Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 49: Chương 43

/221


Editor: Dung Cảnh

Beta-er: Sam Sam

Khương Nhiên nói với cô một cách đương nhiên: "Tất nhiên không có gì phải tức giận, loại người này ấy, em gặp triệu lần, dù có ở chung một chỗ cũng có thể so được với tôi sao?"

Lưu Diệp không thể chống đỡ được, cả thiên hạ này có ai có thể nói lời tự đại mà còn nghiêm túc như thế, không một chút để ý như vậy cũng chỉ có cái tên này mà thôi.

Cô không nhịn được sờ sờ mặt anh, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Tự mãn..."

Nhưng mà ngược lại trông anh cực kì vui vẻ, giống như có chuyện gì đáng cười lắm, còn dùng ngón tay chỉ chỉ nội dung trong sách chế nhạo cô: "Cho nên em bị cái người tên Mậu Thần kia ghét bỏ rồi hả?"

Lưu Diệp cau mày nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đảo qua liền thấy đoạn mà Khương Nhiên đang xem, là đoạn cô bị bắt nhốt trong hầm rượu khi bị ghét bỏ.

Cô buồn bực bĩu môi.

Khương Nhiên cười cười, sau đó nói thêm một câu: "Nhưng mà nhất định hiện tại tên nhóc kia đã hối hận xanh cả ruột rồi."

Ngược lại Lưu Diệp có thể khẳng định điều này, cô cúi đầu, vừa tưởng tượng con mọt sách Mậu Thần kia, vừa nghĩ đến chuyện tên kia biết cô là con gái, càng nghĩ càng cảm thấy có hứng thú.

Vốn cô cực kì phản cảm đối với cuốn sách mà bọn Vũ Mị làm ra, nhưng hiện tại nhìn từng câu chữ trong đó cô mới phát hiện bọn họ lại viết cô sinh động như thế, cũng không đề cao cô, cũng không vì lấy lòng mọi người mà dùng mánh khóe trong đó.

Bọn họ chỉ đơn giản ghi chép lại mọi chuyện, giống như ghi nhật ký vậy.

Trong sách, cô như em gái nhà bên, cô chống cằm nhìn, ngón tay Khương Nhiên thon dài sẽ chỉ cho cô những nơi thú vị.

Cô cúi đầu nhìn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ở trên giường nằm mà nhàn rỗi như vậy.

Còn chuyện cô làm sao lại giữ lại tiểu Điền Thất cũng được ghi lại.

Cô nhìn đến đoạn này vẫn bị nội dung câu chuyện làm cho tròng mắt nóng lên.

Cô hoài nghi có phải cô quá cao thượng rồi hay không? Mặc dù lúc trước cô rất tốt bụng nhưng mà cuốn sách bọn Vũ Mị viết quá rung động rồi.

Còn liên kết hình thái xã hội với bản năng của người mẹ, thậm chí phía sau còn cố gắng viết một đoạn kêu gọi bản năng người mẹ trở lại, quả thật nháy mắt cuốn sách này được đề cao rất nhiều.

Cô cũng không biết mình lại lợi hại như thế, quả thật là tiêu biểu cho bản năng người mẹ.

Cô nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên cảm giác có người không an phận sờ eo cô, sau đó còn muốn duỗi tay vào trong quần áo cô.

Cô thật sự sợ tới mức như muốn nổ tung, chuyện này giống như phản xạ có điều kiện, cả người cô cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Khương Nhiên.

Ở khoảng cách gần như thế, dù có nhìn khuôn mặt anh nhiều lần thì vẫn cảm thấy cực kì đẹp trai, mặc kệ có nhìn gần thế nào đi nữa cũng sẽ không thấy được khuôn mặt có tì vết nào, càng đừng nói là góc độ, quả thật là đẹp trai không góc chết.

Bỗng nhiên cô to gan, không thể để mình mãi bị động, cô liền tự ra trận nắm lấy quyền chủ động.

Cô lấy dũng khí lần đầu tiên chủ động dán sát gần anh, lúc anh đang muốn nằm lên người cô thì bỗng nhiên cô dùng sức đẩy anh một cái.

Rõ ràng thấy được Khương Nhiên ngây ra một lúc.

Nhưng sau đó anh liền nhếch môi, có lẽ muốn bày tỏ thái độ đối với tư thế này, anh có chút hưng phấn nằm xuống.

Lưu Diệp đánh liều, dưới sự giúp đỡ của Khương Nhiên, cô ngồi lên người anh.

Nhưng mà lúc tiến vào vẫn rất đau.

Suýt chút nữa cô thật muốn nhảy xuống giường bỏ chạy trối chết, nhưng Khương Nhiên đã nhanh tay ôm lấy eo cô, nửa người ngồi dậy, động tác sau đó không phải do cô quyết định rồi.

Rõ ràng là cô đang ngồi trên người anh nhưng mà cô vẫn bị động thừa nhận hết toàn bộ.

Động tác cuồng dã đó làm cho cô cảm thấy muốn vỡ tan rồi.

Khương Nhiên không thèm nháy mắt nhìn chằm chằm mặt cô.

Thân thể chuyển động một cái, da thịt trên người ma sát vào nhau.

Hô hấp của anh, nhịp tim... kề cận như vậy...

Cô cắn môi, ra sức hít thở, cố gắng thả lỏng bản thân...

Đợi đến sáng thì Lưu Diệp cảm thấy thắt lưng của mình muốn đứt ra rồi.

Cho nên mới nói không có kỹ thuật thì đừng có khiêu chiến với tư thế khó, mặc kệ là tư thế nào thì vũ khí vẫn là vũ khí.

Ngược lại sáng hôm sau, Lưu Diệp phát hiện một chuyện cực thần kỳ, cô hoài nghi có phải đoàn người Khương gia Quân mua hay không.

Bởi vì cô nhìn thấy cuốn ở nhiều nơi, có lần thậm chí cô còn nhìn thấy vệ sĩ của cô lúc nghỉ ngơi đã vụng trộm xem cuốn sách đó.

Hơn nữa cuốn sách này cũng từng là đề tài ồn ào trên tivi, thậm chí còn có thánh nữ nào đó nói lại đã mang cuốn sách kia đưa vào thánh điển**.

**: sách của tôn giáo

Nếu nói về danh sách bán chạy thì đừng nói là số 1, cuốn sách đó quả thật có thể phá kỷ lục sách thần, vị trí đó có thể bỏ xa vị trí thứ hai đến tận vùng Seberia rồi.

Hơn nữa từ trên tivi còn có thể nhìn thấy đám người mẹ Tang, những người đó đều xem là người cao cấp rồi, gương mặt điển hình văn hóa, tuyệt đối cao siêu tới mức ít ai có thể hiểu được, văn hóa chỗ cô thật sự không phải giống như dạng sách này.

Vũ Mị dùng giọng điệu của người ở bên cạnh cùng cô trải qua mọi chuyện để ghi lại, giúp cô có thể gột tẩy sự ghê tởm, biến thành người đàn bà trời sinh chịu khó chăm lo việc nhà, tính cách dịu dàng, trở thành bà nội trợ toàn năng.

Đơn giản là người đầu tiên chuẩn bị những thứ cần thiết khi cần, so với mấy người máy làm việc nhà còn hoàn hảo hơn, so với loại thuốc an thần làm cho người ta bình tĩnh lại thì nụ cười dịu dàng đó quả thật như phổ độ chúng sinh vậy.

Giống như từng tia sáng của thánh mẫu bao trùm trên đầu Lưu Diệp.

Cái quái gì mà từ lúc anh bị tai nạn xe cô, Lưu Diệp vẫn ở bên cạnh chăm sóc, vẫn nấu cơm cho anh.

Sau này hương vị tốt đẹp của những món ăn này chỉ trên trời mới có, hiện tại đúng là nhớ lại nước mắt rơi đầy mặt, chỉ hận không chụp ảnh lưu niệm, cho dù chỉ còn lại cái khay thôi cũng được…

Lưu Diệp nghe mà cảm động vô cùng, lời trong lòng đó là đang nói cô sao?

Dù sau khi nói những lời kia xong, đám người mẹ Tang còn nhân cơ hội làm quảng cáo, mà quán rượu nào đó có người từng làm việc bếp núc ở trong quân đội, tất cả đồ ăn ở đó đều được bàn tay mềm mại của người phụ nữ này chạm qua.

Sau đó trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của một nhà hàng.

Lưu Diệu không chịu nổi muốn phun ngụm máu.

*** nó!

Nếu năm đó không phải có quy định biến thái của nhà hàng kia thì sao cô có thể vì chút cơm thừa mà bị cảnh sát bắt giữ, sau đó gặp được Khương Nhiên, sau đó nữa thì, bị Khương Nhiên xâm phạm …

Nhớ tới một vòng luân chuyển như vậy, còn không phải vì cái nhà hàng xui xẻo đó sao?

Không ngờ ngay cả nơi như vậy mà lúc này đều biến thành thánh địa rồi hả?

*** bọn Vũ Mị chiếm chút tiện nghi của cô, cô còn có thể tiếp nhận, nhưng mà chuyện này thì quá mức vô sỉ rồi.

Lưu Diệp thở dài, quyết định sau này, loại chuyện đục nước béo cò đó nhất định phải tính thu nhập.

Nhưng mà hiện tại cô càng chú


/221

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status