Ngân Hồ

Q.1 - Chương 31 - Trọc Thế Hoành Lưu Dũng Thanh Tuyền

/55


(*Trọc thế hoành lưu dũng thanh tuyền - Dòng nước lành quét sạch đời ô trọc).

- Thật thái quá! Người chỉ thích nghe chuyện kỳ quái. Không cần mở đầu, không hỏi kết cục, chỉ một lòng muốn nghe chuyện lạ.

- Cổ có bốn hạng người, kim hiện nay có sáu.

- Cổ dạy ngươi một chuyện, kim lại dạy đến ba.

- Một nhà làm nông, sáu nhà no đủ.

- Một nhà thủ công, sáu nhà đủ vật dụng.

- Cổ chỉ một nhà, lo cho sáu hộ.

- Hà cớ gì mà dân lại khổ, bần cùng đến mức phải thành trộm vậy?

Thiết Tâm Nguyên lại đọc bản trung thiên trong ‘Nguyên Đạo’* một lần nữa rồi để sách xuống, hỏi tiên sinh:

- Tiên sinh, sách nói ‘cổ hữu tứ dân’ chính là chỉ sĩ nông công thương. Hiện tại, chúng ta có lục dân, chính là sĩ nông công thương, cộng thêm hòa thượng và đạo sĩ nữa.

(*Nguyên Đạo trung thiên: một thiên văn chương trong tập Vấn Tâm Điêu Long của Lưu Hiệp. Bạn đọc muốn nghiên cứu xin tự tra - A Lạ).

- Cứ như thế, người trồng trọt sẽ giảm, thợ thủ công cũng giảm, thương nhân buôn bán cũng giảm nhưng những kẻ không làm mà hưởng thì lại nhiều thêm, tự nhiên công - nông - thương phải chi ra nhiều hơn trước đây. Một khi tình huống này xuất hiện, có phải thiên hạ sẽ đại loạn hay không? Dân chúng có tạo phản hay không?

Mắt thấy con trai của Trương đại hộ đang ăn thước bản, tiếng khóc thê lương của nó đã khiến Thiết Tâm Nguyên không chịu nổi nữa. Hôm qua, trong giờ học đối ngẫu, thằng nhãi này đã bị ăn đòn nát đít rồi.

Nể tình thằng nhãi này mỗi ngày đều hiếu kính mình một đống trái cây, thôi thì cứu nó một lần vậy!

Quách tiên sinh nghe Thiết Tâm Nguyên hỏi mình về học thuật chính quy, ông bèn ném cây thước bản sang một bên. Sau khi thở gấp một hồi thì trầm giọng giải đáp.

- Khi đọc văn chương của thánh hiền thì phải chú ý hoàn cảnh của người lúc ấy. Năm xưa, Văn Chính Công đang cực lực hạn chế sự phát triển của tăng - đạo, giọng điệu tự nhiên sẽ thiên vị ít nhiều. Trong bài văn nói rất đúng về kết quả, nhưng nó không phải là sự kiện sẽ lập tức xảy ra.

- Nhưng mà con nhất định phải nhớ kỹ, thiên cương tứ duy* không thể loạn, cũng không thể tự tiện cắt giảm. Nông quá nhiều thì quốc gia sẽ thiếu tiền, thương quá thịnh thì quốc gia thiếu lương thực. Thủ công quá vượng thì tất nhiên quôc gia sẽ tu bổ và xây mới nhiều công trình kiến trúc, thủ công yếu thì không đủ vật dụng hằng ngày.

(*Thiên cương tứ duy: đạo vua tôi và tầng lớp sĩ - nông - công - thương).

- Vấn đề con vừa hỏi chính là một vòng tuần hoàn. Lúc suy nghĩ về vấn đề của dân, nhất định phải cân nhắc thật kỹ chuyện ‘tứ dân’, nếu không ắt sẽ xảy ra vấn đề.

- Mà vấn đề ấy chính là thiên hạ đạo phỉ sẽ nổi lên khắp bốn phương!

Thiết Tâm Nguyên thấy con trai của Trương đại hộ đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu khẩn, bèn thích chí mở miệng hỏi tiếp:

- Tiên sinh, nếu có kẻ bẩm sinh đã là giặc thì sao?

- Giết ngay!

Thấy thần sắc của tiên sinh bắt đầu trở nên bất thường, Thiết Tâm Nguyên vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã thụ giáo, lại tiếp tục cầm lấy thiên văn chương ‘Nguyên Đạo’ của mình đọc tiếp.

Nhất tâm nhị dụng chính là bản lĩnh gần đây Thiết Tâm Nguyên tự thân khai phá. Cho nên, dù trong miệng đang đọc bài vanh vách nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ tí nữa sẽ đối mặt với nhóm Âu Dương Tu như thế nào đây!?

Đối với một kẻ lừa đảo mà nói, điều hạ lưu nhất là gạt một người cho đến chết.

Nếu một kẻ lừa đảo gạt được một trăm xâu tiền nhưng chúng đến từ mấy trăm người, thì đó không phải là chuyện gì to tát. Chẳng qua, nó chỉ là tài phú chia đều mà thôi.

Nếu như bắt được một kẻ đã lừa người ta đến cả trăm xâu tiền, điều này có thể dẫn đến án tử khi bị quan nha xử tội. Một khi bị phan phủ điều tra, lừa đảo chính là lừa đảo nên căn bản là không thể nào được xét miễn giảm tội. Kẻ lừa đảo tất nhiên ra đường một bước khó đi, chuyện ‘làm ăn’ tất nhiên sẽ lâm vào tuyệt lộ.

Thủy Châu Nhi sớm đã cho rằng mình không phải là khất cái.

Quả thật, quần áo nó mặc trên người còn xịn hơn con cái nhà bình thường đôi chút. Nếu trên tay lại cầm một tấm mễ cao* thì nó lại càng giống như một đứa trẻ con nhà giàu có.

(*Mễ cao: bánh gạo hấp).

Cho nên, giờ này nó ưỡn ngực rất cao, không nỡ ăn mễ cao nhưng lại luôn luôn giơ tấm bánh lên. Lúc đi ngang qua những đứa trẻ ăn xin dọc trên những con phố, nó còn cố ý bắt chước bộ dạng của người lớn, hắng giọng mấy lần như ra ý bảo: “Mấy nhóc khất cái, nhìn mễ cao của chụy nè!”

Trong quá khứ, những đứa trẻ đó có Cái bang làm chỗ dựa nên ăn uống còn ngon hơn bọn chúng rất nhiều. Lúc đó, Thủy Châu Nhi có nằm mơ thì cũng luôn thấy mình đang ăn một mẩu bánh bách hoa hấp…

Thiết Tâm Nguyên tất nhiên sẽ chú ý đến phương hướng khác xa Thủy Châu Nhi. Hắn thấy hồ ly đang đứng trước một của hàng son phấn không ngừng vẩy đuôi, tựa như một chú cún ngoan ngoãn đang muốn lấy lòng chủ vậy.

Loại chuyện này nếu phát sinh trên một con chó thì vốn rất bình thường nhưng hồ ly nhà mình vốn luôn kiêu ngạo, cho đến giờ chưa từng vì một con gà hay bất kỳ món ngon nào mà phải bỏ nguyên tắc, đi lấy lòng người khác. Hôm nay vì sao lại như vậy?

Đến gần xem xét, Thiết Tâm Nguyên suýt nữa đã tức đến ná thở. Có thể khiến hồ ly nhà mình trở thành một kẻ vô nguyên tắc đến như vậy, nguyên nhân nằm ở chỗ: Trong lòng tiểu cô nương nhìn khá quen cũng có một con hồ ly… Mà dường như nó lại là một con hồ ly cái.

Thiết Tâm Nguyên muốn kéo con hồ ly đi nhưng tên này lại đang chơi trò ‘chó chết’. Nó nằm gục dưới đất bất động, cho dù Thiết Tâm Nguyên nắm cổ lôi đi nhưng bốn vuốt vẫn bấu rịt xuống mặt đất, ra ý một tấc không đi - một ly không rời.

Một nắm tay mũm mĩm chợt bay tới, nên thẳng vào sống mũi Thiết Tâm Nguyên khiến mắt hắn nổ đom đóm, phải nháy nháy mất mấy lượt mới có thể xua đi mấy chục ngôi sao sáng lóe đang bay vòng vòng. Sau khi xuyên qua màn nước mắt lung linh, hắn mới thấy được ‘tên súc sinh’ đã đánh mình.

Con gái nhà ai lại đi mặc một cái quần nhỏ, đến nỗi để nó xiết chặt trông giống một con tằm như thế?

Ngoài tiểu cô nương nhà Các Uyên tiên sinh thì làm gì còn ai chơi nổi đến cỡ đó? Khắp thành Đông Kinh này, muốn tìm ai mập hơn nàng thì còn khó hơn lên trời.

- Khốn nạn, đê tiện!

Thiết Tâm Nguyên che lỗ mũi, giọng ồm ồm giận dữ:

- Ta đê tiện?

- Ngươi nhìn con hồ ly của ngươi đi!

Thiết Tâm Nguyên thắc mắc ngó ngó con hồ ly, hắn liền thấy cái con không biết xấu hổ này nằm ngã ngửa lên trời, cái thứ đỏ hỏn kia nổi bật giữa mớ lông trắng.

Thiết Tâm Nguyên vội nhảy tới chụp con hồ ly, lật người nó lại rồi ngẩng đầu nói với tiểu cô nương kia:

- Nó chỉ là một con súc sinh thôi mà.

- Hừ, thú nào chủ đó, chắc chắn ngươi cũng chả phải loại tốt lành gì!

- Ta có chỗ nào không tốt?

- Mấy hôm trước giông dẫn ta tới trường Thái Học, chẳng phải ngươi bị lột truồng trói vào cột thị chúng sao? Hồ ly chắc chắn học theo ngươi rồi.

- Ngươi nhìn Tiểu Tuyết nhà ta xem, nhìn qua liền biết là đại gia khuê tú…

Thiết Tâm Nguyên rống lên một tiếng, hung dữ kéo hồ ly đang sống chết không muốn đi ra khỏi cửa hiệu son phấn.

Một thiếu nữ đeo mạng che mặt từ trong của hàng đi ra, nàng khẽ vén mạng che lộ ra chiếc cằm tinh mỹ, nhìn Thiết Tâm Nguyên vừa rống to rời đi, cười hỏi tiểu cô nương:

- Đường Đường, đấy là biểu đệ nhà tiểu cô cô à?

Tiểu cô nương mập ra sức rút một cái khăn tay ở trong áo ra, lau miệng cho tiểu hồ ly của mình, nói:

- Dạ, ông của muội đã tìm hiểu qua, tiểu cô cô của tỷ đúng là đang mở tiệm mì nước, còn con trai của tiểu cô cô chính là tên khốn kiếp thích cởi truồng vừa rồi đó.

- Tiểu cô cô không nhận ra ông sao?

- Dạ không, ông cũng định nói ra nhưng sau khi nhìn thấy con của tiểu cô cô có vấn đề liền thôi, quan sát tình hình rồi sang năm tính tiếp.

- Nhưng mà như vậy thì khổ cho tiểu cô cô rồi!

Đường Đường phiền não nhìn thiếu nữ đẹp như tranh vẽ này, nói:

- Ai nói với tỷ là tiểu cô cô chịu khổ? Bây giờ tiệm mì nước nhà tiểu cô cô nổi tiếng nhất thành Đông Kinh rồi đó, cả ngày đều sống sung sướng. Nếu là muội, muội cũng nguyện ý mở tiệm mì nước, không muốn trở về gian đại viện buồn chán kia đâu.

Dứt lời, nàng liền không thèm để ý tới thiếu nữ xinh đẹp kia nữa. Nàng vừa thả Tiểu Tuyết xuống đất thì nó liền đuổi theo hướng Thiết Tâm Nguyên rời đi.

Hồ ly lúc này không còn nghe mùi hồ ly cái nữa, cũng an tĩnh lại, nhưng lại trở nên chán nản. Thiết Tâm Nguyên cùng Thủy Châu Nhi chốc lát đã đến trường Thái Học, hôm nay bọn họ không cần phải để ý những tên vô sỉ kia nữa. Nghe nói hôm qua bọn chúng đến gần hoàng thành la hét bị bộ khoái phủ Khai Phong bắt về đánh cho ba mươi roi, phạt ba cân đồng rồi mới thả về.

Xử phạt như thế đã là nể mặt trường Thái Học rồi, dù sao đấy cũng là chỗ dạy học có tiếng. Còn về phần mấy con chó dữ kia thì đã sớm biến thành món nhắm tối cho đám thị vệ.

Thiết Tâm Nguyên rất nhanh đã bày xong bàn cờ, đương nhiên chuyện này cũng lập tức có người báo cho đám người Âu Dương Tu. Cho nên rất nhanh, Âu Dương Tu đã phe phẩy quạt, dẫn theo ba người khác đi đến.

Hắn ngó ngó, không thấy sau lưng Thiết Tâm Nguyên có lá cờ siêu cấp kiêu ngạo kia, liền bất mãn:

- Tiểu tử, treo lá cờ của ngươi lên đi, không có lá cờ này ta thấy chưa đủ tư vị.

Thiết Tâm Nguyên dòm ánh mắt muốn giết người của đám học sinh trường Thái Học liền treo lá cờ lên, sau khi hai chữ ‘ngu đần’ xuất hiện, đám người kia lập tức ầm ỹ.

- Nếu không phải thấy ngươi còn nhỏ ta đã sớm đánh ngươi bẹp dí rồi…

- Bắt đầu nhanh đi, ông không đợi được nữa, hôm nay ông sẽ ăn hết tiền của ngươi, xem thử người lớn nhà ngươi có lòi mặt ra không…

Ngày hôm qua, đám người kia ỷ vào thân phận của mình không thèm đến. Nhưng kể từ lúc vị tài tử Âu Dương Tu này thua cuộc, hôm nay xung quanh đã ngập kín người.

Mai huynh nhìn một đám người lúc nha lúc nhúc, nhìn Âu Dương Tu cười khổ:

- Xem ra hôm nay chúng ta không có cơ hội rồi.

Vương Củng Thần khinh thường:

- Ta cũng không tin một đứa nhóc lại hơn mấy người chúng ta.

Doãn Thù chỉ Mai Nghiêu Thần, cười:

- Chắc chắn là Mai huynh hôm qua đến chậm nên kiếm cớ thôi. Nhưng mà không sao, hôm nay chúng ta không say không về.

Âu Dương Tu thấy đám học sinh trường Thái Học dần dần yên tĩnh lại, nói:

- Chờ một lát, theo ta thấy thì tràng diện náo loạn này không kéo dài lâu đâu.

Bốn người tìm một quán trà, vừa uống trà vừa kể lại chuyện hôm qua của Âu Dương Tư và Mai Nghiêu Thần.

- Cái thế cờ kia vô cùng kỳ lạ, bên đen nhìn như chiếm hết ưu thế, chỉ cần một nước nữa là đủ để bên đỏ bó tay chịu trói. Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, chỉ cần bên đỏ đi trước một nước thì tiếp đó chính là sát cơ trùng trùng, chỉ cần thoạt sơ sẩy thì bên đen hao binh tổn tướng, cuối cùng rơi vào thế hòa đã là rất may mắn rồi.

Vương Củng Thần cau mày, nói:

- Dương cực sinh âm, âm cực sinh dương, đây chính là một đạo lý nhưng lại không phải sự thật. Tử địa chính là tử địa, nếu như chủ tướng không có trí tuệ thông thiên, võ lực hơn người thì không có biện pháp lật ngược thế cờ.

- Ta không tin đứa nhóc kia đánh cờ giỏi hơn hai người.

- Ha ha, Đông Thần huynh, trọc thế thanh lưu cũng không phải là nói ngoa. Ta cũng không tin điều đó, bất quá ta với Mai huynh thua không còn lời nào để nói.

Doãn Thù nhìn sang chỗ Thiết Tâm Nguyên, không biết đang nghĩ gì, nói:

- Chẳng lẽ trong chuyện này còn có nguyên nhân nào đó? Ta cũng không tin đứa nhóc kia có thể so cờ cao thấp với Âu Dương huynh.

/55

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status