Sau một hồi cuối cùng ông hiệu trưởng cũng kêu nó dừng lại và đi theo ông ấy. Nó sách cặp lẽo đẽo đi theo và luôn cảm thấy mệt mỏi. Kyo, Leo và Mika cùng Xu đứng nhìn nó rời đi. Họ biết đó sẽ là chặng đường khó khăn đối với nó. Nó vừa đi theo vừa lằng nhằng cái gì đó với ông hiểu trường và cứ chạy lên chặn đầu nhưng ông hiệu trưởng lơ đẹp nó. Vậy mà nó vẫn đủ sức để lằng nhằng đòi này nọ với ông ấy.
- Đi mà.....thầy giảm mức luyện tập đi.
- Không được.
- Giảm đi thầy.
- Muốn tăng thêm hả?
Nói đến đây nó không dám lằng nhằng nữa mà phải đi theo ông thầy một cách im lặng và ngoan ngoãn. Nhìn phòng thí nghiệm nó ngạc nhiên nhưng rồi cũng không tò mò mà động vào đó. Nó đi theo ông thầy đến chỗ cánh cửa bằng bạc.
- Tiểu quái.
- Dạ?
Nó ngạc nhiên chạy tới và nhìn cánh cửa. Bỗng ông thầy nhìn nó.
- Con sẽ luyện tập để có thể bảo vệ bạn bè, người thân của mình?
- Vâng.
- Thợ săn và rất nhiều người nữa đang muốn con. Con có dám đi vào đó chứ? Nếu bước chân vào trong đó có nghĩa là con sẽ khó mà bước ra ngoài. Muốn ra ngoài này con phải vượt qua mọi bài thử thách trong đó.
- Vậy là......
- Sẽ không ai có thể trợ giúp con đâu tiểu quái. Hãy cố gắng dùng lí trí để phân tích mọi thứ.
- Vâng con hiểu rồi. Ba con nói đúng nhỉ, sư phụ là người rất tốt đấy. Bảo với mọi người con không sao nhé, con sẽ sớm ra ngoài.
- Cẩn thận.
Nói rồi nó bước vào trong đó và cánh cửa đã đóng lại có mãi mãi hay không là tùy thuộc vào nó mà thôi. Tối đó tại biệt thự nhà họ Trần, có cả Leo cũng ở đây, họ ngồi ở phòng họp của gia đình.
- Sao lại để Tiểu Bạch đi vào trong đó chứ? Ông có nhầm lẫn gì không vậy.
- Bình tĩnh đi Thiên Bảo.
Ông thầy hiệu trưởng lên tiếng, họ lúc này cần sự bình tĩnh hơn bảo giờ hết. Ông thầy hiệu trưởng nói tiếp.
- Trần Hoàng Bạch Nhi là người được chọn, con bé sẽ làm được. Cả thợ săn bậc nhất và hắc đạo đang muốn tiêu diệt con bé, đúng hơn là chúng muốn bắt con bé vì vậy càng đẩy nhanh càng tốt.
- Đến con mất gần 2 tuần mới có thể phá được cái bẫy đó. Đi vào trong đó Tiểu Bạch chỉ càng thêm tổn thương mà thôi.
Kyo đang rất kích động và lo lắng. Bà Trần nhìn Kyo mà cảm thấy lo cho cậu. Ông thầy hiệu trưởng quay qua Leo.
- Còn cậu?
- Tôi mất 2 tuần để vượt qua thử thách đó.
- Vậy thì con bé cũng sẽ làm được thôi. Thời gian bây giờ rất là gấp rồi không thể chậm chễ được nữa. Hơn nữa nếu để con bé ở ngoài này cũng rất nguy hiểm.
Kyo và Leo vẫn chưa hiểu ẩn ý của ông thầy thì ông Trần lên tiếng.
- Bạch Nhi không giống chúng ta. Con bé mang một dòng máu đặc biệt mà 100 năm qua mới lại xuất hiện đến bây giờ. Các thợ săn muốn lấy gen của Bạch Nhi để có thể chế thuốc khống chế vampire. Một khi chúng ta bị thứ thuốc đó khống chế thì chúng ta sẽ không còn là vampire nữa.
- Sao lại?
Kyo ngạc nhiên, Leo nhìn ông Trần và hỏi.
- Vậy người trước đó?
- Là ta. - Ông thầy hiệu trưởng lên tiếng - tuy nhiên ta có cahcs làm chúng không thể chạm vào người ta. Tuy nhiên con nhóc đó thì khác. Con bé quá gần gũi với loài người.
- Ông có thể dạy con bé mà.
- Không được, sức mạnh vô hạn đó không cho phép. Chỉ có thể tự bản thân mình làm điều đó. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi.
- Trong thời gian này tránh xung đột với hắc đạo để còn đối phó với thợ săn.
- Vâng.
Họ đành ngồi chờ đợi kết quả từ nó trong khi đó nó đang ngồi trong một thế toàn màu đen. Bỗng một ánh sáng và một đứa bé xuất hiện. Đứa bé đó có ánh sáng bao bọc quanh mình, nó tiến về phía đó.
- Em là ai vậy?
- Em là thần hộ mệnh của chị.
Đứa bé vui vẻ nói, nó khẽ nhíu mày nghĩ đây là một trò đùa thì phải.
- Vam thì lấy đâu ra thần hộ mệnh.
- Vậy chị hãy coi em là chị đi.
- Là chị?
Nó tự chỉ mình mà cái mặt ngu ngơ thì đứa bé đó nói tiếp.
- Chị không nhớ mình đã tưởng tượng ra em sao? Chị đã từng muốn có một thần hộ mệnh.
- Vậy ra đó là em sao? Em biết lí do người ta theo đuổi chị chứ?
- Đến chị không biết thì làm sao em biết được. - mỉm cười - Tuy nhiên em biết họ đang theo đuổi chị bởi dòng máu trong chị là thứ thuốc kháng Vam. Vì vậy hãy vượt qua thử thách lần này và rời khỏi đây không để ai biết.
- Chị sẽ cố gắng. Chị sẽ hoàn thành bài luyện tập này.
- Em sẽ ở bên giúp đỡ chị.
Và nó dã bắt đầu khóa huấn luyện gian khổ này một mình với thiên thần hộ mệnh. Một tuần trôi qua và cuộc sống của họ cứ như một trò đùa. Kyo thì luôn lo lắng cho nó đến nỗi mất ăn mất ngủ khiến cho cậu yếu đi rất nhiều. Leo phải thường xuyên kéo Kyo ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc và bớt lo lắng hơn. Tại phòng thí nghiệm. "Cạch......" cánh cửa màu bạc mở ra và nhanh chóng đóng lại ngay lập tức. Không biết là cái gì mà chỉ thấy một bóng đen vụt qua đó. Ông thầy đã đến kiểm tra nhưng cánh cửa vẫn đóng và xem ra nó vẫn chưa vượt qua bài kiểm tra của mình. Ngày hôm đó vào buổi tối trên đỉnh của ngọn tháp cấm của học viện Royal thì một thân ảnh đang đứng đó, đôi mắt màu hổ phách tinh anh đang nhìn mọi thứ. Cô đã ngửi thấy mùi máu, cái mùi làm cho cô cảm thấy kích thích vô cùng. Chap 12 sẽ là khoảng cách 'không giới hạn'.
- Đi mà.....thầy giảm mức luyện tập đi.
- Không được.
- Giảm đi thầy.
- Muốn tăng thêm hả?
Nói đến đây nó không dám lằng nhằng nữa mà phải đi theo ông thầy một cách im lặng và ngoan ngoãn. Nhìn phòng thí nghiệm nó ngạc nhiên nhưng rồi cũng không tò mò mà động vào đó. Nó đi theo ông thầy đến chỗ cánh cửa bằng bạc.
- Tiểu quái.
- Dạ?
Nó ngạc nhiên chạy tới và nhìn cánh cửa. Bỗng ông thầy nhìn nó.
- Con sẽ luyện tập để có thể bảo vệ bạn bè, người thân của mình?
- Vâng.
- Thợ săn và rất nhiều người nữa đang muốn con. Con có dám đi vào đó chứ? Nếu bước chân vào trong đó có nghĩa là con sẽ khó mà bước ra ngoài. Muốn ra ngoài này con phải vượt qua mọi bài thử thách trong đó.
- Vậy là......
- Sẽ không ai có thể trợ giúp con đâu tiểu quái. Hãy cố gắng dùng lí trí để phân tích mọi thứ.
- Vâng con hiểu rồi. Ba con nói đúng nhỉ, sư phụ là người rất tốt đấy. Bảo với mọi người con không sao nhé, con sẽ sớm ra ngoài.
- Cẩn thận.
Nói rồi nó bước vào trong đó và cánh cửa đã đóng lại có mãi mãi hay không là tùy thuộc vào nó mà thôi. Tối đó tại biệt thự nhà họ Trần, có cả Leo cũng ở đây, họ ngồi ở phòng họp của gia đình.
- Sao lại để Tiểu Bạch đi vào trong đó chứ? Ông có nhầm lẫn gì không vậy.
- Bình tĩnh đi Thiên Bảo.
Ông thầy hiệu trưởng lên tiếng, họ lúc này cần sự bình tĩnh hơn bảo giờ hết. Ông thầy hiệu trưởng nói tiếp.
- Trần Hoàng Bạch Nhi là người được chọn, con bé sẽ làm được. Cả thợ săn bậc nhất và hắc đạo đang muốn tiêu diệt con bé, đúng hơn là chúng muốn bắt con bé vì vậy càng đẩy nhanh càng tốt.
- Đến con mất gần 2 tuần mới có thể phá được cái bẫy đó. Đi vào trong đó Tiểu Bạch chỉ càng thêm tổn thương mà thôi.
Kyo đang rất kích động và lo lắng. Bà Trần nhìn Kyo mà cảm thấy lo cho cậu. Ông thầy hiệu trưởng quay qua Leo.
- Còn cậu?
- Tôi mất 2 tuần để vượt qua thử thách đó.
- Vậy thì con bé cũng sẽ làm được thôi. Thời gian bây giờ rất là gấp rồi không thể chậm chễ được nữa. Hơn nữa nếu để con bé ở ngoài này cũng rất nguy hiểm.
Kyo và Leo vẫn chưa hiểu ẩn ý của ông thầy thì ông Trần lên tiếng.
- Bạch Nhi không giống chúng ta. Con bé mang một dòng máu đặc biệt mà 100 năm qua mới lại xuất hiện đến bây giờ. Các thợ săn muốn lấy gen của Bạch Nhi để có thể chế thuốc khống chế vampire. Một khi chúng ta bị thứ thuốc đó khống chế thì chúng ta sẽ không còn là vampire nữa.
- Sao lại?
Kyo ngạc nhiên, Leo nhìn ông Trần và hỏi.
- Vậy người trước đó?
- Là ta. - Ông thầy hiệu trưởng lên tiếng - tuy nhiên ta có cahcs làm chúng không thể chạm vào người ta. Tuy nhiên con nhóc đó thì khác. Con bé quá gần gũi với loài người.
- Ông có thể dạy con bé mà.
- Không được, sức mạnh vô hạn đó không cho phép. Chỉ có thể tự bản thân mình làm điều đó. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi.
- Trong thời gian này tránh xung đột với hắc đạo để còn đối phó với thợ săn.
- Vâng.
Họ đành ngồi chờ đợi kết quả từ nó trong khi đó nó đang ngồi trong một thế toàn màu đen. Bỗng một ánh sáng và một đứa bé xuất hiện. Đứa bé đó có ánh sáng bao bọc quanh mình, nó tiến về phía đó.
- Em là ai vậy?
- Em là thần hộ mệnh của chị.
Đứa bé vui vẻ nói, nó khẽ nhíu mày nghĩ đây là một trò đùa thì phải.
- Vam thì lấy đâu ra thần hộ mệnh.
- Vậy chị hãy coi em là chị đi.
- Là chị?
Nó tự chỉ mình mà cái mặt ngu ngơ thì đứa bé đó nói tiếp.
- Chị không nhớ mình đã tưởng tượng ra em sao? Chị đã từng muốn có một thần hộ mệnh.
- Vậy ra đó là em sao? Em biết lí do người ta theo đuổi chị chứ?
- Đến chị không biết thì làm sao em biết được. - mỉm cười - Tuy nhiên em biết họ đang theo đuổi chị bởi dòng máu trong chị là thứ thuốc kháng Vam. Vì vậy hãy vượt qua thử thách lần này và rời khỏi đây không để ai biết.
- Chị sẽ cố gắng. Chị sẽ hoàn thành bài luyện tập này.
- Em sẽ ở bên giúp đỡ chị.
Và nó dã bắt đầu khóa huấn luyện gian khổ này một mình với thiên thần hộ mệnh. Một tuần trôi qua và cuộc sống của họ cứ như một trò đùa. Kyo thì luôn lo lắng cho nó đến nỗi mất ăn mất ngủ khiến cho cậu yếu đi rất nhiều. Leo phải thường xuyên kéo Kyo ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc và bớt lo lắng hơn. Tại phòng thí nghiệm. "Cạch......" cánh cửa màu bạc mở ra và nhanh chóng đóng lại ngay lập tức. Không biết là cái gì mà chỉ thấy một bóng đen vụt qua đó. Ông thầy đã đến kiểm tra nhưng cánh cửa vẫn đóng và xem ra nó vẫn chưa vượt qua bài kiểm tra của mình. Ngày hôm đó vào buổi tối trên đỉnh của ngọn tháp cấm của học viện Royal thì một thân ảnh đang đứng đó, đôi mắt màu hổ phách tinh anh đang nhìn mọi thứ. Cô đã ngửi thấy mùi máu, cái mùi làm cho cô cảm thấy kích thích vô cùng. Chap 12 sẽ là khoảng cách 'không giới hạn'.
/29
|