Hiếu cũng có chia sẻ, nhưng mà dạo này anh ngày càng ỷ lại vào cô nhiều hơn. Ngoài việc rửa bát, hút bụi, và đưa đón mẹ con cô, anh chẳng chịu làm gì cả. Minh Anh đã phải viết giấy phân công dán ở phòng khách nhưng Hiếu lúc nhớ lúc quên, cô chẳng biết làm thế nào.
Đếm đến mười rồi mà vẫn thấy tiếng ư ử phát ra từ nơi cửa ra vào. Hiếu đành chẹp miệng đứng dậy. Còn một chút nữa là làm xong rồi, thế mà cũng không được yên. Ra đến nơi, Hiếu thấy cô nàng chihuahua nhà mình đang cố vớ tới chỗ tay nắm cửa, đuôi thì ngoáy loạn lên, miệng lại sủa ăng ẳng, bộ dạng có vẻ gấp lắm rồi. Anh thở dài lên tiếng trấn tĩnh.
- Được rồi, chờ bố một lát. – Sau đó lại nói to. – Em yêu, dây xích em treo ở đâu?
- Ngay cạnh cửa đấy. Anh không thấy à? – Minh Anh cười thầm, nhưng giọng vẫn rất nghiêm túc.
- À thấy rồi. – Tìm ra vật cần tìm, Hiếu mừng lắm, anh với tay lấy sợi dây, cài vào vòng cổ của cô cún.
Sau đó mới mở cửa ra ngoài. Lắm lúc anh cũng thắc mắc, chẳng hiểu sao chó không biết xem đồng hồ mà tính thời gian còn chuẩn hơn cả người. Bình thường con người mà hẹn nhau tám giờ có khi chín giờ mới thấy mặt. Nhưng cô nhóc này thì hôm nào cũng đúng sáu giờ là đòi đi dạo, nhất định không chệch một giây.
Khi Hiếu dắt Tun Tun về nhà thì đã thấy Minh Anh dọn bàn ăn chờ sẵn. Anh tháo dây xích cho cô chó, để nó vào ăn tối rồi cũng ngồi vào bàn.
Hiếu trong lúc chờ vợ xới cơm mới để ý thấy cái ghế còn trống, anh hỏi.
- Duy đâu em?
- Con đi học đàn, chắc về bây giờ ấy mà.
Minh Anh vừa nói dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô đặt bát xuống trước mặt Hiếu rồi lau tay vào tạp dề chạy ra luôn.
- Con trai! Hôm nay ở lớp thế nào?
Giúp con tháo balô ra, Minh Anh chỉ tay bảo Duy vào rửa tay ăn cơm luôn.
Thằng bé chào bố rồi mới đáp lời mẹ.
- Cô Thảo khó tính lắm. Con đánh sai có một nốt mà cô bắt con tập lại cả chục lần. Làm con đau hết cả tay.
Nghe nhóc Duy phàn nàn, Hiếu chỉ biết cười.
- Thôi ăn cơm đi con. Cô có khó tính thì trò mới giỏi được. – anh nói.
- Nhưng mà bắt tập đến chục lần thì không được. – Minh Anh tiếp lời – Để tối mẹ gọi cho cô.
- Thôi, mẹ đừng gọi. Buổi sau cô lại phạt con mất. – Duy nhai xong miếng cơm liền vội xua tay can mẹ.
Cô gì mà đến cháu ruột cũng không châm chước cho tí nào thế, Minh Anh thầm nghĩ. Từ lúc nhóc Duy được hai tuổi, Thảo đã nhìn thấy thằng bé bấm ngón tay trong không trung, cô nói Duy là thần đồng âm nhạc nên nằng nặc đòi vợ chồng Minh Anh cho cô dạy cháu. Đến nay Duy theo lớp học cũng được bốn năm rồi, thế mà Thảo vẫn chưa thỏa mãn sự cầu toàn của mình.
Sau bữa cơm, Duy về phòng tắm rửa, Hiếu hoàn thành việc dọn dẹp, còn Minh Anh thì ngồi xem tivi. Cả ngày, chỉ có duy nhất giây phút này là cô được thảnh thơi thư giãn.
Ngồi xem hết thời sự, Minh Anh ngó nghiêng tìm Tun Tun. Cô nhìn sang người chồng vẫn đang bận lập trình gì đó, hỏi.
- Anh có thấy Tun của em đâu không?
Hiếu cũng ngước mắt lên, anh giả bộ nhìn quanh rồi lắc đầu, sau đó lại cặm cụi gõ bàn phím.
Minh Anh đành để điều khiển tivi xuống rồi đi vào phòng Duy tìm.
Mở cửa thật khẽ, cô sợ làm phiền con nên chỉ ngó đầu vào thôi. Ngờ đâu không thấy Duy trên giường, cũng không thấy ngồi ở bàn học. Minh Anh đi vào, cô nhìn hết một lượt rồi dừng ánh mắt lại chỗ cái lều nhỏ ở góc tường. Cô ghé tai vào nghe.
- Tun Tun, ăn đi này… Đến lượt anh… Ừm, ngon quá!
Không biết hai đứa đang chơi trò gì mà cứ chép miệng khen lấy khen để. Minh Anh vén mảnh vải che cửa ra thì lập tức chết đứng.
Cô cầm chóp chiếc lều nhấc luôn để sang một bên, không thể tin là đứa con trai yêu quí đang chia sẻ cái kẹo mút với con chó. Ai lại có một cái kẹo, cứ anh một miếng, em một miếng, hai đứa thay nhau mút như thế bao giờ. Cô có cấm đoán chúng nó ăn kẹo đâu mà sao lại không biết bẩn là gì mà ngồi chui trong này rồi ăn chung như thế. Bực mình, Minh Anh quát lớn.
- Ôi giời ơi, hai đứa có thôi ngay không? Anh Hiếu, vào mà xem con anh đang làm cái gì đây này! – Minh Anh thở dài quay mặt ra nhìn cửa sổ. – Con với chả cái, đến phát điên mất thôi.
- Em bình tĩnh. – Hiếu tưởng chuyện gì, vội chạy tới thật nhanh. Anh vỗ vai vợ an ủi, rồi nói. – Em ra ngoài đi, để bố con anh nói chuyện với nhau.
Nghe thế Minh Anh đành bằng lòng. Cô ôm theo con chó đi ra rồi đóng cửa lại.
- Con trai, sao thế? – Hiếu chờ tới lúc chỉ còn lại hai người mới cất tiếng hỏi.
- Con đang ăn kẹo với em Tun thì mẹ hét lên.
- Kẹo ở đâu con có? – Hiếu bế con ngồi lên giường rồi lại hỏi.
- Em Mai Chi ở lớp cho con.
- Thế sao con không ăn một mình mà còn cho Tun ăn chung?
- Tại cô giáo dạy con có đồ ngon, đồ quý phải biết chia sẻ cho người khác. Bài “làm anh” cũng nói thế mà. Để con đọc cho bố nghe nhé!
Nói đoạn thằng bé leo xuống khỏi giường, đứng nghiêm như đang bị cô giáo kiểm tra bài.
- Làm anh khó đấy/ Phải đâu chuyện đùa/ Với em gái bé/ Phải người lớn cơ…
Cứ thế, thằng bé đọc lưu loát trọn vẹn cả bốn khổ thơ cho Hiếu nghe. Lúc Duy kết thúc, anh còn không ngần ngại tặng cho con một tràng pháo tay.
- Giỏi quá đi!!! – Anh khen. – Con ai mà giỏi thế nhỉ? – Nói đoạn Hiếu tiến đến bên Duy ôm hôn thằng bé.
- Con bố Hiếu ạ! – Duy đáp, giọng tự hào.
Hai bố con cười đùa với nhau vui vẻ vô cùng nhưng không biết rằng bên ngoài cánh cửa ấy, có một người phụ nữ đang ghé tai nghe trộm rồi bĩu môi giận dỗi.
- Con mẹ Minh Anh nữa chứ? Thằng nhỏ này. Chỉ biết nịnh bố thôi. – cô phàn nàn. Sau đó liền quay lưng bỏ đi.
- Được rồi. Nhưng mà Tun Tun là chó, có thương em lần sau cũng không được ăn như thế con biết chưa? – Hiếu dặn.
- Con biết rồi ạ! – Duy hào hứng. Sau đó lại ôm cổ Hiếu nói thầm. – Lúc nào bố đẻ cho con một em bé nhé! Con suốt ngày chơi một mình buồn lắm!
Nghe con nói, Hiếu đứng hình. Anh ôm con đứng thẳng dậy, đi vòng vòng quanh phòng giả vờ suy nghĩ. Cuối cùng kết luận.
- Hừm. Được rồi. Tôi xin nghe theo lời đồng chí! – Dứt lời còn giơ tay lên trước trán trào theo kiểu quân đội.
Ra khỏi phòng Duy, Hiếu tắt laptop rồi về phòng với vợ.
- Con ngủ chưa anh? – Minh Anh đang bận xem tài liệu, nghe tiếng cửa mở thì nhìn lên hỏi.
Hiếu không trả lời, anh nheo mắt nhìn cô, khuôn mặt vô cùng gian manh.
- Anh bị sao thế? – Minh Anh bối rối. Mỗi lần anh nhìn cô kiểu đó, nhất định sẽ có chuyện. – Hôm nay không được đâu nhé! Mai em còn buổi họp sớm.
Nhưng Hiếu không nghe gì cả, anh chỉ lặng lẽ đi đến bên vợ.
Minh Anh không rời mắt khỏi tài liệu trong tay, nhưng cô cảm nhận thấy cái bóng cao lớn đang tiến đến sát chỗ mình. Ngày một gần hơn.
Biết làm sao đây? Thở dài cho có thôi rồi Minh Anh đành đặt giấy tờ xuống bàn, giơ hai tay quá tai tỏ ý đầu hàng.
Sau đó thì tất cả là để thực hiện ước muốn của nhóc Duy. Bố nó quyết sẽ sinh cho nó một đứa em gái, một cô bé xinh đẹp, giỏi giang giống y như mẹ nó vậy.
/31
|