Edit:..Lam Thiên..
Ban đêm, trăng sáng sao thưa.
Thủy Lam đã sớm trốn vào Linh Phượng không gian, sau khi Ngưng Sương cảm ứng được bên ngoài cửa có một tia khí tức xa lạ như có như không tồn tại nàng liền xuất hiện ở trước mặt Tần Trọng Thiên.
Tần gia chủ, nghe nói ngươi từng khiến bằng hữu của ta thề, buông tha cho người nhà của ngươi? Ngưng Sương cười như không cười nhìn Tần Trọng Thiên.
Tần Trọng Thiên ngẩn ra, sau đó ngay lập tức liền hiểu ý đồ của Ngưng Sương, đáy lòng thầm mắng tiện nhân kia âm hiểm xảo trá. Hắn nhìn Ngưng Sương cười khổ nói: Sở tiểu thư muốn như thế nào mới có thể buông tha cho người nhà của ta?
Ngưng Sương tán thưởng cười nói: Cùng người thông minh nói chuyện thật là dễ dàng! Dừng một lát, nhìn Tần Trọng Thiên nổi lên hứng thú mới nói tiếp: Tần gia chủ, không cần phải lo lắng! Ta chỉ hỏi ngươi hai vấn đề. Nếu như ngươi thành thật trả lời, ta thề ta và đồng bạn của ta cam đoan sẽ không sai người ra tay với Tần gia của ngươi, nếu trái lời thề trời tru đất diệt!
Mắt thấy ánh sáng ngân quang pháp tắc hạ xuống, Tần Trọng Thiên hài lòng gật đầu một cái, Ta đã trở thành cá nằm trên thớt, ngươi hỏi đi!
Ngưng Sương suy nghĩ một chút, hỏi câu hỏi đầu tiên Tần gia chủ, ta muốn hỏi là cái vòng tay ngươi nói có dáng dấp như thế nào, như vậy ta cũng sớm làm tốt chuẩn bị, chờ sứ giả hắc ám tới cũng tiện ứng phó, ngươi nói có đúng hay không ?
Tần Trọng Thiên có chút lúng túng cười nói, Cái đó, ngươi đừng để ý! Đây cũng là do ta tùy cơ ứng biến, ai bảo thực lực sau lưng ngươi thật sự quá cường hãn, cho dù dùng hết thực lực của Tần gia cũng khó mà làm khó được ngươi. Dưới vạn bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là sinh ra kế sách mượn đao giết người này.
Ngưng Sương chậm rãi nâng lên một nụ cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại vẫn nói: Tranh đấu mà! Tự nhiên không tránh được ngươi lừa ta gạt, Tần gia chủ vẫn nên chỉ dẫn nhiều hơn, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đi!
Giống như đã từng có lời nói tương tự như vậy lọt vào tai, khiến Tần Trọng Thiên đột nhiên nhớ tới khi còn bé, lúc hắn và Tần Ngạo Thiên ở chung với nhau. Khi đó hắn làm chuyện xấu thường đẩy lên trên người Tần Ngạo Thiên, hầu như lần nào Tần Ngạo Thiên cũng đều im lặng gánh chịu. Điều này khiến cho hắn mừng thầm, tự cho là mình thiết kế xảo diệu, cờ cao hơn một chiêu. Thẳng đến một lần hắn nghe thấy Tần Ngạo Thiên cùng thị vệ tùy thân của hắn nói chuyện ở trong hoa viên:
Thiếu chủ, vì sao mỗi lần đều là nhị thiếu gia nói người?
Huynh đệ mà! Cần gì so đo nhiều như vậy! Đã từng, Tần Ngạo Thiên bởi vì huynh đệ, cũng không đề phòng hắn nên mới dẫn đến tình cảnh cửa tan nhà nát như vậy, hôm nay, người nữ tử này lại nói cho hắn biết, đấu tranh mới cần ngươi lừa ta gạt. Thì ra từ khi còn bé, hắn đã đối xử với Tần Ngạo Thiên giống như kẻ địch?
Hôm nay nghĩ đến, bản thân quả nhiên là người lòng lang dạ sói, lại đem hai người quan tâm quý trọng mình nhất coi là kẻ địch! Báo ứng a! Quả nhiên là báo ứng!
Tần Trọng Thiên chán chường lắc đầu một cái, Ta chưa từng thấy qua cái vòng tay đó, năm đó đến chết đại tẩu của ta cũng không giao ra cái vòng tay kia.
Chính tai nghe được tin mẫu thân chết, tâm Ngưng Sương nhất thời thắt lại, nàng hận không thế đem Tần Trọng Thiên lăng trì ngay lúc này để an ủi người mẫu thân đã mất trên trời có linh thiêng.
Đại tẩu của ngươi đã không có vòng tay, vì sao ngươi còn phải giết nàng?
Tần Trọng
Ban đêm, trăng sáng sao thưa.
Thủy Lam đã sớm trốn vào Linh Phượng không gian, sau khi Ngưng Sương cảm ứng được bên ngoài cửa có một tia khí tức xa lạ như có như không tồn tại nàng liền xuất hiện ở trước mặt Tần Trọng Thiên.
Tần gia chủ, nghe nói ngươi từng khiến bằng hữu của ta thề, buông tha cho người nhà của ngươi? Ngưng Sương cười như không cười nhìn Tần Trọng Thiên.
Tần Trọng Thiên ngẩn ra, sau đó ngay lập tức liền hiểu ý đồ của Ngưng Sương, đáy lòng thầm mắng tiện nhân kia âm hiểm xảo trá. Hắn nhìn Ngưng Sương cười khổ nói: Sở tiểu thư muốn như thế nào mới có thể buông tha cho người nhà của ta?
Ngưng Sương tán thưởng cười nói: Cùng người thông minh nói chuyện thật là dễ dàng! Dừng một lát, nhìn Tần Trọng Thiên nổi lên hứng thú mới nói tiếp: Tần gia chủ, không cần phải lo lắng! Ta chỉ hỏi ngươi hai vấn đề. Nếu như ngươi thành thật trả lời, ta thề ta và đồng bạn của ta cam đoan sẽ không sai người ra tay với Tần gia của ngươi, nếu trái lời thề trời tru đất diệt!
Mắt thấy ánh sáng ngân quang pháp tắc hạ xuống, Tần Trọng Thiên hài lòng gật đầu một cái, Ta đã trở thành cá nằm trên thớt, ngươi hỏi đi!
Ngưng Sương suy nghĩ một chút, hỏi câu hỏi đầu tiên Tần gia chủ, ta muốn hỏi là cái vòng tay ngươi nói có dáng dấp như thế nào, như vậy ta cũng sớm làm tốt chuẩn bị, chờ sứ giả hắc ám tới cũng tiện ứng phó, ngươi nói có đúng hay không ?
Tần Trọng Thiên có chút lúng túng cười nói, Cái đó, ngươi đừng để ý! Đây cũng là do ta tùy cơ ứng biến, ai bảo thực lực sau lưng ngươi thật sự quá cường hãn, cho dù dùng hết thực lực của Tần gia cũng khó mà làm khó được ngươi. Dưới vạn bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là sinh ra kế sách mượn đao giết người này.
Ngưng Sương chậm rãi nâng lên một nụ cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại vẫn nói: Tranh đấu mà! Tự nhiên không tránh được ngươi lừa ta gạt, Tần gia chủ vẫn nên chỉ dẫn nhiều hơn, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đi!
Giống như đã từng có lời nói tương tự như vậy lọt vào tai, khiến Tần Trọng Thiên đột nhiên nhớ tới khi còn bé, lúc hắn và Tần Ngạo Thiên ở chung với nhau. Khi đó hắn làm chuyện xấu thường đẩy lên trên người Tần Ngạo Thiên, hầu như lần nào Tần Ngạo Thiên cũng đều im lặng gánh chịu. Điều này khiến cho hắn mừng thầm, tự cho là mình thiết kế xảo diệu, cờ cao hơn một chiêu. Thẳng đến một lần hắn nghe thấy Tần Ngạo Thiên cùng thị vệ tùy thân của hắn nói chuyện ở trong hoa viên:
Thiếu chủ, vì sao mỗi lần đều là nhị thiếu gia nói người?
Huynh đệ mà! Cần gì so đo nhiều như vậy! Đã từng, Tần Ngạo Thiên bởi vì huynh đệ, cũng không đề phòng hắn nên mới dẫn đến tình cảnh cửa tan nhà nát như vậy, hôm nay, người nữ tử này lại nói cho hắn biết, đấu tranh mới cần ngươi lừa ta gạt. Thì ra từ khi còn bé, hắn đã đối xử với Tần Ngạo Thiên giống như kẻ địch?
Hôm nay nghĩ đến, bản thân quả nhiên là người lòng lang dạ sói, lại đem hai người quan tâm quý trọng mình nhất coi là kẻ địch! Báo ứng a! Quả nhiên là báo ứng!
Tần Trọng Thiên chán chường lắc đầu một cái, Ta chưa từng thấy qua cái vòng tay đó, năm đó đến chết đại tẩu của ta cũng không giao ra cái vòng tay kia.
Chính tai nghe được tin mẫu thân chết, tâm Ngưng Sương nhất thời thắt lại, nàng hận không thế đem Tần Trọng Thiên lăng trì ngay lúc này để an ủi người mẫu thân đã mất trên trời có linh thiêng.
Đại tẩu của ngươi đã không có vòng tay, vì sao ngươi còn phải giết nàng?
Tần Trọng
/117
|