Ngày hôm sau, Kyo lái xe đưa cả nó đến trường. Dạo này mọi người bàn ra tán vào rất nhiều và không biết từ ai mà cả trường đều biết nó là em gái của Kyo. Rồi còn tin nó với Leo đang hẹn hò nữa làm nó cảm thấy khó chịu vô cùng. Lúc nào và đi đến đâu cũng bị nhìn và chỉ trỏ. Nó ghét cuộc sống như vậy, giờ nghỉ trưa nó ngồi trong phòng nghỉ riêng của nhóm thượng lưu S1 với Xu, Kyo, Mika và Leo. Mọi người thấy sắc mặt nó không vui tẹo nào.
- Em sao vậy?
- Không có gì. Nhưng ai đã tung tin em là em gái của anh rồi còn cái tin với Leo nữa là sao?
- Cái đó làm em khó chịu sao?
Kyo hỏi thì nó định nói gì đó nhưng thầy hiệu trưởng đã xuất hiện làm nó nhìn ông thầy chằm chằm và không nói gì. Sau ông thầy hiệu trưởng còn có một cô gái bưng một khay thức ăn sắp sẵn. Cô gái đó đặt khay thức ăn lên bàn rồi cúi đầu đi mất. Mọi người nhìn vào thì thấy có mì đen rồi có cả bánh và ít hoa quả tráng miệng nhưng điều làm họ chú ý là cái cốc thủy tinh có chứa thứ chất lỏng màu đỏ thu hút kia. Nó khẽ nhăn mặt khi ngửi thấy mùi đó và khẽ nhíu mày.
- Là máu sao?
- Từ hôm nay khẩu phần ăn của nhóc sẽ do ta quyết định còn bây giờ thì ăn và uống nó vào.
Lời nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền đó khiến nó dù bất bình nhưng vẫn phải im lặng mà chấp nhận. [Tuy học viện Royal này là trường ngụy trang cho vampire và phần lớn là con người thuộc tầng lớp quý tộc giàu sang học ở đây. Nhưng bên cạnh đó vampire vẫn đan xen học cùng. Đặc biệt ở các lớp S1 của các khối cấp là toàn vampire chứ không có con người nên việc mang máu cho nó uống là bình thường không ai trong phòng để ý gì hết.]
- Em ổn chứ Tiểu Bạch?
Kyo hỏi khi thấy nó khẽ nhăn mặt. Quả thực nó ghét cái vị tanh nồng của máu, nó ghét những thứ như vậy làm nó thấy ớn cả người. Bỗng nó thấy cổ nó hơi rát và người nó cứ nóng dần nên. Có lẽ nó mới bắt đầu tiếp nhận nên chưa thể thích ứng nhanh được.
- Em không sao đâu.
Nó vẫn cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể để Kyo không lo lắng nhưng biểu hiện này của nó không qua mắt được ai đó đâu. Xu ngồi bên cạnh tỏ thái độ ngạc nhiên, nó thì không bận tâm lắm nhưng mọi người hỏi cô.
- Cô ngạc nhiên lắm sao Xu? Chúng tôi là Vampire mà.
- Vậy là nó có thật sao? Không thể tin được luôn.
Nét mặt, biểu cảm của Xu đều được nó để ý hết từ đầu đến cuối. Lần trước tổ chức tiệc ra mắt là nó đã nhìn thấy Xu đến đó, nó đã có một giả thiết rằng Xu chính là.......nhưng nó chưa thể chắc chắn 100% được và nó cần tìm hiểu thêm. Sau buổi ăn trưa thì nó tạm biệt mọi người rồi đang một mình lặng lẽ lên phòng hiệu trưởng. Lúc đi qua dãy hành lang tầng một và nhìn về phía sân trường thẳng ra ngoài cổng trường và nhìn được ngoài đường thì nó thấy ai đó đang thập thò. Nó khẽ nhíu mày không vui, nhưng rồi cũng rảo bước nhanh đến phòng hiệu trưởng. Người vừa đứng cứ thoắt ẩn thoắt hiện ở ngoài đường đó khẽ mỉm cười và tỏ rõ thái độ thích thú.
- Dễ thương thật....tiếc quá khi chị lại là vampire. Nếu là người bình thường thì em sẽ không để chị đi vậy đâu.
Đó là một cậu trai siêu cute và có vẻ biết rất rõ về nó. Cậu ta là ai? Và quan trọng là đang làm gì ở đây? Về phần nó thì lần này nó không thèm gõ cửa nữa mà xông thẳng vào phòng luôn, khuôn mặt lạnh lùng của hiệu trưởng làm nó phát ghét nhưng mà ông nói câu làm nó ức hơn.
- Không biết phép tắc trước khi vào phòng là phải gõ cửa và đợi xem người ta có muốn cho vào không à?
- Nhưng lần trước.......
- Ra ngoài và gõ cửa rồi hãng vào.
Ông lại chặn họng nó làm nó càng thấy ghét thêm. Nó ấm ức, nuốt hận đi ra ngoài đóng cửa lại. Nó gõ cửa nhưng không thấy ông ấy trả lời rồi lại đẩy cửa đi vào.
- Tôi mời vào rồi à?
Vẫn cứ dán mắt vào đống giấy tờ mà không thèm nhìn cái mặt đang hừng hực khói lửa của nó. Nó căn rằng quay ra ngoài, lần này nó ngoan ngoãn gõ cửa nhẹ nhàng và đợi ông cất tiếng mời vào thì nó mới vào.
- Vậy chúng ta.........
- Đây.
Sao lúc nào ông ấy cũng chặn họng của nó vậy? Rõ ràng ông hiệu trưởng phải biết nó nghĩ gì mới có thể trả lời trước chứ nhỉ? Nó cầm xấp giấy mà ông thầy hiệu trưởng đưa ra, nó lướt một lượt từ trên xuống, khuôn mặt có chút gì đó không vui, nó định mở miệng nhưng ông hiệu trưởng 'thân yêu' của nó lại nói trước.
- Ngày nào cũng ba bữa phải uống một cốc máu tươi đó, hơn thế nữa sáng ra chạy 4 vòng quanh sân trường này cho tôi, sau đó buổi chiều thì ngồi ngoài năng như ngồi thiền đấy khoảng vài tiếng gì đó. Còn nữa tối thì hãy đến chỗ nghiên cứu của tôi, lúc đó tôi sẽ nói sau.
- Chỉ vậy thôi sao?
Nó hỏi thì ông thầy gật đầu rồi nói tiếp.
- Rồi bây giờ thì đi chảy 4 vòng quanh trường đi.
Nó ấm ức không dám cãi lời ngậm ngùi đi xuống sân trường. Trường này rộng biết bao nhiêu chạy quanh một khu nhà hay cái sân tước tường cũng đủ mệt đứt hơi rồi vậy mà bắt nó chạy 4 vòng quanh cả trường luôn. Nó thở dài rồi bắt đầu chạy, mới đầu nó chạy thấy bình thường nhưng không vã mồ hôi hay mệt mỏi gì cả. Và càng chạy thì nó cảm nhận được vận tốc ngày càng tăng. Nó không biết vì sao nhưng nó thấy vui vui và hay hay rồi đấy. Nó chạy hăng lên và vận tốc kinh hồn mà người ta chỉ có thể thấy một cái bóng vừa vụt qua mà thôi. Đừng trên phòng ông thầy hiệu trưởng mỉm cười nhìn nó. "Đây chỉ là bước đầu thôi tiểu thư à. Cô còn một chặng dài phía trước đấy."
Nó đã làm theo lời ông thầy, chạy xong 4 vòng nó bắt đầu ngồi giữa sân trường trời nắng như vỡ đầu kia và ngồi thiền, nó không quen lên đôi chút ngó ngoáy, xoay bên nọ rồi xọ bên kia. Nó không thể ngồi yên được nhưng nó vẫn cố. Lần này mồ hôi đã lấm tấm trên trán nó. Nó cảm thấy mệt nhưng vẫn phải ngồi cho đến khi ông thầy kêu dừng mới thôi. Quả thực nó thấy thật vất vả và kinh khủng. Nó nhắm mắt lại và cái giấc mơ hôm trước lại xuất hiện, tiếng nói gọi tên nó, thúc dục nó chạy đi làm nó cảm thấy hỗn loạn. Rốt cuộc nó đã nhìn thấy cái gì? Và ở phòng nghiên cứu đó ông thầy hiệu trưởng khùng dở này sẽ cho nó xem gì đây? Mọi người cùng đọc chap 11 nhé ^^.
- Em sao vậy?
- Không có gì. Nhưng ai đã tung tin em là em gái của anh rồi còn cái tin với Leo nữa là sao?
- Cái đó làm em khó chịu sao?
Kyo hỏi thì nó định nói gì đó nhưng thầy hiệu trưởng đã xuất hiện làm nó nhìn ông thầy chằm chằm và không nói gì. Sau ông thầy hiệu trưởng còn có một cô gái bưng một khay thức ăn sắp sẵn. Cô gái đó đặt khay thức ăn lên bàn rồi cúi đầu đi mất. Mọi người nhìn vào thì thấy có mì đen rồi có cả bánh và ít hoa quả tráng miệng nhưng điều làm họ chú ý là cái cốc thủy tinh có chứa thứ chất lỏng màu đỏ thu hút kia. Nó khẽ nhăn mặt khi ngửi thấy mùi đó và khẽ nhíu mày.
- Là máu sao?
- Từ hôm nay khẩu phần ăn của nhóc sẽ do ta quyết định còn bây giờ thì ăn và uống nó vào.
Lời nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền đó khiến nó dù bất bình nhưng vẫn phải im lặng mà chấp nhận. [Tuy học viện Royal này là trường ngụy trang cho vampire và phần lớn là con người thuộc tầng lớp quý tộc giàu sang học ở đây. Nhưng bên cạnh đó vampire vẫn đan xen học cùng. Đặc biệt ở các lớp S1 của các khối cấp là toàn vampire chứ không có con người nên việc mang máu cho nó uống là bình thường không ai trong phòng để ý gì hết.]
- Em ổn chứ Tiểu Bạch?
Kyo hỏi khi thấy nó khẽ nhăn mặt. Quả thực nó ghét cái vị tanh nồng của máu, nó ghét những thứ như vậy làm nó thấy ớn cả người. Bỗng nó thấy cổ nó hơi rát và người nó cứ nóng dần nên. Có lẽ nó mới bắt đầu tiếp nhận nên chưa thể thích ứng nhanh được.
- Em không sao đâu.
Nó vẫn cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể để Kyo không lo lắng nhưng biểu hiện này của nó không qua mắt được ai đó đâu. Xu ngồi bên cạnh tỏ thái độ ngạc nhiên, nó thì không bận tâm lắm nhưng mọi người hỏi cô.
- Cô ngạc nhiên lắm sao Xu? Chúng tôi là Vampire mà.
- Vậy là nó có thật sao? Không thể tin được luôn.
Nét mặt, biểu cảm của Xu đều được nó để ý hết từ đầu đến cuối. Lần trước tổ chức tiệc ra mắt là nó đã nhìn thấy Xu đến đó, nó đã có một giả thiết rằng Xu chính là.......nhưng nó chưa thể chắc chắn 100% được và nó cần tìm hiểu thêm. Sau buổi ăn trưa thì nó tạm biệt mọi người rồi đang một mình lặng lẽ lên phòng hiệu trưởng. Lúc đi qua dãy hành lang tầng một và nhìn về phía sân trường thẳng ra ngoài cổng trường và nhìn được ngoài đường thì nó thấy ai đó đang thập thò. Nó khẽ nhíu mày không vui, nhưng rồi cũng rảo bước nhanh đến phòng hiệu trưởng. Người vừa đứng cứ thoắt ẩn thoắt hiện ở ngoài đường đó khẽ mỉm cười và tỏ rõ thái độ thích thú.
- Dễ thương thật....tiếc quá khi chị lại là vampire. Nếu là người bình thường thì em sẽ không để chị đi vậy đâu.
Đó là một cậu trai siêu cute và có vẻ biết rất rõ về nó. Cậu ta là ai? Và quan trọng là đang làm gì ở đây? Về phần nó thì lần này nó không thèm gõ cửa nữa mà xông thẳng vào phòng luôn, khuôn mặt lạnh lùng của hiệu trưởng làm nó phát ghét nhưng mà ông nói câu làm nó ức hơn.
- Không biết phép tắc trước khi vào phòng là phải gõ cửa và đợi xem người ta có muốn cho vào không à?
- Nhưng lần trước.......
- Ra ngoài và gõ cửa rồi hãng vào.
Ông lại chặn họng nó làm nó càng thấy ghét thêm. Nó ấm ức, nuốt hận đi ra ngoài đóng cửa lại. Nó gõ cửa nhưng không thấy ông ấy trả lời rồi lại đẩy cửa đi vào.
- Tôi mời vào rồi à?
Vẫn cứ dán mắt vào đống giấy tờ mà không thèm nhìn cái mặt đang hừng hực khói lửa của nó. Nó căn rằng quay ra ngoài, lần này nó ngoan ngoãn gõ cửa nhẹ nhàng và đợi ông cất tiếng mời vào thì nó mới vào.
- Vậy chúng ta.........
- Đây.
Sao lúc nào ông ấy cũng chặn họng của nó vậy? Rõ ràng ông hiệu trưởng phải biết nó nghĩ gì mới có thể trả lời trước chứ nhỉ? Nó cầm xấp giấy mà ông thầy hiệu trưởng đưa ra, nó lướt một lượt từ trên xuống, khuôn mặt có chút gì đó không vui, nó định mở miệng nhưng ông hiệu trưởng 'thân yêu' của nó lại nói trước.
- Ngày nào cũng ba bữa phải uống một cốc máu tươi đó, hơn thế nữa sáng ra chạy 4 vòng quanh sân trường này cho tôi, sau đó buổi chiều thì ngồi ngoài năng như ngồi thiền đấy khoảng vài tiếng gì đó. Còn nữa tối thì hãy đến chỗ nghiên cứu của tôi, lúc đó tôi sẽ nói sau.
- Chỉ vậy thôi sao?
Nó hỏi thì ông thầy gật đầu rồi nói tiếp.
- Rồi bây giờ thì đi chảy 4 vòng quanh trường đi.
Nó ấm ức không dám cãi lời ngậm ngùi đi xuống sân trường. Trường này rộng biết bao nhiêu chạy quanh một khu nhà hay cái sân tước tường cũng đủ mệt đứt hơi rồi vậy mà bắt nó chạy 4 vòng quanh cả trường luôn. Nó thở dài rồi bắt đầu chạy, mới đầu nó chạy thấy bình thường nhưng không vã mồ hôi hay mệt mỏi gì cả. Và càng chạy thì nó cảm nhận được vận tốc ngày càng tăng. Nó không biết vì sao nhưng nó thấy vui vui và hay hay rồi đấy. Nó chạy hăng lên và vận tốc kinh hồn mà người ta chỉ có thể thấy một cái bóng vừa vụt qua mà thôi. Đừng trên phòng ông thầy hiệu trưởng mỉm cười nhìn nó. "Đây chỉ là bước đầu thôi tiểu thư à. Cô còn một chặng dài phía trước đấy."
Nó đã làm theo lời ông thầy, chạy xong 4 vòng nó bắt đầu ngồi giữa sân trường trời nắng như vỡ đầu kia và ngồi thiền, nó không quen lên đôi chút ngó ngoáy, xoay bên nọ rồi xọ bên kia. Nó không thể ngồi yên được nhưng nó vẫn cố. Lần này mồ hôi đã lấm tấm trên trán nó. Nó cảm thấy mệt nhưng vẫn phải ngồi cho đến khi ông thầy kêu dừng mới thôi. Quả thực nó thấy thật vất vả và kinh khủng. Nó nhắm mắt lại và cái giấc mơ hôm trước lại xuất hiện, tiếng nói gọi tên nó, thúc dục nó chạy đi làm nó cảm thấy hỗn loạn. Rốt cuộc nó đã nhìn thấy cái gì? Và ở phòng nghiên cứu đó ông thầy hiệu trưởng khùng dở này sẽ cho nó xem gì đây? Mọi người cùng đọc chap 11 nhé ^^.
/29
|