Hứa Quân Dục im lặng làm lơ câu hỏi của tôi, Đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn thảnh thơi như vậy.
"Hứa Quân Dục, tôi không muốn nói nhiều lời. Mau thả tôi đi."
"Không."
Hứa Quân Dục không nhanh không chậm từ chối. Sắc mặt như muốn giấu diếm điều gì tránh né tôi.Hắn đưa tôi về nhất định không phải ý tốt, nếu không thì anh trai đã sớm tới đây đón tôi rồi.
"Anh không phải muốn trốn hoàng thái tử sao? Tạm thời anh cứ ở đây đi, đợi tình hình khả quan hơn em sẽ đưa anh rời khỏi nơi này. "
Đúng là tôi không muốn hoàng thái tử biết mình ở đâu, nhưng không có nghĩa là phải ở cùng Hứa Quân Dục.
"Không thích."
Hứa Quân Dục trầm mặc không nói, tôi có thể cảm nhận rõ sự đàn áp từ phía đối phương. Mà thoang thoảng trong không khí cũng có một mùi bánh ngọt nhè nhẹ.
Cơ thể tôi ngay lập tức không khống chế được mềm nhũn ra. Tôi run rẩy siết chặt tay áo. Sao lại như này, Hứa Quân Dục...
"... cậu là alpha... từ khi nào..?"
Hứa Quân Dục từ từ cúi gần xuống, hắn siết chặt lấy cầm tôi cưỡng ép tôi phải ngẫng đầu.
"Anh Thần, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu? Từ trước đến giờ em vẫn luôn là alpha mà..."
Hn nói rất nhẹ nhàng d dàng nh đangd dàh ngưi yu, thếnhưg tưnglời củahn khin tôi như chết cứng. Từ bao giờ, tại sao tôi lại không cảm nhận được pheromone của hắn dù chỉ một chút.
Hứa Quân Dục là alpha, thực sự là alpha sao...
Không biết từ bao giờ Hứa Quân Dục đã đứng đằng sau lưng tôi. Hàm răng sắc nhọn từ từ đâm vào, tôi giống như con mồi bị dã thú vồ lấy tấn công.
"Aaa..."
Hương vị bánh ngọt dần dần hoà quyện với mùi hương dâu tây. Đằng sau gáy vừa đau vừa rát, rất khó chịu. Tôi đẩy đầu Hứa Quân Dục ra, nhưng hắn cứng như thép không chịu buông. Mãi một lúc sau Hứa Quân Dục mới rừ từ nhả ra, còn khẽ liếm vết máu dính trên răng.
"Thật ngọt.."
"Giờ thì trông anh ngoan ngoãn hơn rồi đây..."
Cảm nhận được ánh nhìn của Hứa Quân Dục, tôi quay đầu đi không muốn nhìn hắn. Vậy ra suốt bấy lâu nay Hứa Quân Dục luôn giấu tôi chuyện hắn là alpha. Là vì điều gì chứ? Hay là nói hắn coi tôi như kẻ ngốc muốn làm gì thì làm.
"Anh Thần, trừ phi em cho phép thì anh không thể rời khỏi chỗ này. Đánh dấu tạm thời này sẽ khiến anh không bị các alpha khác tới quấy rầy."
Mấy ngày như vậy bị giam lỏng như vậy khiến tôi cảm thấy chán nản. Nhìn cái bụng đang càng ngày càng phình to lên, tôi bất lực thở dài. Đứa trẻ này là con ai đây? (12)
Bị Yến Phong và hoàng thái tử xâm hại một thời gian dài như vậy dần khiến tôi sinh ra ám ảnh khi làm chuyện kia.
Ngay cả lúc làm với Kai cũng rất khó khăn. Cũng may từ sau hôm kia Hứa Quân Dục không có làm gì thêm nhưng tôi không thể thả lỏng cảnh giác.
Hoàng thái tử lên ngôi rồi vậy chuyện kia có thể xảy ra không? Đây chính là điều mà tôi luôn lo lắng suốt mấy ngày nay. Mọi chuyện chệch khỏi quỹ đạo quá nhiều khiến cho mọi dự định của tôi tan vỡ. Giống như là... có người thay đổi vậy.
Nghĩ đến đây tôi liền giật mình bật dậy.
Nếu tôi có thể trọng sinh vậy thì sao mấy người kia lại không thể chứ? Liếc nhìn sang con dao bên cạnh... xem ra phải đánh cược một phen rồi.
Tối đến như đúng giờ hàng ngày Hứa Quân Dục lại đến phòng tôi. Hắn thấy phòng tối um liền bật đèn lên. Căn phòng vốn trầm nịch ngay lúc này lại được những ánh đèn chiếu sáng rực lên.
"Anh Thần, sao anh không bật đèn lên?"
Tôi từ từ lấy con dao dấu phía sau gối dơ ra trước cổ mình.
"Hứa Quân Dụ, thả tôi đi..."
Sắc mặt hắn ngay lập tức trắng bệch, không dám lại gần tôi.
"Anh Thần... anh bình tĩnh ... anh mau bỏ con dao xuống rồi em sẽ thả anh đi..."
"Thật không..."
"Thật."
Tôi vờ như tin tưởng hắn liền hạ con dao xuống, ngay lập tức trong nháy mắt Hứa Quân Dục liền lao tới cướp lấy con dao trong tay tôi rồi ném đi.
Cơ thể hắn run rẩy ôm chặt lấy tôi.
"Đừng..."
"Đừng bỏ em đi... anh Thần."
Tôi nhẹ nhàng nhếch miệng, quả nhiên Hứa Quân Dục cũng giống tôi. Hắn cũng được tái sinh.
"Hứa Quân Dục, tôi không muốn nói nhiều lời. Mau thả tôi đi."
"Không."
Hứa Quân Dục không nhanh không chậm từ chối. Sắc mặt như muốn giấu diếm điều gì tránh né tôi.Hắn đưa tôi về nhất định không phải ý tốt, nếu không thì anh trai đã sớm tới đây đón tôi rồi.
"Anh không phải muốn trốn hoàng thái tử sao? Tạm thời anh cứ ở đây đi, đợi tình hình khả quan hơn em sẽ đưa anh rời khỏi nơi này. "
Đúng là tôi không muốn hoàng thái tử biết mình ở đâu, nhưng không có nghĩa là phải ở cùng Hứa Quân Dục.
"Không thích."
Hứa Quân Dục trầm mặc không nói, tôi có thể cảm nhận rõ sự đàn áp từ phía đối phương. Mà thoang thoảng trong không khí cũng có một mùi bánh ngọt nhè nhẹ.
Cơ thể tôi ngay lập tức không khống chế được mềm nhũn ra. Tôi run rẩy siết chặt tay áo. Sao lại như này, Hứa Quân Dục...
"... cậu là alpha... từ khi nào..?"
Hứa Quân Dục từ từ cúi gần xuống, hắn siết chặt lấy cầm tôi cưỡng ép tôi phải ngẫng đầu.
"Anh Thần, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu? Từ trước đến giờ em vẫn luôn là alpha mà..."
Hn nói rất nhẹ nhàng d dàng nh đangd dàh ngưi yu, thếnhưg tưnglời củahn khin tôi như chết cứng. Từ bao giờ, tại sao tôi lại không cảm nhận được pheromone của hắn dù chỉ một chút.
Hứa Quân Dục là alpha, thực sự là alpha sao...
Không biết từ bao giờ Hứa Quân Dục đã đứng đằng sau lưng tôi. Hàm răng sắc nhọn từ từ đâm vào, tôi giống như con mồi bị dã thú vồ lấy tấn công.
"Aaa..."
Hương vị bánh ngọt dần dần hoà quyện với mùi hương dâu tây. Đằng sau gáy vừa đau vừa rát, rất khó chịu. Tôi đẩy đầu Hứa Quân Dục ra, nhưng hắn cứng như thép không chịu buông. Mãi một lúc sau Hứa Quân Dục mới rừ từ nhả ra, còn khẽ liếm vết máu dính trên răng.
"Thật ngọt.."
"Giờ thì trông anh ngoan ngoãn hơn rồi đây..."
Cảm nhận được ánh nhìn của Hứa Quân Dục, tôi quay đầu đi không muốn nhìn hắn. Vậy ra suốt bấy lâu nay Hứa Quân Dục luôn giấu tôi chuyện hắn là alpha. Là vì điều gì chứ? Hay là nói hắn coi tôi như kẻ ngốc muốn làm gì thì làm.
"Anh Thần, trừ phi em cho phép thì anh không thể rời khỏi chỗ này. Đánh dấu tạm thời này sẽ khiến anh không bị các alpha khác tới quấy rầy."
Mấy ngày như vậy bị giam lỏng như vậy khiến tôi cảm thấy chán nản. Nhìn cái bụng đang càng ngày càng phình to lên, tôi bất lực thở dài. Đứa trẻ này là con ai đây? (12)
Bị Yến Phong và hoàng thái tử xâm hại một thời gian dài như vậy dần khiến tôi sinh ra ám ảnh khi làm chuyện kia.
Ngay cả lúc làm với Kai cũng rất khó khăn. Cũng may từ sau hôm kia Hứa Quân Dục không có làm gì thêm nhưng tôi không thể thả lỏng cảnh giác.
Hoàng thái tử lên ngôi rồi vậy chuyện kia có thể xảy ra không? Đây chính là điều mà tôi luôn lo lắng suốt mấy ngày nay. Mọi chuyện chệch khỏi quỹ đạo quá nhiều khiến cho mọi dự định của tôi tan vỡ. Giống như là... có người thay đổi vậy.
Nghĩ đến đây tôi liền giật mình bật dậy.
Nếu tôi có thể trọng sinh vậy thì sao mấy người kia lại không thể chứ? Liếc nhìn sang con dao bên cạnh... xem ra phải đánh cược một phen rồi.
Tối đến như đúng giờ hàng ngày Hứa Quân Dục lại đến phòng tôi. Hắn thấy phòng tối um liền bật đèn lên. Căn phòng vốn trầm nịch ngay lúc này lại được những ánh đèn chiếu sáng rực lên.
"Anh Thần, sao anh không bật đèn lên?"
Tôi từ từ lấy con dao dấu phía sau gối dơ ra trước cổ mình.
"Hứa Quân Dụ, thả tôi đi..."
Sắc mặt hắn ngay lập tức trắng bệch, không dám lại gần tôi.
"Anh Thần... anh bình tĩnh ... anh mau bỏ con dao xuống rồi em sẽ thả anh đi..."
"Thật không..."
"Thật."
Tôi vờ như tin tưởng hắn liền hạ con dao xuống, ngay lập tức trong nháy mắt Hứa Quân Dục liền lao tới cướp lấy con dao trong tay tôi rồi ném đi.
Cơ thể hắn run rẩy ôm chặt lấy tôi.
"Đừng..."
"Đừng bỏ em đi... anh Thần."
Tôi nhẹ nhàng nhếch miệng, quả nhiên Hứa Quân Dục cũng giống tôi. Hắn cũng được tái sinh.
/91
|