"Ta nghĩ sai?" Phượng Thiên Vũ dùng ngón tay lướt qua môi cánh hoa của nàng : "Nàng nghĩ rằng ta là đứa ngốc sao? Nhìn không ra lão Lục có ý đối với nàng? ! Long Phù Nguyệt, ta không tin nàng cũng nhìn không ra? ! Hôm nay may mắn ta vừa đuổi tới, bằng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì với nàng!"
Long Phù Nguyệt lạnh lùng thốt: "Ngươi có tư cách gì nói ta? Vị Anh Lạc công chúa không phải cũng bám sát vào ngươi sao?"
"Cái này thì khác . . . . ." Phượng Thiên Vũ chau mày: "Là phụ hoàng ép ta bồi nàng , hơn nữa, cũng chỉ là du ngoạn mà thôi."
"Cha ngươi ép ngươi cùng nàng du ngoạn? Vậy nếu phụ hoàng ép ngươi cưới nàng làm chánh phi? Ngươi có phải cũng sẽ đáp ứng hay không?" Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn hắn.
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Đây mới là ước nguyện ban đầu nàng hạ cổ ta phải không? Nàng hướng tới cái gì chế độ một vợ một chồng, cho nên đã dùng này biện pháp này khống chế ta. . . . . . Long Phù Nguyệt, nàng thật sự yêu ta sao? Thà rằng ta chết, cũng không để cho ta phụ ngươi có phải hay không? Đây chính là tình yêu trong miệng mà nàng nói sao?"
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, một tầng nước mắt chua sót chậm rãi rớt xuống : "Thì ra —— Ngươi nghĩ như vậy? ! Phượng Thiên Vũ, ngươi đừng quên, đêm hôm đó là ngươi cưỡng bức ta , cũng không ta trêu chọc ngươi!"
Phượng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy a, là ta xứng đáng, tự mình đưa đến tận cửa!"
Hắn một phát bắt được một cánh tay của Long Phù Nguyệt : "Nhưng tại sao nàng lại không nói sớm? Ta hận nhất chính là có người lừa gạt ta!"
Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: " Nếu ta nói sớm, có phải ngươi không cần đến ta hay không ?"
Phượng Thiên Vũ sửng sốt, không cần nàng? Làm sao có thể!Không có một nữ tử nào có thể làm cho tâm tình của hắn phập phồng không yên như thế, thay đổi rất nhanh như thế. . . . . .
Hắn muốn nàng! Điều này hắn chắc chắn.
Hiện tại hắn tuy rằng hận nàng sử dụng thủ đoạn‘ đê tiện ’lừa gạt hắn, nhưng là hắn vẫn chưa có ý muốn buông tay.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong lòng nói không rõ cảm giác gì, thở dài một hơi: "Phù Nguyệt, nàng có biết ta tức giận nhất là cái gì không? Không phải tức giận nàng đã hạ cổ ta, mà là tức giận nàng lừa gạt của ta! Thì ra muốn ta thủ thân vì nàng, mà nàng —— lại sử dụng biện pháp cực đoan như vậy! Nàng làm cho ta thật thất vọng . . . . . ."
Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại, cười khổ một cái: "Thì ra —— ngươi vẫn không tin lời nói đêm đó. Ta cũng không phải không muốn nói cho ngươi nghe trước, mà là loại cổ kia có đặc tính thần bí, nó hoàn toàn không cho ta nói nên lời!Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tin tưởng?"
Long Phù Nguyệt lạnh lùng thốt: "Ngươi có tư cách gì nói ta? Vị Anh Lạc công chúa không phải cũng bám sát vào ngươi sao?"
"Cái này thì khác . . . . ." Phượng Thiên Vũ chau mày: "Là phụ hoàng ép ta bồi nàng , hơn nữa, cũng chỉ là du ngoạn mà thôi."
"Cha ngươi ép ngươi cùng nàng du ngoạn? Vậy nếu phụ hoàng ép ngươi cưới nàng làm chánh phi? Ngươi có phải cũng sẽ đáp ứng hay không?" Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn hắn.
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Đây mới là ước nguyện ban đầu nàng hạ cổ ta phải không? Nàng hướng tới cái gì chế độ một vợ một chồng, cho nên đã dùng này biện pháp này khống chế ta. . . . . . Long Phù Nguyệt, nàng thật sự yêu ta sao? Thà rằng ta chết, cũng không để cho ta phụ ngươi có phải hay không? Đây chính là tình yêu trong miệng mà nàng nói sao?"
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, một tầng nước mắt chua sót chậm rãi rớt xuống : "Thì ra —— Ngươi nghĩ như vậy? ! Phượng Thiên Vũ, ngươi đừng quên, đêm hôm đó là ngươi cưỡng bức ta , cũng không ta trêu chọc ngươi!"
Phượng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy a, là ta xứng đáng, tự mình đưa đến tận cửa!"
Hắn một phát bắt được một cánh tay của Long Phù Nguyệt : "Nhưng tại sao nàng lại không nói sớm? Ta hận nhất chính là có người lừa gạt ta!"
Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: " Nếu ta nói sớm, có phải ngươi không cần đến ta hay không ?"
Phượng Thiên Vũ sửng sốt, không cần nàng? Làm sao có thể!Không có một nữ tử nào có thể làm cho tâm tình của hắn phập phồng không yên như thế, thay đổi rất nhanh như thế. . . . . .
Hắn muốn nàng! Điều này hắn chắc chắn.
Hiện tại hắn tuy rằng hận nàng sử dụng thủ đoạn‘ đê tiện ’lừa gạt hắn, nhưng là hắn vẫn chưa có ý muốn buông tay.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong lòng nói không rõ cảm giác gì, thở dài một hơi: "Phù Nguyệt, nàng có biết ta tức giận nhất là cái gì không? Không phải tức giận nàng đã hạ cổ ta, mà là tức giận nàng lừa gạt của ta! Thì ra muốn ta thủ thân vì nàng, mà nàng —— lại sử dụng biện pháp cực đoan như vậy! Nàng làm cho ta thật thất vọng . . . . . ."
Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại, cười khổ một cái: "Thì ra —— ngươi vẫn không tin lời nói đêm đó. Ta cũng không phải không muốn nói cho ngươi nghe trước, mà là loại cổ kia có đặc tính thần bí, nó hoàn toàn không cho ta nói nên lời!Ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tin tưởng?"
/755
|