Một ngày mới lại đến, Sarah thức dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy chú chim gần đó đang nhảy hót líu lo, Sarah khẽ mỉm cười rồi lại nhìn mái tóc kì lạ của mình. Nó vẫn luôn thắc mắc về chuyện đó nhưng không sao hiểu được. Hôm nay Sarah đi dạo trên đường, với ngoại hình ưa nhìn và nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi thì Sarah đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
- Hôm nay làm gì nhỉ?
Sarah nhìn quyển sổ ghi chú của mình rồi xem một đống lịch trình chơi bời của mình. Nó đã lên kế hoạch đi công viên giải trí rồi đến trung tâm game và còn đi khu ăn uống gì nữa. Vì đang trong thời gian nghỉ trước khi học trở lại nên nó phải nhanh chóng đi mà đập phá. Vừa cầm que kem vừa ăn ngon lành thì nó ngâm nga không để ý nên va phải một người nào đó. Nó suýt ngã may mà người đó túm được nó.
- Cảm ơn....
Sarah mỉm cười rồi cúi đầu nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì người đang đứng trước mặt nó. Hai đứa nhìn nhau không chớp mắt, cả hai cùng đưa tay lên và chạm đầu ngón trỏ vào nhau.
- Cậu....
Cả hai đồng thanh, người đi đường cũng chú ý ít nhiều thì một cậu bạn khác chạy tới. Cậu ta gọi lớn.
- Kyo mày đang làm gì vậy?
- À không....
Kyo quay lại nhìn cậu bạn vừa nãy, Sarah thì vẫn còn ngạc nhiên lắm và lục lọi trong kí ức rằng trước đây từng gặp người có ngoại hình giống mình. Tên kia chạy đến chỗ hai người này cũng ngạc nhiên ít nhiều.
- Ai đây? Sao giống mày thế?
- Cậu ấy va phải.
Kyo trả lời hờ hững, Sarah nhìn Kyo và khẽ hỏi.
- Có phải cậu là cậu nhóc lúc đó cũng ở công viên này và va phải tôi không?
- À....nhớ rồi. Tuệ Linh tên của cậu phải không?
Kyo hỏi thì Sarah ớ người ra khi có người biết tên nó. Nó nhìn cậu rồi gật đầu mỉm cười.
- Ừm, tên tôi là Cao Tuệ Linh mọi người có thể gọi tôi là Sarah.
- Tôi là Kyo, cậu ấy là Leo.
Sarah mỉm cười nhưng rồi nó chợt nhớ ra lịch trình cả ngày của nó thì nó nhìn đồng hồ và hét toáng lên. Nó cúi đầu chào hai người này.
- Xin lỗi hai cậu nhé nhưng tôi bận mất rồi. Có gì nói sau nhé.
Nói rồi Sarah chạy mất tăm mất, nó còn không để địa chỉ liên lạc thì nói sau cái gì chứ? Kyo nhìn theo cái bóng mất dạng đó, Leo lay lay cậu bạn của mình như thằng mất hồn.
- Kyo mày sao thế?
- Chắc chắn đó là tiểu bạch. Tao sẽ điều tra thật kĩ, nếu là tiểu bạch nhất định tao sẽ không để bất cứ ai mang con bé đi một lần nào nữa.
Kyo chắc chắn và Sarah sau khi chào tạm biệt họ thì nó lại tung tăng khắp nơi để vui đùa xả láng. Nó chơi cũng ghê thật không biết mệt là gì cả. Đến khoảng trưa thì nó đi vào quán kem ngồi đó thưởng thức những cốc kem ngon mát, nó gửi thấy những mùi kì lạ.
- Là gì nhỉ?
Sarah tự hỏi mình, nó thấy một mùi khó chịu xộc hẳn lên mũi nó và mùi máu. Đúng rồi cái mùi máu tanh nồng mà nó ghét nhất trên đời đang vương vấn quanh không gian này. Sarah đứng phắt dậy và nó cảm nhận ai đó đang bước đến gần nó. Nó chạy đi, chạy thật nhanh đi vì nó bắt đầu cảm thấy sợ khi không phải chỉ một mà là rất nhiều tiếng bước chân đuổi theo nó.
- Sao thế này?
Sarah sợ hãi và chỉ biết chạy nhưng đường cụt mất rồi, nó chỉ biết từ từ lùi lại thì đám người đó cứ dần dần tiến về phía nó. Sarah sợ hãi, giọng nó run run.
- Các người muốn gì? Đừng có lại gần tôi.....
- Máu của cô đã dụ chúng tôi đến đó.
- Máu? Vam.....Vampire?
Lúc này Sarah đã sợ hãi, nước mắt trực trào nơi khóe mắt. Nó không tin trên đời này có mấy cái gọi là sức mạnh Vampire gì đó. Nó có nghe qua người ta kể về nhưng.....
- Tránh xa tôi ra. Đừng lại gần tôi.
Bọn Vam quỷ đó định nhảy vào làm thịt nó thì hai thân ảnh xuất hiện và trong chớp mắt họ đã giết chết cái đám vam quỷ đó. Nó ngồi trong góc ôm lấy thân mình mà chẳng còn để ý đến xung quanh nữa. Kyo tiến đến chạm nhẹ vào người nó thì nó giật mình nhưng nhận ra cậu nên nó đã ôm chầm lấy cậu.
- Huhu đáng sợ quá. Đây chỉ là mơ thôi phải không? Chỉ là mơ thôi phải không?
Sarah sợ hãi, nó khóc như đứa trẻ lên ba vậy đó. Kyo vuốt nhẹ mái tóc bạch kim suôn dài của nó rồi khẽ thì thầm.
- Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngủ một giấc em sẽ không còn thấy gì nữa.
Tiếng nói cùng thần chú ngủ đã khiến cho Sarah nhắm nghiền mắt lại và chìm vào một giấc ngủ sâu. Kyo cùng Leo đưa Sarah rời khỏi chỗ này, xác bọn vam quỷ đang từ từ tự bốc cháy và bị thiêu rụi.
- Hôm nay làm gì nhỉ?
Sarah nhìn quyển sổ ghi chú của mình rồi xem một đống lịch trình chơi bời của mình. Nó đã lên kế hoạch đi công viên giải trí rồi đến trung tâm game và còn đi khu ăn uống gì nữa. Vì đang trong thời gian nghỉ trước khi học trở lại nên nó phải nhanh chóng đi mà đập phá. Vừa cầm que kem vừa ăn ngon lành thì nó ngâm nga không để ý nên va phải một người nào đó. Nó suýt ngã may mà người đó túm được nó.
- Cảm ơn....
Sarah mỉm cười rồi cúi đầu nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì người đang đứng trước mặt nó. Hai đứa nhìn nhau không chớp mắt, cả hai cùng đưa tay lên và chạm đầu ngón trỏ vào nhau.
- Cậu....
Cả hai đồng thanh, người đi đường cũng chú ý ít nhiều thì một cậu bạn khác chạy tới. Cậu ta gọi lớn.
- Kyo mày đang làm gì vậy?
- À không....
Kyo quay lại nhìn cậu bạn vừa nãy, Sarah thì vẫn còn ngạc nhiên lắm và lục lọi trong kí ức rằng trước đây từng gặp người có ngoại hình giống mình. Tên kia chạy đến chỗ hai người này cũng ngạc nhiên ít nhiều.
- Ai đây? Sao giống mày thế?
- Cậu ấy va phải.
Kyo trả lời hờ hững, Sarah nhìn Kyo và khẽ hỏi.
- Có phải cậu là cậu nhóc lúc đó cũng ở công viên này và va phải tôi không?
- À....nhớ rồi. Tuệ Linh tên của cậu phải không?
Kyo hỏi thì Sarah ớ người ra khi có người biết tên nó. Nó nhìn cậu rồi gật đầu mỉm cười.
- Ừm, tên tôi là Cao Tuệ Linh mọi người có thể gọi tôi là Sarah.
- Tôi là Kyo, cậu ấy là Leo.
Sarah mỉm cười nhưng rồi nó chợt nhớ ra lịch trình cả ngày của nó thì nó nhìn đồng hồ và hét toáng lên. Nó cúi đầu chào hai người này.
- Xin lỗi hai cậu nhé nhưng tôi bận mất rồi. Có gì nói sau nhé.
Nói rồi Sarah chạy mất tăm mất, nó còn không để địa chỉ liên lạc thì nói sau cái gì chứ? Kyo nhìn theo cái bóng mất dạng đó, Leo lay lay cậu bạn của mình như thằng mất hồn.
- Kyo mày sao thế?
- Chắc chắn đó là tiểu bạch. Tao sẽ điều tra thật kĩ, nếu là tiểu bạch nhất định tao sẽ không để bất cứ ai mang con bé đi một lần nào nữa.
Kyo chắc chắn và Sarah sau khi chào tạm biệt họ thì nó lại tung tăng khắp nơi để vui đùa xả láng. Nó chơi cũng ghê thật không biết mệt là gì cả. Đến khoảng trưa thì nó đi vào quán kem ngồi đó thưởng thức những cốc kem ngon mát, nó gửi thấy những mùi kì lạ.
- Là gì nhỉ?
Sarah tự hỏi mình, nó thấy một mùi khó chịu xộc hẳn lên mũi nó và mùi máu. Đúng rồi cái mùi máu tanh nồng mà nó ghét nhất trên đời đang vương vấn quanh không gian này. Sarah đứng phắt dậy và nó cảm nhận ai đó đang bước đến gần nó. Nó chạy đi, chạy thật nhanh đi vì nó bắt đầu cảm thấy sợ khi không phải chỉ một mà là rất nhiều tiếng bước chân đuổi theo nó.
- Sao thế này?
Sarah sợ hãi và chỉ biết chạy nhưng đường cụt mất rồi, nó chỉ biết từ từ lùi lại thì đám người đó cứ dần dần tiến về phía nó. Sarah sợ hãi, giọng nó run run.
- Các người muốn gì? Đừng có lại gần tôi.....
- Máu của cô đã dụ chúng tôi đến đó.
- Máu? Vam.....Vampire?
Lúc này Sarah đã sợ hãi, nước mắt trực trào nơi khóe mắt. Nó không tin trên đời này có mấy cái gọi là sức mạnh Vampire gì đó. Nó có nghe qua người ta kể về nhưng.....
- Tránh xa tôi ra. Đừng lại gần tôi.
Bọn Vam quỷ đó định nhảy vào làm thịt nó thì hai thân ảnh xuất hiện và trong chớp mắt họ đã giết chết cái đám vam quỷ đó. Nó ngồi trong góc ôm lấy thân mình mà chẳng còn để ý đến xung quanh nữa. Kyo tiến đến chạm nhẹ vào người nó thì nó giật mình nhưng nhận ra cậu nên nó đã ôm chầm lấy cậu.
- Huhu đáng sợ quá. Đây chỉ là mơ thôi phải không? Chỉ là mơ thôi phải không?
Sarah sợ hãi, nó khóc như đứa trẻ lên ba vậy đó. Kyo vuốt nhẹ mái tóc bạch kim suôn dài của nó rồi khẽ thì thầm.
- Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngủ một giấc em sẽ không còn thấy gì nữa.
Tiếng nói cùng thần chú ngủ đã khiến cho Sarah nhắm nghiền mắt lại và chìm vào một giấc ngủ sâu. Kyo cùng Leo đưa Sarah rời khỏi chỗ này, xác bọn vam quỷ đang từ từ tự bốc cháy và bị thiêu rụi.
/29
|