Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 2 - Chương 2

/19


Ăn xong bữa sáng, Bạch Sắt không cùng ba người bạn đến phòng tự học mà một mình đi đến Thư viện.

Ông thầy giáo biến thái môn văn học sử nước Anh vừa ra một đề tài luận văn, hơn nữa, còn chiếm nửa số điểm cuối kỳ. Cô chưa viết được chữ nào, cần phải ra Thư viện tra một ít tư liệu.

Đi chầm chậm trong sân trường, trên đầu trời mây u ám, hình như sắp mưa rồi. Học kỳ này Bạch Sắt hầu như nằm ì trong phòng ngủ. Hiện tại nhìn những tòa nhà xa xa gần gần đột nhiên dâng lên một cảm giác xa lạ.

Cơn gió thổi đến, làm rối tung mái tóc của cô, bay toán loạn trước trán, che khuất tầm mắt.

‘Ờ … đã mấy tháng rồi không đi cắt tóc, phải dành thời gian tu bổ chút xíu!’ Bạch Sắt nghĩ thầm.

Vào thư viện, một luồng khí ấm áp mang theo mùi mực in thoang thoảng … cảm giác nhẹ nhàng lâu lắm rồi không có được khiến tâm tình Bạch Sắt hưng phấn hẳn.

‘Fighting! Ngày hôm nay phải viết cho xong luận văn!’

Dựa theo thư mục sách, Bạch Sắt đi dọc từng kệ từng kệ tìm. Trên kệ bày đủ loại sách: Văn học thời kỳ Trung Cổ, Văn hóa Phục hưng, Văn học Thế kỷ 17, Văn học thời kỳ khai sáng, Văn học thời kỳ lãng mạn chủ nghĩa …

Cặp mắt cô vô thức trợn tròn: Chúng ta thật sự phải học những thứ này sao? Bỗng nhiên cô cảm thấy ngành học của mình thật trâu bò.

Bạch Sắt nhìn chăm chăm kệ sách, không biết nên đọc quyển nào. Đột nhiên có tiếng bước chân văng vẳng bên tai. Cô nghiêng đầu nhìn theo bản năng, không khỏi ngẩn người. Sáng sớm hôm nay còn xẹt qua trong đầu một bóng dáng đã nhiều năm không gặp, bây giờ lại xuất hiện rõ rõ ràng ràng ngay trước mắt, lại còn chỉ cách xa cô ba mét.

Đó đúng là … Diệp Thanh Hân!

‘Nhưng mà … Có lẽ anh ấy nhất định không nhớ ra mình.’ Bạch Sắt thầm nghĩ. Chỉ tiếp xúc một học kỳ năm lớp mười một, khi ấy Diệp Thanh Hân là giáo viên dạy giao tiếp mà một tuần cũng chỉ học có hai tiết, nhiều năm nay lại không hề liên lạc. Huống chi, con gái mười tám thay đổi rất nhiều. Bây giờ cô đã cao gấp đôi ngày trước, cho dù anh có nhớ tên cô đi chăng nữa thì chưa chắc đã nhận ra được dáng dấp của cô hiện tại.

Bạch Sắt tuân theo nguyên tắc ‘Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện’, cô dự định sẽ vờ như không quen biết, thu hồi ánh mắt, tiếp tục tra tìm tư liệu. Cô trông thấy Diệp Thanh Hân nở nụ cười với cô, khóe mắt hơi cong: “Bạch Sắt!” Đôi môi mỏng chuẩn xác gọi tên của cô, không sai một từ.

“Chào thầy Diệp!” Bạch Sắt cứng đờ người, có phần … căng thẳng.

“Đến tra tư liệu Văn học Anh?” Diệp Thanh Hân hỏi.

“Dạ … Vâng, em phải viết một bài luận về Văn học sử nước Anh. Ông thầy này thật biến thái, sắp đến kỳ thi cuối kỳ không chịu giảng phần trọng điểm, lại bắt bọn em đi viết cái luận văn gì gì đấy …” Bạch Sắt lúng túng lấy tay cuộn cuộn đuôi tóc.

Tuy rằng chuyện tỏ tình đáng xấu hổ kia đã qua nhiều năm, thậm chí cô có thể thề với trời bản thân cô không còn một chút suy nghĩ quá phận nào với thầy Diệp … Chỉ là, dù sao cũng là người thầm mến đầu tiên của cô, cũng là người duy nhất cô dám mở miệng tỏ tình, bi kịch hơn nữa là còn bị người ta quả quyết từ chối, cảm thấy xấu hổ cũng không có gì quá đáng đúng không?

“Quyển ‘Beowulf’ này rất hay!” Diệp Thanh Hân rút đại một quyển trên giá sách, đề cử cho cô.

(*Beowulf là truyền thuyết (legend) nhưng cũng gần như là thần thoại (myth). Beowulf thật ra là bài thơ cổ khuyết danh được truyền trong dân gian ở Anh từ những người Anglo-Saxons Bắc Âu di cư đến Anh vào thế kỷ 7-8 sau CN. Được coi như một sử thi của Anh.)

“Oạch … Quyển này nói về cái gì ạ?” Bạch Sắt dời sự chú ý vào tựa đề quyển sách.

“Đây là tác phẩm nói về nhân vật Beowulf có thể trảm yêu trừ ma, cùng với các cuộc tranh quyền đoạt vị, mang màu sắc thần thoại. Bộ này được viết dựa trên truyền thuyết dân gian của người German.” Thanh âm ôn hòa của Diệp Thanh Hân khẽ vang lên, “Em có cảm thấy hứng thú với bộ này không?”

Beowulf? Chơi trò gì đây? Bạch Sắt nhìn độ dày của quyển sách liền có cảm giác đau đầu chóng mặt, cô vội vàng lắc đầu: “Quyển này … Khả năng em đọc cũng không hiểu.”

“Ừm! Beowulf cũng khá xa lạ với em!” Diệp Thanh Hân tiện tay rút ra quyển ‘Utopia’, “Quyển này cũng rất nổi tiếng.”

Nổi tiếng? Bạch Sắt cẩn thận nhìn lại sáu chữ cái trên bìa … Rồi rồi … chắc chắn là do học kỳ này trốn quá nhiều, những quyển sách này cô chưa từng nghe qua bao giờ, khóe miệng cô giật giật: “Cái này là cái gì ạ?”

“Utopia, tác giả Thomas More. Trong tác phẩm này ông miêu tả môt xã hội bình đẳng, tài sản là của chung, mọi người sống hài hòa, có chung lý tưởng. Xã hội giả tưởng bây giờ đã biến thành danh từ ‘Chủ nghĩa không tưởng’.” Diệp Thanh Hân nhìn dáng vẻ lơ ngơ của Bạch Sắt, anh trả sách về chỗ cũ: “Nếu như em vẫn không thích, như vậy … Ở đây có một loạt tác phẩn của Shakespeare: Hamlet, Romeo và Juliet, Người lái buôn thành Venice, Vua Lear, những quyển này chắc chắn không hề xa lạ với em!”

Bạch Sắt liếc một cái, lấy tay chỉ đại một quyển: “Thầy Diệp, đây là sách gì?”

“À! Là tác phẩm của William Congreve. Đây là truyện ‘Love for love’, dịch là ‘Lấy tình trả tình’. Còn quyển này là ‘The way of the world’, Con đường trần tục. Hai quyển này là hài kịch. Vào thế kỷ thứ 17, vua Charles II phục ngôi, chấm dứt chính quyền Thanh giáo. Các rạp hát bị đóng cửa một lần nữa được mở ra, kịch nghệ Anh Quốc được tái sinh. Đây là hai tác phẩm tiêu biểu cho thời đại này.”

“Vậy còn quyển này?”

“Đây được coi là cha đẻ của dòng tiểu thuyết Anh, Daniel Defoe, tác phẩm tiêu biểu ‘Robinson phiêu lưu ký’, Moll Flanders. Quyển ‘Robinson phiêu lưu ký’ em nhất định biết rồi. Còn Moll Flander kể về một nữ công nhân tên Moll ở Anh, vì cuộc sống mà đã bị bức trở thành một kỹ nữ và một tên trộm vặt.”

“Còn đây?” Bạch Sắt tiện tay chỉ một quyển.

“Là Tobias Smollett, ‘Cuộc phiêu lưu ngẫu nhiên của Roderick’. Tác phẩm kể về một thiếu niên ở tầng lớp thấp, bố cục không theo quy chuẩn, diễn tiến nhanh, yêu ghét đan xen, biến hóa phức tạp.”

“Thầy Diệp …” Bạch Sắt không khỏi tặc lưỡi, “Giá sách lớn thế này, không phải thầy đã đọc hết rồi chứ???”

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng nếu Diệp Thanh Hân trả lời là ‘Đúng’, cô cũng chẳng ngạc nhiên chút nào. Nhiều năm trước đây đã từng có một Diệp Thanh Hân đứng trên bục giảng đọc làu làu tên của các quốc gia trên thế giới, trong nháy mắt những hình ảnh xưa cũ lại thoáng qua trong đầu cô.

Diệp Thanh Hân cố nén để khỏi phá lên cười, gật đầu: “Ừm! Đọc qua rồi! Nếu không làm sao tôi có đủ tư cách làm thầy giáo dạy Văn học sử nước Anh cho các em chứ?”

“Hả???” Nửa câu đầu, Bạch Sắt không hề bất ngờ, nhưng nữa câu sau khiến cho cô đứng bất động năm giây. Anh vừa nói gì … Anh là thầy giáo môn Văn học sử nước Anh?

Diệp Thanh Hân nháy mắt với cô một cái: “Đúng! Người mà em vừa đề cập, không chịu chú trọng giảng điểm chính, ông thầy giáo biến thái bắt làm luận văn … Chính là tôi!”

“Hả???” Bạch Sắt suýt chút nữa té xỉu. Xong đời, ngày hôm nay, học kỳ này, lần đầu tiên lên lớp tự học, lần đầu tiên khổ đến mức này! Sớm biết thì chẳng thèm phải nỗ lực làm gì … Này coi đi, nỗ lực của cô thật sự phải xem lại.

Đúng như dự đoán, Diệp Thanh Hân nói tiếp: “Bạn học Bạch Sắt, ròng rã một học kỳ, em hình như chưa lên lớp của tôi giờ nào?”

“Em … em … Xin lỗi thầy Diệp …” Bạch Sắt lắp bắp.

“Mau về ôn tập đi!” Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, anh bất giác mỉm cười: “Có chỗ nào không hiểu có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào. Có cầm điện thoại di động theo không?”

Bạch Sắt sợ hãi, run run rút di động khỏi túi, đưa cho Diệp Thanh Hân. Ngón tay thon dài, sạch sẽ của Diệp Thanh Hân bấm bấm mấy cái, “Đây là số của tôi. Có câu hỏi, gọi cho tôi.”

“Dạ … Dạ được! Cám ơn thầy Diệp!” Bạch Sắt gật đầu lia lịa, nhìn bóng anh rời đi, trong phút chốc cô đã thấu hiểu được thế nào là đại nạn không chết.

/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status