- Tôi thích cô, Linh à!
Cẩm Linh mỉm cười nhìn Baren, cô biết anh có ý với mình.
Có câu nói rằng, "đàn ông tiêu tiền ở đâu thì đặt tâm ở đó". Nhưng giờ cô không nghĩ vậy. Tô Khê Hạc cho cô rất nhiều tiền, nhưng thật lòng đâu có đặt tâm ở cô. Cô chính là thật lòng, vẫn nhận lấy tổn thương.
Người ta bảo thích mưa, nhưng lại mở dù khi mưa tới. Người ta nói thích nắng, nhưng lại tìm chỗ mát để ngồi khi nắng lên cao. Người ta nói thích gió, nhưng lại vội vàng đóng cửa khi gió lùa về. Thế nên có lẽ không chỉ tôi, mà còn nhiều cô gái khác hay lo lắng khi ai đó nói thích mình.Linh, cô biết không? Phụ nữ sau bao nhiêu tổn thương vẫn có thể tìm hiểu người mới rồi yêu dạt dào như lần đầu. Còn đàn ông, cảm giác yêu mãnh liệt chỉ xuất hiện 1-2 lần trong đời, thậm chí không bao giờ. Đó là điểm khác nhau giữa tâm sinh lí của hai giới. Tôi thực sự có cảm xúc đặc biệt với cô.Người như anh có thể tìm được người xuất sắc hơn tôi. Anh cũng biết, tôi từng là người phụ nữ của người khác.Bản thân tôi không còn nguyên vẹn, anh cũng chấp nhận sao?
Nồi đau không bao giờ mất, thậm chí cô còn từng mang thai con của người đàn ông khác. Nhưng cô chưa bao giờ
dam nhac tdi.
Baren cầm một quả cam trong giỏi trái cây lên, bóc ra rồi đưa cho Cẩm Linh một miếng. Mùi cam thơm nức rất dễ
chiu.
- Có lần tôi bóc một quả cam chua liền cảm thấy rất hối hận. Nhưng đối với quả cam mà nói, đó là tất cả những gì nó có. Bản thân nó đâu muốn mình chua để bị người khác ghét bỏ.
Lúc mới bắt đầu, ai lại nghĩ quả cam sẽ chua. Tại sao lúc đầu chọn quả cam mà không phải quả khác, đó là do bản thân lựa chọn. Thế thì pha thêm đường, làm một ly nước cam cho dễ uống. Nếu quả cam là con người, bị chê bai chắc nó buồn lắm. Chỉ sợ sau này người bên gối không phải người trong lòng, người trong lòng chỉ gặp được trong mơ. Tôi vẫn là không muốn để lỡ cô!
Trải qua một thời gian bên nhau, Cẩm Linh có cảm kích với Baren. Anh ấy đẹp trai như vậy, xuất sắc như vậy, kiên nhẫn khích lệ cô, dịu dàng chăm sóc cô. Không như người cũ, chỉ coi cô như công cụ.
Là phụ nữ trải qua nhiều cay đắng, cô cũng khao khát có một chỗ dựa khi mỏi mệt. Nhưng Baren, quả thực cô thấy mình không xứng.
- Baren, chúng ta làm bạn có được không?
Baren chậm rãi tách từng múi cam rồi xếp gọn gàng trên đĩa. Bên nhau lâu, anh nhận ra Cẩm Linh thích ăn cam tách múi hơn là bồ miếng nguyên vỏ.
- Có người nói muốn làm bạn để từ chối một người. Cũng có người nói muốn làm bạn để ở bên một người thật lâu.
Baren từng từ chối Pamela.
Pamela lại chọn được ở bên cạnh như một người bạn.
Cẩm Linh không đáp, cô cẩm đĩa cam về phòng ,rồi nói:
- Cảm ơn, rất ngon.
Không rõ chua hay ngọt, nhưng cô thấy ngon là được rồi.
Về phòng, cô lấy tấm sec được cất dưới đáy tủ.
"Chúng ta đã không còn như ngày đó. Sau này cũng không còn chúng ta nữa rồi. Em lỡ tin một lời nói, giờ mất cả đời để có thể quên. Quả nhiên là chút nắng mong manh không thể tạo nên mùa hạ, chút tình xa lạ không thể giữ nổi anh".
Cô nhìn lên bầu trời. Bầu trời hôm nay không xanh ngắt, Tô Khê Hạc giờ đã là chồng người ta .
Cô đâu biết, cây vĩ mình đánh rơi hôm định mệnh ấy, ngày nào Tô Khê Hạc cũng lấy ra ngắm nhìn.
Cẩm Linh mỉm cười nhìn Baren, cô biết anh có ý với mình.
Có câu nói rằng, "đàn ông tiêu tiền ở đâu thì đặt tâm ở đó". Nhưng giờ cô không nghĩ vậy. Tô Khê Hạc cho cô rất nhiều tiền, nhưng thật lòng đâu có đặt tâm ở cô. Cô chính là thật lòng, vẫn nhận lấy tổn thương.
Người ta bảo thích mưa, nhưng lại mở dù khi mưa tới. Người ta nói thích nắng, nhưng lại tìm chỗ mát để ngồi khi nắng lên cao. Người ta nói thích gió, nhưng lại vội vàng đóng cửa khi gió lùa về. Thế nên có lẽ không chỉ tôi, mà còn nhiều cô gái khác hay lo lắng khi ai đó nói thích mình.Linh, cô biết không? Phụ nữ sau bao nhiêu tổn thương vẫn có thể tìm hiểu người mới rồi yêu dạt dào như lần đầu. Còn đàn ông, cảm giác yêu mãnh liệt chỉ xuất hiện 1-2 lần trong đời, thậm chí không bao giờ. Đó là điểm khác nhau giữa tâm sinh lí của hai giới. Tôi thực sự có cảm xúc đặc biệt với cô.Người như anh có thể tìm được người xuất sắc hơn tôi. Anh cũng biết, tôi từng là người phụ nữ của người khác.Bản thân tôi không còn nguyên vẹn, anh cũng chấp nhận sao?
Nồi đau không bao giờ mất, thậm chí cô còn từng mang thai con của người đàn ông khác. Nhưng cô chưa bao giờ
dam nhac tdi.
Baren cầm một quả cam trong giỏi trái cây lên, bóc ra rồi đưa cho Cẩm Linh một miếng. Mùi cam thơm nức rất dễ
chiu.
- Có lần tôi bóc một quả cam chua liền cảm thấy rất hối hận. Nhưng đối với quả cam mà nói, đó là tất cả những gì nó có. Bản thân nó đâu muốn mình chua để bị người khác ghét bỏ.
Lúc mới bắt đầu, ai lại nghĩ quả cam sẽ chua. Tại sao lúc đầu chọn quả cam mà không phải quả khác, đó là do bản thân lựa chọn. Thế thì pha thêm đường, làm một ly nước cam cho dễ uống. Nếu quả cam là con người, bị chê bai chắc nó buồn lắm. Chỉ sợ sau này người bên gối không phải người trong lòng, người trong lòng chỉ gặp được trong mơ. Tôi vẫn là không muốn để lỡ cô!
Trải qua một thời gian bên nhau, Cẩm Linh có cảm kích với Baren. Anh ấy đẹp trai như vậy, xuất sắc như vậy, kiên nhẫn khích lệ cô, dịu dàng chăm sóc cô. Không như người cũ, chỉ coi cô như công cụ.
Là phụ nữ trải qua nhiều cay đắng, cô cũng khao khát có một chỗ dựa khi mỏi mệt. Nhưng Baren, quả thực cô thấy mình không xứng.
- Baren, chúng ta làm bạn có được không?
Baren chậm rãi tách từng múi cam rồi xếp gọn gàng trên đĩa. Bên nhau lâu, anh nhận ra Cẩm Linh thích ăn cam tách múi hơn là bồ miếng nguyên vỏ.
- Có người nói muốn làm bạn để từ chối một người. Cũng có người nói muốn làm bạn để ở bên một người thật lâu.
Baren từng từ chối Pamela.
Pamela lại chọn được ở bên cạnh như một người bạn.
Cẩm Linh không đáp, cô cẩm đĩa cam về phòng ,rồi nói:
- Cảm ơn, rất ngon.
Không rõ chua hay ngọt, nhưng cô thấy ngon là được rồi.
Về phòng, cô lấy tấm sec được cất dưới đáy tủ.
"Chúng ta đã không còn như ngày đó. Sau này cũng không còn chúng ta nữa rồi. Em lỡ tin một lời nói, giờ mất cả đời để có thể quên. Quả nhiên là chút nắng mong manh không thể tạo nên mùa hạ, chút tình xa lạ không thể giữ nổi anh".
Cô nhìn lên bầu trời. Bầu trời hôm nay không xanh ngắt, Tô Khê Hạc giờ đã là chồng người ta .
Cô đâu biết, cây vĩ mình đánh rơi hôm định mệnh ấy, ngày nào Tô Khê Hạc cũng lấy ra ngắm nhìn.
/128
|