Sau đó, Trần Mộng Nghiên rón rén đi theo sau Dương Minh ra khỏi phòng khách.
Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận không hề chú ý tới việc này mà chỉ chăm chú thiết kế làm y phục. Chỉ nghe thấy Trần Mộng Nghiên nói là đi vệ sinh, không để ý gì hết, tiếp tục bắt tay vào chuyện làm y phục.
Dương Minh cũng không nghĩ Trần Mộng Nghiên sẽ đi theo sau, cũng không phải là tính cảnh giác của Dương Minh không cao, mà Dương Minh nghĩ đây là nhà của mình, bên trong cũng như bên ngoài đều đã được lắp đặt thiết bị bảo vệ. Nếu như có ai đó đến gần biệt thự thì Dương Minh sẽ nhận được tiến hiệu thông báo ngay.
Mà trong nhà cũng toàn là người nhà. Dương Minh không hề có ý cảnh giác. Nếu sống mà phải cảnh giác với cả người thân thì quả là mệt mỏi.
- Hạ ca.
Dương Minh nói chuyện điện thoại.
- Dương Minh, thời gian đã được xác định, ba ngày sau, tập hợp ở thủ đô Yên Kinh.
Hạ Băng Bạc nói xong, cũng lâm vào trầm mặc.
- A...... Em biết rồi.
Dương Minh im lặng một lúc rồi cười.
- Haizzz......
Hạ Băng Bạc thở phào nhẹ nhõm:
- Anh còn sợ em đổi ý vào phút chót!
- Sự tình chung quy đều phải giải quyết, em không đi thì ai đi đây?
Dương Minh nhún vai:
- Em cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
- Em biết nghĩ như vậy là tốt rôi! Bất quá, mấy ngày này, em hãy sắp xếp hết chuyện gia đình đi, lần này đi…
Hạ Băng Bạc không nói hết câu. Thực tế thì hắn cũng không có chút lòng tin nào đối với hành động lần này. Dù sao kẻ địch lần này cũng là tồn tại phi nhân loại.
- Em hiểu.
Dương Minh thản nhiên nói:
- Em không có yêu cầu gì nhiều, chỉ là sau khi em đi mong rằng người nhà của em sẽ không bị thương tổn.
- Lưu Diệp đã về rồi. Nhờ hồng phúc của em mà giờ hắn đã được thăng chức, Lưu Diệp bây giờ đang người phụ trách một phân nhánh của cục điều tra thần bí ở thành phố của em.
Hạ Băng Bạc không có nói rõ, nhưng tin tưởng là Dương Minh là hiểu ý tứ của hắn.
Lưu Diệp đã về? Dương Minh cũng hơi sửng sờ, nhưng cũng hiểu sắp xếp của Hạ Băng Bạc. Lưu Diệp là người mà Dương Minh gặp ở Ma Cau, trong tổ công tác ở nước ngoài, lúc trước nếu không phải là vì Dương Minh, thì sợ rằng Lưu Diệp không thể gánh được trách nhiệm lớn đến như vậy, dù sao Lý Lôi Trì bị bắt trong tay hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn không những chẳng có chuyện gì, mà còn thăng chức nữa. Trong chuyện này chỉ sợ là vì nễ mặt mũi mình! Tin rằng sau khi Lưu Diệp nhiệm chức, thì Hạ Băng Bạc cũng đã ám chỉ cho hắn biết rồi! Hơn nữa mục đích hắn tới nơi này cũng cực kỳ rõ ràng, nhiệm vụ chính là bảo vệ thân nhân của Dương Minh!
Thân phận thần ở Cục điều tra thần bí là hết sức siêu nhiên, không bị quản hạt bởi hai phe quan sự hay chính trị, mà trực tiếp chịu trách nhiệm với thượng cấp, Quân sự hay chính trị hai bên chỉ có thể phối hợp điều tra, nhưng không có quyền tham dự, nếu có Lưu Diệp tới nơi này bảo vệ, Dương Minh cũng cảm thấy yên tâm hơn.
- Đã về rồi, anh đoán chừng ngày mai hắn sẽ liên lạc em.
Hạ Băng Bạc cười nói.
- Bất quá em cũng không thể chuyện gì cũng đều phiền toái đến hắn, dù sao thân phận của hắn cũng phải bí mật. Chính giới địa phương có người của chúng ta không?
Dương Minh vẫn là có chút không yên lòng.Vì ở đây nhân vật đui mù nhiều lắm, Khi Dương Minh còn ở đây thì còn dễ nói, một khi Dương Minh đi rồi, Thì chắc chắn sẽ có phiền phức.
- Không có. Em có người nhà hay người quen nào trong ngành không? Anh sẽ nâng đỡ giúp em, chỉ cho người này làm liên lạc bên ngoài của cục điều tra chúng ta.
Hạ Băng Bạc sảng khoái đáp ứng, hắn cũng biết, nói hơi khó nghe thì là Dương Minh đang an bài hậu sự, chỉ có hậu sự sắp xếp xong xuôi, thì sẽ không còn lo lắng gì nữa. Cho nên Hạ Băng Bạc dù có bận rộn, cũng sẽ tận lực giúp Dương Minh.
- Bố vợ em là Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Tùng Giang, bất quá có thể làm cục trưởng......
Dương Minh nghĩ nghĩ, chỉ có Trần Phi cha Trần Mộng Nghiên là người trong ngành, ngoài ra không còn ai nữa.
- Uhm. Người trong Quân cảnh giới, cũng hợp với yêu cầu với chúng ta, cũng không cần phí sức lực, là có thể kiêm luôn chức vụ bên này của chúng ta.
Hạ Băng Bạc nói:
- Anh sẽ đi liên hệ một chút. Chức vụ đang làm cũng sẽ tăng lên một cấp.
- Vậy thì làm phiền Hạ ca.
Dương Minh thở dài.
- Ngoài ra đã không còn chuyện gì nữa.
- Em nếu còn chuyện gì thì mau nói ra đi, để anh em mình cùng giải quyết, chỉ sợ lúc khác có muốn nói cũng không nói được nữa.
Hạ Băng Bạc cảm thấy Dương Minh yêu cầu quá ít, bình thường thì ai cũng muốn số tiền lớn cho gia đình.
Bất quá nghĩ lại với thân phận của Dương Minh, chỉ sợ tiền bạc chẳng là gì hết.
- Chỉ vậy thôi. Cái em lo lắng là người thân của em thôi, những cái khác em không cần.
Dương Minh nói:
- Ba ngày sau gặp ở Yên Kinh.
- Tốt lắm, có chuyện gì thì gọi cho anh.
Hạ Băng Bạc cũng không nhiều lời.
Dương Minh thở dài, tắt điện thoại, xoay người đang muốn trở về phòng khách thì giật mình, Trần Mộng Nghiên đang đứng ở phía sau!
- Mộng Nghiên...... Em......
Dương Minh sửng sốt, vẻ mặt nhất thời có chút không tự nhiên.
- Dương Minh, Anh có chuyện giấu em phải không? Anh ba ngày sau muốn đi Yên Kinh? Anh muốn đi làm cái gì? Sao lại nhắc tới ba em, người nói chuyện điện thoại với anh là ai?
Trần Mộng Nghiên vốn cho là, Dương Minh lén lén lút lút nghe điện thoại của một người đẹp nào đó, nhưng mà không phải là như vậy, trong lòng Trần Mộng Nghiên có chút khẩn trương!
Bởi vì nội dung cú điện thoại này của Dương Minh thật quái dị.
- Giấu em......A, xem như thế đi.
Dương Minh thấy đến Trần Mộng Nghiên đã nghe được nội dung điện thoại, cũng không muốn giấu nữa. Hơn nữa, Dương Minh cũng tính kể cho Trần Mộng Nghiên nghe chuyện của mình.
- Dương Minh, anh rốt cuộc có chuyện gì!
Trần Mộng Nghiên kéo tay Dương Minh:
- Anh đừng làm em sợ!
- Thật ra cũng không có gì, sợ mấy em lo lắng thôi? Nhưng cũng không phải là chuyện đại sự gì đâu.
Dương Minh ra vẻ thoải mái nói.
- Không phải chuyện đại sự sao?
Trần Mộng Nghiên nghi ngờ.
- Đi thôi, vào trong nhà rồi nói, anh muốn nói cho Chỉ Vận, Giai Giai cùng nghe.
Dương Minh ôm vai Trần Mộng Nghiên đi vào phòng khách.
Trần Mộng Nghiên tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng Dương Minh không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ có thể chờ Dương Minh nói ra nguyên nhân.
Dương Minh ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Mộng Nghiên cũng cẩn thận ngồi ở bên cạnh Dương Minh.
- Chỉ Vận, Giai Giai, 2 em đừng làm nữa, anh có chuyện muốn nói với các em.
Dương Minh vẻ mặt nghiêm túc, làm Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai giật mình!
Dương Minh ít khi nào tỏ vẻ nghiêm túc với các nàng như vậy? Lần nào cũng là ôn tồn nhỏ nhẹ, nhưng lần này lại rất nghiêm túc!
- Dương Minh...... có chuyện gì sao?
Lâm Chỉ Vận cả kinh, chăm chú nhìn Dương Minh hỏi, mà Chu Giai Giai cũng nhìn Dương Minh một cách khẩn trương, không biết chuyện gì xảy ra.
- Thật ra, Anh ngoài thân phận là sinh viên ra thì còn một thân phận khác.
Dương Minh cười khổ một cái, nói.
- Thân phận khác?
Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cũng là sửng sốt, chỉ có Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh suy nghĩ gì đó.
-o0o-
Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận không hề chú ý tới việc này mà chỉ chăm chú thiết kế làm y phục. Chỉ nghe thấy Trần Mộng Nghiên nói là đi vệ sinh, không để ý gì hết, tiếp tục bắt tay vào chuyện làm y phục.
Dương Minh cũng không nghĩ Trần Mộng Nghiên sẽ đi theo sau, cũng không phải là tính cảnh giác của Dương Minh không cao, mà Dương Minh nghĩ đây là nhà của mình, bên trong cũng như bên ngoài đều đã được lắp đặt thiết bị bảo vệ. Nếu như có ai đó đến gần biệt thự thì Dương Minh sẽ nhận được tiến hiệu thông báo ngay.
Mà trong nhà cũng toàn là người nhà. Dương Minh không hề có ý cảnh giác. Nếu sống mà phải cảnh giác với cả người thân thì quả là mệt mỏi.
- Hạ ca.
Dương Minh nói chuyện điện thoại.
- Dương Minh, thời gian đã được xác định, ba ngày sau, tập hợp ở thủ đô Yên Kinh.
Hạ Băng Bạc nói xong, cũng lâm vào trầm mặc.
- A...... Em biết rồi.
Dương Minh im lặng một lúc rồi cười.
- Haizzz......
Hạ Băng Bạc thở phào nhẹ nhõm:
- Anh còn sợ em đổi ý vào phút chót!
- Sự tình chung quy đều phải giải quyết, em không đi thì ai đi đây?
Dương Minh nhún vai:
- Em cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
- Em biết nghĩ như vậy là tốt rôi! Bất quá, mấy ngày này, em hãy sắp xếp hết chuyện gia đình đi, lần này đi…
Hạ Băng Bạc không nói hết câu. Thực tế thì hắn cũng không có chút lòng tin nào đối với hành động lần này. Dù sao kẻ địch lần này cũng là tồn tại phi nhân loại.
- Em hiểu.
Dương Minh thản nhiên nói:
- Em không có yêu cầu gì nhiều, chỉ là sau khi em đi mong rằng người nhà của em sẽ không bị thương tổn.
- Lưu Diệp đã về rồi. Nhờ hồng phúc của em mà giờ hắn đã được thăng chức, Lưu Diệp bây giờ đang người phụ trách một phân nhánh của cục điều tra thần bí ở thành phố của em.
Hạ Băng Bạc không có nói rõ, nhưng tin tưởng là Dương Minh là hiểu ý tứ của hắn.
Lưu Diệp đã về? Dương Minh cũng hơi sửng sờ, nhưng cũng hiểu sắp xếp của Hạ Băng Bạc. Lưu Diệp là người mà Dương Minh gặp ở Ma Cau, trong tổ công tác ở nước ngoài, lúc trước nếu không phải là vì Dương Minh, thì sợ rằng Lưu Diệp không thể gánh được trách nhiệm lớn đến như vậy, dù sao Lý Lôi Trì bị bắt trong tay hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn không những chẳng có chuyện gì, mà còn thăng chức nữa. Trong chuyện này chỉ sợ là vì nễ mặt mũi mình! Tin rằng sau khi Lưu Diệp nhiệm chức, thì Hạ Băng Bạc cũng đã ám chỉ cho hắn biết rồi! Hơn nữa mục đích hắn tới nơi này cũng cực kỳ rõ ràng, nhiệm vụ chính là bảo vệ thân nhân của Dương Minh!
Thân phận thần ở Cục điều tra thần bí là hết sức siêu nhiên, không bị quản hạt bởi hai phe quan sự hay chính trị, mà trực tiếp chịu trách nhiệm với thượng cấp, Quân sự hay chính trị hai bên chỉ có thể phối hợp điều tra, nhưng không có quyền tham dự, nếu có Lưu Diệp tới nơi này bảo vệ, Dương Minh cũng cảm thấy yên tâm hơn.
- Đã về rồi, anh đoán chừng ngày mai hắn sẽ liên lạc em.
Hạ Băng Bạc cười nói.
- Bất quá em cũng không thể chuyện gì cũng đều phiền toái đến hắn, dù sao thân phận của hắn cũng phải bí mật. Chính giới địa phương có người của chúng ta không?
Dương Minh vẫn là có chút không yên lòng.Vì ở đây nhân vật đui mù nhiều lắm, Khi Dương Minh còn ở đây thì còn dễ nói, một khi Dương Minh đi rồi, Thì chắc chắn sẽ có phiền phức.
- Không có. Em có người nhà hay người quen nào trong ngành không? Anh sẽ nâng đỡ giúp em, chỉ cho người này làm liên lạc bên ngoài của cục điều tra chúng ta.
Hạ Băng Bạc sảng khoái đáp ứng, hắn cũng biết, nói hơi khó nghe thì là Dương Minh đang an bài hậu sự, chỉ có hậu sự sắp xếp xong xuôi, thì sẽ không còn lo lắng gì nữa. Cho nên Hạ Băng Bạc dù có bận rộn, cũng sẽ tận lực giúp Dương Minh.
- Bố vợ em là Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Tùng Giang, bất quá có thể làm cục trưởng......
Dương Minh nghĩ nghĩ, chỉ có Trần Phi cha Trần Mộng Nghiên là người trong ngành, ngoài ra không còn ai nữa.
- Uhm. Người trong Quân cảnh giới, cũng hợp với yêu cầu với chúng ta, cũng không cần phí sức lực, là có thể kiêm luôn chức vụ bên này của chúng ta.
Hạ Băng Bạc nói:
- Anh sẽ đi liên hệ một chút. Chức vụ đang làm cũng sẽ tăng lên một cấp.
- Vậy thì làm phiền Hạ ca.
Dương Minh thở dài.
- Ngoài ra đã không còn chuyện gì nữa.
- Em nếu còn chuyện gì thì mau nói ra đi, để anh em mình cùng giải quyết, chỉ sợ lúc khác có muốn nói cũng không nói được nữa.
Hạ Băng Bạc cảm thấy Dương Minh yêu cầu quá ít, bình thường thì ai cũng muốn số tiền lớn cho gia đình.
Bất quá nghĩ lại với thân phận của Dương Minh, chỉ sợ tiền bạc chẳng là gì hết.
- Chỉ vậy thôi. Cái em lo lắng là người thân của em thôi, những cái khác em không cần.
Dương Minh nói:
- Ba ngày sau gặp ở Yên Kinh.
- Tốt lắm, có chuyện gì thì gọi cho anh.
Hạ Băng Bạc cũng không nhiều lời.
Dương Minh thở dài, tắt điện thoại, xoay người đang muốn trở về phòng khách thì giật mình, Trần Mộng Nghiên đang đứng ở phía sau!
- Mộng Nghiên...... Em......
Dương Minh sửng sốt, vẻ mặt nhất thời có chút không tự nhiên.
- Dương Minh, Anh có chuyện giấu em phải không? Anh ba ngày sau muốn đi Yên Kinh? Anh muốn đi làm cái gì? Sao lại nhắc tới ba em, người nói chuyện điện thoại với anh là ai?
Trần Mộng Nghiên vốn cho là, Dương Minh lén lén lút lút nghe điện thoại của một người đẹp nào đó, nhưng mà không phải là như vậy, trong lòng Trần Mộng Nghiên có chút khẩn trương!
Bởi vì nội dung cú điện thoại này của Dương Minh thật quái dị.
- Giấu em......A, xem như thế đi.
Dương Minh thấy đến Trần Mộng Nghiên đã nghe được nội dung điện thoại, cũng không muốn giấu nữa. Hơn nữa, Dương Minh cũng tính kể cho Trần Mộng Nghiên nghe chuyện của mình.
- Dương Minh, anh rốt cuộc có chuyện gì!
Trần Mộng Nghiên kéo tay Dương Minh:
- Anh đừng làm em sợ!
- Thật ra cũng không có gì, sợ mấy em lo lắng thôi? Nhưng cũng không phải là chuyện đại sự gì đâu.
Dương Minh ra vẻ thoải mái nói.
- Không phải chuyện đại sự sao?
Trần Mộng Nghiên nghi ngờ.
- Đi thôi, vào trong nhà rồi nói, anh muốn nói cho Chỉ Vận, Giai Giai cùng nghe.
Dương Minh ôm vai Trần Mộng Nghiên đi vào phòng khách.
Trần Mộng Nghiên tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng Dương Minh không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ có thể chờ Dương Minh nói ra nguyên nhân.
Dương Minh ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Mộng Nghiên cũng cẩn thận ngồi ở bên cạnh Dương Minh.
- Chỉ Vận, Giai Giai, 2 em đừng làm nữa, anh có chuyện muốn nói với các em.
Dương Minh vẻ mặt nghiêm túc, làm Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai giật mình!
Dương Minh ít khi nào tỏ vẻ nghiêm túc với các nàng như vậy? Lần nào cũng là ôn tồn nhỏ nhẹ, nhưng lần này lại rất nghiêm túc!
- Dương Minh...... có chuyện gì sao?
Lâm Chỉ Vận cả kinh, chăm chú nhìn Dương Minh hỏi, mà Chu Giai Giai cũng nhìn Dương Minh một cách khẩn trương, không biết chuyện gì xảy ra.
- Thật ra, Anh ngoài thân phận là sinh viên ra thì còn một thân phận khác.
Dương Minh cười khổ một cái, nói.
- Thân phận khác?
Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cũng là sửng sốt, chỉ có Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh suy nghĩ gì đó.
-o0o-
/2205
|