Lương Uyển Uyển cho rằng, cuộc đời của cô, nếu tương lai còn phát sinh chuyện bi thảm hơn, chỉ có thể là thi rớt đại học hoặc ba mẹ không cho cô tiền tiêu vặt. Thế nhưng cô đã quên, trên thế giới này có câu Ngoài dự đoán mọi người .
Hồi tưởng lại chuyện của ngày hôm đó, Lương Uyển Uyển cũng thật đau khổ, xoa bóp cổ tay, nước mắt giàn giụa. . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể gộp lại thành một câu, chính là họa từ trong miệng mà ra, cô đây mới thực sự là họa từ trong miệng mà ra!
Nguyên nhân của câu chuyện đó là như vầy, lại nói, năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, Lương Uyển Uyển và bạn bè của cô đang đi trên đường, kết quả, có hai cái đứa nhỏ tới gần, nói có thể thực hiện nguyện vọng của cô.
Lúc đó cô trả lời thế nào nhỉ? Đúng rồi, cô còn rất thân mật hỏi hai đứa bé này có phải lạc đường hay không, kết quả bọn họ lại chê nụ cười của cô quá khó coi. . . . . . ách, nói xa quá rồi.
Nói chung, cô chỉ thuận miệng nói một câu: Vậy thì gặp gỡ Tần Thủy Hoàng đi. Bởi vì lúc đó, cô đang rất thích phim Tầm Tần Ký của đài truyền hình.
Kết quả mới nói xong câu này, sau một lúc, toàn bộ cảnh tượng chung quanh biến hóa, đường phố thế kỷ 21 đã biến thành một ngôi miếu hoang vu đổ nát. Cô đi lòng vòng suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy người dân.
Ánh mắt của đám người ấy vô cùng kinh ngạc, cô mặc đồng phục học sinh cùng một đám người lao động ăn mặc như cổ trang nói chuyện nửa ngày, rốt cuộc hiểu rõ ba chuyện.
1.
Cô xuyên không, dường như tất cả các tiểu thuyết đều ghi như vậy, mặc kệ là nguyên nhân nào, nói chung là. . . . . . xuyên không. Có ba loại xuyên không: hồn xuyên, đầu thai xuyên hoặc trên người vẫn còn mặc quần áo, cô thuộc loại cuối cùng.
2.
Cô xuyên không vào thời nhà Đường chứ không phải nhà Tần, về phần tại sao cô lại xui xẻo như vậy, cô nghĩ hoài không ra. Đối với cô mà nói nhà Tần hay nhà Đường, kỳ thật cũng không có gì khác nhau.
3.
Trên người cô không có đồng nào, trong túi chỉ có 45 đồng lẻ 3 nhân dân tệ, tiền này không thể lưu thông ở cổ đại. Quan trọng hơn là làm sao cô có thể nuôi sống chính mình ở cổ đại đây.
Sau đó, cô đi cầm cố những đồ có thể cầm, rốt cuộc đổi được năm mươi lượng bạc, cô chỉ giữ lại duy nhất một chiếc điện thoại. Pin trong điện thoại còn hơn phân nửa, tuy không thể gọi điện, nhưng chí ít có thể chụp ảnh và nghe nhạc. Vì tiết kiệm một chút pin cuối cùng này, cô tắt máy điện thoại trước.
Để quyết định con đường kiếm sống của mình, Lương Uyển Uyển cân nhắc rất nhiều. Vừa bắt đầu, cô dự định noi theo nữ thuỷ tổ xuyên không Cô gái sông Nile , ở thời cổ đại nhấc lên một phen phong ba bão táp, đáng tiếc sau một hồi cân nhắc, cô vừa không có khuôn mặt đẹp như Cairol, vừa không có kiến thức lịch sử uyên bác như Cairol, 36 kế, cô chỉ biết một nửa nên chỉ có thể cười trộm.
Nếu không thể đi con đường chính trị, vậy đi con đường trí thức. Đáng tiếc, Đường Thi Tống Từ, cảnh giới của cô chỉ mới dừng lại ở câu “sang tiền vọng minh nguyệt”, ngoài nó ra, cuộc thi cũng cần mấy bài thơ như vậy, phỏng chừng dùng xong cũng không còn câu nào nữa, cho nên cô diệt luôn ý tưởng này.
Huống hồ ở cổ đại, chữ viết vẫn là chữ phồn thể, cô có thể xem được, nhưng để viết chữ thì cô chỉ có thể viết những chữ đơn giản!
Cuối cùng bế tắc, Lương Uyển Uyển nghĩ, cô vẫn nên đi con đường lao động, lao động là vinh quang, cô không ăn trộm không ăn cướp không đạo văn, cô là học sinh cấp ba của thế kỷ 21, không cụt tay không thiếu chân, điểm thi bình quân cuối kỳ năm ngoái là 87.5, chẳng lẽ còn không sống nổi ở cổ đại?
(Vì Uyển Uyển đang sống ở cổ đại nên Bảo thay đổi cách xưng hô từ cô=>nàng luôn)
Ở một khách điếm tên là Duyệt Lai , sau khi nàng nhìn thấy tiểu nhị dán cáo thị, nàng hối lộ chưởng quỹ hai lượng bạc, quang vinh trở thành người làm công ở cổ đại —— tiểu nhị. Có ba người làm cho mọi người kinh sợ, nên mọi người trong giang hồ đặt cho họ một cái tên.
Phàm là người ở trong giang hồ, từ chưởng môn giáo chủ lớn nhất, đến giang hồ mãi võ nhỏ nhất đều biết đại danh của bọn họ. Đương nhiên, nếu như ngươi lần đầu ở trong giang hồ, chưa từng nghe qua đại danh ba người bọn hắn, thì không thành vấn đề, chỉ cần ở trên đường tùy tiện hỏi một chút là sẽ biết không thể trêu chọc ai, đối phương sẽ nói cho ngươi biết đại danh ba người bọn hắn.
Cho nên nói, ba người bọn hắn rất nổi danh, tiếng tăm làm cho người ta lui bước đến chín mươi dặm. Nếu ngươi chọc giận minh chủ võ lâm, tốt xấu còn có khả năng sống sót, nếu như ngươi chọc giận ba người bọn họ, ai, xin khuyên một câu, tốt nhất là lấy đao cắt cổ đi. Dù sao giang hồ đồn đại Thà chọc giận minh chủ võ lâm, cũng không nên làm trái ý Kiếm thần y. Cũng không phải bỗng dưng nói như vậy!
Trước tiên nói một chút về Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết, nghe đồn võ công của hắn trác tuyệt, tài đánh đàn đệ nhất thiên hạ, tuy có công phu tuyệt luân, nhưng từ trước đến giờ vẫn không quan tâm đến chuyện giang hồ phân tranh, được coi là một trong những người “nhân từ” nhất. Vào năm năm trước, lúc hắn mười bảy tuổi đã nổi danh trong một đêm, mang theo ngọc bích Tuyết Cầm bình định hắc nhai trại hai trăm người, e rằng đến bây giờ không có một người nào không biết đại danh của hắn.
Về phần Sát thần Vô Thiện Nha, vừa nghe thấy tên đã biết, nếu sơ ý rơi vào trong tay của hắn, chắc chắn thập tử vô sinh. Tâm tình hắn bất định, chỉ có hắn có thể phụ người, người khác tuyệt đối không thể phụ hắn. Một Thiên sát bò cạp quét ngang giang hồ, có người nói minh chủ võ lâm năm đó sở dĩ trong ba tháng đóng cửa không đi ra, là bởi vì lông mày đã bị Vô Thiện Nha cạo đi một nửa. Cho dù là thật hay giả, cũng không ai biết được, người mà, chung quy phải cho đối phương một chút mặt mũi, huống chi người ta là minh chủ võ lâm đấy.
Mà trong ba người, người tàn nhẫn nhất, xin lỗi, không phải Sát thần Vô Thiện Nha, mà là tà y Đông Phương Hình Tôn. Ngoại trừ một thân võ công tuyệt đỉnh, còn tinh thông y lý và độc dược. Không có ai có thể so với hắn hiểu được như thế nào là khiến cho người ta sống không bằng chết, cứu người và giết người đều dựa vào tâm tình của hắn. Nếu rơi vào trong tay hắn, như vậy, chỉ có thể cầu thần bái phật, hy vọng có thể chết sớm để đi đầu thai.
Cho nên nói, nếu không có việc gì làm, tốt nhất đừng chọc tới ba người này, a di đà Phật! Phật tổ phù hộ!
Là một người hiện đại, Lương Uyển Uyển vẫn có một chút tinh thần bát quái, trong khách điếm người đến người đi, các tin tức bác quái của cổ đại đều tụ tập ở trong này. Có lúc sẽ nghe được một ít khách nhân lui tới nói một ít chuyện trong giang hồ, Lương Uyển Uyển vẫn rất có hứng thú. Dù sao ở cổ đại này, không có gì để giải trí, chỉ có những tin tức bát quái trong trà dư tửu lậu để tiêu khiển.
Uyển Uyển, những người trong giang hồ này, những tiểu nhân vật như chúng ta không thể tùy tiện đi trêu chọc. Dì Trương phụ trách nhà bếp trong khách điếm không chỉ nói một lần như vậy với nàng.
Dạ, dạ con nhất định không đi trêu chọc. Dù sao, người giang hồ ở cổ đại, dường như hở một tí là giết người, nàng cũng không muốn làm khổ cái mạng nhỏ của nàng, có thể đứng xa xa nhìn là được rồi, Đúng rồi dì Trương, con để dì làm bánh trứng, dì làm xong chưa?
Làm tốt lắm, đang chờ con tới xem nè! Dì Trương cười nói, đưa cho Lương Uyển Uyển một cái hộp cơm, bên trong bày ra bốn cái bánh trứng.
Làm tiểu nhị ở đây, thành tựu to lớn nhất của Lương Uyển Uyển chính là lấy một ít cách làm điểm tâm của hiện đại nói cho dì Trương biết, để dì Trương giúp đỡ làm, dù sao Lương Uyển Uyển cũng chỉ nghiên cứu qua thực đơn, cho tới bây giờ vẫn chưa có chân chính xuống bếp. Trong lúc làm thất bại không ít lần, cuối cùng cũng làm được một ít điểm tâm, tuy không sánh được với thành phẩm của hiện đại, thế nhưng ở cổ đại mà nói, cũng coi như có chút tinh xảo .
Lương Uyển Uyển này, đối với cuộc sống, vẫn có chút yêu cầu. Người như nàng, nói trắng ra, chính là loại người rất thích hưởng thụ. Đến cổ đại, không ôm chí lớn, ngoại trừ cả ngày nghĩ làm sao để quay trở về, cũng chỉ muốn làm những điều nhỏ nhặt này, để đề cao chất lượng cuộc sống của mình.
Nàng để dì Trương làm vài món điểm tâm, tuy có một số người ăn không quen, nhưng vẫn có nhiều người thích ăn. Sau khi chưởng quỹ thử qua mấy món điểm tâm của nàng, liền bày bán những điểm tâm được mọi người yêu thích ở trong khách điếm, đương nhiên, nàng cũng thu được một ít ngân lượng khen thưởng.
Lương Uyển Uyển chưa từng nghĩ tới sẽ lợi dụng kiến thức ở hiện đại, ở cổ đại mở khách điếm, hoặc kinh thương, như vậy quá mệt mỏi. Nàng cảm thấy, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể trở về hiện đại, dù sao lúc đó, cũng có bạn bè và hai đứa bé tự xưng là thần tiên bên người, sống chết cũng phải bắt hai đứa bé đưa nàng trở về, huống chi hai đứa bé kia đã đưa nàng đến sai thời đại, muốn sửa lại sai lầm, cũng phải xuất hiện ở trước mặt nàng một lần chứ.
Vì thế, chỉ cần có thể tìm thấy hai đứa bé kia, tất cả chuyện hoang đường này có thể liền kết thúc!
Hồi tưởng lại chuyện của ngày hôm đó, Lương Uyển Uyển cũng thật đau khổ, xoa bóp cổ tay, nước mắt giàn giụa. . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể gộp lại thành một câu, chính là họa từ trong miệng mà ra, cô đây mới thực sự là họa từ trong miệng mà ra!
Nguyên nhân của câu chuyện đó là như vầy, lại nói, năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, Lương Uyển Uyển và bạn bè của cô đang đi trên đường, kết quả, có hai cái đứa nhỏ tới gần, nói có thể thực hiện nguyện vọng của cô.
Lúc đó cô trả lời thế nào nhỉ? Đúng rồi, cô còn rất thân mật hỏi hai đứa bé này có phải lạc đường hay không, kết quả bọn họ lại chê nụ cười của cô quá khó coi. . . . . . ách, nói xa quá rồi.
Nói chung, cô chỉ thuận miệng nói một câu: Vậy thì gặp gỡ Tần Thủy Hoàng đi. Bởi vì lúc đó, cô đang rất thích phim Tầm Tần Ký của đài truyền hình.
Kết quả mới nói xong câu này, sau một lúc, toàn bộ cảnh tượng chung quanh biến hóa, đường phố thế kỷ 21 đã biến thành một ngôi miếu hoang vu đổ nát. Cô đi lòng vòng suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy người dân.
Ánh mắt của đám người ấy vô cùng kinh ngạc, cô mặc đồng phục học sinh cùng một đám người lao động ăn mặc như cổ trang nói chuyện nửa ngày, rốt cuộc hiểu rõ ba chuyện.
1.
Cô xuyên không, dường như tất cả các tiểu thuyết đều ghi như vậy, mặc kệ là nguyên nhân nào, nói chung là. . . . . . xuyên không. Có ba loại xuyên không: hồn xuyên, đầu thai xuyên hoặc trên người vẫn còn mặc quần áo, cô thuộc loại cuối cùng.
2.
Cô xuyên không vào thời nhà Đường chứ không phải nhà Tần, về phần tại sao cô lại xui xẻo như vậy, cô nghĩ hoài không ra. Đối với cô mà nói nhà Tần hay nhà Đường, kỳ thật cũng không có gì khác nhau.
3.
Trên người cô không có đồng nào, trong túi chỉ có 45 đồng lẻ 3 nhân dân tệ, tiền này không thể lưu thông ở cổ đại. Quan trọng hơn là làm sao cô có thể nuôi sống chính mình ở cổ đại đây.
Sau đó, cô đi cầm cố những đồ có thể cầm, rốt cuộc đổi được năm mươi lượng bạc, cô chỉ giữ lại duy nhất một chiếc điện thoại. Pin trong điện thoại còn hơn phân nửa, tuy không thể gọi điện, nhưng chí ít có thể chụp ảnh và nghe nhạc. Vì tiết kiệm một chút pin cuối cùng này, cô tắt máy điện thoại trước.
Để quyết định con đường kiếm sống của mình, Lương Uyển Uyển cân nhắc rất nhiều. Vừa bắt đầu, cô dự định noi theo nữ thuỷ tổ xuyên không Cô gái sông Nile , ở thời cổ đại nhấc lên một phen phong ba bão táp, đáng tiếc sau một hồi cân nhắc, cô vừa không có khuôn mặt đẹp như Cairol, vừa không có kiến thức lịch sử uyên bác như Cairol, 36 kế, cô chỉ biết một nửa nên chỉ có thể cười trộm.
Nếu không thể đi con đường chính trị, vậy đi con đường trí thức. Đáng tiếc, Đường Thi Tống Từ, cảnh giới của cô chỉ mới dừng lại ở câu “sang tiền vọng minh nguyệt”, ngoài nó ra, cuộc thi cũng cần mấy bài thơ như vậy, phỏng chừng dùng xong cũng không còn câu nào nữa, cho nên cô diệt luôn ý tưởng này.
Huống hồ ở cổ đại, chữ viết vẫn là chữ phồn thể, cô có thể xem được, nhưng để viết chữ thì cô chỉ có thể viết những chữ đơn giản!
Cuối cùng bế tắc, Lương Uyển Uyển nghĩ, cô vẫn nên đi con đường lao động, lao động là vinh quang, cô không ăn trộm không ăn cướp không đạo văn, cô là học sinh cấp ba của thế kỷ 21, không cụt tay không thiếu chân, điểm thi bình quân cuối kỳ năm ngoái là 87.5, chẳng lẽ còn không sống nổi ở cổ đại?
(Vì Uyển Uyển đang sống ở cổ đại nên Bảo thay đổi cách xưng hô từ cô=>nàng luôn)
Ở một khách điếm tên là Duyệt Lai , sau khi nàng nhìn thấy tiểu nhị dán cáo thị, nàng hối lộ chưởng quỹ hai lượng bạc, quang vinh trở thành người làm công ở cổ đại —— tiểu nhị. Có ba người làm cho mọi người kinh sợ, nên mọi người trong giang hồ đặt cho họ một cái tên.
Phàm là người ở trong giang hồ, từ chưởng môn giáo chủ lớn nhất, đến giang hồ mãi võ nhỏ nhất đều biết đại danh của bọn họ. Đương nhiên, nếu như ngươi lần đầu ở trong giang hồ, chưa từng nghe qua đại danh ba người bọn hắn, thì không thành vấn đề, chỉ cần ở trên đường tùy tiện hỏi một chút là sẽ biết không thể trêu chọc ai, đối phương sẽ nói cho ngươi biết đại danh ba người bọn hắn.
Cho nên nói, ba người bọn hắn rất nổi danh, tiếng tăm làm cho người ta lui bước đến chín mươi dặm. Nếu ngươi chọc giận minh chủ võ lâm, tốt xấu còn có khả năng sống sót, nếu như ngươi chọc giận ba người bọn họ, ai, xin khuyên một câu, tốt nhất là lấy đao cắt cổ đi. Dù sao giang hồ đồn đại Thà chọc giận minh chủ võ lâm, cũng không nên làm trái ý Kiếm thần y. Cũng không phải bỗng dưng nói như vậy!
Trước tiên nói một chút về Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết, nghe đồn võ công của hắn trác tuyệt, tài đánh đàn đệ nhất thiên hạ, tuy có công phu tuyệt luân, nhưng từ trước đến giờ vẫn không quan tâm đến chuyện giang hồ phân tranh, được coi là một trong những người “nhân từ” nhất. Vào năm năm trước, lúc hắn mười bảy tuổi đã nổi danh trong một đêm, mang theo ngọc bích Tuyết Cầm bình định hắc nhai trại hai trăm người, e rằng đến bây giờ không có một người nào không biết đại danh của hắn.
Về phần Sát thần Vô Thiện Nha, vừa nghe thấy tên đã biết, nếu sơ ý rơi vào trong tay của hắn, chắc chắn thập tử vô sinh. Tâm tình hắn bất định, chỉ có hắn có thể phụ người, người khác tuyệt đối không thể phụ hắn. Một Thiên sát bò cạp quét ngang giang hồ, có người nói minh chủ võ lâm năm đó sở dĩ trong ba tháng đóng cửa không đi ra, là bởi vì lông mày đã bị Vô Thiện Nha cạo đi một nửa. Cho dù là thật hay giả, cũng không ai biết được, người mà, chung quy phải cho đối phương một chút mặt mũi, huống chi người ta là minh chủ võ lâm đấy.
Mà trong ba người, người tàn nhẫn nhất, xin lỗi, không phải Sát thần Vô Thiện Nha, mà là tà y Đông Phương Hình Tôn. Ngoại trừ một thân võ công tuyệt đỉnh, còn tinh thông y lý và độc dược. Không có ai có thể so với hắn hiểu được như thế nào là khiến cho người ta sống không bằng chết, cứu người và giết người đều dựa vào tâm tình của hắn. Nếu rơi vào trong tay hắn, như vậy, chỉ có thể cầu thần bái phật, hy vọng có thể chết sớm để đi đầu thai.
Cho nên nói, nếu không có việc gì làm, tốt nhất đừng chọc tới ba người này, a di đà Phật! Phật tổ phù hộ!
Là một người hiện đại, Lương Uyển Uyển vẫn có một chút tinh thần bát quái, trong khách điếm người đến người đi, các tin tức bác quái của cổ đại đều tụ tập ở trong này. Có lúc sẽ nghe được một ít khách nhân lui tới nói một ít chuyện trong giang hồ, Lương Uyển Uyển vẫn rất có hứng thú. Dù sao ở cổ đại này, không có gì để giải trí, chỉ có những tin tức bát quái trong trà dư tửu lậu để tiêu khiển.
Uyển Uyển, những người trong giang hồ này, những tiểu nhân vật như chúng ta không thể tùy tiện đi trêu chọc. Dì Trương phụ trách nhà bếp trong khách điếm không chỉ nói một lần như vậy với nàng.
Dạ, dạ con nhất định không đi trêu chọc. Dù sao, người giang hồ ở cổ đại, dường như hở một tí là giết người, nàng cũng không muốn làm khổ cái mạng nhỏ của nàng, có thể đứng xa xa nhìn là được rồi, Đúng rồi dì Trương, con để dì làm bánh trứng, dì làm xong chưa?
Làm tốt lắm, đang chờ con tới xem nè! Dì Trương cười nói, đưa cho Lương Uyển Uyển một cái hộp cơm, bên trong bày ra bốn cái bánh trứng.
Làm tiểu nhị ở đây, thành tựu to lớn nhất của Lương Uyển Uyển chính là lấy một ít cách làm điểm tâm của hiện đại nói cho dì Trương biết, để dì Trương giúp đỡ làm, dù sao Lương Uyển Uyển cũng chỉ nghiên cứu qua thực đơn, cho tới bây giờ vẫn chưa có chân chính xuống bếp. Trong lúc làm thất bại không ít lần, cuối cùng cũng làm được một ít điểm tâm, tuy không sánh được với thành phẩm của hiện đại, thế nhưng ở cổ đại mà nói, cũng coi như có chút tinh xảo .
Lương Uyển Uyển này, đối với cuộc sống, vẫn có chút yêu cầu. Người như nàng, nói trắng ra, chính là loại người rất thích hưởng thụ. Đến cổ đại, không ôm chí lớn, ngoại trừ cả ngày nghĩ làm sao để quay trở về, cũng chỉ muốn làm những điều nhỏ nhặt này, để đề cao chất lượng cuộc sống của mình.
Nàng để dì Trương làm vài món điểm tâm, tuy có một số người ăn không quen, nhưng vẫn có nhiều người thích ăn. Sau khi chưởng quỹ thử qua mấy món điểm tâm của nàng, liền bày bán những điểm tâm được mọi người yêu thích ở trong khách điếm, đương nhiên, nàng cũng thu được một ít ngân lượng khen thưởng.
Lương Uyển Uyển chưa từng nghĩ tới sẽ lợi dụng kiến thức ở hiện đại, ở cổ đại mở khách điếm, hoặc kinh thương, như vậy quá mệt mỏi. Nàng cảm thấy, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể trở về hiện đại, dù sao lúc đó, cũng có bạn bè và hai đứa bé tự xưng là thần tiên bên người, sống chết cũng phải bắt hai đứa bé đưa nàng trở về, huống chi hai đứa bé kia đã đưa nàng đến sai thời đại, muốn sửa lại sai lầm, cũng phải xuất hiện ở trước mặt nàng một lần chứ.
Vì thế, chỉ cần có thể tìm thấy hai đứa bé kia, tất cả chuyện hoang đường này có thể liền kết thúc!
/10
|