Được trở về nhà, trong lòng Diệp Thanh trào dâng niềm hứng khởi, Hoa phủ đương nhiên là mái ấm không thể nào quên của nàng.
Mà Thượng Quan Linh cũng rất mong mỏi được sớm rời khỏi Thục Sơn, với xuất thân của nàng, giờ đây đi theo Hoa Lân là sắp phải đối mặt với một danh gia vọng tộc với đầy thành kiến cổ hủ. Hai ngày nay mặc dù mọi sự đều sóng yên biển lặng nhưng đó là vì thân phận đặc biệt của mình thì tại Thục Sơn này không có ai đủ tư cách can thiệp ngoại trừ Thượng Quan Truy Vân. Sau khi rời khỏi Quan Tinh Các, sẽ có biết bao ánh mắt kì thị cũng như những lời mỉa mai cay độc tập trung công kích nàng. Vì vậy nàng thực sự muốn nhanh chóng thoát ly nơi này.
Tất cả đều nóng lòng lên đường nên thu vén hành trang xong xuôi, lập tức Hoa Lân dìu Thượng Quan Linh bước lên phi kiếm rồi bản thân cũng ôm lấy Diệp Thanh đứng lên Hà Chiếu. Ba người tà tà bay lên không trung lúc này trong tầm nhìn nhà cửa, đường xá phía dưới như thu nhỏ lại, rừng núi, mặt hồ dần dần khuất dạng. Một làn gió nhẹ phe phẩy lướt qua, đất trời bao la mở rộng thênh thang khiến tâm trí bọn họ trở nên thoải mái vô cùng.
Hoa Lân quay đầu nhìn lại Lăng Vân Đỉnh phía xa xa, quả nhiên ở đó đang tụ tập vô số nhân sĩ võ lâm. Dõi theo bóng dang đám người kia thu nhỏ dần trong tầm nhìn, Hoa Lân bất giác cảm thán thở dài: “Tạm biệt nhé! Thục Sơn...”
Thượng Quan Linh liền thắc mắc hỏi: “Dường như chàng không đành xa rời Thục Sơn?”
Hoa Lân hắc hắc cười nói: “Đương nhiên rồi! Qua đợt tỷ thí trên Thục Sơn vừa rồi, bản thiếu hiệp không những đoạt được Huyền Thiên Kiếm mà còn mà còn chiếm được nàng tuyệt trần tiên tử kia nữa. Hỏi sao ta không có ấn tượng sâu sắc trong lòng cơ chứ?”.
Thượng Quan Linh sẵng giọng: “Hừ! Một ngày nào đó, nhất định xử lí chàng vì cái tật ba hoa này!”
Hoà trong tiếng cười đùa, ba người chậm rãi nhằm hướng bắc bay đi, dự đinh sẽ vượt Dân Giang, ngược lên Từ Châu và Gia Lăng, sau đó qua Trường Giang mà tiến về kinh thành, quãng đường chừng năm ngàn dặm, nếu như phi hành hết tốc lực cũng phải mất ba ngày mới tới nơi, nhưng vì có Thượng Quan Linh đang mang trên người thương tích chắc phải mất năm ngày chứ không ít.
Ngắm nhìn cảnh vật phía dưới, nào là núi non hùng vĩ, nào là rừng rậm bát ngát, rồi lớp lớp làn sóng bạc chầm chậm chảy trên dòng Dân Giang, Hoa Lân cảm thấy hào khí trong lòng xông lên muôn trượng, không khỏi cất giọng ngâm nga: “Huề mĩ ngự không bát thiên lí, Thuý cẩm sơn hà nhã để thu” (Tạm dịch: Không trung tráng lệ trải dài tám ngàn dặm, non sơn gấm vóc thu vào tầm nhìn).
Diệp Thanh khúc khích cười nói: “Thu vào cái đầu quỷ của huynh ấy! Thơ chẳng ra thơ, toàn đọc tầm bậy tầm bạ”.
“Ha ha ha”
Diệp Thanh mang theo Huyền Thiên Kiếm nặng nề, tay ngọc không mỏi không chịu nổi, thỉnh thoảng lại phải chuyển tay, nếu không phải công lực nàng thâm hậu thì có lẽ đã rã rời chân tay.
Hoa Lân thấy vậy bèn kề bên tai Diệp Thanh nói: “Hay để ta cầm giúp cho? Bao giờ mỏi tay, ta lại chuyển cho muội”
Diệp Thanh bất đắc dĩ đành trao Huyền Thiên Kiếm vào tay hắn rồi hướng tới “khối sắt vô dụng” kia mà cười mắng: “Cái thứ này mà luyện được thành phi kiếm hử? Cái chết tiệt này may ra làm con lừa cho ta cưỡi thì được!”
Hoa Lân ha hả cười to, tay phải nhấc Huyền Thiên Kiếm lên vai, động tác thập phần tiêu sái. Giờ đây hắn tay trái ôm lấy Diệp Thanh, dưới chân đạp phi kiếm, bên canh lại có Thượng Quan Linh thanh lệ tuyệt trần. Thử hỏi trên đời còn gì sánh bằng?
Phi hành được mấy canh giờ, vầng thái dương cũng dần khuất về phía tây, sắc trời trở nên tối đen, bọn họ đành trú đêm tại khu rừng phía bắc thành chừng hai mươi dặm, chờ đến hôm sau mới tiếp tục hành trình.
Qua một đêm nghỉ ngơi, vết thương của Thượng Quan Linh dần dần khép miệng lại, “Ngọc Linh Cao” công dụng thật phi thường, không hổ là thánh dược trị thương. Chính vì vậy, ngày hôm sau, tốc độ phi hành của bọn họ nhanh hơn được vài phần.
Cả ngày cắm cúi phi hành, vượt qua ngàn dặm, khi màn đêm buông xuống, ba người cũng đã tới địa phận Đại Ba Sơn, dọc theo Trường Giang đi tiếp một trăm dặm thì chính là Tam Hạp Thập Nhị Phong nổi tiếng thiên hạ.
Hoa Lân đưa ra đề nghị: “Nghe nói Vu Sơn vươn cao chọc trời, mây mù bao phủ quanh năm, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai lại đi. Sáng sớm tiện thể thưởng lãm cảnh vật luôn. Ý hai người thế nào?”
Hai nàng đều liếc xéo hắn, xem chừng không phản đối. Ba người hồi lâu tìm thấy một con sông nhỏ nằm giữa rừng núi, liền nghỉ ngơi trên thảm cỏ bên bờ. Phóng mắt nhìn ra xa xa chỉ thấy núi non trùng điệp, kéo dài cả trăm dặm, gần kề là rừng rậm xanh ngát, um tùm, bao bọc là dòng sông uốn lượn xung quanh, bốn bể cảnh vật vô cùng tĩnh lặng, an bình.
Hoa Lân nhóm lên một đống lửa lớn, ba người bên nhau lúc này cảm thấy thật rất thích thú, vừa ăn chút lương khô, vừa cũng nhau trò chuyện. Diệp Thanh hỏi: “Lân ca ca! Lần trước, chuyện người giả chết ở Thành Đô, rốt cục là thế nào? Sao mà mấy gã cảnh vệ lại hoảng sợ tới mức chạy bán sống bán chết về nha môn vậy? Hì hì”.
Hoa Lân nghe nàng hỏi vậy lại nhớ đến bọn ma đầu Phần Âm Tông, suy nghĩ hồi lâu quyết định giấu đi để tránh nàng lo lắng nên đáp: “Lần đó, hai tên ma giáo định ám hại Lữ Ấu Văn. Vừa đúng lúc ấy ta thấy bọn họ bị hai cao thủ chính đạo giết chết, ta thầm nghĩ nhất định đồng bọn của chúng sẽ đến huỷ thi thể để bịt đầu mối. Vì vậy mới giả chết để điều tra sự tình. Quả nhiên, ngày hôm sau, bọn ma giáo vội vàng cử hai người đến, trong khi đó ta lại đang ngủ say như nên bỏ lỡ mất thời cơ. Thật là đáng tiếc!”
Diệp Thanh cười nói: “Người hôm đó thật sự làm cho bọn cảnh vệ sợ chết khiếp, sắc mặt chúng tái nhợt lại còn tưởng người là xác chết sống lại nữa chứ. Hì hì...”
Hoa Lân cũng khẽ cười nói: “Về sau, các nàng phải rất chú ý đấy nhé. Bọn thủ hạ của Huyết Ma đều có thể thi triển ma thuật, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng khống chế ngay”
Diệp Thanh kinh hãi hô lên: “Lợi hại vậy sao?”
Chợt Thượng Quan Linh ngắt lời hỏi: “Nữ tử xinh đẹp xuất hiện tại liễm phòng hôm đó là ai vậy? Nàng ta có quan hệ gì với Huyết Ma không?”
Hoa Lân lần lại trí nhớ rồi đáp: “Hình như nàng ta tên là Bích Y gì đó, một cái tên rất lạ, có lẽ không phải người Trung Nguyên”
Thượng Quan Linh nhướng mày buột miệng: “Quả nhiên là như vậy!”
Hoa Lân thắc mắc hỏi: “Sao cơ?”
Thượng Quan Linh trầm tư nói: “Nghe nói ở Tây Vực có một môn phái tà ác vô cùng, tên là Xích Luyện Giáo, từ trước đến nay toàn đối chọi với Thiên Sơn chúng ta. Danh tính giáo chủ của bọn chúng cũng na ná như trên, dường như nữ tử ấy có liên quan đến Xích Luyện Giáo. Sao hồi đó chàng không truy hỏi nàng ta? Lại còn liếc mắt đưa tình với ả đó nữa chứ?”
Hoa Lân hô “A!” một tiếng, vội nói: “Đâu có! Ta cũng vừa mới tỉnh dậy, đang định hỏi nàng ta thì các người xông tới! Ai! Thực là...”
Diệp Thanh dáng vẻ nghi hoặc nói: “Nhưng mà rõ ràng muội bắt gặp huynh với Bích Y tình tứ với nhau mà. Mà ả ta còn như là...như là quấn lấy huynh nữa!” nói đoạn, bờ ngực Diệp Thanh không ngừng run run.
Thấy hai nàng kia nhìn mình chằm chằm, chột dạ vội cắt ngang lời: “Ấy ấy ấy! Chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa được không?” đoạn lấy từ trong người ra hai tờ phiếu, dáng vẻ đắc chí vô cùng, cười ha hả nói: “Các nàng xem đi! Ở Thục Sơn, ta kiếm được không ít bạc đâu này, hắc hắc!”
Diệp Thanh lập tức nhận ngay ra đây chính là tấm phiếu cá cuộc mua của Hối Thông Ngân Trang vì vậy bỏ qua chuyện vừa rồi, cười hì hì lại gần hỏi: “Trúng thưởng bao nhiêu vậy?”
Chỉ có Thượng Quan Linh từ trước đến nay chưa biết đến cờ bạc là gì, ngơ ngác hỏi: “Trúng thưởng cái gì thế?”
Hoa Lân nở nụ cười bí hiểm, trao tấm phiếu cho Diệp Thanh rồi nói: “Sau khi tới kinh thành, muội nhanh chóng đi lĩnh bạc rồi chúng ta hiên ngang về nhà. Ha ha ha!”
Diệp Thanh vừa đọc xong tờ phiếu kia liền hét lên: “Trời ơi! Hai trăm vạn lạng bạc!”, toàn thân choáng váng.
Mặc dù Thượng Quan Linh cũng ít quan tâm đến chuyện tiền nong nhưng vừa nghe đến số tiền hai trăm lạng bạc cũng cảm thấy chấn động, sẵng giọng nói: “Hai người đang làm trò quỷ gì đấy? Đâu ra mà nhiều tiền vậy?”
Hoa Lân hé tấm phiếu cho Thượng Quan Linh xem, đồng thời giải thích một lượt.
Nào ngờ Thượng Quan Linh chẳng những không vui mà còn cất giọng trách móc: “Chàng có nghe người ta nói dính vào cờ bạc là hại vào thân không? Có phải chàng trong “ngũ độc” (Xuy (khoác lác), Mại (mua quan, bán chức), Phiếu (** điếm), Đổ (đánh bạc), Tham (tham ô) - dịch giả) không bỏ qua thứ nào không?”
Hoa Lân: “Ách! Lần sau dám không thế nữa! Lần sau không dám thế nữa!”
Thượng Quan Linh trừng mắt liếc hắn, cũng không muốn hờn trách thêm nữa nên lại chuyển sang đề tài khác bàn luận.
Trời dần dân về khuya, cuối cùng ba người cũng cảm thấy mệt mỏi, Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh ngồi xuốn bắt đầu nhập định, Diệp Thanh thì ôm lấy Huyền Thiên Kiếm lại bắt đầu tham luyện “Dẫn đạo cảm ứng pháp”.
Bọn họ không ngờ rằng một mối đe doạ đang âm thầm tiến đến, cũng may đống lửa bên cạnh đã lụi dần nên trong thời gian ngắn đối phương chưa xác định được phương vị.
Cách đó hai trăm dặm, Huyết Ma dẫn theo mười tên yêu ma cùng với bốn gã hắc y đệ tử
nhằm về phía bọn Hoa Lân đuổi tới.
Lúc này, Huyết Ma vẫn mặc nguyên bộ bạch y như trước, quả là đảm lượng gã này không nhỏ, bất chấp bây giờ lệnh truy nã đã phát đi khắp nơi, không màng đến việc che dấu thân phận, thực tế là coi thiên hạ chẳng là gì hết.
Mười tên yêu ma bên cạnh hắn chính là do Huyết Ma hao phí tâm lực thu phục từ Trấn Yêu Tháp. Chỉ thấy, bọn chúng mỗi tên một vẻ, thập phần xấu xí, hắc khí bao trùm toàn thân, hốc mắt xám ngắt, trống rỗng, da dẻ thô ráp tựa đá vôi, miệng đầy huyết tương. Đến ngay cả Huyết Ma cùng đám đệ tử sđều tránh xa xa một bên, không dám lại gần. Bọn yêu ma này đã tu luyện mấy ngàn năm công lực của chúng có thể nói chấn nhiếp thiên hạ, nhưng do trận pháp của Trấn Yêu Tháp vô cùng lợi hại, bị giam hãm bên trong thời gian dài nên, công lựu của chúng không tăng mà còn giảm xút, tiêu tán gần hết. Lần này thoát được ra ngoài, trong lòng chúng cực kỳ tôn kính Huyết Ma. Hơn nữa Huyết Ma cũng sắp vượt qua cảnh giới “Huyết Quang Hư Vô”, một đại ma vương chuẩn bị xuất thế, nên sự sùng bái cũng như sợ sệt của bọn chúng tăng lên mấy phần.
Lúc này, Huyết Ma lớn tiếng xét hỏi một gã hắc y: “Ngươi khẳng định bọn họ bay về phái này phải không?”
Gã đệ tử hắc y kia toàn thân run rẩy, hoảng sợ đáp: “Đúng ạ! Đúng ạ! Đệ tử trà trộn vào Thục Sơn thì nhìn thấy họ nhằm hướng này bay đi. Hai nàng tiên tử kia nhìn qua là nhận ra ngay”.
Huyết Ma lạnh lùng nói: “Hừ! Nếu không tìm thấy bóng dáng bọn họ đâu thì liệu chừng ta biến ngươi thành bữa tối cho bọn Lệ Thi Vương”
Gã kia hồn vía bay lên mây, khoé mắt đánh sang bên phải, bắt gặp hốc mắt trống rỗng của tử thi, cái miệng đỏ au liếm liếm dường như đang rất đói khát, hắn sợ đổ mồ hôi, run cầm cập nói: “Đệ tử lập tức đi tìm, lập tức đi tìm”
Huyết Ma cười lạnh nói: “Rừng rậm mênh mang vậy, hơn nữa bọn họ đã hạ xuống mặt đất, người làm thế nào mà tìm được...Vô dụng!”, dừng lại một chút rồi hắn quay sang ác linh toàn thân bao trum hắc khí bên phải nói: “Hắc U Vương, không thể không phiền ngươi xông vào rừng một chuyến rồi!”
Ác linh kia gật gật đầu, thân thể nhoáng lên, phút chốc biến mất trước mặt đám người.
Do vì bọn yêu ma này đã quên hết cả danh tính bản thân, Huyết Ma đành tạm ban cho chúng một cái tên hoành tráng một chút, vương nọ vương kia. Huyết Ma lại quay đầu hướng về hung nhân đang ngoác ngoác cái miệng đỏ lòm nói: “Phệ Hồn Vương, phiền ngươi cực nhọc một chút đi về hướng đông truy tìm tung tích đối phương”
Hung nhân kia do dự đôi chút, một lát gật gật đầu, thân thể nhẹ nhàng bay lên không trung, nhằm hướng đông bay đi.
Huyết Ma trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm, biết tên quái vật này nhất thời không quen chấp hành mệnh lệnh của người khác nhưng hắn thủ đoạn cũng không vừa lần lượt “mời” bọn chúng ra tay. Hướng về yêu ma mặt trắng bệnh tựa giấy, toàn thân không có ngũ quan (mắt, mũi, tai, mồm, lông mày-dịch giả), từ trên xuống dưới chỉ là một khổi âm hồn mờ ảo nói: “Bạch Kính Vương...”
Âm hồn trắng trắng kia dường như cũng nhận biết được vấn đề, phát ra một tràng âm thanh chói toi: “Biết rồi! Ta phụ trách hướng bắc chứ gì”
Mười ba hung vật lập tức tản ra, hướng về bốn phía rừng rậm lùng sục. Hung vật tựu chung vẫn là hung vật. Bất kể đi đến đâu cũng không ngừng phát ra hộ khí, xung quanh im ắng, vạn vật không xuyên qua nổi hộ khí của chúng, yêu khí ngút ngàn.
Huyết Ma lắc đầu ngao ngán, đối với biện pháp truy lùng này quả thật hắn không đem nhiều hy vọng, chứng kiến bọn yêu ma kia hành động, đến phong vân còn biến sắc, như vậy con mồi không kinh động mới lạ. Nhưng như vậy cũng tốt, chờ khi Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh “trảm yêu trừ ma”, bản thân hắn ra tay cũng không muộn.
Mà Thượng Quan Linh cũng rất mong mỏi được sớm rời khỏi Thục Sơn, với xuất thân của nàng, giờ đây đi theo Hoa Lân là sắp phải đối mặt với một danh gia vọng tộc với đầy thành kiến cổ hủ. Hai ngày nay mặc dù mọi sự đều sóng yên biển lặng nhưng đó là vì thân phận đặc biệt của mình thì tại Thục Sơn này không có ai đủ tư cách can thiệp ngoại trừ Thượng Quan Truy Vân. Sau khi rời khỏi Quan Tinh Các, sẽ có biết bao ánh mắt kì thị cũng như những lời mỉa mai cay độc tập trung công kích nàng. Vì vậy nàng thực sự muốn nhanh chóng thoát ly nơi này.
Tất cả đều nóng lòng lên đường nên thu vén hành trang xong xuôi, lập tức Hoa Lân dìu Thượng Quan Linh bước lên phi kiếm rồi bản thân cũng ôm lấy Diệp Thanh đứng lên Hà Chiếu. Ba người tà tà bay lên không trung lúc này trong tầm nhìn nhà cửa, đường xá phía dưới như thu nhỏ lại, rừng núi, mặt hồ dần dần khuất dạng. Một làn gió nhẹ phe phẩy lướt qua, đất trời bao la mở rộng thênh thang khiến tâm trí bọn họ trở nên thoải mái vô cùng.
Hoa Lân quay đầu nhìn lại Lăng Vân Đỉnh phía xa xa, quả nhiên ở đó đang tụ tập vô số nhân sĩ võ lâm. Dõi theo bóng dang đám người kia thu nhỏ dần trong tầm nhìn, Hoa Lân bất giác cảm thán thở dài: “Tạm biệt nhé! Thục Sơn...”
Thượng Quan Linh liền thắc mắc hỏi: “Dường như chàng không đành xa rời Thục Sơn?”
Hoa Lân hắc hắc cười nói: “Đương nhiên rồi! Qua đợt tỷ thí trên Thục Sơn vừa rồi, bản thiếu hiệp không những đoạt được Huyền Thiên Kiếm mà còn mà còn chiếm được nàng tuyệt trần tiên tử kia nữa. Hỏi sao ta không có ấn tượng sâu sắc trong lòng cơ chứ?”.
Thượng Quan Linh sẵng giọng: “Hừ! Một ngày nào đó, nhất định xử lí chàng vì cái tật ba hoa này!”
Hoà trong tiếng cười đùa, ba người chậm rãi nhằm hướng bắc bay đi, dự đinh sẽ vượt Dân Giang, ngược lên Từ Châu và Gia Lăng, sau đó qua Trường Giang mà tiến về kinh thành, quãng đường chừng năm ngàn dặm, nếu như phi hành hết tốc lực cũng phải mất ba ngày mới tới nơi, nhưng vì có Thượng Quan Linh đang mang trên người thương tích chắc phải mất năm ngày chứ không ít.
Ngắm nhìn cảnh vật phía dưới, nào là núi non hùng vĩ, nào là rừng rậm bát ngát, rồi lớp lớp làn sóng bạc chầm chậm chảy trên dòng Dân Giang, Hoa Lân cảm thấy hào khí trong lòng xông lên muôn trượng, không khỏi cất giọng ngâm nga: “Huề mĩ ngự không bát thiên lí, Thuý cẩm sơn hà nhã để thu” (Tạm dịch: Không trung tráng lệ trải dài tám ngàn dặm, non sơn gấm vóc thu vào tầm nhìn).
Diệp Thanh khúc khích cười nói: “Thu vào cái đầu quỷ của huynh ấy! Thơ chẳng ra thơ, toàn đọc tầm bậy tầm bạ”.
“Ha ha ha”
Diệp Thanh mang theo Huyền Thiên Kiếm nặng nề, tay ngọc không mỏi không chịu nổi, thỉnh thoảng lại phải chuyển tay, nếu không phải công lực nàng thâm hậu thì có lẽ đã rã rời chân tay.
Hoa Lân thấy vậy bèn kề bên tai Diệp Thanh nói: “Hay để ta cầm giúp cho? Bao giờ mỏi tay, ta lại chuyển cho muội”
Diệp Thanh bất đắc dĩ đành trao Huyền Thiên Kiếm vào tay hắn rồi hướng tới “khối sắt vô dụng” kia mà cười mắng: “Cái thứ này mà luyện được thành phi kiếm hử? Cái chết tiệt này may ra làm con lừa cho ta cưỡi thì được!”
Hoa Lân ha hả cười to, tay phải nhấc Huyền Thiên Kiếm lên vai, động tác thập phần tiêu sái. Giờ đây hắn tay trái ôm lấy Diệp Thanh, dưới chân đạp phi kiếm, bên canh lại có Thượng Quan Linh thanh lệ tuyệt trần. Thử hỏi trên đời còn gì sánh bằng?
Phi hành được mấy canh giờ, vầng thái dương cũng dần khuất về phía tây, sắc trời trở nên tối đen, bọn họ đành trú đêm tại khu rừng phía bắc thành chừng hai mươi dặm, chờ đến hôm sau mới tiếp tục hành trình.
Qua một đêm nghỉ ngơi, vết thương của Thượng Quan Linh dần dần khép miệng lại, “Ngọc Linh Cao” công dụng thật phi thường, không hổ là thánh dược trị thương. Chính vì vậy, ngày hôm sau, tốc độ phi hành của bọn họ nhanh hơn được vài phần.
Cả ngày cắm cúi phi hành, vượt qua ngàn dặm, khi màn đêm buông xuống, ba người cũng đã tới địa phận Đại Ba Sơn, dọc theo Trường Giang đi tiếp một trăm dặm thì chính là Tam Hạp Thập Nhị Phong nổi tiếng thiên hạ.
Hoa Lân đưa ra đề nghị: “Nghe nói Vu Sơn vươn cao chọc trời, mây mù bao phủ quanh năm, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai lại đi. Sáng sớm tiện thể thưởng lãm cảnh vật luôn. Ý hai người thế nào?”
Hai nàng đều liếc xéo hắn, xem chừng không phản đối. Ba người hồi lâu tìm thấy một con sông nhỏ nằm giữa rừng núi, liền nghỉ ngơi trên thảm cỏ bên bờ. Phóng mắt nhìn ra xa xa chỉ thấy núi non trùng điệp, kéo dài cả trăm dặm, gần kề là rừng rậm xanh ngát, um tùm, bao bọc là dòng sông uốn lượn xung quanh, bốn bể cảnh vật vô cùng tĩnh lặng, an bình.
Hoa Lân nhóm lên một đống lửa lớn, ba người bên nhau lúc này cảm thấy thật rất thích thú, vừa ăn chút lương khô, vừa cũng nhau trò chuyện. Diệp Thanh hỏi: “Lân ca ca! Lần trước, chuyện người giả chết ở Thành Đô, rốt cục là thế nào? Sao mà mấy gã cảnh vệ lại hoảng sợ tới mức chạy bán sống bán chết về nha môn vậy? Hì hì”.
Hoa Lân nghe nàng hỏi vậy lại nhớ đến bọn ma đầu Phần Âm Tông, suy nghĩ hồi lâu quyết định giấu đi để tránh nàng lo lắng nên đáp: “Lần đó, hai tên ma giáo định ám hại Lữ Ấu Văn. Vừa đúng lúc ấy ta thấy bọn họ bị hai cao thủ chính đạo giết chết, ta thầm nghĩ nhất định đồng bọn của chúng sẽ đến huỷ thi thể để bịt đầu mối. Vì vậy mới giả chết để điều tra sự tình. Quả nhiên, ngày hôm sau, bọn ma giáo vội vàng cử hai người đến, trong khi đó ta lại đang ngủ say như nên bỏ lỡ mất thời cơ. Thật là đáng tiếc!”
Diệp Thanh cười nói: “Người hôm đó thật sự làm cho bọn cảnh vệ sợ chết khiếp, sắc mặt chúng tái nhợt lại còn tưởng người là xác chết sống lại nữa chứ. Hì hì...”
Hoa Lân cũng khẽ cười nói: “Về sau, các nàng phải rất chú ý đấy nhé. Bọn thủ hạ của Huyết Ma đều có thể thi triển ma thuật, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng khống chế ngay”
Diệp Thanh kinh hãi hô lên: “Lợi hại vậy sao?”
Chợt Thượng Quan Linh ngắt lời hỏi: “Nữ tử xinh đẹp xuất hiện tại liễm phòng hôm đó là ai vậy? Nàng ta có quan hệ gì với Huyết Ma không?”
Hoa Lân lần lại trí nhớ rồi đáp: “Hình như nàng ta tên là Bích Y gì đó, một cái tên rất lạ, có lẽ không phải người Trung Nguyên”
Thượng Quan Linh nhướng mày buột miệng: “Quả nhiên là như vậy!”
Hoa Lân thắc mắc hỏi: “Sao cơ?”
Thượng Quan Linh trầm tư nói: “Nghe nói ở Tây Vực có một môn phái tà ác vô cùng, tên là Xích Luyện Giáo, từ trước đến nay toàn đối chọi với Thiên Sơn chúng ta. Danh tính giáo chủ của bọn chúng cũng na ná như trên, dường như nữ tử ấy có liên quan đến Xích Luyện Giáo. Sao hồi đó chàng không truy hỏi nàng ta? Lại còn liếc mắt đưa tình với ả đó nữa chứ?”
Hoa Lân hô “A!” một tiếng, vội nói: “Đâu có! Ta cũng vừa mới tỉnh dậy, đang định hỏi nàng ta thì các người xông tới! Ai! Thực là...”
Diệp Thanh dáng vẻ nghi hoặc nói: “Nhưng mà rõ ràng muội bắt gặp huynh với Bích Y tình tứ với nhau mà. Mà ả ta còn như là...như là quấn lấy huynh nữa!” nói đoạn, bờ ngực Diệp Thanh không ngừng run run.
Thấy hai nàng kia nhìn mình chằm chằm, chột dạ vội cắt ngang lời: “Ấy ấy ấy! Chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa được không?” đoạn lấy từ trong người ra hai tờ phiếu, dáng vẻ đắc chí vô cùng, cười ha hả nói: “Các nàng xem đi! Ở Thục Sơn, ta kiếm được không ít bạc đâu này, hắc hắc!”
Diệp Thanh lập tức nhận ngay ra đây chính là tấm phiếu cá cuộc mua của Hối Thông Ngân Trang vì vậy bỏ qua chuyện vừa rồi, cười hì hì lại gần hỏi: “Trúng thưởng bao nhiêu vậy?”
Chỉ có Thượng Quan Linh từ trước đến nay chưa biết đến cờ bạc là gì, ngơ ngác hỏi: “Trúng thưởng cái gì thế?”
Hoa Lân nở nụ cười bí hiểm, trao tấm phiếu cho Diệp Thanh rồi nói: “Sau khi tới kinh thành, muội nhanh chóng đi lĩnh bạc rồi chúng ta hiên ngang về nhà. Ha ha ha!”
Diệp Thanh vừa đọc xong tờ phiếu kia liền hét lên: “Trời ơi! Hai trăm vạn lạng bạc!”, toàn thân choáng váng.
Mặc dù Thượng Quan Linh cũng ít quan tâm đến chuyện tiền nong nhưng vừa nghe đến số tiền hai trăm lạng bạc cũng cảm thấy chấn động, sẵng giọng nói: “Hai người đang làm trò quỷ gì đấy? Đâu ra mà nhiều tiền vậy?”
Hoa Lân hé tấm phiếu cho Thượng Quan Linh xem, đồng thời giải thích một lượt.
Nào ngờ Thượng Quan Linh chẳng những không vui mà còn cất giọng trách móc: “Chàng có nghe người ta nói dính vào cờ bạc là hại vào thân không? Có phải chàng trong “ngũ độc” (Xuy (khoác lác), Mại (mua quan, bán chức), Phiếu (** điếm), Đổ (đánh bạc), Tham (tham ô) - dịch giả) không bỏ qua thứ nào không?”
Hoa Lân: “Ách! Lần sau dám không thế nữa! Lần sau không dám thế nữa!”
Thượng Quan Linh trừng mắt liếc hắn, cũng không muốn hờn trách thêm nữa nên lại chuyển sang đề tài khác bàn luận.
Trời dần dân về khuya, cuối cùng ba người cũng cảm thấy mệt mỏi, Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh ngồi xuốn bắt đầu nhập định, Diệp Thanh thì ôm lấy Huyền Thiên Kiếm lại bắt đầu tham luyện “Dẫn đạo cảm ứng pháp”.
Bọn họ không ngờ rằng một mối đe doạ đang âm thầm tiến đến, cũng may đống lửa bên cạnh đã lụi dần nên trong thời gian ngắn đối phương chưa xác định được phương vị.
Cách đó hai trăm dặm, Huyết Ma dẫn theo mười tên yêu ma cùng với bốn gã hắc y đệ tử
nhằm về phía bọn Hoa Lân đuổi tới.
Lúc này, Huyết Ma vẫn mặc nguyên bộ bạch y như trước, quả là đảm lượng gã này không nhỏ, bất chấp bây giờ lệnh truy nã đã phát đi khắp nơi, không màng đến việc che dấu thân phận, thực tế là coi thiên hạ chẳng là gì hết.
Mười tên yêu ma bên cạnh hắn chính là do Huyết Ma hao phí tâm lực thu phục từ Trấn Yêu Tháp. Chỉ thấy, bọn chúng mỗi tên một vẻ, thập phần xấu xí, hắc khí bao trùm toàn thân, hốc mắt xám ngắt, trống rỗng, da dẻ thô ráp tựa đá vôi, miệng đầy huyết tương. Đến ngay cả Huyết Ma cùng đám đệ tử sđều tránh xa xa một bên, không dám lại gần. Bọn yêu ma này đã tu luyện mấy ngàn năm công lực của chúng có thể nói chấn nhiếp thiên hạ, nhưng do trận pháp của Trấn Yêu Tháp vô cùng lợi hại, bị giam hãm bên trong thời gian dài nên, công lựu của chúng không tăng mà còn giảm xút, tiêu tán gần hết. Lần này thoát được ra ngoài, trong lòng chúng cực kỳ tôn kính Huyết Ma. Hơn nữa Huyết Ma cũng sắp vượt qua cảnh giới “Huyết Quang Hư Vô”, một đại ma vương chuẩn bị xuất thế, nên sự sùng bái cũng như sợ sệt của bọn chúng tăng lên mấy phần.
Lúc này, Huyết Ma lớn tiếng xét hỏi một gã hắc y: “Ngươi khẳng định bọn họ bay về phái này phải không?”
Gã đệ tử hắc y kia toàn thân run rẩy, hoảng sợ đáp: “Đúng ạ! Đúng ạ! Đệ tử trà trộn vào Thục Sơn thì nhìn thấy họ nhằm hướng này bay đi. Hai nàng tiên tử kia nhìn qua là nhận ra ngay”.
Huyết Ma lạnh lùng nói: “Hừ! Nếu không tìm thấy bóng dáng bọn họ đâu thì liệu chừng ta biến ngươi thành bữa tối cho bọn Lệ Thi Vương”
Gã kia hồn vía bay lên mây, khoé mắt đánh sang bên phải, bắt gặp hốc mắt trống rỗng của tử thi, cái miệng đỏ au liếm liếm dường như đang rất đói khát, hắn sợ đổ mồ hôi, run cầm cập nói: “Đệ tử lập tức đi tìm, lập tức đi tìm”
Huyết Ma cười lạnh nói: “Rừng rậm mênh mang vậy, hơn nữa bọn họ đã hạ xuống mặt đất, người làm thế nào mà tìm được...Vô dụng!”, dừng lại một chút rồi hắn quay sang ác linh toàn thân bao trum hắc khí bên phải nói: “Hắc U Vương, không thể không phiền ngươi xông vào rừng một chuyến rồi!”
Ác linh kia gật gật đầu, thân thể nhoáng lên, phút chốc biến mất trước mặt đám người.
Do vì bọn yêu ma này đã quên hết cả danh tính bản thân, Huyết Ma đành tạm ban cho chúng một cái tên hoành tráng một chút, vương nọ vương kia. Huyết Ma lại quay đầu hướng về hung nhân đang ngoác ngoác cái miệng đỏ lòm nói: “Phệ Hồn Vương, phiền ngươi cực nhọc một chút đi về hướng đông truy tìm tung tích đối phương”
Hung nhân kia do dự đôi chút, một lát gật gật đầu, thân thể nhẹ nhàng bay lên không trung, nhằm hướng đông bay đi.
Huyết Ma trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm, biết tên quái vật này nhất thời không quen chấp hành mệnh lệnh của người khác nhưng hắn thủ đoạn cũng không vừa lần lượt “mời” bọn chúng ra tay. Hướng về yêu ma mặt trắng bệnh tựa giấy, toàn thân không có ngũ quan (mắt, mũi, tai, mồm, lông mày-dịch giả), từ trên xuống dưới chỉ là một khổi âm hồn mờ ảo nói: “Bạch Kính Vương...”
Âm hồn trắng trắng kia dường như cũng nhận biết được vấn đề, phát ra một tràng âm thanh chói toi: “Biết rồi! Ta phụ trách hướng bắc chứ gì”
Mười ba hung vật lập tức tản ra, hướng về bốn phía rừng rậm lùng sục. Hung vật tựu chung vẫn là hung vật. Bất kể đi đến đâu cũng không ngừng phát ra hộ khí, xung quanh im ắng, vạn vật không xuyên qua nổi hộ khí của chúng, yêu khí ngút ngàn.
Huyết Ma lắc đầu ngao ngán, đối với biện pháp truy lùng này quả thật hắn không đem nhiều hy vọng, chứng kiến bọn yêu ma kia hành động, đến phong vân còn biến sắc, như vậy con mồi không kinh động mới lạ. Nhưng như vậy cũng tốt, chờ khi Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh “trảm yêu trừ ma”, bản thân hắn ra tay cũng không muộn.
/362
|