Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 1 - Chương 1

/19




Tháng Giêng - Bắc Kinh.

Bảy giờ sáng, trời tờ mờ sáng, thế nhưng đối với các bạn học sinh sinh viên mà nói đây là thời khắc mấu chốt nhất ‘Cuối kỳ’! Để có thể thuận lợi thông qua kỳ thi cuối kỳ bọn họ buộc phải thức giấc sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm còn nhiều hơn bò …

Trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh - Bắc Ngoại, là trường đại học danh tiếng toàn quốc, cũng là nơi tập trung nhiều giáo sư ngôn ngữ học nhất cả nước, có thể coi là trường Đại học đẳng cấp nhất.

Tuy nhiên, cho dù có là thời điểm trọng đại đi chăng nữa … sinh viên đều đối mặt với đề tài muôn thuở … đó chính là … rất khó rời giường. Theo chuyên gia nghiên cứu, đối với vấn đề nan giải này, phương pháp hữu hiệu và đơn giản nhất chính là: đặt nhiều loại báo thức.

Giờ khắc này, tại ký túc xá nữ phòng 502 trường Bắc Ngoại, tiếng chuông báo thức đua nhau vang lên như một dàn hòa tấu.

Reng …. Reng …. Reng … Tiếng chuông cổ điển, tuân thủ pháp kỷ của ‘đại ca’ Chương Lan.

‘Sắc thiên thanh chờ ngày mưa phùn, còn ta chờ ngươi …’*, tiếng chuông của cô nàng mê nhạc Châu Kiệt Luân suốt mười năm ròng rã, Đổng Nguyệt.

*Đoạn trong ca khúc Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân.

“Ò ó ó ó ó … ó ó cái đầu ngươi a … Làm xong chưa … Chưa xong mà còn muốn cái gì … Ò ó ó ó …”* Đây là tiếng chuông hài hước của Điền Phỉ Phỉ.

*Đoạn clip hài được cắt ra trong một bộ phim của Châu Trinh Trì. Link coi: https://www.youtube.com/watch?v=Z3QsuJsUG70

Ba tiếng chuông xen lẫn, kêu réo ầm ĩ, đủ để nổ tung đầu người. Thế nhưng, ngay lúc này đây, một tiếng nhạc đặc biệt réo rắt: ‘Đứng dậy! Không muốn làm nô lệ …’

“Đệt! Đứa nào mà dám lấy quốc ca làm nhạc chuông?” Điền Phỉ Phỉ mơ mơ màng màng rủa thầm.

“Không phải tớ!” Chương Lan lên tiếng trước.

“Cũng không phải tớ!” Đổng Nguyệt nối gót trả lời.

“Vậy … đó là … là … của Tiểu Bạch???” Điền Phỉ Phỉ trợn tròn mắt, nhìn chiếc giường phía đối diện. Cùng lúc đó, Chương Lan và Đổng Nguyệt cũng đưa mắt nhìn về chiếc giường kia.

Chỉ thấy chiếc mền màu vàng nhạt khẽ động đậy, một bóng người từ từ ló khỏi chăn, ngồi dậy.

“Tiểu Bạch! Sao hôm nay cậu dậy sớm như vậy!” Đổng Nguyệt thật sự không thể tin vào mắt mình, thét lớn.

Điền Phỉ Phỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đâu đâu … tớ coi coi … mặt trời hôm nay mọc từ hướng nào …. Ôi! Ngất ngất … sương mù dày đặc nhìn không ra lối!”

“Tớ bảo này … hai cậu ồn ào cái gì?” Chương Lan trừng mắt nhìn hai cô bạn một cái, sau đó cũng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tiểu Bạch, trưa nay không có tiết. Cậu dậy sớm thế này … Không lẽ …. Muốn lên lớp tự học?”

“Đúng! Hôm nay tớ phải lên lớp tự học!” Câu nói như đinh chém sắt đủ để khiến ba cô bạn cùng phòng há hốc mồm.

Phải biết một điều Tiểu Bạch có một nguyên tắc trong học kỳ này ‘Giờ môn tự chọn chắc chắn trốn, môn chính quy cũng phải trốn’. Chưa bao giờ cô rời giường trước mười giờ sáng. Vậy mà hôm nay lại phá lệ dậy sớm đến lớp tự học. Chuyện này thật sự là chuyện ngàn năm một thuở.

“Tiểu Bạch, chúc mừng cậu … Cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi bóng ma thất tình!” Chương Lan chìa ngón tay cái tỏ ý khen ngợi Bạch Sắt.

“Bóng ma thất tình … Không đi ra không biết. Nhưng mà bây giờ tớ mà không đọc sách thì chắc chắn tớ sẽ quay trở vào u mê tối tăm …” Bạch Sắt yên yên đáp lời.

Đổng Nguyệt bĩu môi: “Tiểu Bạch à, Lộ Tử Uyển chỉ là kẻ bạc tình. Tuy là hắn là trai Bắc Kinh, nhà giàu, đẹp trai … nhưng cậu cũng đã vì hắn u uất cả bốn tháng trời, cũng là lúc nên thoát ra …”

Nhắc tới Lộ Tử Uyển, Bạch Sắt động tác đang mặc quần áo dừng lại một chút.

Điền Phỉ Phỉ thấy tình thế không ổn liền lập tức chuyển đề tài: “Thật ra tớ còn thảm hơn cậu nhiều, Tiểu Bạch. Tháng trước tớ tỏ tình với lớp trưởng, nhưng bị cự tuyệt … Đấy cậu nhìn tớ xem, hoàn toàn không có chuyện gì! Ha ha ha ha … cậu phải học theo tố chất tâm lý này của tớ … Khà khà khà!”

“Là do da mặt cậu dày … Khà khà khà!” Chương Lan trêu tức.

Điền Phỉ Phỉ không phục: “Chương Lan cậu đừng có cười nhạo tớ. Tớ hỏi các cậu trong đám này ai dám chủ động đi tỏ tình.”

Chương Lan và Đổng Nguyệt lập tức chắp tay hướng về phía Điền Phỉ Phỉ vái lạy. Điền Phỉ Phỉ hai tay khoanh trước ngực, ra bộ ‘Miễn lễ, miễn lễ’.

Ngay lúc này, Bạch Sắt đột nhiên nói ra một câu: “Cậu đừng có đắc ý, không phải chỉ có cậu tỏ tình mà bị cự tuyệt thôi đâu. Tớ cũng từng bị.” Tuy rằng là chuyện từ rất lâu, nghĩ lại tựa như đã từ kiếp trước … nhưng đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.

Ba người mồm năm miệng mười, trừng mắt hỏi ngay: “Ai???”

Điền Phỉ Phỉ giọng đầy thắc mắc: “Không phải lúc trước Lộ Tử Uyển theo đuổi cậu sao? Từ khi nào đã biến thành cậu tỏ tình rồi?”

Tiết tấu của Bạch Sắt lại khựng lại một chút.

Một hình bóng mơ hồ xẹt qua não bộ: tóc mái dài mượt, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, dáng vẻ thanh tao, mỗi khi nở nụ cười lấp ló lúm đồng tiền, ánh mắt đầy giảo hoạt.

Bạch Sắt bất giác run lên một cái, cô vẫn còn nhớ rõ như vậy?!!! Cô nhớ đến thầy giáo cấp ba, một cái tên in sâu trong đầu cô: Diệp Thanh Hân.

Đổng Nguyệt oán thán: “Mọe ơi! Ai nói nữ truy nam chỉ cách một tấm lụa mỏng? Đại Điền trông ngốc như vậy bị cự tuyệt không nói làm gì. Tớ với Tiểu Bạch đẹp như tiên nữ thế này, chủ động tỏ tình cũng bị cự tuyệt sao? Chẳng lẽ cậu tỏ tình với Kiệt Luân à?”

Điền Phỉ Phỉ: “Theo tớ thấy Tiểu Bạch tỏ tình với Kiệt Luân chưa chắc đã thất bại? A … Kiệt Luân chưa chắc ‘bự’ bằng Tiểu Bạch.”

Đổng Nguyệt tức giận dậm chân: “Hả????? Đại Điền!!! Cậu hết chuyện để nói rồi phải không? Dzú bự là cấm địa của tớ không biết à?”



“S-T-O-P!” Chương Lan hét lớn, “Đã bảy giờ một phút! Còn chưa chịu xuống giường? Có muốn qua kỳ thi cuối kỳ không hả?”

Đại ca của phòng quả nhiên vẫn bá đạo nhất, ba đứa còn lại không dám hó hé tiếng nào bổ nhào xuống giường.

/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status