- Đều bị em nhìn thấu!
Vân Sam đứng hẳn lên, nhẹ nhàng chủ động ôm lấy Lại Dục Triết.
- Lúc lấy cafe nóng cho em, anh luôn đưa hai chiếc ly giấy lồng vào nhau. Lúc đầu em tưởng anh không để ý mà vô tình lấy thừa một chiếc, nhưng sau đó có lần em tự cầm nóng bỏng tay mới hiểu dụng ý của anh. Anh lót thêm một chiếc để em cầm được an toàn.
Em cũng biết, anh là người để đôi giầy nam trước cửa nhà em. Lúc đầu em băn khoăn nghĩ ai đó để nhầm, nhưng em cứ bỏ đi thì hôm sau lại có. Anh lo em ở một mình nguy hiểm, nên để đó cho người ngoài tưởng nhà em có đàn ông mà không dám có ý xấu với em. Phải không?
Mấy năm qua, em nhận vô số quan tâm của anh. Em nghĩ mãi, giờ muốn đáp lại.
Lại Dục Triết nhìn cô, không kiềm được mà vô thức cúi xuống. Đôi môi này, anh khao khát nhưng không dám đòi hỏi. Giờ được cô cho phép mà mạnh dạn đón lấy.
Vân Sam giữ chặt áo phía eo anh. Và anh nhận ra, chiếc vòng cổ bấy lâu đã được cô tháo xuống.
Anh ôn nhu chậm rãi, cô từ từ tiếp nhận.
Họ hôn nhau tới nóng cả người. Vân Sam cầm tay anh kéo lại phòng mình.
Vẫn là anh khó tin, trước khi bước qua cánh cửa đề vào phòng mà hỏi cô một câu.
Em không say phải không?Ừ, không say chút nào. Anh là Lại Dục Triết, không phải Tô Khê Hạc. Em là Vân Sam, bên anh 2 năm, từ lúc 27 tuổi bên Anh, tới giờ 29 tuổi.Lại Dục Triết gỡ bỏ được áp lực, dứt khoát bể cô lên.
Vân Sam, cảm ơn em đã tiếp nhận anh.Là em cảm ơn anh, đã dung túng em đến thế.Vân Sam năm dưới giường, Lại Dục Triết chống hai tay nhìn cô xao xuyến.
Nay cô rất chủ động, đưa hai tay quàng qua cổ đối phương, rồi nhoài đầu lên hồn lấy.
Cô cởi từng cúc áo của anh, lần đầu nhìn thấy cơ thể với những vết sẹo. Cuộc sống của họ vốn là vậy. Bàn tay nhỏ gầy chạm vào vết sẹo ở bụng làm anh hơi giật mình.
- Dục Triết, đừng để bị thương nữa nhé. Giờ anh là của em, em không cho phép anh có thêm vết thương nào nữa.
Anh gật đầu, rồi vuốt ve mái tóc đen nhánh dài mượt trên giường.
Hôn lên trán cô, nâng niu cô chút một.
Anh có thể nhẹ chút không?Anh sẽ nhẹ nhàng.Chậm một chút nữa.Um, se cham. Em lo lang sao?Một chút...Nhưng sau đó Vân Sam vật vã mồ hôi ướt trán, cô đau nhưng không hé nửa lời, chỉ cắn chặt răng, tay ghì chặt vào lưng đối phương
Đến khi Lại Dục Triết đâm sâu hơn, cô mới nhăn nhó ấm ức.
- Đau quá!
Anh không phải lần đầu, nhưng cô lại là lần đầu.
Anh có kinh nghiệm, nhưng cô thì chẳng có chút kinh nghiệm nào. Đau cũng cố chịu, đau quá mới lên tiếng nói 2 từ.
Cô luôn như vậy, tự mình chịu đựng cho mọi lựa chọn của mình. Không oán trách, không đồ lỗi.
Anh không ngờ 7 năm, nhưng Tô Khê Hạc giữ cô ấy trọn vẹn đến thế. Vân Sam nói anh kiên nhẫn, nhưng Tô Khê Hạc cũng rất kiên nhẫn.
- Vân Sam, đừng gồng. Em đau, hay em thích, em vui hay em buồn, đều có thể nói với anh. Biết chưa? Dĩ nhiên có những điều em có thể giữ cho riêng mình, nhưng giờ chúng ta là của nhau, anh thật lòng muốn được bước vào nội tâm của em để hiểu em hơn.
Cô gật đầu, mắt đỏ hoe.
- Em không dùng thân thể này đề níu kéo anh. 2 năm qua, em biết anh không qua lại với cô gái nào. Cảm ơn anh, đã vì em mà ý thức bản thần. Chúng ta chỉ cần quan tâm hiện tại thôi. Quá khứ qua rồi!
Đó là sự tôn trọng họ dành cho nhau. Trước đây anh có bao nhiêu người phụ nữ cô không bận tâm. Trước đây cô yêu Tô Khê Hạc nhiều cỡ nào anh cũng không phiền lòng nữa.
Vân Sam đứng hẳn lên, nhẹ nhàng chủ động ôm lấy Lại Dục Triết.
- Lúc lấy cafe nóng cho em, anh luôn đưa hai chiếc ly giấy lồng vào nhau. Lúc đầu em tưởng anh không để ý mà vô tình lấy thừa một chiếc, nhưng sau đó có lần em tự cầm nóng bỏng tay mới hiểu dụng ý của anh. Anh lót thêm một chiếc để em cầm được an toàn.
Em cũng biết, anh là người để đôi giầy nam trước cửa nhà em. Lúc đầu em băn khoăn nghĩ ai đó để nhầm, nhưng em cứ bỏ đi thì hôm sau lại có. Anh lo em ở một mình nguy hiểm, nên để đó cho người ngoài tưởng nhà em có đàn ông mà không dám có ý xấu với em. Phải không?
Mấy năm qua, em nhận vô số quan tâm của anh. Em nghĩ mãi, giờ muốn đáp lại.
Lại Dục Triết nhìn cô, không kiềm được mà vô thức cúi xuống. Đôi môi này, anh khao khát nhưng không dám đòi hỏi. Giờ được cô cho phép mà mạnh dạn đón lấy.
Vân Sam giữ chặt áo phía eo anh. Và anh nhận ra, chiếc vòng cổ bấy lâu đã được cô tháo xuống.
Anh ôn nhu chậm rãi, cô từ từ tiếp nhận.
Họ hôn nhau tới nóng cả người. Vân Sam cầm tay anh kéo lại phòng mình.
Vẫn là anh khó tin, trước khi bước qua cánh cửa đề vào phòng mà hỏi cô một câu.
Em không say phải không?Ừ, không say chút nào. Anh là Lại Dục Triết, không phải Tô Khê Hạc. Em là Vân Sam, bên anh 2 năm, từ lúc 27 tuổi bên Anh, tới giờ 29 tuổi.Lại Dục Triết gỡ bỏ được áp lực, dứt khoát bể cô lên.
Vân Sam, cảm ơn em đã tiếp nhận anh.Là em cảm ơn anh, đã dung túng em đến thế.Vân Sam năm dưới giường, Lại Dục Triết chống hai tay nhìn cô xao xuyến.
Nay cô rất chủ động, đưa hai tay quàng qua cổ đối phương, rồi nhoài đầu lên hồn lấy.
Cô cởi từng cúc áo của anh, lần đầu nhìn thấy cơ thể với những vết sẹo. Cuộc sống của họ vốn là vậy. Bàn tay nhỏ gầy chạm vào vết sẹo ở bụng làm anh hơi giật mình.
- Dục Triết, đừng để bị thương nữa nhé. Giờ anh là của em, em không cho phép anh có thêm vết thương nào nữa.
Anh gật đầu, rồi vuốt ve mái tóc đen nhánh dài mượt trên giường.
Hôn lên trán cô, nâng niu cô chút một.
Anh có thể nhẹ chút không?Anh sẽ nhẹ nhàng.Chậm một chút nữa.Um, se cham. Em lo lang sao?Một chút...Nhưng sau đó Vân Sam vật vã mồ hôi ướt trán, cô đau nhưng không hé nửa lời, chỉ cắn chặt răng, tay ghì chặt vào lưng đối phương
Đến khi Lại Dục Triết đâm sâu hơn, cô mới nhăn nhó ấm ức.
- Đau quá!
Anh không phải lần đầu, nhưng cô lại là lần đầu.
Anh có kinh nghiệm, nhưng cô thì chẳng có chút kinh nghiệm nào. Đau cũng cố chịu, đau quá mới lên tiếng nói 2 từ.
Cô luôn như vậy, tự mình chịu đựng cho mọi lựa chọn của mình. Không oán trách, không đồ lỗi.
Anh không ngờ 7 năm, nhưng Tô Khê Hạc giữ cô ấy trọn vẹn đến thế. Vân Sam nói anh kiên nhẫn, nhưng Tô Khê Hạc cũng rất kiên nhẫn.
- Vân Sam, đừng gồng. Em đau, hay em thích, em vui hay em buồn, đều có thể nói với anh. Biết chưa? Dĩ nhiên có những điều em có thể giữ cho riêng mình, nhưng giờ chúng ta là của nhau, anh thật lòng muốn được bước vào nội tâm của em để hiểu em hơn.
Cô gật đầu, mắt đỏ hoe.
- Em không dùng thân thể này đề níu kéo anh. 2 năm qua, em biết anh không qua lại với cô gái nào. Cảm ơn anh, đã vì em mà ý thức bản thần. Chúng ta chỉ cần quan tâm hiện tại thôi. Quá khứ qua rồi!
Đó là sự tôn trọng họ dành cho nhau. Trước đây anh có bao nhiêu người phụ nữ cô không bận tâm. Trước đây cô yêu Tô Khê Hạc nhiều cỡ nào anh cũng không phiền lòng nữa.
/128
|