Vừa lúc có người làm trong sân, nhìn thấy Đường Thời và Lục Nhiên ôm một thùng rượu vang đỏ tiến vào, lập tức tiến lên đón, tự mình mở cửa biệt thự Cố gia cho họ, Đường Thời bước vào trước, bước còn chưa đứng vững, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng Cố Khuynh Thành: "Con mang thai."
Đường Thời chẳng qua cảm thấy như là có một cơn sấm, hung hăng bổ vào đầu anh, bổ cả vào bước chân anh, chợt ngừng lại ở cửa.
Mang thai... Cố Khuynh Thành mang thai, đứa bé trong bụng của cô là của ai?
Ngón tay Đường Thời cầm thùng rượu vang, dùng sức nắm lấy đáy thùng.
Lục Nhiên nhìn thấy Đường Thời đột nhiên dừng lại, vội vàng dừng bước theo, anh ngẩng đầu, vừa định hỏi thăm Đường Thời làm sao, lại nghe thấy tiếng Cố phu nhân và Cố Chính Nam, một trước một sau từ trong nhà truyền ra.
"Cái gì? Khuynh Khuynh, con mang thai?"
"Khuynh Khuynh, lúc nào thì con mang thai? Là ai?"
"Có phải A Thời hay không?"
"Con đã biết mình mang thai, làm sao còn hủy bỏ hôn sự với A Thời, đứa bé kia làm sao bây giờ?"
Lục Nhiên mắt thoáng hiện lên kinh ngạc, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Đường Thời, vẻ mặt người đàn ông, có vẻ hơi phức tạp, giống như là chờ mong, lại như là sợ hãi, không biết có phải là bị anh truyền nhiễm hay không, cả người Lục Nhiên cũng đi khẩn trương lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, ở cửa cũng rất yên tĩnh, toàn bộ bầu không khí, ngưng trệ bất động.Ước chừng qua mười giây, Cố Khuynh Thành mới chậm chạm nói: "Đứa bé không phải của Đường Thời..."
Lục Nhiên cảm giác được một cách rõ ràng, khi Cố Khuynh Thành nói câu này ra, anh và Đường Thời đang bưng thùng rượu, có chút run rẩy một cái, không khí chung quanh, trở nên có chút trầm thấp, có cảm giác áp bách, bao phủ ở xung quanh anh, để cho anh cố hết sức thở.
Lần này, trong phòng cũng không có truyền ra tiếng Cố Chính Nam, ngược lại là Cố phu nhân đặc biệt kích động, giọng nói trở nên có chút gay gắt: "Đứa bé không phải của A Thời, đó là của ai? Khuynh Khuynh, con nói cho ta và cha con rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì sảy ra?"
"Thật xin lỗi, con một mực giấu diếm mọi người lâu như vậy, con..." Cố Khuynh Thành giống như có chút không biết nói thế nào, nói đến đây, ngừng lại ba giây, mới nói tiếp: "Con sẽ kết hôn."
"Kết hôn? Khuynh Khuynh, kết hôn không phải trò đùa, tại sao con kết hôn lại không có nói cho ta và cha con biết?" Tâm tình Cố phu nhân, trở nên càng thêm kích động.
Lục Nhiên rõ ràng cảm thấy hô hấp của mình có chút không thuận, anh cũng không dám thở mạnh một chút, cả người duy trì tư thế cứng ngắc, cũng không dám nhìn tới Đường Thời đứng ở trước mặt của mình một chút.
So sánh với Cố phu nhân kích động, giọng Cố Khuynh Thành nghe rất bình tĩnh, giống như là ngả bài, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi, con sợ mọi người không đồng ý, con mới tự mình quyết định một lần..."
"Anh ấy tên Trần Mặc Thâm, là bạn học thời đại học của con, du học ở anh, nửa năm trước về Bắc Kinh, bây giờ đang quản lý một xí nghiệp bên ngoài, anh ấy cũng đối với con rất tốt..." Cố Khuynh Thành giới thiệu đơn giản về "chồng" của mình một chút, sau đó mới nói: "Chúng con cũng không nghĩ có đứa bé, chỉ là ngoài ý muốn, nên không bỏ được."
Nói đến đây, Cố Khuynh Thành lại dừng một chút, sau đó nói một lời nói dối: "Đứa bé đã 50 ngày."
Đường Thời chẳng qua cảm thấy như là có một cơn sấm, hung hăng bổ vào đầu anh, bổ cả vào bước chân anh, chợt ngừng lại ở cửa.
Mang thai... Cố Khuynh Thành mang thai, đứa bé trong bụng của cô là của ai?
Ngón tay Đường Thời cầm thùng rượu vang, dùng sức nắm lấy đáy thùng.
Lục Nhiên nhìn thấy Đường Thời đột nhiên dừng lại, vội vàng dừng bước theo, anh ngẩng đầu, vừa định hỏi thăm Đường Thời làm sao, lại nghe thấy tiếng Cố phu nhân và Cố Chính Nam, một trước một sau từ trong nhà truyền ra.
"Cái gì? Khuynh Khuynh, con mang thai?"
"Khuynh Khuynh, lúc nào thì con mang thai? Là ai?"
"Có phải A Thời hay không?"
"Con đã biết mình mang thai, làm sao còn hủy bỏ hôn sự với A Thời, đứa bé kia làm sao bây giờ?"
Lục Nhiên mắt thoáng hiện lên kinh ngạc, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Đường Thời, vẻ mặt người đàn ông, có vẻ hơi phức tạp, giống như là chờ mong, lại như là sợ hãi, không biết có phải là bị anh truyền nhiễm hay không, cả người Lục Nhiên cũng đi khẩn trương lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, ở cửa cũng rất yên tĩnh, toàn bộ bầu không khí, ngưng trệ bất động.Ước chừng qua mười giây, Cố Khuynh Thành mới chậm chạm nói: "Đứa bé không phải của Đường Thời..."
Lục Nhiên cảm giác được một cách rõ ràng, khi Cố Khuynh Thành nói câu này ra, anh và Đường Thời đang bưng thùng rượu, có chút run rẩy một cái, không khí chung quanh, trở nên có chút trầm thấp, có cảm giác áp bách, bao phủ ở xung quanh anh, để cho anh cố hết sức thở.
Lần này, trong phòng cũng không có truyền ra tiếng Cố Chính Nam, ngược lại là Cố phu nhân đặc biệt kích động, giọng nói trở nên có chút gay gắt: "Đứa bé không phải của A Thời, đó là của ai? Khuynh Khuynh, con nói cho ta và cha con rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì sảy ra?"
"Thật xin lỗi, con một mực giấu diếm mọi người lâu như vậy, con..." Cố Khuynh Thành giống như có chút không biết nói thế nào, nói đến đây, ngừng lại ba giây, mới nói tiếp: "Con sẽ kết hôn."
"Kết hôn? Khuynh Khuynh, kết hôn không phải trò đùa, tại sao con kết hôn lại không có nói cho ta và cha con biết?" Tâm tình Cố phu nhân, trở nên càng thêm kích động.
Lục Nhiên rõ ràng cảm thấy hô hấp của mình có chút không thuận, anh cũng không dám thở mạnh một chút, cả người duy trì tư thế cứng ngắc, cũng không dám nhìn tới Đường Thời đứng ở trước mặt của mình một chút.
So sánh với Cố phu nhân kích động, giọng Cố Khuynh Thành nghe rất bình tĩnh, giống như là ngả bài, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi, con sợ mọi người không đồng ý, con mới tự mình quyết định một lần..."
"Anh ấy tên Trần Mặc Thâm, là bạn học thời đại học của con, du học ở anh, nửa năm trước về Bắc Kinh, bây giờ đang quản lý một xí nghiệp bên ngoài, anh ấy cũng đối với con rất tốt..." Cố Khuynh Thành giới thiệu đơn giản về "chồng" của mình một chút, sau đó mới nói: "Chúng con cũng không nghĩ có đứa bé, chỉ là ngoài ý muốn, nên không bỏ được."
Nói đến đây, Cố Khuynh Thành lại dừng một chút, sau đó nói một lời nói dối: "Đứa bé đã 50 ngày."
/932
|