Con hứa mà, cô à, con đói lắm, cô có gì cho con ăn không? Nó bất chợt hỏi bà như muốn đánh trống lảng những chuyện mà nó biết chắc sẽ bị bà tra khảo. Lúc nào mà chẳng vậy.
Thấy nó đòi ăn, bà nhanh tróng chạy tất tả vào nhà bếp, bà mừng ra mặt. Từ trước đến giờ có mấy khi nó đòi ăn đâu. Cả ngày may lắm thì bà ép nó ăn được một chút.
Cánh cửa nhà mở ra, nó được anh hai dìu vào trong.
-Con chào ba. Nó cất tiếng, đây là lần đầu tiên nó thấy ông kể từ khi nó bị tai nạn. Nhưng nó không biết rằng ông thì thướng xuyên nhìn nén nó. Với ông nó vẫn là đứa con trai mà ông rứt ruột đẻ ra.
Không nhìn nó, ông trả lời cộc lốc.
-Về rồi hả?
Nó không nói thêm câu nào đi thẳng lên phòng, Anh hai cố giữ tay nó lại nhưng nó vẫn quyết tâm đi lên. Anh hai nhanh hơn nó quay người ôm chặt không cho nó bước lên.
-Làm gì thế Bi? Em giận anh sao?
Nó hiểu anh hai định nói gì, nhưng lúc này nó thấy thật sự khó thở, chóng mặt, nó như không thể đứng được nữa. Thật lòng nó không muồn bước lên phòng nhưng nó không hề muốn ba thấy nó mệt mỏi. Không muốn chút nào cả. Mắt nó hoa lên, mọi thứ mờ nhạt đi.
-Buông nó ra, để cho nó thích đi đâu thì đi, buông ra ngay.
Ông Lý bất chợt hét to. Khương Vĩ, giật mình thả tay ra. Anh bối rối nhìn ông, quay sang anh nhìn nó ái ngai. Là con trai cả trong nhà, anh chưa bao giờ giám cái lời ông, cũng vì tính khí ông thất thường mà anh không muốn làm phật lòng ông. Từ lâu rồi anh không muốn trong nhà này ông có thêm chuyện để bận tâm nứa.
Khương Vĩ thả tay khỏi người nó, anh đứng sững người kệ cho nó bước lên tầng.
-Con xuống đây, ba có chuyện muốn nói. Ông Lý gọi với lên chỗ Khương Vĩ.
Vừa bước xuống được hai bước, anh giật mình khi nghe thấy tiếng động mạnh.
Nó bất ngờ ngã nhào, thân thể nó như một quả bóng lăn từ lưng chừng cầu thang xuống đất…
-Alô, sao, vâng tôi đến ngay. Âm thanh đứt quãng.
-Tùng Lâm… Tùng Lâm…xuống mẹ nhờ con
-Gì thế má, trời a, để con mắc quần áo vào đã chứ, vừa tắm xong mà.
Hai người chạy hớt hải vào phòng cấp cứu, nghe thấy má nói nhóc phải vào viện cấp cứu nó lo quá. Ba đi công tác chưa vê nên nó được má đặc phái chở mình vào bệnh viện
Trước cửa phòng cấp cứu, mọi người đứng ngồi không yên. Thấy mặt ba nó, bà bác sĩ già nhìn xéo ngang một cái rồi đẩy thẳng cửa vào phòng cấp cứu.
-Ba – Chị hai lên tiếng – Con biết là lúc này không thích hợp nhưng ba nghe con này…
Thấy Khả Chi như sắp phát điên, Khương Vĩ lên tiếng ngăn lại.
-Chị, không phải lúc mà.
-Còn đợi lúc nào nữa, hay đợi lúc nó chết đi rồi nói luôn nhé?
Chị không còn bình tĩnh được nữa, nước mắt trào ra, sống mũi cay xè.
-Ba, ba nghe này, nó bây giờ sắp không sống được nữa, không sống được nữa rồi. Ba biết không ?
Chị như điên lên, toàn thân nóng bừng, đau khổ, chị nói như hét vào mặt ông.
Ông Lý ngồi ngây người, không nói được gì. Mặt ông chuyển dần từ đỏ sang trắng bệch rồi chuyển tiếp sang màu gì cũng không rõ nữa. Một lúc lâu sau ông mới lắp bắp.
-Con…con…con nói gì thế, nhắc lại cho ba nghe coi Khả Chi?
-Được rồi ba, ba bình tĩnh đi, mà chị nữa, chị cũng bình tĩnh đi mà.
Thấy không khí quá căng thẳng, Khương Vĩ buộc phải chen ngang. Nhưng hình như chảo lửa không dịu bớt thì phải.
-Ba à, Khang Vĩ đang có một khối u trong não. Và chúng ta không thể làm gì được, không thể can thiệp được. Ba, thật sự ba không thể thương lấy em con một chút thôi sao ba. Thời gian sống của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba không thể cho nó một ngày hạnh phúc sao ba? Ba ơi…
Khả Chi nói một tràng dài, không biết mình đang nói gì nữa, chị khuỵ xuống ôm mặt khóc nức nở. Không khí như bị ai đó cô đọng lại, ngạt thở.
Khẽ đẩy cửa bước vào. Ông nhìn quanh căn phòng bệnh. Trên chiếc giường kê sát cửa sổ, nó đang nằm thiếp đi trên đó. Xung quanh là cả một hệ thống các loại dây dợ lằng nhằng của các thiết bị ý tế. Nó lằm đó thở đều đều mệt nhọc dưới sự giúp đỡ của cả một hệ thống các thiết bị trợ giúp. Ông nhìn nó, ứa nước mắt. Khuân mặt nó hốc hác, vết thương trên người chưa thôi rỉ máu. Nó nằm đó, bất động.
Ông lại gần, cầm nhẹ đôi bàn tay vô hồn của nó. Phải, đây là lần đầu tiên ông cầm đôi tay nó, cầm nhẹ nhàng như một người cha nắm tay đứa con nhỏ dại của mình. Ông khẽ chạm nhẹ lên chán nó, xoa nhẹ lên ngực nó. Nước mắt ông rơi. Rơi ướt cả má nó.
-Con ơi…
Ông gục đầu lên tay nó, khóc như một đứa trẻ, ông gọi tên nó trong nước mắt ân hận và đau khổ, nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng chiếc quạt thông gió quay đều đều trên góc tường.
Ngoài kia, bóng một người mặc blue trắng đang đứng lặng người nhìn vào trong, qua ô kính cửa. Rồi bà khẽ cúi đầu đi thẳng về phòng mình.
-Má à, Khang Vĩ bị sao vậy má. Sao tự nhiên cô ta lại cấp cứu vậy?
Bên bàn ăn, hắn vừa ăn vừa mè nheo làm nũng má mình.
-Trời, ăn đi ông tướng, bạn ống tướng chỉ bị ngất thôi, không sao đâu mà phải lo. Mà này, tôi nhận ra là ông tướng có vẻ hơi quan tâm quá đến người bạn này đó nhé.
Bất ngờ trước câu nhận xét của má, Tùng Lâm giãy nảy người lên, mặt nóng bừng. Nhưng vốn là người thông minh nên nó ngay lập tức lấy lại tự tin.
-Má à, má đùa hay quá ta, bạn thân của con mà con lại không quan tâm thì quan tâm đến ai ta?
Hắn nói luyến thắng, không để cho má có cơ hội phản pháo.
-Mà má nói đưa tên nhóc đó về nhà ta mà sao chưa đưa vậy? Mà má này, đưa nó về đây mà cho nó làm ô sin của con nhé.
Nghe thấy con mình nói vậy, bà giật nảy mình quát.
-Thằng này, không được hư nhé. Má đưa bạn về đây ở không phải là thuê ô sin đâu. Con không được bắt nạt nó đâu đấy. Với lại con cũng đã nghe hết chuyện của nó rồi, con không thương cảm với nó sao? Má nói con nghe, nó về đây, không được bắt nạt nó, nó cũng là con má đó nghe chưa. Láo nháo là má cho con ra rìa đó.
Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo, bà nói một hơi dài khi quay qua nhìn nó thì thấy nó đang lăn lê bò toài trên sàn nhà vì buồn cười.
-Gì thế, má nói không đúng hả?
-Hôhôhô…Má xem má kìa, động đến nó thì má nổi khùng lên, con trai ngoan của má má cũng không coi ra gì, còn doạ con là léng phéng bị má cho ra rìa. Thế mà còn tra hỏi con tại sao lại quan tâm đến nó thế. Hêhhêh, hắn cười gian ngoan.
Biết mình mắc bẫy thằng con trai quỷ sứ, bà làm bộ tức giận.
-Mày lại đây, để má bắt được mày thì mày chết với má nghe con.
Thời gian trôi qua, rồi cũng đến ngày nó được ra viện. Trở về nhà mình, nó có cảm giác thật buồn. Chưa bao giờ nó buồn như vậy, trống trải, vắng lặng.
-Sao thế em, đau hả?
Anh hai bất ngờ lên tiếng, anh tiến lại gần chỗ nó đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Không ạ, em không sao. Chắc tại em hơi mệt.
Không nói gì, anh hai tiến lại gần nó, anh vòng một tay qua vai, một tay dưới nách ôm chặt nó vào lòng mình. Bất ngờ nhưng nó cũng không có phản ứng gì, anh kề cằm mình lên vai nó. Người anh tý sát vào lưng nó.
-Em thật sự ổn chứ? Không nói dối anh?
-Không mà anh hai, em ổn thật, chỉ thấy hơi trống trải.
Nó ngước mắt nhìn anh. Khuân mặt nó bừng sáng trong nắng chiều. Lúc này trông nó thật đáng yêu. Nó ngả người tựa hẳn lưng vào anh mình, nhắm mắt lại nó khẽ thở. Khương Vĩ luồn tay mình qua eo nó. Ôm chặt. Anh không muốn rời tay ra, không bao giờ muốn.
Tối hôm đó, sau một ngày bận rộn, cả nhà nó cùng với gia đình ông Trần cùng nhau ăn bữa tối. Không khí vui vẻ lạ. Người vui nhất là chị hai nó. Chị chạy lăng xăng, nói nói, cười cười. Chị thấy nó về nhà thì vui lắm, hơn nữa chị thấy ba mình không còn tỏ thái độ với nó nữa nên chị càng vui hơn dù chị biết rằng, chuyện gì đến rồi sẽ phải đến.
-Chúc mừng con trở về nhà, bà Trần lên tiếng khi tất cả ngồi vào bàn ăn.
-Khang Vĩ à, những ngày cậu vào viện bọn mình nhớ cậu lắm đó. Cả lớp nhao nhao lên hỏi thăm cậu quá trời luôn. Ngọc Ân lên tiếng. Cậu về rồi chắc cả lớp mừng lắm.
Cô vừa nói vừa nghiêng người làm duyên.
-Vĩ à, tớ chép bài cho cậu rồi, tý tớ cầm qua cho. Bất ngờ anh hai con bé lên tiếng. Mọi người trong phòng ăn đều ngước lên nhìn hắn ta.
-Trời anh hai trở nên quan tâm đến người khác từ khi nào vậy ta. Bất ngờ à nghe.
Thấy cô em gái trêu anh mình, hơn nữa cũng thấy thái độ khác thường của cậu con trai, bà Trần vội lên tiếng trấn an.
-Thôi nào, anh con làm thế là đúng quá rồi, con không thấy đó là việc lên làm hay sao hả.
Đẻ nó ra, bà hiểu con trai bà nhiều lắm. Từ lâu bà đã nhận ra điều không bình thường ở đứa con trai mình nhưng đó chỉ là mơ hồ không rõ ràng. Thời gian trôi đi, bà thường hay để ý từng tý một thằng con trai mình, và rồi bà đã cảm nhận thấy điều bất thường, ngày một rõ ràng hơn. Chuyện hôm nay là bằng chứng rõ ràng nhất để bà khẳng định lại thông tin đó.
Không nói gì, hắn ta nhìn nó chờ đợi. Nó ngước mắt lên khi nghe thấy câu nói đầy bất ngờ từ người bạn học cùng lớp, cùng nhà này.
-Cám ơn, nó khẽ nói, mỉm cười. Trông nó cười,cả một góc bàn ăn như bừng sáng.
Ngồi đối diện với nó phía đầu kia cũng khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn ta tới nhà này mà có người làm cho hắn cười đựơc. Thật lòng việc bị chyển từ quê hương của mình đến một nơi xa lạ khiến hắn rất khó chịu, nhất là với một người sống nội tâm như hắn nhưng vì công việc của ba nó đành chấp nhận. Tưởng rằng sẽ không một ai ở cái nơi này có thế làm cho hắn cười được nhưng ngay từ khi nhìn thấy nhóc, hắn đã biết rằng hắn thích ở đây.
-Kính cong…kính cong…
Tiếng chuông cửa chợt reo vang, bà Lan nhanh chân chạy ra mở.
-Con chào cô, con là bạn Khang Vĩ, con đến thăm bạn.
Giọng một người con trai quen thuộc vang lên, dừng đũa, nó quay ra ngoài, nơi có tiếng nói.
-Tùng Lân. Trời, làm gì mà tìm đến tận đây vậy, mà sao lại tìm được nhà tôi thế? Nó ngạc nhiên hỏi người đang bước vào.
Không trả lời ngay câu hỏi của nó, Tùng Lâm đưa mắt chào mọi người trong phòng.
-Con chào các cô chú ạ, con xin lỗi con không biết là gia đình mình đang ăn tối.
-Không sao đâu em, em tới tìm Bi, à quên Khang Vĩ hả? Chị hai nhanh miệng đỡ lời nó.
-Em vào đây ngồi chơi, đợi nó chút nhé.
Thấy việc mình xuất hiện lúc này có vẻ không tiện lắm nên hắn ta nhanh chóng tìm cách thoát.
-Dạ thôi, tại em thấy lâu Khang Vĩ không đi học nên đã chép bài trên lớp mang qua cho bạn thôi, không có gì đâu. Thôi em xin phép ạ. Con chào cả nhà.
Hắn ta nói xong liền quay người lại bước nhanh ra cổng. Thấy vậy Khang Vĩ bỏ đũa xuống đứng dậy đưa nó ra.
-Cám ơn cậu nhé, mà làm sao cậu biết nhà tớ vậy?
-Có khó gì mà làm sao với làm trăng, tớ tìm trong danh sách lớp mình mà.
Thôi vào nhà đi không lạnh, ngoài trời sương nhiều lắm.
Nói rồi, Tùng Lâm bước nhanh ra ngoài cổng và leo nhanh lên chiếc xe đen đang đợi sẵn.
Nó quay người bước vào nhà, trong nhà lúc này mọi người vẫn đang ăn uống vui vẻ.
-Hehehhe… thế là anh hai khỏ lo nữa nhé, Khang Vĩ có người chép hộ bài rồi. Mà này, chữ của Tùng Lâm dễ đọc lắm không sấu như của anh hai đâu. Hêhhêhe…
Hắn ta cúi gầm mặt xuống, thái độ đó rõ ràng là không hài lòng. Mặt hắn đanh lại, cau có.
Thấy thái độ không vui của hắn, Khang Vĩ vội vàng nóí tránh sang chuyện khác. Tên này cũng kỳ, lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần đời, không bao giờ thấy hắn ta quan tâm hay hỏi han gì mình vậy mà lại đi chép bài cho mình mời lạ chứ. Bệnh gì vậy ta? Nó vừa ăn vừa nghĩ, thôi kệ. Nó dứt khoát với ý nghĩ của mình bằng cách cắn đứt một miếng thịt bò và nhai hết ý tưởng.
-Con đủ rồi. Con lên phòng trước.
Hắn bỏ đũa xuống, sô ghế đứng dậy, bỏ đi.
-Tiểu Long, con đã ăn gì đâu, Tiểu Long…Bà Trần gọi với theo con trai. Ngọc Ân, trước thái độ kỳ cục của ông anh thì lắc đầu lè lưỡi và khuyến mại thêm động tác rụt cổ.
-Nó hôm nay làm sao không biết, ông Trần than thở.
Bà Trần nhìn theo bóng hắn ta khẽ thở dài, không nói gì, bắt gặp ánh mắt của chồng, bà nhanh tróng thay đổi thái độ. Cười làm duyên rồi giả bộ ăn uống ngon lành.
Thấy hành động kỳ cục của thằng bạn cùng lớp, nó ngồi thần mặt ra. Tưởng nó không muốn ăn, chị hai nhanh tay gắp cho nó một miếng thức ăn.
-Bi, tối nay chị ngủ cùng em nhé? Được không nhóc?
-Trời, làm gì mà chị đòi ngủ cùng nó vậy, chị là con gái mà.
( Thôi mình đi ngủ nha,mai mình sẽ viết tiếp tầm 11h trưa nha )
Truyện này về sau từ từ sẽ cảm động nha
Thấy nó đòi ăn, bà nhanh tróng chạy tất tả vào nhà bếp, bà mừng ra mặt. Từ trước đến giờ có mấy khi nó đòi ăn đâu. Cả ngày may lắm thì bà ép nó ăn được một chút.
Cánh cửa nhà mở ra, nó được anh hai dìu vào trong.
-Con chào ba. Nó cất tiếng, đây là lần đầu tiên nó thấy ông kể từ khi nó bị tai nạn. Nhưng nó không biết rằng ông thì thướng xuyên nhìn nén nó. Với ông nó vẫn là đứa con trai mà ông rứt ruột đẻ ra.
Không nhìn nó, ông trả lời cộc lốc.
-Về rồi hả?
Nó không nói thêm câu nào đi thẳng lên phòng, Anh hai cố giữ tay nó lại nhưng nó vẫn quyết tâm đi lên. Anh hai nhanh hơn nó quay người ôm chặt không cho nó bước lên.
-Làm gì thế Bi? Em giận anh sao?
Nó hiểu anh hai định nói gì, nhưng lúc này nó thấy thật sự khó thở, chóng mặt, nó như không thể đứng được nữa. Thật lòng nó không muồn bước lên phòng nhưng nó không hề muốn ba thấy nó mệt mỏi. Không muốn chút nào cả. Mắt nó hoa lên, mọi thứ mờ nhạt đi.
-Buông nó ra, để cho nó thích đi đâu thì đi, buông ra ngay.
Ông Lý bất chợt hét to. Khương Vĩ, giật mình thả tay ra. Anh bối rối nhìn ông, quay sang anh nhìn nó ái ngai. Là con trai cả trong nhà, anh chưa bao giờ giám cái lời ông, cũng vì tính khí ông thất thường mà anh không muốn làm phật lòng ông. Từ lâu rồi anh không muốn trong nhà này ông có thêm chuyện để bận tâm nứa.
Khương Vĩ thả tay khỏi người nó, anh đứng sững người kệ cho nó bước lên tầng.
-Con xuống đây, ba có chuyện muốn nói. Ông Lý gọi với lên chỗ Khương Vĩ.
Vừa bước xuống được hai bước, anh giật mình khi nghe thấy tiếng động mạnh.
Nó bất ngờ ngã nhào, thân thể nó như một quả bóng lăn từ lưng chừng cầu thang xuống đất…
-Alô, sao, vâng tôi đến ngay. Âm thanh đứt quãng.
-Tùng Lâm… Tùng Lâm…xuống mẹ nhờ con
-Gì thế má, trời a, để con mắc quần áo vào đã chứ, vừa tắm xong mà.
Hai người chạy hớt hải vào phòng cấp cứu, nghe thấy má nói nhóc phải vào viện cấp cứu nó lo quá. Ba đi công tác chưa vê nên nó được má đặc phái chở mình vào bệnh viện
Trước cửa phòng cấp cứu, mọi người đứng ngồi không yên. Thấy mặt ba nó, bà bác sĩ già nhìn xéo ngang một cái rồi đẩy thẳng cửa vào phòng cấp cứu.
-Ba – Chị hai lên tiếng – Con biết là lúc này không thích hợp nhưng ba nghe con này…
Thấy Khả Chi như sắp phát điên, Khương Vĩ lên tiếng ngăn lại.
-Chị, không phải lúc mà.
-Còn đợi lúc nào nữa, hay đợi lúc nó chết đi rồi nói luôn nhé?
Chị không còn bình tĩnh được nữa, nước mắt trào ra, sống mũi cay xè.
-Ba, ba nghe này, nó bây giờ sắp không sống được nữa, không sống được nữa rồi. Ba biết không ?
Chị như điên lên, toàn thân nóng bừng, đau khổ, chị nói như hét vào mặt ông.
Ông Lý ngồi ngây người, không nói được gì. Mặt ông chuyển dần từ đỏ sang trắng bệch rồi chuyển tiếp sang màu gì cũng không rõ nữa. Một lúc lâu sau ông mới lắp bắp.
-Con…con…con nói gì thế, nhắc lại cho ba nghe coi Khả Chi?
-Được rồi ba, ba bình tĩnh đi, mà chị nữa, chị cũng bình tĩnh đi mà.
Thấy không khí quá căng thẳng, Khương Vĩ buộc phải chen ngang. Nhưng hình như chảo lửa không dịu bớt thì phải.
-Ba à, Khang Vĩ đang có một khối u trong não. Và chúng ta không thể làm gì được, không thể can thiệp được. Ba, thật sự ba không thể thương lấy em con một chút thôi sao ba. Thời gian sống của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba không thể cho nó một ngày hạnh phúc sao ba? Ba ơi…
Khả Chi nói một tràng dài, không biết mình đang nói gì nữa, chị khuỵ xuống ôm mặt khóc nức nở. Không khí như bị ai đó cô đọng lại, ngạt thở.
Khẽ đẩy cửa bước vào. Ông nhìn quanh căn phòng bệnh. Trên chiếc giường kê sát cửa sổ, nó đang nằm thiếp đi trên đó. Xung quanh là cả một hệ thống các loại dây dợ lằng nhằng của các thiết bị ý tế. Nó lằm đó thở đều đều mệt nhọc dưới sự giúp đỡ của cả một hệ thống các thiết bị trợ giúp. Ông nhìn nó, ứa nước mắt. Khuân mặt nó hốc hác, vết thương trên người chưa thôi rỉ máu. Nó nằm đó, bất động.
Ông lại gần, cầm nhẹ đôi bàn tay vô hồn của nó. Phải, đây là lần đầu tiên ông cầm đôi tay nó, cầm nhẹ nhàng như một người cha nắm tay đứa con nhỏ dại của mình. Ông khẽ chạm nhẹ lên chán nó, xoa nhẹ lên ngực nó. Nước mắt ông rơi. Rơi ướt cả má nó.
-Con ơi…
Ông gục đầu lên tay nó, khóc như một đứa trẻ, ông gọi tên nó trong nước mắt ân hận và đau khổ, nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng chiếc quạt thông gió quay đều đều trên góc tường.
Ngoài kia, bóng một người mặc blue trắng đang đứng lặng người nhìn vào trong, qua ô kính cửa. Rồi bà khẽ cúi đầu đi thẳng về phòng mình.
-Má à, Khang Vĩ bị sao vậy má. Sao tự nhiên cô ta lại cấp cứu vậy?
Bên bàn ăn, hắn vừa ăn vừa mè nheo làm nũng má mình.
-Trời, ăn đi ông tướng, bạn ống tướng chỉ bị ngất thôi, không sao đâu mà phải lo. Mà này, tôi nhận ra là ông tướng có vẻ hơi quan tâm quá đến người bạn này đó nhé.
Bất ngờ trước câu nhận xét của má, Tùng Lâm giãy nảy người lên, mặt nóng bừng. Nhưng vốn là người thông minh nên nó ngay lập tức lấy lại tự tin.
-Má à, má đùa hay quá ta, bạn thân của con mà con lại không quan tâm thì quan tâm đến ai ta?
Hắn nói luyến thắng, không để cho má có cơ hội phản pháo.
-Mà má nói đưa tên nhóc đó về nhà ta mà sao chưa đưa vậy? Mà má này, đưa nó về đây mà cho nó làm ô sin của con nhé.
Nghe thấy con mình nói vậy, bà giật nảy mình quát.
-Thằng này, không được hư nhé. Má đưa bạn về đây ở không phải là thuê ô sin đâu. Con không được bắt nạt nó đâu đấy. Với lại con cũng đã nghe hết chuyện của nó rồi, con không thương cảm với nó sao? Má nói con nghe, nó về đây, không được bắt nạt nó, nó cũng là con má đó nghe chưa. Láo nháo là má cho con ra rìa đó.
Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo, bà nói một hơi dài khi quay qua nhìn nó thì thấy nó đang lăn lê bò toài trên sàn nhà vì buồn cười.
-Gì thế, má nói không đúng hả?
-Hôhôhô…Má xem má kìa, động đến nó thì má nổi khùng lên, con trai ngoan của má má cũng không coi ra gì, còn doạ con là léng phéng bị má cho ra rìa. Thế mà còn tra hỏi con tại sao lại quan tâm đến nó thế. Hêhhêh, hắn cười gian ngoan.
Biết mình mắc bẫy thằng con trai quỷ sứ, bà làm bộ tức giận.
-Mày lại đây, để má bắt được mày thì mày chết với má nghe con.
Thời gian trôi qua, rồi cũng đến ngày nó được ra viện. Trở về nhà mình, nó có cảm giác thật buồn. Chưa bao giờ nó buồn như vậy, trống trải, vắng lặng.
-Sao thế em, đau hả?
Anh hai bất ngờ lên tiếng, anh tiến lại gần chỗ nó đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Không ạ, em không sao. Chắc tại em hơi mệt.
Không nói gì, anh hai tiến lại gần nó, anh vòng một tay qua vai, một tay dưới nách ôm chặt nó vào lòng mình. Bất ngờ nhưng nó cũng không có phản ứng gì, anh kề cằm mình lên vai nó. Người anh tý sát vào lưng nó.
-Em thật sự ổn chứ? Không nói dối anh?
-Không mà anh hai, em ổn thật, chỉ thấy hơi trống trải.
Nó ngước mắt nhìn anh. Khuân mặt nó bừng sáng trong nắng chiều. Lúc này trông nó thật đáng yêu. Nó ngả người tựa hẳn lưng vào anh mình, nhắm mắt lại nó khẽ thở. Khương Vĩ luồn tay mình qua eo nó. Ôm chặt. Anh không muốn rời tay ra, không bao giờ muốn.
Tối hôm đó, sau một ngày bận rộn, cả nhà nó cùng với gia đình ông Trần cùng nhau ăn bữa tối. Không khí vui vẻ lạ. Người vui nhất là chị hai nó. Chị chạy lăng xăng, nói nói, cười cười. Chị thấy nó về nhà thì vui lắm, hơn nữa chị thấy ba mình không còn tỏ thái độ với nó nữa nên chị càng vui hơn dù chị biết rằng, chuyện gì đến rồi sẽ phải đến.
-Chúc mừng con trở về nhà, bà Trần lên tiếng khi tất cả ngồi vào bàn ăn.
-Khang Vĩ à, những ngày cậu vào viện bọn mình nhớ cậu lắm đó. Cả lớp nhao nhao lên hỏi thăm cậu quá trời luôn. Ngọc Ân lên tiếng. Cậu về rồi chắc cả lớp mừng lắm.
Cô vừa nói vừa nghiêng người làm duyên.
-Vĩ à, tớ chép bài cho cậu rồi, tý tớ cầm qua cho. Bất ngờ anh hai con bé lên tiếng. Mọi người trong phòng ăn đều ngước lên nhìn hắn ta.
-Trời anh hai trở nên quan tâm đến người khác từ khi nào vậy ta. Bất ngờ à nghe.
Thấy cô em gái trêu anh mình, hơn nữa cũng thấy thái độ khác thường của cậu con trai, bà Trần vội lên tiếng trấn an.
-Thôi nào, anh con làm thế là đúng quá rồi, con không thấy đó là việc lên làm hay sao hả.
Đẻ nó ra, bà hiểu con trai bà nhiều lắm. Từ lâu bà đã nhận ra điều không bình thường ở đứa con trai mình nhưng đó chỉ là mơ hồ không rõ ràng. Thời gian trôi đi, bà thường hay để ý từng tý một thằng con trai mình, và rồi bà đã cảm nhận thấy điều bất thường, ngày một rõ ràng hơn. Chuyện hôm nay là bằng chứng rõ ràng nhất để bà khẳng định lại thông tin đó.
Không nói gì, hắn ta nhìn nó chờ đợi. Nó ngước mắt lên khi nghe thấy câu nói đầy bất ngờ từ người bạn học cùng lớp, cùng nhà này.
-Cám ơn, nó khẽ nói, mỉm cười. Trông nó cười,cả một góc bàn ăn như bừng sáng.
Ngồi đối diện với nó phía đầu kia cũng khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn ta tới nhà này mà có người làm cho hắn cười đựơc. Thật lòng việc bị chyển từ quê hương của mình đến một nơi xa lạ khiến hắn rất khó chịu, nhất là với một người sống nội tâm như hắn nhưng vì công việc của ba nó đành chấp nhận. Tưởng rằng sẽ không một ai ở cái nơi này có thế làm cho hắn cười được nhưng ngay từ khi nhìn thấy nhóc, hắn đã biết rằng hắn thích ở đây.
-Kính cong…kính cong…
Tiếng chuông cửa chợt reo vang, bà Lan nhanh chân chạy ra mở.
-Con chào cô, con là bạn Khang Vĩ, con đến thăm bạn.
Giọng một người con trai quen thuộc vang lên, dừng đũa, nó quay ra ngoài, nơi có tiếng nói.
-Tùng Lân. Trời, làm gì mà tìm đến tận đây vậy, mà sao lại tìm được nhà tôi thế? Nó ngạc nhiên hỏi người đang bước vào.
Không trả lời ngay câu hỏi của nó, Tùng Lâm đưa mắt chào mọi người trong phòng.
-Con chào các cô chú ạ, con xin lỗi con không biết là gia đình mình đang ăn tối.
-Không sao đâu em, em tới tìm Bi, à quên Khang Vĩ hả? Chị hai nhanh miệng đỡ lời nó.
-Em vào đây ngồi chơi, đợi nó chút nhé.
Thấy việc mình xuất hiện lúc này có vẻ không tiện lắm nên hắn ta nhanh chóng tìm cách thoát.
-Dạ thôi, tại em thấy lâu Khang Vĩ không đi học nên đã chép bài trên lớp mang qua cho bạn thôi, không có gì đâu. Thôi em xin phép ạ. Con chào cả nhà.
Hắn ta nói xong liền quay người lại bước nhanh ra cổng. Thấy vậy Khang Vĩ bỏ đũa xuống đứng dậy đưa nó ra.
-Cám ơn cậu nhé, mà làm sao cậu biết nhà tớ vậy?
-Có khó gì mà làm sao với làm trăng, tớ tìm trong danh sách lớp mình mà.
Thôi vào nhà đi không lạnh, ngoài trời sương nhiều lắm.
Nói rồi, Tùng Lâm bước nhanh ra ngoài cổng và leo nhanh lên chiếc xe đen đang đợi sẵn.
Nó quay người bước vào nhà, trong nhà lúc này mọi người vẫn đang ăn uống vui vẻ.
-Hehehhe… thế là anh hai khỏ lo nữa nhé, Khang Vĩ có người chép hộ bài rồi. Mà này, chữ của Tùng Lâm dễ đọc lắm không sấu như của anh hai đâu. Hêhhêhe…
Hắn ta cúi gầm mặt xuống, thái độ đó rõ ràng là không hài lòng. Mặt hắn đanh lại, cau có.
Thấy thái độ không vui của hắn, Khang Vĩ vội vàng nóí tránh sang chuyện khác. Tên này cũng kỳ, lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần đời, không bao giờ thấy hắn ta quan tâm hay hỏi han gì mình vậy mà lại đi chép bài cho mình mời lạ chứ. Bệnh gì vậy ta? Nó vừa ăn vừa nghĩ, thôi kệ. Nó dứt khoát với ý nghĩ của mình bằng cách cắn đứt một miếng thịt bò và nhai hết ý tưởng.
-Con đủ rồi. Con lên phòng trước.
Hắn bỏ đũa xuống, sô ghế đứng dậy, bỏ đi.
-Tiểu Long, con đã ăn gì đâu, Tiểu Long…Bà Trần gọi với theo con trai. Ngọc Ân, trước thái độ kỳ cục của ông anh thì lắc đầu lè lưỡi và khuyến mại thêm động tác rụt cổ.
-Nó hôm nay làm sao không biết, ông Trần than thở.
Bà Trần nhìn theo bóng hắn ta khẽ thở dài, không nói gì, bắt gặp ánh mắt của chồng, bà nhanh tróng thay đổi thái độ. Cười làm duyên rồi giả bộ ăn uống ngon lành.
Thấy hành động kỳ cục của thằng bạn cùng lớp, nó ngồi thần mặt ra. Tưởng nó không muốn ăn, chị hai nhanh tay gắp cho nó một miếng thức ăn.
-Bi, tối nay chị ngủ cùng em nhé? Được không nhóc?
-Trời, làm gì mà chị đòi ngủ cùng nó vậy, chị là con gái mà.
( Thôi mình đi ngủ nha,mai mình sẽ viết tiếp tầm 11h trưa nha )
Truyện này về sau từ từ sẽ cảm động nha
/32
|