- Không sai, thực ra thân phận thật sự của anh là một đặc công quốc gia
Dương Minh nói rỏ, lấy hai tờ giấy chứng nhận mà hôm nay đưa cho Phó hiệu trưởng Từ đem ra, đặt trước mặt Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận.
- Đây … đây là…
Ba người vội vàng mở tờ giấy chứng nhận ra kiểm tra, nhìn bức ảnh bên trên đúng là của Dương Minh. Ba người cuối cùng cũng tin lời Dương Minh, Dương Minh trên thực tế đúng là một đặc công.
Các nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Dương Minh sẽ tùy tiện đem hai tờ chứng nhận giả ra để lừa gạt ba người. Bởi vì Dương Minh kì thực đến lúc này không thể nhạt nhẽo tới mức đó. Hơn nữa các nàng tin tưởng Dương Minh vô điều kiện, các nàng cũng không bao giờ nghĩ thế.
- Haiz… việc này, vốn dĩ là một bí mật, nhưng mà qua mấy ngày nữa anh phải đi thực hiện một nhiệm vụ.
Dương Minh cười đau khổ nói:
- Bởi vậy cho dù không có cuộc điện thoại này của Mộng Nghiên thì anh cũng định nói với mọi người biết.
- Nhiệm vụ lần này có phải là nguy hiểm không?
Trần Mộng Nghiên đột nhiên hiểu ra được ý của Dương Minh trong cuộc điện thoại trước đây. Nàng nói mà cảm thấy như tim mình nén lại, thì ra…. Dương Minh… thật ra là đang sắp xếp chuyện hậu sự.
- Nhiệm vụ nào mà chả có nguy hiểm.
Dương Minh cười bình thản nói:
- Trước đây anh đã thực hiện nhiều nhiệm vụ nguy hiểm hơn rồi. Có điều các em phải tin vào khả năng của lão công các em. Nhiệm vụ nguy hiểm đối với anh mà nói chỉ nhẹ như đám mây trôi.
- Vậy… lần này.
Trần Mộng Nghiên hơi ngạc nhiên, nàng không nghĩ rằng Dương Minh trước đây từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm.
Có lúc anh nói với mọi người là anh đi công tác, thật ra là anh đi chấp hành nhiệm vụ.
Dương Minh cười khổ nói:
- Còn lần trước đi Las Vegas thực ra cũng là đi thực thi một nhiệm vụ nguy hiểm. Đương nhiên nguy hiểm là đối với người khác thôi, đối với lão công các em đều là chuyện nhỏ nhặt.
Dương Minh cố gắng nói thật nhẹ nhàng, cũng là để ba người yên tâm! Nếu như cứ nói thẳng vô cùng nguy hiểm, có thể sẽ thiệt mạng, chắc chắn ba người bọn họ sẽ không thể chấp nhận được. không bằng cứ nói có tuần tự cho bọn họ, để bọn họ từng chút từng chút chấp nhận được chuyện này.
- Anh còn chưa nói, lần này có gì không giống…
Trần Mạnh Ngiên mặc dù nghe Dương Minh giải thích mọi chuyện xem như không có gì, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một chút bất an. Cảm giác sự việc lần này sợ rằng không đơn giản như những lần trước.
- Nói không giống thì thật sự là không giống.
Dương Minh cố ý thở dài một hơi nói:
- Mộng Nghiên, lúc nãy em cũng nghe thấy cuộc điện thoại của anh rồi đó, như em thấy, giống như anh đang sắp xếp chuyện hậu sự vậy, đúng không?
- A… Anh… Anh thật là đang sắp xếp chuyện hậu sự ư?
Trần Mộng Nghiên kinh ngạc rồi đột nhiên đứng bật dậy, nhìn Dương Minh một cách sợ hãi.
- Haha, cứ cho là sắp xếp chuyện hậu sự đi, có điều chuyện hậu sự này cũng không phải là kiểu hậu sự như kiểu chết đâu!
Dương Minh cười cười giải thích:
- Mộng Nghiên, em đừng vội kích động, em nghe anh nói hết đã!
- Thế thì là chuyện hậu sự gì, đều là chuyện hậu sự thì có phân biệt gì chứ?
Trần Mộng Nghiên vẫn còn rất xúc động, đột nhiên tính trẻ con nổi lên cầm lấy hai tờ giấy chứng nhận trên bàn:
Em không cho anh lấy lại hai tờ giấy chứng nhận này đâu, không cho anh đi, em giấu đi xem anh đi thế nào được!
Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cũng lo lắng nhìn Dương Minh, nhưng không hề hỏi han. Nói cho lúc bình thường hai người này cũng luôn coi Trần Mộng Nghiên là chị cả mà. Nếu như Trần Mộng Nghiên đã hỏi rồi, bọn họ chỉ cần nghe Dương Minh trả lời là được rồi, cũng không cần phải đích thân hỏi han.
Dương Minh nhìn hành động của Trần Mộng Nghiên, không cầm được dở khóc dở cười, Trần Mộng Nghiên tính khí còn trẻ con quá, có thể nghĩ ra cái ý tưởng giấu giấy chứng nhận đi! Nhưng mà giấy chứng nhận có giấu đi cũng không có tác dụng!
Ai không quen Dương Minh chứ? Hạ Băng Bạc về cơ bản sẽ không kiểm tra giấy chứng nhận của Dương Minh. Dương Minh có mang hay không mang giấy chứng nhận thì cũng như nhau thôi.
- Mộng Nghiên, em trước tiên đừng vội vàng, nghe anh nói đã!
Dương Minh cười nhăn nhó nói:
- Chẳng hạn như em muốn đi nước ngoài học tập, em cũng có thể nói, trước khi em đi phải sắp xếp chuyện một chút chuyện hậu sự. Hậu sự ở đây là chỉ sau khi em đi du học, một số việc gia đình! Bởi vậy với nghĩa hậu sự khi chết là hai ý nghĩa mà!
- Vậy… vậy anh nói đi, lần này với những lần trước có gì khác biệt?
Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh giải thích xong bèn thở dài một hơi.
- Lần này, thời gian đi e rằng sẽ dài hơn! Ngắn thì là ba tháng, dài thì phải một năm, thậm chí là năm năm, mười năm đều có thể!
Dương Minh nói.
- Gì cơ! Năm năm mười năm!?
Trần Mộng Nghiên trợn tròn mắt nhìn Dương Minh. Nước mắt chợt không ngăn được trào ra ngoài:
- Dương Minh, anh không gạt em chứ? Anh đi lâu như thế ư?
- Không gạt em đâu! Bởi vậy trước khi anh đi cần phải sắp xếp một chút chuyện hậu sự, ha ha.
Dương Minh cười phá lên.
- Anh… sao anh đi lâu như thế! Không được, anh không thể đi, em không để anh đi đâu!
Trần Mộng Nghiên nóng nảy, cũng không còn bộ dạng của người chị cả nữa, chợt ôm lấy Dương Minh, sống chết cũng không buông ra.
- Mộng Nghiên, Mộng Nghiên tốt, em đừng khóc nữa.
Dương Minh vỗ vỗ lưng Mộng Nghiên, cố xoa dịu tâm trạng nói:
- Mộng Nghiên, mỗi người đều có một trách nhiệm với xã hội này! Nếu đã ở vị trí này, anh sẽ làm những việc anh phải làm.
- Nhưng mà, anh đi sao lâu như thế? Bọn em thì làm sao đây?
Trần Mộng Nghiên vội nói:
- Không được, anh bảo người khác đi đi, dù sao anh cũng không được đi!
- Để người khác đi…
Dương Minh cười gượng nói:
- Mộng Nghiên, em không còn là trẻ con nữa, sao có thể nói những lời như thế? Người khác thì không có bạn bè? Người khác thì không có người thân, con cái sao?
- Vậy… vậy… Em không cần biết, dù sao thì anh cũng không thể đi!
Trần Mộng Nghiên vội vã ôm lấy Dương Minh, bất luận thế nào cũng không buông tay ra.
- Mộng Nghiên, em chưa nghe qua bài hát này sao?
Dương Minh lặng yên cất lên một câu hát rất quen:
- Anh không cầm súng, tôi không cầm súng, ai sẽ bảo vệ Tổ Quốc, ai sẽ bảo vệ gia đình?
- Cái này...
Trần Mộng Nghiên đương nhiên nghe qua bài hát này, hơn nữa xuất thân từ một gia đình cảnh sát, đương nhiên đã từng biết nhiều thể loại nhạc này.
- Mộng Nghiên, em nghĩ xem, lúc truy bắt kẻ xấu bố em có thể không đi không? Ông ấy có trốn ở nhà bên cạnh em và mẹ em không?
Dương Minh bèn nói tiếp:
- Khi đó, mẹ em cũng như vậy cứ quấn lấy Trần thúc không cho chú đi sao?
- Nhưng… nhưng lúc em còn nhỏ. Mỗi lần ba e, đi làm nhiệm vụ, em với mẹ ở nhà cả đêm đều không ngủ, ở nhà lúc nào cũng sợ hãi! Em không muốn lại có cái cảm giác này đâu, em không muốn anh cũng thế này!
Trần Mộng Nghiên nhớ đến chuyện hồi xưa, khóc lóc còn thương tâm hơn.
- Mộng Nghiên, chuyện này là chuyện về công về tư, cũng chỉ có anh mới có đủ trình độ thực hiện nhiệm vụ này.
Dương Minh tiếp tục nói.
- Về công về tư?
Trần Mộng Nghiên chợt sững sờ:
- Chuyện này có quan hệ gì tới việc vì mọi người hả?
Việc công, anh đã mang thân phận một đặc công, về mặt luật pháp sẽ không từ bỏ nhiệm vụ của mình. Về tư, kẻ địch lần này cũng là đối thủ đã lâu của anh – Hữu Trưởng Lão!
-o0o-
Dương Minh nói rỏ, lấy hai tờ giấy chứng nhận mà hôm nay đưa cho Phó hiệu trưởng Từ đem ra, đặt trước mặt Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận.
- Đây … đây là…
Ba người vội vàng mở tờ giấy chứng nhận ra kiểm tra, nhìn bức ảnh bên trên đúng là của Dương Minh. Ba người cuối cùng cũng tin lời Dương Minh, Dương Minh trên thực tế đúng là một đặc công.
Các nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Dương Minh sẽ tùy tiện đem hai tờ chứng nhận giả ra để lừa gạt ba người. Bởi vì Dương Minh kì thực đến lúc này không thể nhạt nhẽo tới mức đó. Hơn nữa các nàng tin tưởng Dương Minh vô điều kiện, các nàng cũng không bao giờ nghĩ thế.
- Haiz… việc này, vốn dĩ là một bí mật, nhưng mà qua mấy ngày nữa anh phải đi thực hiện một nhiệm vụ.
Dương Minh cười đau khổ nói:
- Bởi vậy cho dù không có cuộc điện thoại này của Mộng Nghiên thì anh cũng định nói với mọi người biết.
- Nhiệm vụ lần này có phải là nguy hiểm không?
Trần Mộng Nghiên đột nhiên hiểu ra được ý của Dương Minh trong cuộc điện thoại trước đây. Nàng nói mà cảm thấy như tim mình nén lại, thì ra…. Dương Minh… thật ra là đang sắp xếp chuyện hậu sự.
- Nhiệm vụ nào mà chả có nguy hiểm.
Dương Minh cười bình thản nói:
- Trước đây anh đã thực hiện nhiều nhiệm vụ nguy hiểm hơn rồi. Có điều các em phải tin vào khả năng của lão công các em. Nhiệm vụ nguy hiểm đối với anh mà nói chỉ nhẹ như đám mây trôi.
- Vậy… lần này.
Trần Mộng Nghiên hơi ngạc nhiên, nàng không nghĩ rằng Dương Minh trước đây từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm.
Có lúc anh nói với mọi người là anh đi công tác, thật ra là anh đi chấp hành nhiệm vụ.
Dương Minh cười khổ nói:
- Còn lần trước đi Las Vegas thực ra cũng là đi thực thi một nhiệm vụ nguy hiểm. Đương nhiên nguy hiểm là đối với người khác thôi, đối với lão công các em đều là chuyện nhỏ nhặt.
Dương Minh cố gắng nói thật nhẹ nhàng, cũng là để ba người yên tâm! Nếu như cứ nói thẳng vô cùng nguy hiểm, có thể sẽ thiệt mạng, chắc chắn ba người bọn họ sẽ không thể chấp nhận được. không bằng cứ nói có tuần tự cho bọn họ, để bọn họ từng chút từng chút chấp nhận được chuyện này.
- Anh còn chưa nói, lần này có gì không giống…
Trần Mạnh Ngiên mặc dù nghe Dương Minh giải thích mọi chuyện xem như không có gì, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một chút bất an. Cảm giác sự việc lần này sợ rằng không đơn giản như những lần trước.
- Nói không giống thì thật sự là không giống.
Dương Minh cố ý thở dài một hơi nói:
- Mộng Nghiên, lúc nãy em cũng nghe thấy cuộc điện thoại của anh rồi đó, như em thấy, giống như anh đang sắp xếp chuyện hậu sự vậy, đúng không?
- A… Anh… Anh thật là đang sắp xếp chuyện hậu sự ư?
Trần Mộng Nghiên kinh ngạc rồi đột nhiên đứng bật dậy, nhìn Dương Minh một cách sợ hãi.
- Haha, cứ cho là sắp xếp chuyện hậu sự đi, có điều chuyện hậu sự này cũng không phải là kiểu hậu sự như kiểu chết đâu!
Dương Minh cười cười giải thích:
- Mộng Nghiên, em đừng vội kích động, em nghe anh nói hết đã!
- Thế thì là chuyện hậu sự gì, đều là chuyện hậu sự thì có phân biệt gì chứ?
Trần Mộng Nghiên vẫn còn rất xúc động, đột nhiên tính trẻ con nổi lên cầm lấy hai tờ giấy chứng nhận trên bàn:
Em không cho anh lấy lại hai tờ giấy chứng nhận này đâu, không cho anh đi, em giấu đi xem anh đi thế nào được!
Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cũng lo lắng nhìn Dương Minh, nhưng không hề hỏi han. Nói cho lúc bình thường hai người này cũng luôn coi Trần Mộng Nghiên là chị cả mà. Nếu như Trần Mộng Nghiên đã hỏi rồi, bọn họ chỉ cần nghe Dương Minh trả lời là được rồi, cũng không cần phải đích thân hỏi han.
Dương Minh nhìn hành động của Trần Mộng Nghiên, không cầm được dở khóc dở cười, Trần Mộng Nghiên tính khí còn trẻ con quá, có thể nghĩ ra cái ý tưởng giấu giấy chứng nhận đi! Nhưng mà giấy chứng nhận có giấu đi cũng không có tác dụng!
Ai không quen Dương Minh chứ? Hạ Băng Bạc về cơ bản sẽ không kiểm tra giấy chứng nhận của Dương Minh. Dương Minh có mang hay không mang giấy chứng nhận thì cũng như nhau thôi.
- Mộng Nghiên, em trước tiên đừng vội vàng, nghe anh nói đã!
Dương Minh cười nhăn nhó nói:
- Chẳng hạn như em muốn đi nước ngoài học tập, em cũng có thể nói, trước khi em đi phải sắp xếp chuyện một chút chuyện hậu sự. Hậu sự ở đây là chỉ sau khi em đi du học, một số việc gia đình! Bởi vậy với nghĩa hậu sự khi chết là hai ý nghĩa mà!
- Vậy… vậy anh nói đi, lần này với những lần trước có gì khác biệt?
Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh giải thích xong bèn thở dài một hơi.
- Lần này, thời gian đi e rằng sẽ dài hơn! Ngắn thì là ba tháng, dài thì phải một năm, thậm chí là năm năm, mười năm đều có thể!
Dương Minh nói.
- Gì cơ! Năm năm mười năm!?
Trần Mộng Nghiên trợn tròn mắt nhìn Dương Minh. Nước mắt chợt không ngăn được trào ra ngoài:
- Dương Minh, anh không gạt em chứ? Anh đi lâu như thế ư?
- Không gạt em đâu! Bởi vậy trước khi anh đi cần phải sắp xếp một chút chuyện hậu sự, ha ha.
Dương Minh cười phá lên.
- Anh… sao anh đi lâu như thế! Không được, anh không thể đi, em không để anh đi đâu!
Trần Mộng Nghiên nóng nảy, cũng không còn bộ dạng của người chị cả nữa, chợt ôm lấy Dương Minh, sống chết cũng không buông ra.
- Mộng Nghiên, Mộng Nghiên tốt, em đừng khóc nữa.
Dương Minh vỗ vỗ lưng Mộng Nghiên, cố xoa dịu tâm trạng nói:
- Mộng Nghiên, mỗi người đều có một trách nhiệm với xã hội này! Nếu đã ở vị trí này, anh sẽ làm những việc anh phải làm.
- Nhưng mà, anh đi sao lâu như thế? Bọn em thì làm sao đây?
Trần Mộng Nghiên vội nói:
- Không được, anh bảo người khác đi đi, dù sao anh cũng không được đi!
- Để người khác đi…
Dương Minh cười gượng nói:
- Mộng Nghiên, em không còn là trẻ con nữa, sao có thể nói những lời như thế? Người khác thì không có bạn bè? Người khác thì không có người thân, con cái sao?
- Vậy… vậy… Em không cần biết, dù sao thì anh cũng không thể đi!
Trần Mộng Nghiên vội vã ôm lấy Dương Minh, bất luận thế nào cũng không buông tay ra.
- Mộng Nghiên, em chưa nghe qua bài hát này sao?
Dương Minh lặng yên cất lên một câu hát rất quen:
- Anh không cầm súng, tôi không cầm súng, ai sẽ bảo vệ Tổ Quốc, ai sẽ bảo vệ gia đình?
- Cái này...
Trần Mộng Nghiên đương nhiên nghe qua bài hát này, hơn nữa xuất thân từ một gia đình cảnh sát, đương nhiên đã từng biết nhiều thể loại nhạc này.
- Mộng Nghiên, em nghĩ xem, lúc truy bắt kẻ xấu bố em có thể không đi không? Ông ấy có trốn ở nhà bên cạnh em và mẹ em không?
Dương Minh bèn nói tiếp:
- Khi đó, mẹ em cũng như vậy cứ quấn lấy Trần thúc không cho chú đi sao?
- Nhưng… nhưng lúc em còn nhỏ. Mỗi lần ba e, đi làm nhiệm vụ, em với mẹ ở nhà cả đêm đều không ngủ, ở nhà lúc nào cũng sợ hãi! Em không muốn lại có cái cảm giác này đâu, em không muốn anh cũng thế này!
Trần Mộng Nghiên nhớ đến chuyện hồi xưa, khóc lóc còn thương tâm hơn.
- Mộng Nghiên, chuyện này là chuyện về công về tư, cũng chỉ có anh mới có đủ trình độ thực hiện nhiệm vụ này.
Dương Minh tiếp tục nói.
- Về công về tư?
Trần Mộng Nghiên chợt sững sờ:
- Chuyện này có quan hệ gì tới việc vì mọi người hả?
Việc công, anh đã mang thân phận một đặc công, về mặt luật pháp sẽ không từ bỏ nhiệm vụ của mình. Về tư, kẻ địch lần này cũng là đối thủ đã lâu của anh – Hữu Trưởng Lão!
-o0o-
/2205
|