"Khi một lời nói dối bị thế giới bắt gặp, nó bị tìm cách thủ tiêu với nỗ lực tới mức đáng ngạc nhiên. Anh đập vào đầu nó cho tới khi nó dường như đã tan tác cả linh hồn, và hãy nhìn xem! Ngày hôm sau nó đã lại nhơn nhơn khỏe mạnh."
(Edward Bulwer Lytton)
Anh xé toạc tờ giấy ly hôn ngay khi cô vừa dập máy.
Phong đau đớn nhớ đến vợ con mà nước mắt chảy dài. Anh bây giờ mới cảm nhận được như thế nào là nỗi đau. Dạo trước khi quen Đoan, anh đơn thuần nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Anh cho rằng Đoan là người phụ nữ dành cho mình. Chỉ cần đó là tình yêu chân chính thì ngoại trừ người mình yêu, mọi thứ trên đời đều biến mất. Nhưng có lẽ anh đã lầm mất rồi. Yêu không có nghĩa là có quyền giẫm đạp lên tất cả để thỏa mãn ước muốn của bản thân. Huống hồ gì anh còn không ý thức được giữa mình và Đoan có tồn tại một tình yêu thật sự, hay chỉ là chút rung cảm thoáng qua mà cả hai đều tự cho rằng mình hiểu nhau, cần nhau và yêu nhau. Phong chỉ biết chắc một điều rằng, anh và Di, giữa hai người dù thế nào cũng đã từng tồn tại một tình yêu, một tình yêu mà anh không tài nào định nghĩa được.
Và có lẽ nó vẫn còn tồn tại.
Anh cũng không biết nữa...
***
Di vừa bước ra khỏi nhà thì đã thấy Phong đứng đó từ lúc nào rồi. Cô khẽ cúi mặt không nhìn anh. Phong nhận thấy đôi mắt cô đã sưng phồng lên, đỏ mọng, sắc mặt nhợt nhạt, trông tiều tụy hẳn kể từ lần họ gặp nhau hôm kí giấy ly hôn. Di nhớ ra rằng đáng lẽ mình phải đến lấy giấy đi làm thủ tục từ chiều hôm qua, nhưng không hiểu sao cô quên khuấy đi. Hoặc có thể cô chưa muốn đến lấy.
Họ cứ đứng như vậy mãi, một lúc sau Phong mới khẽ lên tiếng:
- Anh...
- Anh về đi. - Nói rồi Di toan bỏ đi.
- Anh nghĩ là, mình nói chuyện được không? Vài phút thôi...
Cô quay lại nhìn anh. Bỗng một phút thấy tim ngừng lại. Đứng trước mặt cô đây, chỉ cách vài bước chân thôi là người mà cô từng yêu hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Anh gầy đi nhiều. Di nhớ lại lúc mới quen nhau, từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt vẫn như rất gần, rất gần nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Là anh sai, phải, hoặc là cô sai. Cô đã không biết cách quan tâm chồng, không thể cùng anh chia sẻ mọi vui buồn, không thể trở thành một người tri kỉ mà anh cần. Nhưng Di đã tần tảo sinh con, nuôi con, chăm sóc gia đình và hiếu thuận với mẹ chồng. Cô đã làm hết sức mà một người vợ có thể làm được. Thậm chí lúc lương Phong còn ít ỏi, cô một mình gánh vác, một mình giải quyết khó khăn. Cô đã vất vả làm thêm để tăng thu nhập. Rồi Phong đã làm gì? Anh đã mắng mỏ, chửi rủa, đánh đập, dan díu với nữ đồng nghiệp và kí đơn ly hôn. Anh yêu vợ của bạn cô. Và anh ngang nhiên thừa nhận mọi chuyện. Chỉ nghĩ đến đây thôi Di đã cảm thấy đau đớn và tức giận. Cô không tài nào kìm được cảm xúc của mình. Tại sao anh ta có thể làm vậy? Anh ta còn có lương tâm hay không? Anh ta ngoại tình một cách trắng trợn và khi Di đòi ly hôn thì anh ta quay lại xin lỗi. Đúng vậy, anh ta là một kẻ ác độc. Một kẻ bất lương. Một kẻ không đáng để mẹ con cô dựa vào.
Bỗng Di lao tới, tát vào mặt anh ta, đánh túi bụi vào kẻ điên ấy. Cô thấy mình như một đứa trẻ đang làm nũng. Cô vừa đánh vừa hét vào mặt Phong rằng anh tồi tệ thế nào, anh làm cho cô thất vọng thế nào, cô ghét anh đến thế nào. Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng yên chịu trận.
Nhưng anh ta là người mà cô yêu thương nhất. Di nhớ đến hạnh phúc trước đây họ từng có. Hai chữ “hạnh phúc” ấy trước đây sao quá đỗi dễ dàng. Một gia đình yên ấm, vợ chồng hòa thuận, con gái ngoan ngoãn, một gia đình mà ai ai cũng ao ước. Rồi những lúc họ bên nhau vui vẻ, cùng cười, cùng chơi đùa, và yêu nhau. Di nhớ những lúc anh nhìn con ngập tràn yêu thương trìu mến. Di còn nhớ cả những khi đau ốm, anh thức trắng đêm chăm sóc cho mình đến nỗi hôm sau vừa đi làm đã gục vì kiệt sức. Sâu thẳm trong lòng mình, cô biết Phong vẫn ở đó, vẫn là một người chồng tốt, một người cha mà con gái cô cần. Di yêu Phong nhiều lắm. Đã từng như vậy và sẽ mãi như vậy.
Rồi cô khóc to hơn bao giờ hết. Cô yếu dần, người rã đi vì quá mệt mỏi nhưng nước mắt vẫn trào ra. Phong thấy xót xa lắm. Nước mắt anh chảy dài, gục đầu lên vai Di đau đớn thì thào hai tiếng xin lỗi. Rồi anh ôm cô vào lòng, siết chặt lại như sợ sẽ mất Di thêm một lần nữa.
Họ cứ đứng như vậy, ôm nhau và khóc mãi không thôi...
***
Mười mấy năm sau...
- Mẹ ơi, thưa mẹ con đi học về!
- Ừ về rồi à, tắm rửa thay áo quần đi rồi ăn cơm nghe Pi.
- Ba đi mua thức ăn rồi mẹ ơi, vừa nhận lương nên ba chiêu đãi cả nhà đó.
- Lại bày vẽ. Thôi đợi ba về rồi mình ăn.
- Mẹ cũng thích mà, đúng không mami xinh đẹp?
Nói rồi cô tung tăng chạy vào phòng thay áo quần, không quên ghẹo Di một cái rồi nháy mắt như tình nhân. Bé Pi của ngày xưa bây giờ đã lớn rồi, đã ra dáng một cô thiếu nữ ở cái tuổi mười sáu này. Giờ nó đã lên lớp mười, bạn bè đến nhà chơi đều gọi con là Thoại My hay thân mật hơn là My My. Tuy nhiên Di vẫn trung thành với cái tên Pi đáng yêu của con gái. Trong mắt cô, My vẫn là cô con gái nhỏ xinh như hồi trước, mãi mãi vẫn là cô con gái mít ướt ngoan hiền của mẹ Thảo Di.
Di còn nhớ cách đây không lâu, có lần cô chợt để ý thấy một bạn nam đưa My về đến tận ngõ. Rồi mấy hôm sau đó nữa cô thấy con gái thường tủm tỉm cười sau khi đi học về. Sách vở ngăn nắp hơn, học hành chăm chỉ hơn, áo quần, tóc tai gọn gàng hơn rất nhiều. Di lờ mờ đoán được có lẽ, con bé đã đến cái lứa tuổi biết rung động, cảm tình với bạn khác giới. Cô nhận ra đã đến lúc My tập lớn, tập trưởng thành hơn chứ không còn là cô bé con ngày xưa nữa rồi. Thấy con gái vui vẻ và hạnh phúc như vậy, trong lòng Di cũng mừng thầm. Bây giờ cô có tất cả: một người chồng tốt, một cô con gái hiếu thảo sắp trưởng thành, một gia đình trọn vẹn. Và cô đã tin rằng quyết định năm xưa của mình là đúng.
***
- Mẹ ơi, con mượn máy một chút được không? Không hiểu sao laptop không kết nối mạng được, con cần gửi bài gấp.
- Ừ ừ, vào phòng mẹ mà dùng.
Di tất bật rửa dọn dưới bếp, Phong bảo có việc phải đi, tối muộn mới về. Nghe tiếng My gọi í ới thì ngoái cổ lại đáp với theo. Cô đã quá quen thuộc cái câu “Mẹ ơi, mẹ ơi” này của con gái rồi. Nhiều lúc thấy nó như một đứa con nít, suốt ngày gọi mẹ. Nhưng ngẫm lại, nếu không có tiếng con trong nhà thì cô đơn, thì buồn vắng chết đi được. Thế là Di mỉm cười mãn nguyện.
My
Tôi cần gửi bài gấp cho cô giáo. Thật bất công khi nhỏ Hải Anh tổ trưởng lại đùn đẩy hết trách nhiệm làm bài tập nhóm cho tôi. Hết lần này đến lần khác nó lấy lí do nào là có việc bận, nào là đang ốm, nào là đang không ở nhà... rồi tôi lại xuôi theo. Nhưng biết làm sao được, ngày mai là hạn cuối rồi, nhất định lần sau tôi sẽ bắt nó phải làm. Tôi chỉ nhân nhượng mỗi lần này nữa thôi, thề đấy.
Tôi mở hộp mail để gửi bài ngay cho cô giáo. Có tin nhắn mới nhưng nghe tiếng mẹ gọi, tôi bỏ qua và vội vàng gửi bài nhanh cho cô giáo.
Nhưng tin nhắn gửi đến trong hộp thư mỗi lúc một nhiều hơn. Tôi không vội xuống ngay mà nán lại để xem qua. Và rồi tôi chợt nhận ra nãy giờ mình sử dụng nhầm mail của ba. Có lẽ vì phông nền giống nhau nên tôi không để ý. Tôi click vào và bắt đầu đọc...
Tên cô ấy là Đoan, cô ấy là người mà dì tôi vẫn thường nhắc với một thái độ không vui.
Mãi đến khi mẹ bước vào phòng thì cũng là lúc tôi đọc hết cuộc trò chuyện giữa hai người họ: chồng của mẹ và vợ của một người đàn ông khác...
Rồi tôi nhìn mẹ. Và bỏ chạy. Và mẹ không đuổi theo.
Tôi biết mẹ đã bắt đầu đọc...
Chương 2: Sự thật đáng ghê tởm
"Có một điều bạn không thể dấu - là khi bên trong bạn tê liệt."
(John Lennon)
My
Dạo một vòng quanh thành phố, tôi quyết định trở về nhà. Bây giờ không phải trốn chạy là cách hay nhất, càng không nên để mẹ phải lo lắng thêm một giây phút nào nữa. Tôi nhớ mình từng nghe kể về người phụ nữ đó, nhưng chưa bao giờ được nghe kể hết toàn bộ câu chuyện. Chỉ biết rằng gia đình tôi, ngoại trừ ba, đều không hề muốn nhắc tới người ấy. Nhưng bây giờ tôi đã lớn. Cái tuổi mười sáu tuy không hơn ai, nhưng tôi đã nhận thức được thế nào là đúng, tôi biết suy nghĩ, biết lo toan, biết nhìn đời mà sống. Tôi cần phải biết chuyện gì đã xảy ra lúc tôi còn nhỏ, tôi phải biết cô ta đã làm gì với gia đình tôi và bây giờ họ như vậy có nghĩa là sao. Tôi không dám nghĩ đến ba. Nếu lỡ như ba tôi có làm gì sai trái với mẹ con tôi, tôi thật không nghĩ ra mình sẽ thế nào. Ba không thể là người như thế. Tôi tin ba vẫn yêu thương hai mẹ con, ba là tình yêu lớn của cả hai mẹ con.
Thậm chí sâu thẳm trong lòng mình, tôi ước giá như tất cả chỉ là một giấc mơ, và tôi sẽ tỉnh giấc trong chốc lát...
Anh gọi cho tôi khi tôi vừa về nhà. Nhìn thấy phần cơm mẹ để lại trên kệ bếp, tôi đặt lại vào trong tủ lạnh rồi đi ngủ. Ba chưa về. Bên phòng mẹ đèn đã tắt nên tôi không định gõ cửa, hơn nữa bây giờ tôi thật không muốn gặp mẹ, vì tôi không tài nào nghĩ ra được mình sẽ nói gì. Tôi cần được yên tĩnh. Mẹ cũng vậy.
Điện thoại lại rung, nhưng tôi đoán phải đến tiếng chuông thứ ba tôi mới bắt máy.
- Hi.
- Hey girl!
- Em nghe đây.
- Em ăn chưa, có chuyện gì xảy ra đúng không?
- Em ăn rồi, không có gì cả. - Tôi dối.
- Thôi mà, chúng ta là bạn tốt. Anh rất giỏi an ủi đấy. - Quân cố gắng tạo không khí thoải mái.
- Em nói là không có gì cả.
- Được rồi, sáng mai, vẫn như cũ chứ? Anh đợi.
- Không, mai em tự đi, gặp lại anh ở trường sau.
- Ok, anh biết rồi. Ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Tôi chúc anh ngủ ngon rồi tắt máy. Tôi cần được yên tĩnh, bây giờ tôi không muốn gặp bất kì một ai, kể cả Quân. Bởi chỉ cần một người nào đó biết tôi đang gặp phải vấn đề, chắc chắn họ sẽ an ủi, và tôi sẽ khóc. Tôi ghét nhìn thấy mình yếu đuối trước mặt người khác. Một cô gái bản lĩnh là cô gái biết mình nên làm gì để đương đầu với khó khăn thay vì ngồi đó và khóc lóc. Việc bây giờ cần làm là tìm cách biết được quá khứ, tìm hiểu mối quan hệ của ba và cô ta, sau đó tự tôi, con gái của ba, sẽ kéo ba thoát khỏi cái sai lầm này. Một lần đã là quá đủ, tôi không muốn hạnh phúc gia đình mình bị cướp đoạt bởi một người khác không xứng đáng. Tôi tin mình đủ mạnh mẽ để làm được điều đó.
Tôi thức trắng đêm để suy nghĩ nhưng không nghĩ được một cái gì cả. Lúc tôi bước ra, đèn phòng mẹ đang sáng. Tôi tiến lại gần định gõ cửa thì nghe thấy mẹ sột soạt làm gì đó. Nán lại vài phút, tôi nghe tiếng mẹ khóc. Mẹ không dám khóc lớn, chỉ nghẹn ngào trong cổ họng, từng tiếng cố thoát ra khỏi bàn tay đang gắng gượng che giấu nỗi đau, có lẽ vì sợ tôi nghe thấy. Mẹ thổn thức mãi. Tay tôi rụt lại, tôi thấy mình yếu đuối trước những giọt nước mắt của mẹ. Đèn phòng mẹ chợt tắt, tôi biết mẹ đã trùm chăn lại và cố ép mình phải ngủ.
Tôi trở về phòng, khóa chặt cửa và cũng bắt đầu khóc...
***
Sau trận cãi vã chiều nay, Phong không về nhà nữa mà chạy xe quanh thành phố. Anh cố gắng hít thật nhiều khí trời. Đêm mát rượi. Chỉ còn lác đác vài chiếc xe phóng nhanh như vội đi đâu đó. Huế về đêm thật buồn. Nhất là đêm khuya thế này, một mình một bóng lại buồn hơn nữa. Nhưng có lẽ nỗi buồn ấy không thấm thía bằng nỗi đau mà anh đang chịu đựng. Phong cảm thấy bế tắc giữa bao nhiêu sự lựa chọn. Anh yêu gia đình, nhưng đồng thời anh cũng yêu Đoan bằng một thứ tình yêu kì diệu nào đó. Cô là người duy nhất hiểu anh muốn gì, anh cần gì và anh là người thế nào. Phong thấy túng quá, không sao tự giải thoát được cho chính mình. Anh dừng lại bên một dòng sông, thả hồn mình vào gió để quên hết mọi thứ…
***
Đoan hẹn gặp Di vào trưa ngày hôm sau. Di không kể với ai, chỉ lẳng lặng theo đúng lời hẹn ra quán café. Họ ngồi trò chuyện xã giao một lúc. Di thấy gương mặt Đoan hơi lo lắng, có vẻ chị ta đang sợ sệt một cái gì đó. Cô thắc mắc không hiểu chị ta tại sao lại như vậy. Cô đoán Phong đã kể hết mọi chuyện với chị ta, và chị ta biết rằng cô đã biết.
Suốt từ lúc gặp chị ta đến giờ, Di đều nhớ lại từng lời ghê tởm mà chị ta đã dùng để quyến rũ chồng cô. Nhưng cô vẫn thản nhiên trò chuyện. Cô muốn xem người phụ nữ mà chồng mình không thể quên làm được những gì. Hay chị ta cũng chỉ là cái thứ trơ tráo cướp chồng người khác. Lát sau Đoan hắng giọng lên tiếng:
- Thật ra chị hẹn Di ra đây không phải chỉ là để hỏi thăm cuộc sống. Chị sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chị biết hiện tại bây giờ đây gia đình Di đang không vui. Và nó có liên quan đến chị. Chị thừa nhận mọi điều Di biết là có thật. Nhưng nghe chị nói. Tối qua Phong không về nhà đúng không, là vì anh đã buồn lắm Di ạ. Anh gọi cho chị nhưng chị không thể nghe máy được. Sau đó anh nhắn tin cho chị, lúc 2 giờ sáng. Anh nói anh đang rất buồn, nhưng nếu chị bỏ anh bây giờ, anh sẽ suy sụp lắm. Và rồi anh bảo anh sẽ tự giải thoát cho mình, anh muốn tự kết thúc, anh muốn tự tử. Chị lo lắm, chị đã lấy xe chạy đi tìm khắp nhưng không thấy Phong. Chị gọi lại thì anh không bắt máy. Em biết không, sáng nay đi làm, chị nhìn thấy Phong vẫn ở đó mà thở phào nhẹ nhõm. Phong nói thật sự không thể sống thiếu chị, chị lo lắm Di ơi… Di, em nghe chị nói không, Di ơi em làm sao thế? Di! Tỉnh lại đi Di!
Di ngã xuống ngay khi Đoan vừa dứt lời.
(Edward Bulwer Lytton)
Anh xé toạc tờ giấy ly hôn ngay khi cô vừa dập máy.
Phong đau đớn nhớ đến vợ con mà nước mắt chảy dài. Anh bây giờ mới cảm nhận được như thế nào là nỗi đau. Dạo trước khi quen Đoan, anh đơn thuần nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Anh cho rằng Đoan là người phụ nữ dành cho mình. Chỉ cần đó là tình yêu chân chính thì ngoại trừ người mình yêu, mọi thứ trên đời đều biến mất. Nhưng có lẽ anh đã lầm mất rồi. Yêu không có nghĩa là có quyền giẫm đạp lên tất cả để thỏa mãn ước muốn của bản thân. Huống hồ gì anh còn không ý thức được giữa mình và Đoan có tồn tại một tình yêu thật sự, hay chỉ là chút rung cảm thoáng qua mà cả hai đều tự cho rằng mình hiểu nhau, cần nhau và yêu nhau. Phong chỉ biết chắc một điều rằng, anh và Di, giữa hai người dù thế nào cũng đã từng tồn tại một tình yêu, một tình yêu mà anh không tài nào định nghĩa được.
Và có lẽ nó vẫn còn tồn tại.
Anh cũng không biết nữa...
***
Di vừa bước ra khỏi nhà thì đã thấy Phong đứng đó từ lúc nào rồi. Cô khẽ cúi mặt không nhìn anh. Phong nhận thấy đôi mắt cô đã sưng phồng lên, đỏ mọng, sắc mặt nhợt nhạt, trông tiều tụy hẳn kể từ lần họ gặp nhau hôm kí giấy ly hôn. Di nhớ ra rằng đáng lẽ mình phải đến lấy giấy đi làm thủ tục từ chiều hôm qua, nhưng không hiểu sao cô quên khuấy đi. Hoặc có thể cô chưa muốn đến lấy.
Họ cứ đứng như vậy mãi, một lúc sau Phong mới khẽ lên tiếng:
- Anh...
- Anh về đi. - Nói rồi Di toan bỏ đi.
- Anh nghĩ là, mình nói chuyện được không? Vài phút thôi...
Cô quay lại nhìn anh. Bỗng một phút thấy tim ngừng lại. Đứng trước mặt cô đây, chỉ cách vài bước chân thôi là người mà cô từng yêu hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Anh gầy đi nhiều. Di nhớ lại lúc mới quen nhau, từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt vẫn như rất gần, rất gần nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Là anh sai, phải, hoặc là cô sai. Cô đã không biết cách quan tâm chồng, không thể cùng anh chia sẻ mọi vui buồn, không thể trở thành một người tri kỉ mà anh cần. Nhưng Di đã tần tảo sinh con, nuôi con, chăm sóc gia đình và hiếu thuận với mẹ chồng. Cô đã làm hết sức mà một người vợ có thể làm được. Thậm chí lúc lương Phong còn ít ỏi, cô một mình gánh vác, một mình giải quyết khó khăn. Cô đã vất vả làm thêm để tăng thu nhập. Rồi Phong đã làm gì? Anh đã mắng mỏ, chửi rủa, đánh đập, dan díu với nữ đồng nghiệp và kí đơn ly hôn. Anh yêu vợ của bạn cô. Và anh ngang nhiên thừa nhận mọi chuyện. Chỉ nghĩ đến đây thôi Di đã cảm thấy đau đớn và tức giận. Cô không tài nào kìm được cảm xúc của mình. Tại sao anh ta có thể làm vậy? Anh ta còn có lương tâm hay không? Anh ta ngoại tình một cách trắng trợn và khi Di đòi ly hôn thì anh ta quay lại xin lỗi. Đúng vậy, anh ta là một kẻ ác độc. Một kẻ bất lương. Một kẻ không đáng để mẹ con cô dựa vào.
Bỗng Di lao tới, tát vào mặt anh ta, đánh túi bụi vào kẻ điên ấy. Cô thấy mình như một đứa trẻ đang làm nũng. Cô vừa đánh vừa hét vào mặt Phong rằng anh tồi tệ thế nào, anh làm cho cô thất vọng thế nào, cô ghét anh đến thế nào. Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng yên chịu trận.
Nhưng anh ta là người mà cô yêu thương nhất. Di nhớ đến hạnh phúc trước đây họ từng có. Hai chữ “hạnh phúc” ấy trước đây sao quá đỗi dễ dàng. Một gia đình yên ấm, vợ chồng hòa thuận, con gái ngoan ngoãn, một gia đình mà ai ai cũng ao ước. Rồi những lúc họ bên nhau vui vẻ, cùng cười, cùng chơi đùa, và yêu nhau. Di nhớ những lúc anh nhìn con ngập tràn yêu thương trìu mến. Di còn nhớ cả những khi đau ốm, anh thức trắng đêm chăm sóc cho mình đến nỗi hôm sau vừa đi làm đã gục vì kiệt sức. Sâu thẳm trong lòng mình, cô biết Phong vẫn ở đó, vẫn là một người chồng tốt, một người cha mà con gái cô cần. Di yêu Phong nhiều lắm. Đã từng như vậy và sẽ mãi như vậy.
Rồi cô khóc to hơn bao giờ hết. Cô yếu dần, người rã đi vì quá mệt mỏi nhưng nước mắt vẫn trào ra. Phong thấy xót xa lắm. Nước mắt anh chảy dài, gục đầu lên vai Di đau đớn thì thào hai tiếng xin lỗi. Rồi anh ôm cô vào lòng, siết chặt lại như sợ sẽ mất Di thêm một lần nữa.
Họ cứ đứng như vậy, ôm nhau và khóc mãi không thôi...
***
Mười mấy năm sau...
- Mẹ ơi, thưa mẹ con đi học về!
- Ừ về rồi à, tắm rửa thay áo quần đi rồi ăn cơm nghe Pi.
- Ba đi mua thức ăn rồi mẹ ơi, vừa nhận lương nên ba chiêu đãi cả nhà đó.
- Lại bày vẽ. Thôi đợi ba về rồi mình ăn.
- Mẹ cũng thích mà, đúng không mami xinh đẹp?
Nói rồi cô tung tăng chạy vào phòng thay áo quần, không quên ghẹo Di một cái rồi nháy mắt như tình nhân. Bé Pi của ngày xưa bây giờ đã lớn rồi, đã ra dáng một cô thiếu nữ ở cái tuổi mười sáu này. Giờ nó đã lên lớp mười, bạn bè đến nhà chơi đều gọi con là Thoại My hay thân mật hơn là My My. Tuy nhiên Di vẫn trung thành với cái tên Pi đáng yêu của con gái. Trong mắt cô, My vẫn là cô con gái nhỏ xinh như hồi trước, mãi mãi vẫn là cô con gái mít ướt ngoan hiền của mẹ Thảo Di.
Di còn nhớ cách đây không lâu, có lần cô chợt để ý thấy một bạn nam đưa My về đến tận ngõ. Rồi mấy hôm sau đó nữa cô thấy con gái thường tủm tỉm cười sau khi đi học về. Sách vở ngăn nắp hơn, học hành chăm chỉ hơn, áo quần, tóc tai gọn gàng hơn rất nhiều. Di lờ mờ đoán được có lẽ, con bé đã đến cái lứa tuổi biết rung động, cảm tình với bạn khác giới. Cô nhận ra đã đến lúc My tập lớn, tập trưởng thành hơn chứ không còn là cô bé con ngày xưa nữa rồi. Thấy con gái vui vẻ và hạnh phúc như vậy, trong lòng Di cũng mừng thầm. Bây giờ cô có tất cả: một người chồng tốt, một cô con gái hiếu thảo sắp trưởng thành, một gia đình trọn vẹn. Và cô đã tin rằng quyết định năm xưa của mình là đúng.
***
- Mẹ ơi, con mượn máy một chút được không? Không hiểu sao laptop không kết nối mạng được, con cần gửi bài gấp.
- Ừ ừ, vào phòng mẹ mà dùng.
Di tất bật rửa dọn dưới bếp, Phong bảo có việc phải đi, tối muộn mới về. Nghe tiếng My gọi í ới thì ngoái cổ lại đáp với theo. Cô đã quá quen thuộc cái câu “Mẹ ơi, mẹ ơi” này của con gái rồi. Nhiều lúc thấy nó như một đứa con nít, suốt ngày gọi mẹ. Nhưng ngẫm lại, nếu không có tiếng con trong nhà thì cô đơn, thì buồn vắng chết đi được. Thế là Di mỉm cười mãn nguyện.
My
Tôi cần gửi bài gấp cho cô giáo. Thật bất công khi nhỏ Hải Anh tổ trưởng lại đùn đẩy hết trách nhiệm làm bài tập nhóm cho tôi. Hết lần này đến lần khác nó lấy lí do nào là có việc bận, nào là đang ốm, nào là đang không ở nhà... rồi tôi lại xuôi theo. Nhưng biết làm sao được, ngày mai là hạn cuối rồi, nhất định lần sau tôi sẽ bắt nó phải làm. Tôi chỉ nhân nhượng mỗi lần này nữa thôi, thề đấy.
Tôi mở hộp mail để gửi bài ngay cho cô giáo. Có tin nhắn mới nhưng nghe tiếng mẹ gọi, tôi bỏ qua và vội vàng gửi bài nhanh cho cô giáo.
Nhưng tin nhắn gửi đến trong hộp thư mỗi lúc một nhiều hơn. Tôi không vội xuống ngay mà nán lại để xem qua. Và rồi tôi chợt nhận ra nãy giờ mình sử dụng nhầm mail của ba. Có lẽ vì phông nền giống nhau nên tôi không để ý. Tôi click vào và bắt đầu đọc...
Tên cô ấy là Đoan, cô ấy là người mà dì tôi vẫn thường nhắc với một thái độ không vui.
Mãi đến khi mẹ bước vào phòng thì cũng là lúc tôi đọc hết cuộc trò chuyện giữa hai người họ: chồng của mẹ và vợ của một người đàn ông khác...
Rồi tôi nhìn mẹ. Và bỏ chạy. Và mẹ không đuổi theo.
Tôi biết mẹ đã bắt đầu đọc...
Chương 2: Sự thật đáng ghê tởm
"Có một điều bạn không thể dấu - là khi bên trong bạn tê liệt."
(John Lennon)
My
Dạo một vòng quanh thành phố, tôi quyết định trở về nhà. Bây giờ không phải trốn chạy là cách hay nhất, càng không nên để mẹ phải lo lắng thêm một giây phút nào nữa. Tôi nhớ mình từng nghe kể về người phụ nữ đó, nhưng chưa bao giờ được nghe kể hết toàn bộ câu chuyện. Chỉ biết rằng gia đình tôi, ngoại trừ ba, đều không hề muốn nhắc tới người ấy. Nhưng bây giờ tôi đã lớn. Cái tuổi mười sáu tuy không hơn ai, nhưng tôi đã nhận thức được thế nào là đúng, tôi biết suy nghĩ, biết lo toan, biết nhìn đời mà sống. Tôi cần phải biết chuyện gì đã xảy ra lúc tôi còn nhỏ, tôi phải biết cô ta đã làm gì với gia đình tôi và bây giờ họ như vậy có nghĩa là sao. Tôi không dám nghĩ đến ba. Nếu lỡ như ba tôi có làm gì sai trái với mẹ con tôi, tôi thật không nghĩ ra mình sẽ thế nào. Ba không thể là người như thế. Tôi tin ba vẫn yêu thương hai mẹ con, ba là tình yêu lớn của cả hai mẹ con.
Thậm chí sâu thẳm trong lòng mình, tôi ước giá như tất cả chỉ là một giấc mơ, và tôi sẽ tỉnh giấc trong chốc lát...
Anh gọi cho tôi khi tôi vừa về nhà. Nhìn thấy phần cơm mẹ để lại trên kệ bếp, tôi đặt lại vào trong tủ lạnh rồi đi ngủ. Ba chưa về. Bên phòng mẹ đèn đã tắt nên tôi không định gõ cửa, hơn nữa bây giờ tôi thật không muốn gặp mẹ, vì tôi không tài nào nghĩ ra được mình sẽ nói gì. Tôi cần được yên tĩnh. Mẹ cũng vậy.
Điện thoại lại rung, nhưng tôi đoán phải đến tiếng chuông thứ ba tôi mới bắt máy.
- Hi.
- Hey girl!
- Em nghe đây.
- Em ăn chưa, có chuyện gì xảy ra đúng không?
- Em ăn rồi, không có gì cả. - Tôi dối.
- Thôi mà, chúng ta là bạn tốt. Anh rất giỏi an ủi đấy. - Quân cố gắng tạo không khí thoải mái.
- Em nói là không có gì cả.
- Được rồi, sáng mai, vẫn như cũ chứ? Anh đợi.
- Không, mai em tự đi, gặp lại anh ở trường sau.
- Ok, anh biết rồi. Ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Tôi chúc anh ngủ ngon rồi tắt máy. Tôi cần được yên tĩnh, bây giờ tôi không muốn gặp bất kì một ai, kể cả Quân. Bởi chỉ cần một người nào đó biết tôi đang gặp phải vấn đề, chắc chắn họ sẽ an ủi, và tôi sẽ khóc. Tôi ghét nhìn thấy mình yếu đuối trước mặt người khác. Một cô gái bản lĩnh là cô gái biết mình nên làm gì để đương đầu với khó khăn thay vì ngồi đó và khóc lóc. Việc bây giờ cần làm là tìm cách biết được quá khứ, tìm hiểu mối quan hệ của ba và cô ta, sau đó tự tôi, con gái của ba, sẽ kéo ba thoát khỏi cái sai lầm này. Một lần đã là quá đủ, tôi không muốn hạnh phúc gia đình mình bị cướp đoạt bởi một người khác không xứng đáng. Tôi tin mình đủ mạnh mẽ để làm được điều đó.
Tôi thức trắng đêm để suy nghĩ nhưng không nghĩ được một cái gì cả. Lúc tôi bước ra, đèn phòng mẹ đang sáng. Tôi tiến lại gần định gõ cửa thì nghe thấy mẹ sột soạt làm gì đó. Nán lại vài phút, tôi nghe tiếng mẹ khóc. Mẹ không dám khóc lớn, chỉ nghẹn ngào trong cổ họng, từng tiếng cố thoát ra khỏi bàn tay đang gắng gượng che giấu nỗi đau, có lẽ vì sợ tôi nghe thấy. Mẹ thổn thức mãi. Tay tôi rụt lại, tôi thấy mình yếu đuối trước những giọt nước mắt của mẹ. Đèn phòng mẹ chợt tắt, tôi biết mẹ đã trùm chăn lại và cố ép mình phải ngủ.
Tôi trở về phòng, khóa chặt cửa và cũng bắt đầu khóc...
***
Sau trận cãi vã chiều nay, Phong không về nhà nữa mà chạy xe quanh thành phố. Anh cố gắng hít thật nhiều khí trời. Đêm mát rượi. Chỉ còn lác đác vài chiếc xe phóng nhanh như vội đi đâu đó. Huế về đêm thật buồn. Nhất là đêm khuya thế này, một mình một bóng lại buồn hơn nữa. Nhưng có lẽ nỗi buồn ấy không thấm thía bằng nỗi đau mà anh đang chịu đựng. Phong cảm thấy bế tắc giữa bao nhiêu sự lựa chọn. Anh yêu gia đình, nhưng đồng thời anh cũng yêu Đoan bằng một thứ tình yêu kì diệu nào đó. Cô là người duy nhất hiểu anh muốn gì, anh cần gì và anh là người thế nào. Phong thấy túng quá, không sao tự giải thoát được cho chính mình. Anh dừng lại bên một dòng sông, thả hồn mình vào gió để quên hết mọi thứ…
***
Đoan hẹn gặp Di vào trưa ngày hôm sau. Di không kể với ai, chỉ lẳng lặng theo đúng lời hẹn ra quán café. Họ ngồi trò chuyện xã giao một lúc. Di thấy gương mặt Đoan hơi lo lắng, có vẻ chị ta đang sợ sệt một cái gì đó. Cô thắc mắc không hiểu chị ta tại sao lại như vậy. Cô đoán Phong đã kể hết mọi chuyện với chị ta, và chị ta biết rằng cô đã biết.
Suốt từ lúc gặp chị ta đến giờ, Di đều nhớ lại từng lời ghê tởm mà chị ta đã dùng để quyến rũ chồng cô. Nhưng cô vẫn thản nhiên trò chuyện. Cô muốn xem người phụ nữ mà chồng mình không thể quên làm được những gì. Hay chị ta cũng chỉ là cái thứ trơ tráo cướp chồng người khác. Lát sau Đoan hắng giọng lên tiếng:
- Thật ra chị hẹn Di ra đây không phải chỉ là để hỏi thăm cuộc sống. Chị sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chị biết hiện tại bây giờ đây gia đình Di đang không vui. Và nó có liên quan đến chị. Chị thừa nhận mọi điều Di biết là có thật. Nhưng nghe chị nói. Tối qua Phong không về nhà đúng không, là vì anh đã buồn lắm Di ạ. Anh gọi cho chị nhưng chị không thể nghe máy được. Sau đó anh nhắn tin cho chị, lúc 2 giờ sáng. Anh nói anh đang rất buồn, nhưng nếu chị bỏ anh bây giờ, anh sẽ suy sụp lắm. Và rồi anh bảo anh sẽ tự giải thoát cho mình, anh muốn tự kết thúc, anh muốn tự tử. Chị lo lắm, chị đã lấy xe chạy đi tìm khắp nhưng không thấy Phong. Chị gọi lại thì anh không bắt máy. Em biết không, sáng nay đi làm, chị nhìn thấy Phong vẫn ở đó mà thở phào nhẹ nhõm. Phong nói thật sự không thể sống thiếu chị, chị lo lắm Di ơi… Di, em nghe chị nói không, Di ơi em làm sao thế? Di! Tỉnh lại đi Di!
Di ngã xuống ngay khi Đoan vừa dứt lời.
/10
|