Ánh trăng im lìm vắng vẻ đến nỗi lộ ra chút lạnh lẽo.
A. . . . . . A. . . . . . Tiếng kêu thảm thiết thê lương, không ngừng từ bên trong miệng người nữ nhân đứt quãng phun ra, dung nhan tinh xảo đang vặn vẹo, trong mắt của nàng chứa đựng một loại thống khổ, khát vọng và tự giễu.
Rất đau sao. Giọng nói trào phúng, vang lên từ bên ngoài nhà giam, người nam nhân đứng ở dưới trăng, cặp mắt phượng xinh đẹp, chính trực nhìn thẳng vào bóng người vô cùng chật vật.
Huyễn Tuyết, Huyễn Tuyết! Người nữ nhân giống như chó dùng cả tay chân bò tới, tay trắng nhỏ và dài, duỗi ra từ bên trong song gỗ nhà giam, liều mạng muốn chạm vào người nam nhân.
Hiện tại còn chưa phải trăng tròn, ngươi đã đau thành như vậy, nếu đến trăng tròn, ngươi sẽ như thế nào đây? Thân thể người nam nhân không nhúc nhích, giữa hai lông mày chứa đầy chán ghét với người nữ nhân này.
Tại sao đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt hay sao? Trong thân thể truyền đến đau đớn, khiến cho nàng không ngừng va chạm vào song gỗ. Nhưng do cơ thể nàng đang bị rắc bột, nên toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Về phần nguyên nhân, ngươi là người rõ ràng nhất, Quân Lạc Hoa! Tiếng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng lại mang theo một tia tàn nhẫn mà lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng cười, Ha ha. . . . . . Ta biết, ngươi hận ta, người của ngươi, thân thể của ngươi, trái tim của ngươi, không có một cái nào mà không hận ta. Nhưng bây giờ ở Quân gia, chỉ có một mình ngươi, là biết ta đau. . . . . . Ha ha.
Nàng vừa cười, vừa nói, nhìn vào trong đôi mắt hắn, có thêm một phần thương hại, Ít nhất, ta vẫn còn giữ được cái mạng của ta, thế nhưng ngươi sẽ không có may mắn như vậy, ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy Mệnh Y, vì ngươi vĩnh viễn sẽ không có cách nào, cứu được mạng của con tiện chủng kia, tiện chủng, tiện chủng. . . . . .
Câm miệng! Người nam nhân mím môi, ánh mắt lạnh lẽo.
Thế nào. . . . . . Lẽ nào ta nói không đúng sao. . . . . . Hay ngươi cho rằng nếu ngươi sự thật tìm được Mệnh Y, thì nàng ta sẽ yêu ngươi sao? Yêu loại người như ngươi. . . . . .
Ầm!
Hắn bổ ra một chưởng, toàn bộ song gỗ trong nhà giam thoáng chốc nát bấy, ngực nữ nhân bị chưởng phong bắn trúng, thân thể văng ra mấy trượng, máu đỏ sẫm từ trong miệng nàng phun ra, nàng hồn nhiên không hay biết gì nở nụ cười, Còn chưa đủ đau. . . . . . Khanh khách. . . . . . So với phần đau đớn từ huyết thống này, điểm đau ấy, còn rất xa không đủ.
Hắn xoay người, chưa từng nhìn lại nàng một lần, hai nô bộc chạy vội tới, kéo nữ nhân đang nằm sấp trên mặt đất.
Nữ nhân bị bắt rời đi, nhưng vẫn cứ khàn giọng quay về phía mĩ nam kiêu căng hô, Quân Huyễn Tuyết, chẳng qua ngươi cũng chỉ. . . . . . là kẻ đáng thương, khặc khặc, thậm chí so với ta càng đáng thương hơn, ha. . . . . . Ha ha. . . . . .
Tiếng cười dần dần đi xa, người nam nhân nâng đôi mắt lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm vầng trăng tròn như bánh xe trên trời.
Lại đến trăng tròn, lần này, thân thể sẽ có bao nhiêu đau đớn đây? Thân thể ở nơi xa, dường như cảm nhận được sự đau đớn của Quân Lạc Hoa, mơ hồ đau âm ỉ.
Giơ tay lên, hắn cấp tốc ấn xuống mấy huyệt đạo ở trên người, muốn ngừng lại phần đau khổ này.
Càng đáng thương sao? Đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên, hắn cúi người xuống, ngón tay giữ thật chặt ở trên mặt, che khuất đôi mắt của mình, Đúng không, chẳng lẽ ta sẽ mãi mãi không cách nào nắm giữ được Mệnh Y sao. . . . . .
Mệnh Y. . . . . . Mệnh Y. . . . . .
Lực đạo trên đầu ngón tay hắn càng lúc càng lớn, giống như muốn cắm năm ngón tay vào trên mặt, cắm vào bên trong xương cốt.
A. . . . . . Một tiếng khàn khàn rên rỉ, từ bên trong yết hầu của người nam nhân phát ra, Mệnh Y, rốt cuộc như thế nào, mới có thể tìm được ngươi. . . . . .
Giọng nói khàn khàn thống khổ đến cực hạn, có làm thế nào cũng không thể xóa đi sự khát khao, mà đáp án, chưa từng có người nào nói cho hắn biết.
A. . . . . . A. . . . . . Tiếng kêu thảm thiết thê lương, không ngừng từ bên trong miệng người nữ nhân đứt quãng phun ra, dung nhan tinh xảo đang vặn vẹo, trong mắt của nàng chứa đựng một loại thống khổ, khát vọng và tự giễu.
Rất đau sao. Giọng nói trào phúng, vang lên từ bên ngoài nhà giam, người nam nhân đứng ở dưới trăng, cặp mắt phượng xinh đẹp, chính trực nhìn thẳng vào bóng người vô cùng chật vật.
Huyễn Tuyết, Huyễn Tuyết! Người nữ nhân giống như chó dùng cả tay chân bò tới, tay trắng nhỏ và dài, duỗi ra từ bên trong song gỗ nhà giam, liều mạng muốn chạm vào người nam nhân.
Hiện tại còn chưa phải trăng tròn, ngươi đã đau thành như vậy, nếu đến trăng tròn, ngươi sẽ như thế nào đây? Thân thể người nam nhân không nhúc nhích, giữa hai lông mày chứa đầy chán ghét với người nữ nhân này.
Tại sao đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt hay sao? Trong thân thể truyền đến đau đớn, khiến cho nàng không ngừng va chạm vào song gỗ. Nhưng do cơ thể nàng đang bị rắc bột, nên toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Về phần nguyên nhân, ngươi là người rõ ràng nhất, Quân Lạc Hoa! Tiếng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng lại mang theo một tia tàn nhẫn mà lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng cười, Ha ha. . . . . . Ta biết, ngươi hận ta, người của ngươi, thân thể của ngươi, trái tim của ngươi, không có một cái nào mà không hận ta. Nhưng bây giờ ở Quân gia, chỉ có một mình ngươi, là biết ta đau. . . . . . Ha ha.
Nàng vừa cười, vừa nói, nhìn vào trong đôi mắt hắn, có thêm một phần thương hại, Ít nhất, ta vẫn còn giữ được cái mạng của ta, thế nhưng ngươi sẽ không có may mắn như vậy, ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy Mệnh Y, vì ngươi vĩnh viễn sẽ không có cách nào, cứu được mạng của con tiện chủng kia, tiện chủng, tiện chủng. . . . . .
Câm miệng! Người nam nhân mím môi, ánh mắt lạnh lẽo.
Thế nào. . . . . . Lẽ nào ta nói không đúng sao. . . . . . Hay ngươi cho rằng nếu ngươi sự thật tìm được Mệnh Y, thì nàng ta sẽ yêu ngươi sao? Yêu loại người như ngươi. . . . . .
Ầm!
Hắn bổ ra một chưởng, toàn bộ song gỗ trong nhà giam thoáng chốc nát bấy, ngực nữ nhân bị chưởng phong bắn trúng, thân thể văng ra mấy trượng, máu đỏ sẫm từ trong miệng nàng phun ra, nàng hồn nhiên không hay biết gì nở nụ cười, Còn chưa đủ đau. . . . . . Khanh khách. . . . . . So với phần đau đớn từ huyết thống này, điểm đau ấy, còn rất xa không đủ.
Hắn xoay người, chưa từng nhìn lại nàng một lần, hai nô bộc chạy vội tới, kéo nữ nhân đang nằm sấp trên mặt đất.
Nữ nhân bị bắt rời đi, nhưng vẫn cứ khàn giọng quay về phía mĩ nam kiêu căng hô, Quân Huyễn Tuyết, chẳng qua ngươi cũng chỉ. . . . . . là kẻ đáng thương, khặc khặc, thậm chí so với ta càng đáng thương hơn, ha. . . . . . Ha ha. . . . . .
Tiếng cười dần dần đi xa, người nam nhân nâng đôi mắt lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm vầng trăng tròn như bánh xe trên trời.
Lại đến trăng tròn, lần này, thân thể sẽ có bao nhiêu đau đớn đây? Thân thể ở nơi xa, dường như cảm nhận được sự đau đớn của Quân Lạc Hoa, mơ hồ đau âm ỉ.
Giơ tay lên, hắn cấp tốc ấn xuống mấy huyệt đạo ở trên người, muốn ngừng lại phần đau khổ này.
Càng đáng thương sao? Đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên, hắn cúi người xuống, ngón tay giữ thật chặt ở trên mặt, che khuất đôi mắt của mình, Đúng không, chẳng lẽ ta sẽ mãi mãi không cách nào nắm giữ được Mệnh Y sao. . . . . .
Mệnh Y. . . . . . Mệnh Y. . . . . .
Lực đạo trên đầu ngón tay hắn càng lúc càng lớn, giống như muốn cắm năm ngón tay vào trên mặt, cắm vào bên trong xương cốt.
A. . . . . . Một tiếng khàn khàn rên rỉ, từ bên trong yết hầu của người nam nhân phát ra, Mệnh Y, rốt cuộc như thế nào, mới có thể tìm được ngươi. . . . . .
Giọng nói khàn khàn thống khổ đến cực hạn, có làm thế nào cũng không thể xóa đi sự khát khao, mà đáp án, chưa từng có người nào nói cho hắn biết.
/10
|