Cửa cuối hành lang mấy phút trước đã bị khóa trái, nhà vệ sinh bên cạnh thi thoảng có người ra vào, nhưng lúc ra ngoài đều có cảm giác quái dị không nói rõ. Bởi vì không nghe thấy tiếng động cụ thể, cuối cùng đều chỉ nhìn chằm chằm cửa bên cạnh nhíu mày, sau đó rời đi.
Cửa gỗ của khách sạn cách âm rất tốt.
Không ai nghe thấy tiếng rên rỉ khẽ khàng bên trong.
Bộ âu phục đen trải ra trên bồn sứ trắng, bị một đôi tay mảnh khảnh đè nhăn nheo, chất liệu đắt tiền bị bọt nước thấm ướt. Nhưng chủ nhân của nó có vẻ không thèm để ý, bằng lòng để người con gái dưới thân tùy ý chà đạp.
Dây kéo kim cương mỏng manh trên váy nhung của Lê Phù được cởi ra, lộ ra bầu ngực trắng sữa, run rẩy như làn sóng theo va chạm dưới thân, tất chân trên đùi bị kéo xuống dưới mông, động tác vừa sốt ruột vừa tàn bạo, đã làm rách mấy lỗ. Cánh tay rắn chắc trong lớp áo sơ mi trắng trói chặt eo cô, dùng gậy thịt thô cứng kia ra vào trong huyệt nhỏ đang mở, cọ xát da thịt mềm mại trắng mịn.
Trong tấm gương vuông trên tường, biểu cảm của Lê Phù sau khi ý thức mơ hồ không phân biệt được ngày đêm, cần cổ tinh tế nóng lên, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống xương quai xanh. Người đàn ông phía sau như thay đổi thành một con người khác, so với lần đầu tiên còn làm cô hung bạo hơn lần đầu.
Giống như đang “cố ý trả thù.”
10 phút trước, Lê Phù muốn nhanh chân rời khỏi hành lang thì lại bị Châu Ánh Hi mạnh mẽ kéo vào trong nhà vệ sinh. Nghe thấy tiếng cửa bị khóa trái, cô bắt đầu luống cuống, định cảnh cáo anh thì môi bị chặn lại. Một người dịu dàng như ngọc, lúc này lại dùng sức nắm gáy của cô, quấn quýt không dứt với đầu lưỡi cô.
Không cần nói Lê Phù cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Châu Ánh Hi dâng trào trong lồng ngực, một tay đỡ eo cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn tránh hay phản kháng. Nụ hôn sau 4 tháng xa cách, quấn quýt si mê, nóng bỏng đến mức khiến cô sắp nghẹt thở, tiếng thở dốc nặng nề của anh sắp nhấn chìm cả người cô.
Bỗng nhiên, Châu Ánh Hi bắt chéo hai chân trước người, vây Lê Phù trước mặt mình, đưa tay từ sau gáy xuống lưng cô, ngừng hôn, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Nhớ anh không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“…” Lê Phù bị hôn đến mức ý thức mơ hồ không thể trả lời, sau khi tỉnh táo lại, cô cũng không định trả lời, chỉ đẩy anh: “Tôi muốn ra ngoài.”
Hai má Lê Phù ửng đỏ, cô vẫn đang thở dốc, son môi bị hôn đến lem luốc.
Trong mắt Châu Ánh Hi lộ ra cảm xúc không vui: “Nóng lòng đi gặp anh ta à?”
Anh ta? Lê Phù giật mình, sau khi kịp phản ứng thì biết Châu Ánh Hi đang nói đến Hứa Sâm.
“Ừm.” Cô lười nói dối: “A Sâm đang đợi tôi.”
Những lời này chắc chắn đã chọc giận Châu Ánh Hi, anh nắm chặt cổ tay Lê Phù giơ lên, nhưng cũng không hung dữ mà chỉ nhẹ nhàng cầu xin cô, người vẫn luôn cúi đầu không chịu nhìn anh: “4 tháng không gặp, nhìn anh một chút thôi được không?”
Nhưng Lê Phù không cảm thấy sự dịu dàng của anh lúc này là thật sự dịu dàng, thậm chí nghe xong tim cô thắt lại.
Lê Phù bướng bỉnh không ngẩng đầu, được Châu Ánh Hi ôm vào trong ngực, môi anh dán bên tai cô, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Phù, anh rất nhớ em.”
Trong lòng Lê Phù hơi chấn động, giọng nói của anh rất dễ nghe, có thể nói là giọng nam hay nhất mà cô từng được nghe, vừa dịu dàng lại thu hút, nói quá lên chút thì thật sự có thể mê hoặc lòng người. Mỗi lần nghe anh dịu dàng thổ lộ, cô rất dễ mặt đỏ tai hồng.
Hai người đứng quá gần nhau, cách một lớp âu phục, Lê Phù vẫn có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Châu Ánh Hi. Hai chân anh mở ra áp hai bên, đặt cô cạnh bồn nước, gậy thịt vừa hôn môi xong cũng đã cương cứng, dường như đang cố ý lại như vô ý cọ xát thân thể dưới lớp váy nhung của cô. Sau một thời gian dùng sức, đã tạo thành đường nét nơi riêng tư dưới váy.
Lê Phù phát hiện so với 4 tháng trước, Châu Ánh Hi càng phiền phức hơn, rõ ràng cô rất muốn chạy ra khỏi không gian này, nhưng lại bị tiếng thầm thì dịu dàng của anh bên tai, cùng những cái vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng khiêu khích. Cô lại lần nữa bị anh cúi đầu hôn, nhưng đôi môi ấm áp không thỏa mãn với đôi môi của cô, mút mát từ cổ xuống ngực cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cắn miếng thịt trắng sữa một cái, Châu Ánh Hi ngước mắt lên hỏi: “Bạn trai?”
Lê Phù bị hơi thở của anh làm cho choáng váng, phủ nhận: “Không phải.”
“Thích anh ta không?” Châu Ánh Hi xoa bóp bầu ngực sữa bị mình cắn đỏ, nghiến răng nói, rõ ràng là đang tức giận dò hỏi.
Anh cứ vừa nhìn chằm chằm Lê Phù vừa nghịch bầu ngực cô, chọc cho cô xấu hổ, không vui: “Không liên quan đến anh.”
Có đường sống không đi, lại cứ ngoan cố đi vào ngõ cụt.
Lê Phù không nghe lời rất nhanh bị Châu Ánh Hi lật người lại, vừa rồi ở bên ngoài còn là một nghệ sĩ dương cầm hào hoa phong nhã, lúc này lại không nói lý lẽ ôm cô vào ngực. Sau đó, anh nhanh chóng cởi âu phục trải trên bồn nước, ra lệnh cho cô chống vào.
Nhưng Lê Phù vẫn không muốn nghe lời, như một chú thỏ nóng nảy cắn người.
Tất cả hành vi “xấu xa” của Châu Ánh Hi đều đặt trên chuyện thân mật, ví dụ như, anh bẻ eo Lê Phù, khiến cô không thể không đè lên mép bồn rửa. Anh vén váy nhung lên eo, nhìn chằm chằm vào cảnh xuân khiến cổ họng anh nóng lên, tất chân đen mỏng, tạo ra ánh sáng tinh tế trong suốt khi tứ chi đong đưa, đường cong mông đầy đặn ẩm ướt được phác họa càng thêm quyến rũ.
Một tay Châu Ánh Hi vòng qua eo Lê Phù, cằm tựa vào cổ cô, tay kia cách lớp tất chân vỗ nhẹ lên mông cô: “Em đúng là cơn gió, nói chơi game là chơi game, muốn đi thì rời đi không nói một lời. Nói chỉ là tình cảm nhất thời chớp cái đã có thể tiếp xúc với người mới, nghĩ vậy thì, thật sự là anh không bằng em.”
Từng câu từng chữ cùng giọng điệu của anh, rất rõ ràng là đang thể hiện sự bất mãn, thậm chí là tức giận.
Đối với cô mà nói, 4 tháng chỉ như cơn gió thổi ngang.
Nhưng với anh mà nói, đó vẫn là 4 tháng không cam tâm.
Ngón tay Lê Phù chống lên âu phục, cho đến khi khớp xương trắng bệch, cô lặp lại câu nói tương tự: “Châu Ánh Hi, tôi đã nói rồi, anh không cần cố chấp như vậy…”
“Nếu anh cứ muốn cố chấp thì sao.” Châu Ánh Hi cao giọng ngắt lời cô.
Cửa gỗ của khách sạn cách âm rất tốt.
Không ai nghe thấy tiếng rên rỉ khẽ khàng bên trong.
Bộ âu phục đen trải ra trên bồn sứ trắng, bị một đôi tay mảnh khảnh đè nhăn nheo, chất liệu đắt tiền bị bọt nước thấm ướt. Nhưng chủ nhân của nó có vẻ không thèm để ý, bằng lòng để người con gái dưới thân tùy ý chà đạp.
Dây kéo kim cương mỏng manh trên váy nhung của Lê Phù được cởi ra, lộ ra bầu ngực trắng sữa, run rẩy như làn sóng theo va chạm dưới thân, tất chân trên đùi bị kéo xuống dưới mông, động tác vừa sốt ruột vừa tàn bạo, đã làm rách mấy lỗ. Cánh tay rắn chắc trong lớp áo sơ mi trắng trói chặt eo cô, dùng gậy thịt thô cứng kia ra vào trong huyệt nhỏ đang mở, cọ xát da thịt mềm mại trắng mịn.
Trong tấm gương vuông trên tường, biểu cảm của Lê Phù sau khi ý thức mơ hồ không phân biệt được ngày đêm, cần cổ tinh tế nóng lên, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống xương quai xanh. Người đàn ông phía sau như thay đổi thành một con người khác, so với lần đầu tiên còn làm cô hung bạo hơn lần đầu.
Giống như đang “cố ý trả thù.”
10 phút trước, Lê Phù muốn nhanh chân rời khỏi hành lang thì lại bị Châu Ánh Hi mạnh mẽ kéo vào trong nhà vệ sinh. Nghe thấy tiếng cửa bị khóa trái, cô bắt đầu luống cuống, định cảnh cáo anh thì môi bị chặn lại. Một người dịu dàng như ngọc, lúc này lại dùng sức nắm gáy của cô, quấn quýt không dứt với đầu lưỡi cô.
Không cần nói Lê Phù cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Châu Ánh Hi dâng trào trong lồng ngực, một tay đỡ eo cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn tránh hay phản kháng. Nụ hôn sau 4 tháng xa cách, quấn quýt si mê, nóng bỏng đến mức khiến cô sắp nghẹt thở, tiếng thở dốc nặng nề của anh sắp nhấn chìm cả người cô.
Bỗng nhiên, Châu Ánh Hi bắt chéo hai chân trước người, vây Lê Phù trước mặt mình, đưa tay từ sau gáy xuống lưng cô, ngừng hôn, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Nhớ anh không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“…” Lê Phù bị hôn đến mức ý thức mơ hồ không thể trả lời, sau khi tỉnh táo lại, cô cũng không định trả lời, chỉ đẩy anh: “Tôi muốn ra ngoài.”
Hai má Lê Phù ửng đỏ, cô vẫn đang thở dốc, son môi bị hôn đến lem luốc.
Trong mắt Châu Ánh Hi lộ ra cảm xúc không vui: “Nóng lòng đi gặp anh ta à?”
Anh ta? Lê Phù giật mình, sau khi kịp phản ứng thì biết Châu Ánh Hi đang nói đến Hứa Sâm.
“Ừm.” Cô lười nói dối: “A Sâm đang đợi tôi.”
Những lời này chắc chắn đã chọc giận Châu Ánh Hi, anh nắm chặt cổ tay Lê Phù giơ lên, nhưng cũng không hung dữ mà chỉ nhẹ nhàng cầu xin cô, người vẫn luôn cúi đầu không chịu nhìn anh: “4 tháng không gặp, nhìn anh một chút thôi được không?”
Nhưng Lê Phù không cảm thấy sự dịu dàng của anh lúc này là thật sự dịu dàng, thậm chí nghe xong tim cô thắt lại.
Lê Phù bướng bỉnh không ngẩng đầu, được Châu Ánh Hi ôm vào trong ngực, môi anh dán bên tai cô, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Phù, anh rất nhớ em.”
Trong lòng Lê Phù hơi chấn động, giọng nói của anh rất dễ nghe, có thể nói là giọng nam hay nhất mà cô từng được nghe, vừa dịu dàng lại thu hút, nói quá lên chút thì thật sự có thể mê hoặc lòng người. Mỗi lần nghe anh dịu dàng thổ lộ, cô rất dễ mặt đỏ tai hồng.
Hai người đứng quá gần nhau, cách một lớp âu phục, Lê Phù vẫn có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Châu Ánh Hi. Hai chân anh mở ra áp hai bên, đặt cô cạnh bồn nước, gậy thịt vừa hôn môi xong cũng đã cương cứng, dường như đang cố ý lại như vô ý cọ xát thân thể dưới lớp váy nhung của cô. Sau một thời gian dùng sức, đã tạo thành đường nét nơi riêng tư dưới váy.
Lê Phù phát hiện so với 4 tháng trước, Châu Ánh Hi càng phiền phức hơn, rõ ràng cô rất muốn chạy ra khỏi không gian này, nhưng lại bị tiếng thầm thì dịu dàng của anh bên tai, cùng những cái vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng khiêu khích. Cô lại lần nữa bị anh cúi đầu hôn, nhưng đôi môi ấm áp không thỏa mãn với đôi môi của cô, mút mát từ cổ xuống ngực cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cắn miếng thịt trắng sữa một cái, Châu Ánh Hi ngước mắt lên hỏi: “Bạn trai?”
Lê Phù bị hơi thở của anh làm cho choáng váng, phủ nhận: “Không phải.”
“Thích anh ta không?” Châu Ánh Hi xoa bóp bầu ngực sữa bị mình cắn đỏ, nghiến răng nói, rõ ràng là đang tức giận dò hỏi.
Anh cứ vừa nhìn chằm chằm Lê Phù vừa nghịch bầu ngực cô, chọc cho cô xấu hổ, không vui: “Không liên quan đến anh.”
Có đường sống không đi, lại cứ ngoan cố đi vào ngõ cụt.
Lê Phù không nghe lời rất nhanh bị Châu Ánh Hi lật người lại, vừa rồi ở bên ngoài còn là một nghệ sĩ dương cầm hào hoa phong nhã, lúc này lại không nói lý lẽ ôm cô vào ngực. Sau đó, anh nhanh chóng cởi âu phục trải trên bồn nước, ra lệnh cho cô chống vào.
Nhưng Lê Phù vẫn không muốn nghe lời, như một chú thỏ nóng nảy cắn người.
Tất cả hành vi “xấu xa” của Châu Ánh Hi đều đặt trên chuyện thân mật, ví dụ như, anh bẻ eo Lê Phù, khiến cô không thể không đè lên mép bồn rửa. Anh vén váy nhung lên eo, nhìn chằm chằm vào cảnh xuân khiến cổ họng anh nóng lên, tất chân đen mỏng, tạo ra ánh sáng tinh tế trong suốt khi tứ chi đong đưa, đường cong mông đầy đặn ẩm ướt được phác họa càng thêm quyến rũ.
Một tay Châu Ánh Hi vòng qua eo Lê Phù, cằm tựa vào cổ cô, tay kia cách lớp tất chân vỗ nhẹ lên mông cô: “Em đúng là cơn gió, nói chơi game là chơi game, muốn đi thì rời đi không nói một lời. Nói chỉ là tình cảm nhất thời chớp cái đã có thể tiếp xúc với người mới, nghĩ vậy thì, thật sự là anh không bằng em.”
Từng câu từng chữ cùng giọng điệu của anh, rất rõ ràng là đang thể hiện sự bất mãn, thậm chí là tức giận.
Đối với cô mà nói, 4 tháng chỉ như cơn gió thổi ngang.
Nhưng với anh mà nói, đó vẫn là 4 tháng không cam tâm.
Ngón tay Lê Phù chống lên âu phục, cho đến khi khớp xương trắng bệch, cô lặp lại câu nói tương tự: “Châu Ánh Hi, tôi đã nói rồi, anh không cần cố chấp như vậy…”
“Nếu anh cứ muốn cố chấp thì sao.” Châu Ánh Hi cao giọng ngắt lời cô.
/89
|