Ngân Hồ

Q.1 - Chương 32 - Cao Thủ Luôn Tịch Mịch, Ai Hiểu Thấu?

/55


Thay vì nói đang chơi cờ, chả bằng cứ huỵch toẹt ra là Thiết Tâm Nguyên đang vơ tiền còn hơn.

Sớm dự liệu chuyện làm ăn hôm nay sẽ phi thường nóng bỏng, cả đêm qua Tiểu Xảo Nhi đã thức trắng để làm năm bàn cờ, mỗi cái đều thể hiện một thế cờ tàn cuộc kinh điển.

Trước mắt tạm nhiêu đó đã, Thiết Tâm Nguyên không định bày thêm những tàn cuộc khá. Hắn phát hiện đây là mối làm ăn lâu dài, chỉ cần bày ra một thế cờ tàn sẽ có không ít Thái học sinh ngu ngốc kéo tới ứng chiến, nên cần phải giữ lại vài phương án dự bị đề phòng.

- Điều này không thể nào!

Một tên Thái học sinh vứt bỏ quân cờ cầm trên tay, vò đầu bứt tóc quát thẳng vào mặt Thiết Tâm Nguyên.

- Cảm ơn nhiều, năm trăm văn!

Thủy Châu Nhi ngay lập tức ôm hộp gỗ tới trước mặt Thái học sinh, rụt rè chờ đợi. Chỉ cần tên này trốn nợ thì nó sẽ khóc thật to.

Thích nhất ở chỗ Thái học sinh có đủ tư cách dùng bạc trắng. Dù lòng đau như cắt nhưng gã Thái học sinh vẫn phải cố nhịn, móc túi ra ném bạc vụn vào hộp gỗ. Lúc này trong đó đã đựng được kha khá.

- Nếu như muốn hiểu rõ hơn không ngại tái chiến, ngươi sẽ tham thấu rõ hơn.

Gã Thái học sinh đối diện mặt trắng bệch, mím môi thật chặt nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi. Dù là Thái học sinh nhưng gã không dư bạc cho chó ăn.

Âu Dương Tu đứng nhìn từ xa. Mãi tới khi tiếng chuông bên trong trường Thái Học vang lên mới quay sang nói với Vương Củng Thần:

- Đám học sinh bị sơn trưởng gọi về hết rồi, đến lúc chúng ta ra tay.

Vương Củng Thân nhăn mặt chau mày, cắn môi nói:

- Không đúng, hoàn toàn không đúng! Không phải xảy ra như vậy!

- Học sinh trường Thái Học là tập hợp tinh hoa của giới văn chương Đại Tống. Ta với ngươi cũng từ đó mà ra, đám người kia cũng không hơn kém chúng ta là mấy.

- Nhưng chỉ một thời gian ngắn như thế mà lại bị miễu sát đến vãi ra quần, đây tuyệt đối không thể do kỳ nghệ cao cường được. Ta nghĩ hắn chơi bịp.

- Ba vị huynh trưởng, tiểu đệ muốn tìm hiểu rõ, mong ba vị tạm thời lược trận giúp tiểu đệ được không? Nếu tiểu đệ bó tay thì mấy vị huynh trưởng ra trận, thật sự không thể để một thằng nhãi miệng còn hôi sữa đắc ý vênh váo như vậy được.

Thấy có người tiến tới, Thiết Tâm Nguyên liền ngừng đếm tiền, rồi đưa phần còn thừa cho một lão hoa cước trung nhân (chim mồi). Hôm qua hắn thương lượng ổn thỏa với Tiểu Xảo Nhi, phải mua một số ‘công cụ’ cần thiết. Chỉ như vậy, nguồn tài lực mới có thể chảy vào liên tục, đủ nuôi dưỡng tám đứa hài tử lớn có nhỏ có.

Lão hoa cước trung nhân mặc quần áo hoa văn đen trắng nhìn thấy Vương Củng Thần đi tới, vội quay sang nói với Thiết Tâm Nguyên:

- Người anh em cứ rảnh tay kiếm tiền đi nha, có lão hán giúp ngươi trông chừng, mấy con chó con Cái Bang kia không dám tơ tưởng mớ tiền này đâu.

Thiết Tâm Nguyên mỉm cười tạ ơn y, ngồi yên trước bàn cờ chờ Vương Củng Thần tới.

Vương Củng Thần vừa xuất hiện, nhiều người quen biết hắn đều thấy bất ngờ trầm trồ không ngớt. Không ai nghĩ tới trạng nguyên Đại Tống lại hứng thú với ván cờ nho nhỏ thế này.

Đường Đường đương nhiên nhận ra Vương Củng Thần, cánh tay thọc mạnh eo thiếu nữ bên cạnh khiến nàng la oai oái:

- Vừa rồi ngươi còn chê ta lắm mồm, giờ thì nói gì đây?

- Vương Củng Thần kìa.

- Nhìn thấy rồi!

- Trạng nguyên công đó! Nếu không phải đám cẩu nô tài nhà muội đồn ra đồn vào thì hắn đã thành đại tỷ phu ta rồi.

- Phì, chuyện bắt rể ngay dưới bảng vàng đáng xấu hổ thế mà nhà ngươi cũng làm được.

- Không phải Âu Dương Tu cũng bị lão sư lừa đến nhà uống cho say, sau đó đẩy khuê nữ của mình vào phòng thành toàn chuyện tốt đấy hay sao?

- Xì, nữ hài tử nói mấy chuyện này không sợ thụt lưỡi hả. Đừng nhiều lời nữa, xem biểu đệ đối phó với Vương Củng Thần ra sao?

Đường Đường mắt tròn mắt dẹt nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, thấy nàng hết sức chú ý đến Thiết Tâm Nguyên, không khỏi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ những điều ông mình nói đều là thật?”

Vương Củng Thần vén vạt áo choàng, tiêu sái ngồi xuống đối diện Thiết Tâm Nguyên:

- Chi bằng ta cầm đỏ ngươi cầm đen?

Thiết Tâm Nguyên xoay bàn cờ đúng một vòng, chuyển quân đen về đối diện Vương Củng Thần, sau đó chắp tay mời:

- Hòa một quan tiền!

Vương Củng Thần nhíu mày:

- Chủ khách độ khó như nhau, năm trăm văn là hợp lý rồi, nếu ngươi thua vậy cũng bồi ta một quán tiền.

- Năm trăm văn!

- Tại sao? Tiền đánh cuộc lại không công bằng?

- Ta năm nay mới bảy tuổi.

Vương Củng Thần quan sát Thiết Tâm Nguyên đang ngồi trước mặt một lượt, nhăn mày:

- Ngươi lớn hơn hài tử bảy tuổi một chút. Mà thôi không sao, cứ tính ngươi bảy tuổi đi.

Vương Củng Thần vừa nói xong liền rút quân xe về.

Tay Thiết Tâm Nguyên che bàn cờ nói:

- Đen thắng đỏ bại, hai xâu tiền!

Vương Củng Thần móc túi tiền ra đặt bên cạnh bàn cờ:

- Thành giao!

Thiết Tâm Nguyên hồi hộp. Hắn vạn lần không thể ngờ Vương Củng Thần đánh không giống cách của mình, từng bước ép sát quân đen, mà đi một nước cờ nhàn. Với cờ tàn mà nói sinh tử quyết định trong một nước đi. Hiện tai cờ đỏ đã bỏ qua thế đánh có thể hòa. Chỉ cần quân đen lùi sĩ lại một bước tránh họa về sau, thì gần như quân đen chiếm ưu thế tuyệt đối, dùng đống cờ còn lại cũng dễ dàng đè chết một pháo một mã còn lại của quân đỏ.

Quả nhiên chỉ sau mười một nước, Vương Củng Thần đã thua. Y vẫn tiêu sái để lại túi tiền rồi quay trở về quán trà nơi đám Âu Dương Tu đang ngồi chờ.

Mai huynh liền vội hỏi:

- Sao rồi?

Vương Củng Thần cười mà đáp:

- Thua, chẳng qua đã phát hiện thế cờ này có điều quái lạ. Mới vừa rồi, ta cố tình cầm quân đỏ lại đi một nước cờ nhàn nên kết quả là, vốn chỉ cần dùng sáu nước là đã chiếu bí bên đỏ, hắn lại dùng đến mười một nước.

Âu Dương Tu hỏi bằng giọng ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ nói rằng, thế công sát phạt sắc bén trong các nước cờ của hắn là giả? Chỉ cần sáu nước là có thể dồn đối thủ vào bước đường cùng, hắn phải dùng đến mười một nước, đây chẳng phải chứng minh rằng thằng nhãi này bất quá chỉ là một cái máy đánh cờ sao?

Vương Củng Thần cười mà đáp:

- Một cái máy to!

Mai Nghiêu Thần cũng cả cười:

- Thế là đã dò ra hư thật của tiểu tử này rồi, chờ cứ lão phu sang đó mà thu hoạch kết quả đi!

Chưa dứt lời, cũng không đợi Âu Dương Tu và Vương Củng Thần nói tiếp, y liền rảo bước đến trước mặt Thiết Tâm Nguyên. Sau khi ném xuống một miếng bạc thì ngồi chờ Thiết Tâm Nguyên đi cờ.

Hậu pháo bình bốn, đây chính là cách đánh của những tay lão luyện.

Mai Nghiêu Thần phát hiện, trừ cách lui xe về cản thì không còn đường khác, cho nên không thể làm gì khác hơn là đành lùi xe…

Sau khi Mai Nghiêu Thần cầm quân đen, lại về thế cờ còn ba chốt, một tướng và một sĩ, bên đỏ vẫn còn một xe một tướng. Đây nhất định là cờ hòa…

- Đa tạ, rất khẳng khái!

Vơ bạc của Mai Nghiêu Thần vào xong, sau đó Thiết Tâm Nguyên lại còn khách sáo khen tặng y một câu, hy vọng gã to đầu này sẽ chơi thêm ván nữa với mình. Những công cụ thằng nhãi Tiểu Xảo Nhi đang cần đắt tiền muốn chết.

Lại quay về quán trà, Mai Nghiêu Thần liếc Vương Củng Thần mà nói:

- Vẫn thế công sắc bén như cũ, lão phu không có cơ hội để thở nữa!

Doãn Thù cười hăng hắc:

- Thiên thời địa lợi nhân hòa, ngươi cũng giống người ta, làm sao thắng hắn cho được? Mỗi nước cờ của ngươi đều bị người ta đoán trước. Nhiều quân hơn người ta, nhìn thì hữu dụng nhưng kỳ thật lại là vô dụng. Tiểu tử kia vốn không cần giỏi cờ, chỉ cần biết quân của mình sẽ đi đến chỗ nào là được rồi.

Âu Dương Tu cau mày:

- Quả thật là thế! Quy tắc do người ta định, chấp đỏ đi trước chính là đoạt lấy tiên cơ, rồi sau đó là từng bước sát cơ sinh sôi không dứt. Chúng ta vốn chỉ lo suy nghĩ tìm đường sống, không thua mới là chuyện lạ.

Vương Củng Thần chỉ vào Thiết Tâm Nguyên mà quát:

- Mẹ nó, tiểu tử này là một tên lừa đảo!

Mai Nghiêu Thần cười khổ mà rằng:

- Người ta không tính là lừa đảo, lúc hắn đánh cờ là đánh thật, đúng là dựa theo luật lệ mà thắng ngươi, chí ít ra không phải là kẻ chơi bừa đánh bậy. Ngươi nói người ta lừa đảo thì nói kiểu gì?

Âu Dương Tu nhìn Thiết Tâm Nguyên mà cả giận:

- Tiểu tử này thật khốn kiếp, khiến bọn ta phải lâm vào cảnh lưỡng nan. Tiến cũng không được, lui cũng không được mà…

Đường Đường rướn mình vươn cổ ra hóng. Thấy Vương Củng Thần chắp tay nhận thua đi mất, sau chốc lát lại có một người đàn ông còn lớn tuổi hơn Vương Củng Thần cũng nhận thua bỏ đi, thì bèn cố sức chọc mấy cái vào sườn thiếu nữ rồi hỏi:

- Hình như là tên khốn kiếp kia thắng?

Thiếu nữ thoáng tần ngần, chẳng qua cuối cùng là gật đầu rồi đáp:

- Hắn cất tiền vào rồi, tất nhiên là hắn thắng.

- Sao hắn thắng được Vương Củng Thần? Ông muội nói người này xem như là tinh anh của giới sĩ lâm Đại Tống mà?

- Những người dựa hơi Âu Dương Tu mới được đề danh kim bảng, tất cả đều là phường bỉ ổi!

- Đó là người ta nói đùa, Âu Dương Tu không quan tâm thì tỷ bực bội làm gì?

- Đối phó biểu đệ mới bảy tuổi của ta, ngay cả một biện pháp cũng không có. Hạng người ấy là anh hùng kiểu gì?

Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không được thoải mái và nhàn rỗi như chị em Đường Đường. Sau khi thanh toán tiền bạc xong xuôi cho hoa cước trung nhân, hẹn chỗ đưa công cụ đến thì lại ngồi hy vọng đám Âu Dương Tu sẽ đưa thêm tiền đến. Nhưng sau một hồi lâu chẳng thấy ai sang thì hắn không khỏi cảm thấy khá thất vọng.

Đúng lúc này, trường Thái học chợt mở cửa, một nhóm người đi ra từ bên trong. Khóe mắt Thiết Tâm Nguyên bỗng giật giật mấy cái, than dài với Thủy Châu Nhi:

- Chúng ta đi thôi…

Dứt lời, hắn dẫn hồ ly chuồn thẳng, ngay cả bàn cờ dưới đất cũng không màng lấy lại.

Hắn đi vô cùng dứt khoát, bởi chuyện sắp xảy ra không nằm trong tầm khống chế của hắn. Lão đầu tử cầm đầu đám người rõ ràng có chức quan thanh quý, không phải loại mới làm quan như bọn Âu Dương Tu, lại càng không phải hạng gà mờ như lũ Thái học sinh mà dễ dàng khi nhục.

Một khi đắc tội với họ, từ rày về sau đừng hòng có lão sư nào dám cho mình vào lớp nữa.

Vất bỏ cũng là một môn nghệ thuật phát tài, điều này đã khiến Thiết Tâm Nguyên cao hứng từ tận đáy lòng.

Mấy lão già từ trong trường Thái học đi ra cũng không thèm quan tâm đến chuyện Thiết Tâm Nguyên bỏ đi, mà chỉ đứng dưới lá cờ rách rưới cẩn thận quan sát cuộc cờ. Hai người trong đó, vì kết quả ván cờ mà còn vung chân múa tay với nhau.

Một lão nhân râu bạc trắng nhìn thấy hàng chữ trên lá cờ: “Trường Thái học ngu đần - Ai dám đánh với ta một trận!” thì sắc mặt không vui, quay đầu lại nói với đám Thái học sinh đằng sau:

- Thật đúng là một lũ ngu si! Đánh cờ thua mà người trước ngã xuống, người sau còn tiến lên đưa tiền cho người ta. Thật là hiếm thấy mà!

/55

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status