Trong tuyết bay đầy trời, Vu Di và Vương công công đánh khó phân ra, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, một chưởng của Vu Di đánh trúng ngực Vương công công, Vương công công từ giữa không trung ầm ầm rơi xuống mặt đất, văng lên một đống tuyết. Bà giùng giằng định đứng lên, lại đột nhiên phun ra ngụm máu, thân thể một lần nữa nặng nề ngã trở về mặt đất. Máu phun ra trên đất như tuyết giống như mai đỏ nở rộ đẹp đẽ chói mắt, cũng trong nháy mắt bị tuyết bay bao trùm không tìm ra một chút dấu vết.Vu Di dừng chân bên người Ôn Noãn, nàng bám cánh tay hắn đứng lên, tròng mắt nhìn Vương công công vẫn giãy giụa, lạnh lùng trào phúng nói: “Vương công công, chủ tử của ngươi đã không còn, ngươi nô tài trung thành cũng nên đúng lúc đi xuống theo bà ta rồi đấy?”“Chủ tử của ta còn sống tốt, vì sao ta phải đi xuống với hắn.” Nụ cười âm độc trong mắt bà dần đần mở rộng, tác động toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo theo.“Không thể nào, Mộ Dung Tịnh đã chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy.” Chẳng lẽ ngày đó nàng nhìn thấy không phải là Mộ Dung Tịnh? Nếu vậy, bà ta tuyệt đối không có khả năng còn sống.“Mộ Dung Tịnh đúng thật chết rồi, nhưng nữ nhân kia không phải là chủ tử chân chính của ta, ngươi cũng biết chủ tử chân chính của ta là ai?”Ôn Noãn giật thột trong lòng, trực giác câu trả lời đó cũng không phải điều mình muốn nghe, nhưng mà Vương công công đã cười đến cực kỳ châm chọc nói: “Là người mà ngươi vừa chạy tới cứu đi, Mạnh Cô Nhiễm!”“Hả? Thì ra là hắn hả? Vậy ngươi ngược lại có thể tự mình đi chết được rồi.” Tay trong ống tay áo Ôn Noãn dần nắm chặt, đáp lại như gió nhẹ nước chảy.“Ta lại cảm thấy nói không chừng sau khi ngươi biết được chân tướng sẽ cho rằng hắn còn đáng chết hơn ta.” Tiếng cười của bà bén nhọn mà chói tai mang theo bụng dạ khó lường nồng đậm, Ôn Noãn muốn khiến bà ta câm miệng, nhưng cả người lại cứng đờ không nhúc nhích được cũng không mở miệng được, chỉ có thể nghe bà ta tiếp tục nói, “Ngươi có biết thân phận chân chính của hắn là ai? Lão bản sau màn của Túy Tiên lâu? Quốc sư Tịch Nguyệt?” Bà cười đến toàn thân run run tuyết trên người ào ào rơi xuống, “Đều không phải, hắn là đại Hoàng tử nước Linh, thân đại ca của Quân Hạo Thiên Quân Dập Hàn, mẫu phi hắn bị Mộ Dung Tịnh hại chết, hắn vì báo thù mà đến.” Không uổng công lúc trước
/384
|