- Ta cả đời này nghe qua nhiều người mỗi khi ở trước mặt đều trầm thấp nói ngươi dám, dường như nói như vậy người khác sẽ thật không dám. Mạnh Hạo thản nhiên nói.
- Mà ta mỗi lần trả lời, cho tới bây giờ đều là... Mạnh Hạo bấm quyết, chỉ về Chí Tôn thứ tám, giống như kích nổ lực lượng, tiếng sấm trong nháy mắt ngập trời, nổ long trời lở đất, thân thể Chí Tôn thứ tám trong bành trướng vô hạn, trực tiếp tan vỡ, nổ tung.
Máu thịt văng khắp nơi, vô số máu tươi giống như mưa máu, rơi lên tế đàn, không rơi trên người, mà là rơi trên người thiếu niên áo bào vàng và Sa Cửu Đông kia!
Sắc mặt thiếu niên áo bào vàng âm trầm đến cực hạn, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong mắt xuất hiện sát cơ mãnh liệt.
- Ngươi lặp lại lần nữa. Mạnh Hạo đứng giữa không trung, mắt lạnh nhìn thiếu niên áo bào vàng, tiếp tục bình tĩnh nói, Chí Tôn thứ tám này nếu không có đoạn đường này bị đuổi giết, cho Mạnh Hạo thời gian chuẩn bị, hắn cũng không thể làm gọn gàng sạch sẽ như trước mắt vậy, nói giết sẽ giết!
Hết thảy đây là bởi vì Mạnh Hạo đã sớm liên tục chôn cấm pháp xuống, như thế mới có thể hóa thành cảnh tượng kinh tâm động phách trước mắt này, rung động tất cả mọi người.
Lúc này, bốn phía an tĩnh, bao gồm Thượng Quan Hoành trong những Chí Tôn khác, lúc này đều trầm mặc im lặng, bọn họ phức tạp nhìn Mạnh Hạo, lúc này, Mạnh Hạo dùng lời nói, dùng hành động nói cho bọn họ biết cái gì gọi là bá đạo!
Thiếu niên áo bào vàng bỗng nhiên cười, tiếng cười mang theo dữ tợn, quanh quẩn thiên địa, hắn chậm rãi đứng lên từ trên tế đài, lúc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nụ cười càng thêm rét lạnh.
- Giết Chí Tôn thứ sáu cùng Chí Tôn thứ tám, ngươi bây giờ là muốn đến giết ta? Thiếu niên áo bào vàng đứng dậy, bầu trời biến sắc, gió nổi mây phun, bốn phía bốn phương tám hướng méo mó, một luồng gió lốc ầm ầm ngưng tụ, khuếch tán vạn dặm, từ xa xa nhìn lại, trong vạn dặm này cuồng phong ngập trời.
Bốn phía mọi người Thương Mang Phái kia, lúc này đều ngưng trọng, từng người một lùi về sau, không muốn đến gần thiếu niên áo bào vàng bạo nộ lúc này.
Bọn họ biết Kim Vân Sơn cửu nguyên đỉnh phong này, người này nhìn như thiếu niên, nhưng trên thực tế năm tháng tu hành không xê xích bao nhiêu với chưởng giáo Chí Tôn.
Vả lại tính tình vui vẻ nổi giận bất thường, tàn nhẫn cực hạn, hắn càng cười càng bày tỏ phẫn nộ ngập trời.
- Đích thực có suy nghĩ này. Mạnh Hạo thản nhiên nói.
Thiếu niên áo bào vàng nghe lời nói này, như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ngửa mặt lên trời cười to, khi bầu trời xuất hiện vô số sấm sét, nổ vang bốn phương tám hướng, thiếu niên áo bào vàng đột nhiên bước ra,trực tiếp hóa thành vô số tàn ảnh, hư vô chứa hắn cùng Mạnh Hạo, trong giờ phút này giống như tan vỡ, xuất hiện vô số khe nứt.
Dường như thiếu niên áo bào vàng kia tốc độ quá nhanh, hư vô đều không thể tiếp nhận, xuất hiện vỡ vụn, trong chớp mắt, thiếu niên áo bào vàng liền xuất hiện trước người Mạnh Hạo.
- Chó nhà có tang của Liên gia còn không có mà dám đến khiêu khích bổn tôn! Thiếu niên áo bào vàng nhấc tay lên, chỉ về ngực Mạnh Hạo.
Cái chỉ này bùng phát tu vi cường hãn cửu nguyên đỉnh phong của hắn, không ẩn tàng chút nào, cũng không có nửa điểm khinh địch, thiếu niên áo bào vàng này vừa ra tay chính là toàn lực.
Hắn nhìn như phẫn nộ, nhưng trên thực tế cũng đã không chế tốt tâm tình của mình, hắn nhìn thấu Mạnh Hạo đánh chết Chí Tôn thứ tám trước mặt mình là để suy nghĩ mình xuất hiện biến hóa, nếu như xuất hiện, tu sĩ với trình độ này đều có thể chuyển hóa!
Cho nên, mới vừa rồi hắn nói câu nói kia để rối loạn tâm Mạnh Hạo.
Ngay khi ngón tay hắn đến gần, thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, nâng tay lên, vung tay áo, lập tức căn nguyên thần hỏa bùng phát ầm ầm, cũng có cấm pháp dao động, còn ẩn chứa lực lượng thân thể Mạnh Hạo, khiến cho tay áo vải Mạnh Hạo dài ra, thân thể Mạnh Hạo chấn động, liên tục lùi về sau, lúc ngẩng đầu, sát khí trong mắt thiếu niên áo bào vàng kia rõ ràng, nhưng lại không lùi về chút nào, lần nữa tới gần.
- Cửu nguyên đỉnh phong... quả nhiên sắc bén. Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, thân thể vụt qua, lần nữa chạy ra, trong chớp mắt, mọi người bốn phía nhìn thấy Mạnh Hạo cùng thiếu niên áo bào vàng này trực tiếp tranh đấu cùng một chỗ.
Tiếng động rầm rầm ngập trời, thân ảnh Mạnh Hạo quỷ mỵ, khi thì ngưng tụ khí phách, cưỡng ép đánh chết, mà quỷ dị không thay đổi, giống như làn khói, một lát sau, ý hung tàn nổi lên, giống như hung thú tuyệt thế.
Thiếu niên áo bào vàng xuất thủ chính là lực lượng cửu nguyên đỉnh phong, mặc dù không phải thần thông vô biên gì nhưng với tu vi cùng thân thể hắn, hết thảy khí tinh thần đều là đỉnh phong cực hạn của cửu nguyên, rõ ràng là đại viên mãn, khi ra tay dường như thiên địa đều chấn động.
Chớp mắt, hai người đã đối kháng nhau trăm ngàn lần, trong tiếng nổ vang, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể lùi về sau, còn thiếu niên áo bào vàng kia cũng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo có sát khí mãnh liệt hơn, đối với chiến lực của Mạnh Hạo hắn cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn, có thể đánh chết Chí Tôn thứ sáu và thứ tám, tự nhiên cũng không phải cửu nguyên tầm thường.
- Không tự lượng sức! Thiếu niên áo bào vàng hừ lạnh, sát khí trong mắt lóe lên, nhấc tay lên, đột nhiên toàn thân hắn ánh sáng vàng vô tận, giống như từng gai vàng bén nhọn, trong chớp mắt khuếch tán ầm ầm ra bốn phía.
Nhìn kỹ những thứ này giống như không phải gai bén nhọn mà là từng quầng sáng vàng, thiếu niên áo bào vàng này trong chớp mắt biến thành mặt trời vàng, mặt trời này vây quanh bốn phía thân thể hắn, càng ngày càng vô tận, ngay lập tức đã long trời lở đất, dường như trở thành mặt trời thế giới này! !
- Kim Dương Đạo, Thiên Tôn Pháp! Thiếu niên áo bào vàng nâng hai tay lên, vung mạnh, lực lượng bốn phía thiên địa, khí tức Thương Mang trong nháy mắt ngưng tụ ầm ầm đến bốn phương tám hướng, khí thế kinh thiên trên người hắn làm từng người Thương Mang Phái thần sắc đều ngưng trọng, lùi về một chút lần nữa, không muốn bị liên lụy vào.
Ngay khi mọi người lùi về, hai tay thiếu niên áo bào vàng bấm quyết, đẩy về phía ngoài, ầm một tiếng, mặt trời vàng chung quanh hắn không ngờ trực tiếp vặn vẹo, hóa thành... phi kiếm màu vàng không thể đếm xuể!
Nhiều phi kiếm này, lúc này những người thấy được, da đầu đều tê dại, những Chí Tôn cửu nguyên khác tốt hơn một chút, nhưng những bát nguyên kia đều phải hít sâu.
Phi kiếm này nhiều chừng mấy trăm triệu! !
Mấy trăm triệu phi kiếm này xuất hiện từ trong mặt trời màu vàng, vây quanh bốn phía, tạo thành cảnh tượng long trời lở đất, dường như mặt trời lúc trước là do mấy trăm triệu phi kim này hợp thành.
- Mà ta mỗi lần trả lời, cho tới bây giờ đều là... Mạnh Hạo bấm quyết, chỉ về Chí Tôn thứ tám, giống như kích nổ lực lượng, tiếng sấm trong nháy mắt ngập trời, nổ long trời lở đất, thân thể Chí Tôn thứ tám trong bành trướng vô hạn, trực tiếp tan vỡ, nổ tung.
Máu thịt văng khắp nơi, vô số máu tươi giống như mưa máu, rơi lên tế đàn, không rơi trên người, mà là rơi trên người thiếu niên áo bào vàng và Sa Cửu Đông kia!
Sắc mặt thiếu niên áo bào vàng âm trầm đến cực hạn, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong mắt xuất hiện sát cơ mãnh liệt.
- Ngươi lặp lại lần nữa. Mạnh Hạo đứng giữa không trung, mắt lạnh nhìn thiếu niên áo bào vàng, tiếp tục bình tĩnh nói, Chí Tôn thứ tám này nếu không có đoạn đường này bị đuổi giết, cho Mạnh Hạo thời gian chuẩn bị, hắn cũng không thể làm gọn gàng sạch sẽ như trước mắt vậy, nói giết sẽ giết!
Hết thảy đây là bởi vì Mạnh Hạo đã sớm liên tục chôn cấm pháp xuống, như thế mới có thể hóa thành cảnh tượng kinh tâm động phách trước mắt này, rung động tất cả mọi người.
Lúc này, bốn phía an tĩnh, bao gồm Thượng Quan Hoành trong những Chí Tôn khác, lúc này đều trầm mặc im lặng, bọn họ phức tạp nhìn Mạnh Hạo, lúc này, Mạnh Hạo dùng lời nói, dùng hành động nói cho bọn họ biết cái gì gọi là bá đạo!
Thiếu niên áo bào vàng bỗng nhiên cười, tiếng cười mang theo dữ tợn, quanh quẩn thiên địa, hắn chậm rãi đứng lên từ trên tế đài, lúc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nụ cười càng thêm rét lạnh.
- Giết Chí Tôn thứ sáu cùng Chí Tôn thứ tám, ngươi bây giờ là muốn đến giết ta? Thiếu niên áo bào vàng đứng dậy, bầu trời biến sắc, gió nổi mây phun, bốn phía bốn phương tám hướng méo mó, một luồng gió lốc ầm ầm ngưng tụ, khuếch tán vạn dặm, từ xa xa nhìn lại, trong vạn dặm này cuồng phong ngập trời.
Bốn phía mọi người Thương Mang Phái kia, lúc này đều ngưng trọng, từng người một lùi về sau, không muốn đến gần thiếu niên áo bào vàng bạo nộ lúc này.
Bọn họ biết Kim Vân Sơn cửu nguyên đỉnh phong này, người này nhìn như thiếu niên, nhưng trên thực tế năm tháng tu hành không xê xích bao nhiêu với chưởng giáo Chí Tôn.
Vả lại tính tình vui vẻ nổi giận bất thường, tàn nhẫn cực hạn, hắn càng cười càng bày tỏ phẫn nộ ngập trời.
- Đích thực có suy nghĩ này. Mạnh Hạo thản nhiên nói.
Thiếu niên áo bào vàng nghe lời nói này, như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ngửa mặt lên trời cười to, khi bầu trời xuất hiện vô số sấm sét, nổ vang bốn phương tám hướng, thiếu niên áo bào vàng đột nhiên bước ra,trực tiếp hóa thành vô số tàn ảnh, hư vô chứa hắn cùng Mạnh Hạo, trong giờ phút này giống như tan vỡ, xuất hiện vô số khe nứt.
Dường như thiếu niên áo bào vàng kia tốc độ quá nhanh, hư vô đều không thể tiếp nhận, xuất hiện vỡ vụn, trong chớp mắt, thiếu niên áo bào vàng liền xuất hiện trước người Mạnh Hạo.
- Chó nhà có tang của Liên gia còn không có mà dám đến khiêu khích bổn tôn! Thiếu niên áo bào vàng nhấc tay lên, chỉ về ngực Mạnh Hạo.
Cái chỉ này bùng phát tu vi cường hãn cửu nguyên đỉnh phong của hắn, không ẩn tàng chút nào, cũng không có nửa điểm khinh địch, thiếu niên áo bào vàng này vừa ra tay chính là toàn lực.
Hắn nhìn như phẫn nộ, nhưng trên thực tế cũng đã không chế tốt tâm tình của mình, hắn nhìn thấu Mạnh Hạo đánh chết Chí Tôn thứ tám trước mặt mình là để suy nghĩ mình xuất hiện biến hóa, nếu như xuất hiện, tu sĩ với trình độ này đều có thể chuyển hóa!
Cho nên, mới vừa rồi hắn nói câu nói kia để rối loạn tâm Mạnh Hạo.
Ngay khi ngón tay hắn đến gần, thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, nâng tay lên, vung tay áo, lập tức căn nguyên thần hỏa bùng phát ầm ầm, cũng có cấm pháp dao động, còn ẩn chứa lực lượng thân thể Mạnh Hạo, khiến cho tay áo vải Mạnh Hạo dài ra, thân thể Mạnh Hạo chấn động, liên tục lùi về sau, lúc ngẩng đầu, sát khí trong mắt thiếu niên áo bào vàng kia rõ ràng, nhưng lại không lùi về chút nào, lần nữa tới gần.
- Cửu nguyên đỉnh phong... quả nhiên sắc bén. Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, thân thể vụt qua, lần nữa chạy ra, trong chớp mắt, mọi người bốn phía nhìn thấy Mạnh Hạo cùng thiếu niên áo bào vàng này trực tiếp tranh đấu cùng một chỗ.
Tiếng động rầm rầm ngập trời, thân ảnh Mạnh Hạo quỷ mỵ, khi thì ngưng tụ khí phách, cưỡng ép đánh chết, mà quỷ dị không thay đổi, giống như làn khói, một lát sau, ý hung tàn nổi lên, giống như hung thú tuyệt thế.
Thiếu niên áo bào vàng xuất thủ chính là lực lượng cửu nguyên đỉnh phong, mặc dù không phải thần thông vô biên gì nhưng với tu vi cùng thân thể hắn, hết thảy khí tinh thần đều là đỉnh phong cực hạn của cửu nguyên, rõ ràng là đại viên mãn, khi ra tay dường như thiên địa đều chấn động.
Chớp mắt, hai người đã đối kháng nhau trăm ngàn lần, trong tiếng nổ vang, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể lùi về sau, còn thiếu niên áo bào vàng kia cũng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo có sát khí mãnh liệt hơn, đối với chiến lực của Mạnh Hạo hắn cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn, có thể đánh chết Chí Tôn thứ sáu và thứ tám, tự nhiên cũng không phải cửu nguyên tầm thường.
- Không tự lượng sức! Thiếu niên áo bào vàng hừ lạnh, sát khí trong mắt lóe lên, nhấc tay lên, đột nhiên toàn thân hắn ánh sáng vàng vô tận, giống như từng gai vàng bén nhọn, trong chớp mắt khuếch tán ầm ầm ra bốn phía.
Nhìn kỹ những thứ này giống như không phải gai bén nhọn mà là từng quầng sáng vàng, thiếu niên áo bào vàng này trong chớp mắt biến thành mặt trời vàng, mặt trời này vây quanh bốn phía thân thể hắn, càng ngày càng vô tận, ngay lập tức đã long trời lở đất, dường như trở thành mặt trời thế giới này! !
- Kim Dương Đạo, Thiên Tôn Pháp! Thiếu niên áo bào vàng nâng hai tay lên, vung mạnh, lực lượng bốn phía thiên địa, khí tức Thương Mang trong nháy mắt ngưng tụ ầm ầm đến bốn phương tám hướng, khí thế kinh thiên trên người hắn làm từng người Thương Mang Phái thần sắc đều ngưng trọng, lùi về một chút lần nữa, không muốn bị liên lụy vào.
Ngay khi mọi người lùi về, hai tay thiếu niên áo bào vàng bấm quyết, đẩy về phía ngoài, ầm một tiếng, mặt trời vàng chung quanh hắn không ngờ trực tiếp vặn vẹo, hóa thành... phi kiếm màu vàng không thể đếm xuể!
Nhiều phi kiếm này, lúc này những người thấy được, da đầu đều tê dại, những Chí Tôn cửu nguyên khác tốt hơn một chút, nhưng những bát nguyên kia đều phải hít sâu.
Phi kiếm này nhiều chừng mấy trăm triệu! !
Mấy trăm triệu phi kiếm này xuất hiện từ trong mặt trời màu vàng, vây quanh bốn phía, tạo thành cảnh tượng long trời lở đất, dường như mặt trời lúc trước là do mấy trăm triệu phi kim này hợp thành.
/1957
|