Hoa Lân âm thầm kêu khổ. Vừa rồi hắn còn hy vọng ma đầu có thể đuổi tới nhưng bây giờ khi đã thoát khỏi ma chưởng của Huyết Ma thì hắn lại phải tìm cách trốn khỏi tay ma đầu. Linh cơ vừa động, hắn quay đầu nhìn về hướng Huyết Ma bị rơi xuống phía xa xa, quả nhiên nó không hề bị một chưởng đó đánh chết, thân thể trên không trung vừa lật nhưng rồi chia làm bốn đạo nhân ảnh bỏ chạy ra bốn hướng riêng biệt. Hoa Lân vội la lên: “Uy uy uy…! Hắn lại từ tay ngươi chạy trốn kìa!”
Hoa Lân sử dụng từ “lại” ở đây ý nghĩa phi thường, gián tiếp chỉ rằng Huyết Ma đã lần thứ hai trốn thoát từ trong tay hắn.
Ma đầu Phần Âm Tông quả nhiên bị hắn khích bác, lập tức quay đầu nhìn lại hướng Huyết Ma. Tu vi của hắn như vậy nhưng cũng không thể từ bốn “phân thân” của Huyết Ma nhìn ra ai là chủ thể. Vì vậy, chỉ một tay nắm lấy Hoa Lân nhanh chóng hướng tới một phân thân trong đó đánh tới. “Bang” một tiếng, một phân thân của Huyết Ma lập tức bị hắn một chưởng đánh nát. Công lực thật thâm hậu, thực sự có một không hai tại hoàn vũ.
Hoa Lân lại tiếp tục: “”Còn có ba hóa thân nữa cơ! Đuổi nhanh lên….” vừa nói vừa sử dụng ý niệm triệu hồi Hà Chiếu Kiếm trở về. Xa xa, Hà Chiếu Kiếm, theo cảm ứng của hắn, “sưu” một tiếng bắn trở về. Hơn nữa tia chớp lại hướng hậu tâm của ma đầu Phần Âm Tông phóng tới. Chỉ cần chiêu đánh lén này thành công, nói không chừng có thể thu hồi cái mạng nhỏ này của mình vậy.
Nhưng ma đầu Phần Âm Tông này tinh minh vô cùng, tay phải nhẹ nhàng phất về phía sau một chiêu khiến Hoa Lân vất vả lắm mới thu hồi được Hà Chiếu Kiếm về tay rồi cười hắc hắc nói: “Tiểu hỏa tử! Phi kiếm của ngươi đã trở lại, ta trả cho ngươi này!”
Hoa Lân tiếp lấy kiếm, trong lòng không khỏi ân cần thăm hỏi mười tám đại tổ tông nhà hắn nhưng vẫn nghiêm mặt, cười nói: “A! Ngươi đã hai lần cứu ta, thật sự cám ơn ngươi!.... Ngươi cũng nên nhanh đi đuổi giết yêu ma, ta tự có thể ngự phi kiếm được rồi!”
Hoa Lân vốn định câu dẫn hắn, chờ khi hắn suy tính thì lặng lẽ đến bên tặng hắn một dao. Nhưng khi không nghĩ tới thì thân thể đột nhiên chấn động, cũng không biết bị ma đầu Phần Âm Tông hạ thủ gì lên mình? Chỉ thấy ma đầu Phần Âm Tông cười hắc hắc nói: “Huyết Ma là cái gì? Ngươi mới là kẻ ta muốn tìm, chúng ta đi nào!”
Hoa Lân thấy hắn có vẻ nhưng đang muốn lấy ra cái gì đó từ trong ngực, sắc mặt biến đổi vội vàng nói: “Không tốt, không tốt! Nhược Phong đã đuổi tới đây rồi….”, vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía đông.
Ma đầu Phần Âm Tông sắc mặt biến đổi, nhìn về phía đông, quả nhiên một bóng trắng nhanh chóng bay tới thấp giọng cười nói: “Yên tâm đi! Là Nhược Uyên đây……”
Hoa Lân thật sự không nghĩ sẽ có người đuổi tới nhưng tự mình cảm nhận được chính là Nhược Uyên, trong lòng mừng rỡ, hô lớn: “Nhược đại ca! Rốt cục huynh cũng tới rồi à? Nhanh lên….” Vốn định kêu “Nhanh lên cứu ta” nhưng sự tình phát sinh sau đó khiến hắn hoàn toàn sợ đến ngây người.
Chỉ nghe Nhược Uyên từ xa reo lên: “Hiên Dĩ Thừa! Ngươi cũng ở đây à? Ngươi hại ta thảm quá đấy!”
Ma đầu Phần Âm Tông ngạo nghễ nói: “Ta nói Nhược Uyên! Không phải ta bất tín mà là Phần Âm Tông chúng ta rất coi trọng việc này. Lần này đặc biệt đã tăng hơn hai mươi nhân thủ, tuyệt đối không để sơ thất”
Hoa Lân thấy hai người như vậy thì trong đầu hỗn loạn phi thường. Thật không rõ Nhược Uyên như thế nào mà lại cùng ma đầu Phần Âm Tông có quan hệ được. Hơn nữa có vẻ như Nhược Uyên và hắn đang tiến hành giao dịch nào đó. Thật sự là lòng người khó dò a!
Đột nhiên, Hiên Dĩ Thừa toàn thân chấn động, quay đầu về phía đông hừ lạnh: “Người của các ngươi đã đến đông đủ, ta cần phải đi rồi, việc đáp ứng sự tình cả ngươi về sau hãy nói! Xem chiêu….”
Phanh một tiếng, Hiên Dĩ Thừa và Nhược Uyên hai người sử một chiêu “Tượng chinh tính” song song tách ra, xem ra đã sớm có sự ăn ý.
Hoa Lân mờ mịt nhìn về đông, quả nhiên thấy hơn mười bóng người nhanh chóng đuổi theo, người dẫn đầu là cao thủ có vòng sương trắng bao phủ chính là Nhược Phong. Bọn Nhược Phong phát hiện Hiên Dĩ Thừa và Hoa Lân đều ở đây liền ngay lập tức đánh tới.
Lúc này, Hoa Lân tựa như con gà con bị người cầm trong tay. Mặc dù có kiếm trong tay nhưng không thể cử động được chút gì, đồng thời, trong lòng vô cùng ảm đạm. Đối với việc Nhược Uyên thấy chết mà không cứu, sự kiên cường của hắn như bị chùn lại. Một chánh đạo cao thủ luôn mồm cao giọng trừ ma vệ đạo đột nhiên cùng với Phần Âm Tông tiến hành giao dịch bí mật. Việc này không làm tim hắn run sợ sao được?
Hiên Dĩ Thừa nắm Hoa Lân nhanh chóng chạy về phí tây. Chỉ thẩy bên kia bầu trời cũng đồng thời xuất hiện hơn hai mươi kẻ che mặt áo đen. Quần áo bọn hắn quả nhiên cùng với HIên Dĩ Thừa giống nhau như đúc, tất cả đều là trang phục Phần Âm Tông.
Nhược Uyên một bên giả vờ đuổi theo Hiên Dĩ Thừa, một bên quay đầu lại hướng về Nhược Phong hô lớn: “Sư huynh! Thiếu niên trong tay Hiên Dĩ Thừa đúng là người bọn ta muốn tìm, mọi người nhanh đi cứu hăn về!”
Sưu sưu sưu …… mười mấy Bạch y nhân tốc độ càng nhanh hơn, bọn họ cũng phát hiện ở xa xa có một đám Hắc y nhân chạy đến, tưởng lại cùng bọn họ phố hợp bắt Hiên Dĩ Thừa. Tuy nhiên không thể nghĩ rằng Hiên Dĩ Thừa dù nắm theo Hoa Lân trong tay, tốc độ phi hành không hề bị ảnh hưởng chút nào, trong phút chốc đã tiến vào giữa đội hình Phần Âm Tông
Hai bên nhanh chóng tiếp cận ở khoảng cách mười trượng, chuẩn bị giao chiến thì đột nhiên mọi người đều ngừng lại. Hiển nhiên là mọi người đều có điều cố kị.
Lúc này bầu trời một mảnh tình lãng, dưới chân đại ba sơn có vẻ đẹp mỹ lệ đặc biệt.
Trên bầu trời, hai đám người ngự kiếm phi hành, chia làm đông tây hai đội giằng co. Mặt đông hơn ba mươi người toàn trang phục trắng, còn phía tây hơn hai mươi người tất cả đều trang phục đen. Quả nhiên đen trắng rõ ràng “hắc bạch phân minh”.
Bạch y nhân toàn thân tỏa ra sương trắng mờ ảo chính là Nhược Phong. Hắn hiển nhiên là thủ lĩnh của chánh đạo. Ngoại trừ Lý Trần Ai không đến, Hoa Lân đã gặp ba người là Độ Không, Vô Tâm đạo trưởng cùng với Minh Kính tản nhân ở trong đám người đó. Chỉ thấy bọn họ toàn thân đều tỏa ra Hạo Nhiên Chính Khí khiến ai nhìn thấy đều phát sinh cảm giác tôn trọng.
Còn đám Hắc y nhân thì hiển nhiên là do Hiên Dĩ Thừa cầm đầu. Trừ hắn ở ngoài thì hơn mười người không ngoại lệ đều có khăn che mặt, chỉ lộ ánh mắt lập lòe phảng phất như vừa làm điều gì tệ hại xong. Điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là trong đám người đó lại ẩn giấu vài yểu điệu thục nữ. Thấy thân hình hoàn mỹ của các nàng, thật sự khiến huyết mạch người ta phải sôi lên.
Hoa Lân mặc dù mất máu quá nhiều, cảm thấy đã có điểm choáng váng trong đầu nhưng một đôi tặc nhãn cũng đảo loạn khắp nơi.
Chỉ thấy bên cạnh gã có một nữ tử xinh đẹp đang đánh giá chính mình. Thấy hắn bị Hiên Dĩ Thừa cầm như cầm gà con liền nũng nịu cười nói: “Yêu? Đây đúng là tiểu oa nhi khiến chúng ta phải huy động chúng nhân đi tìm sao? Tuổi có vẻ như còn quá nhỏ? Lạc lạc lạc ……
Hoa Lân thấy tiếng cười của nàng rất dễ nghe, thanh âm thật sự kiều mị đáng yêu như người vậy. Nhưng khẩu khí của nàng có vẻ hơi to mồm một chút, gọi mình là “tiểu oa nhi”? thật sự làm cho người ta buồn bực!
Hiên Dĩ Thừa lớn giọng: ‘Mọi người chuẩn bị rút đi, toàn bộ chuẩn bị tăng tốc lực, chúng ta phá vây!”
Phần đông hắc y nhân đều gật đầu. Khi bọn họ chuẩn bị rút đi thì tại hắc bạch lưỡng đạo như có một tia lửa. Một gã hắc y nam tử gầy nhỏ kinh hô: “Các ngươi xem! Mặt sau có hắc y nữ tử phi thân đến đây, có vẻ như nàng không phải nhân ma như chúng ta?”
Vài hắc y nhân quay đầu nhìn lại đều đáp: “Nàng đương nhiên không phải, tất cả đều không có khăn bịt mặt!....... A? Nữ tử này có một bộ dạng trời sinh thanh lệ thoát tục, thật sự là thế gian khó kiếm?”
Phần Âm TÔng vốn không kiêng kị việc nam hoan nữ ái cho nên có người cảm thán thở dài: “Nàng nếu luyện tới Nguyên Anh Kỳ nhất định sẽ trở thành tiên tử!”
Hoa Lân thật vất vả mới quay được đầu lại cũng sững sờ ở đương trường.
Chỉ thấy Thượng Quan Linh ngự phi kiếm bay tới, mờ mịt dừng lại ở cách Hoa Lân ngoài hai trượng, mở to đôi mắt tò mò nhìn Hoa Lân, hiển nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng ít nhất có thể khẳng định hai điểm: Thứ nhất, Hoa Lân tịnh không chết trên tay Huyết Ma, điểm này thật sự đáng giá khiến nàng cao hứng. Thứ hai, tình cảnh hiện tại của Hoa Lân có lẽ cũng không được tốt cho lắm, hiển nhiên trở thành tù nhân của kẻ khác.
Thượng Quan Linh thấy rõ tình thế liền hướng về phía Hiên Dĩ Thừa lớn tiếng chất vấn: “Uy! Rốt cục các ngươi là ai? Sao lại bắt …. phu quân của ta?” Vừa nói vừa chậm rãi rút sáo ngọc, chuẩn bị tùy thời ra tay giải cứu tù binh.
Nhưng Hoa Lân cả giận nói: “Linh nhi! Sao nàng lại không nghe lời thế?.... Thanh Thanh đâu?”
Thượng Quan Linh buồn bã nói: ‘Nàng…. nàng một mình đến Thần Nữ Phong! Ta thấy nơi này lôi điện lóe sáng cho nên nghĩ tới phải đến xem…”
Hoa Lân đột nhiên lớn tiếng trách: “Ta không cần nàng tới cứu ta, ta bây giờ chỉ quan tâm tới an nguy của Thanh Thanh thôi! Nếu nàng ấy bị Huyết Ma làm thương tổn, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng” Nói những lời này đối với Hoa Lân cũng chính là những lời yêu thương. Thật ra tất cả hắn đều vì muốn tốt cho Thượng Quan Linh, hắn biết võ công của Thượng Quan Linh so với các đối thủ Phần Âm Tông nơi này nên cố ý đuổi nàng đi.
Không nghĩ tới Hiên Dĩ Thừa ha ha cười to nói: “Tiểu tử ngươi diễm phúc không nhỏ a? Nàng trước có vẻ không giống vị tiên tử này, sao ngươi lại thay đổi người yêu nhanh thế? Ha ha ha!”
Hoa Lân buồn bực đáp: “Đây là chuyện của ta, ngươi quản làm gì?”
Hiên Dĩ Thừa hừ lạnh: “Ngươi cứ yên tâm theo ta đi! Theo như lời ngươi vừa nói, Huyết Ma đã bị ta dùng Liệt Không Chưởng đả thương, không thể hồi phục được trong năm năm đâu. Trước mắt, hắn tuyệt đối không có khả năng động thủ với người khác! Cho nên phu nhân của ngươi…..” Đột nhiên Hiên Dĩ Thừa nghiêm sắc mặt hướng về Thượng Quan Linh thành khẩn mời: “Ngươi có hứng thú gia nhập Phần Âm Tông không?”
Hoa Lân hoảng sợ nói: “Nàng sẽ không gia nhập các ngươi đâu! Mơ mộng…..”
Lúc này, Thượng Quan Linh rốt cục ra tay, một chiêu Thiên Ảo Kiếm đột nhiên hướng tới Hiên Dĩ Thừa, tự hồ không để ý đến an nguy của chính mình. Đồng thời ngay lúc đó, đại biểu của chính nghĩa Nhược Phong cũng chợt động thủ, hơn bốn mươi bạch y cao thủ đồng loạt phân tán ra hướng về Phần Âm Tông truy sát.
Hiên Dĩ Thừa tùy tiện khai giải Thiên Ảo Kiếm của Thượng Quan Linh, hướng về mọi người lớn tiếng nói: “Động thủ!....”
Trong phút chốc, hắc bạch song phương đều rút ra pháp bảo, một đấu trường tráng liệt chính thức bắt đầu.
Hoa Lân sử dụng từ “lại” ở đây ý nghĩa phi thường, gián tiếp chỉ rằng Huyết Ma đã lần thứ hai trốn thoát từ trong tay hắn.
Ma đầu Phần Âm Tông quả nhiên bị hắn khích bác, lập tức quay đầu nhìn lại hướng Huyết Ma. Tu vi của hắn như vậy nhưng cũng không thể từ bốn “phân thân” của Huyết Ma nhìn ra ai là chủ thể. Vì vậy, chỉ một tay nắm lấy Hoa Lân nhanh chóng hướng tới một phân thân trong đó đánh tới. “Bang” một tiếng, một phân thân của Huyết Ma lập tức bị hắn một chưởng đánh nát. Công lực thật thâm hậu, thực sự có một không hai tại hoàn vũ.
Hoa Lân lại tiếp tục: “”Còn có ba hóa thân nữa cơ! Đuổi nhanh lên….” vừa nói vừa sử dụng ý niệm triệu hồi Hà Chiếu Kiếm trở về. Xa xa, Hà Chiếu Kiếm, theo cảm ứng của hắn, “sưu” một tiếng bắn trở về. Hơn nữa tia chớp lại hướng hậu tâm của ma đầu Phần Âm Tông phóng tới. Chỉ cần chiêu đánh lén này thành công, nói không chừng có thể thu hồi cái mạng nhỏ này của mình vậy.
Nhưng ma đầu Phần Âm Tông này tinh minh vô cùng, tay phải nhẹ nhàng phất về phía sau một chiêu khiến Hoa Lân vất vả lắm mới thu hồi được Hà Chiếu Kiếm về tay rồi cười hắc hắc nói: “Tiểu hỏa tử! Phi kiếm của ngươi đã trở lại, ta trả cho ngươi này!”
Hoa Lân tiếp lấy kiếm, trong lòng không khỏi ân cần thăm hỏi mười tám đại tổ tông nhà hắn nhưng vẫn nghiêm mặt, cười nói: “A! Ngươi đã hai lần cứu ta, thật sự cám ơn ngươi!.... Ngươi cũng nên nhanh đi đuổi giết yêu ma, ta tự có thể ngự phi kiếm được rồi!”
Hoa Lân vốn định câu dẫn hắn, chờ khi hắn suy tính thì lặng lẽ đến bên tặng hắn một dao. Nhưng khi không nghĩ tới thì thân thể đột nhiên chấn động, cũng không biết bị ma đầu Phần Âm Tông hạ thủ gì lên mình? Chỉ thấy ma đầu Phần Âm Tông cười hắc hắc nói: “Huyết Ma là cái gì? Ngươi mới là kẻ ta muốn tìm, chúng ta đi nào!”
Hoa Lân thấy hắn có vẻ nhưng đang muốn lấy ra cái gì đó từ trong ngực, sắc mặt biến đổi vội vàng nói: “Không tốt, không tốt! Nhược Phong đã đuổi tới đây rồi….”, vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía đông.
Ma đầu Phần Âm Tông sắc mặt biến đổi, nhìn về phía đông, quả nhiên một bóng trắng nhanh chóng bay tới thấp giọng cười nói: “Yên tâm đi! Là Nhược Uyên đây……”
Hoa Lân thật sự không nghĩ sẽ có người đuổi tới nhưng tự mình cảm nhận được chính là Nhược Uyên, trong lòng mừng rỡ, hô lớn: “Nhược đại ca! Rốt cục huynh cũng tới rồi à? Nhanh lên….” Vốn định kêu “Nhanh lên cứu ta” nhưng sự tình phát sinh sau đó khiến hắn hoàn toàn sợ đến ngây người.
Chỉ nghe Nhược Uyên từ xa reo lên: “Hiên Dĩ Thừa! Ngươi cũng ở đây à? Ngươi hại ta thảm quá đấy!”
Ma đầu Phần Âm Tông ngạo nghễ nói: “Ta nói Nhược Uyên! Không phải ta bất tín mà là Phần Âm Tông chúng ta rất coi trọng việc này. Lần này đặc biệt đã tăng hơn hai mươi nhân thủ, tuyệt đối không để sơ thất”
Hoa Lân thấy hai người như vậy thì trong đầu hỗn loạn phi thường. Thật không rõ Nhược Uyên như thế nào mà lại cùng ma đầu Phần Âm Tông có quan hệ được. Hơn nữa có vẻ như Nhược Uyên và hắn đang tiến hành giao dịch nào đó. Thật sự là lòng người khó dò a!
Đột nhiên, Hiên Dĩ Thừa toàn thân chấn động, quay đầu về phía đông hừ lạnh: “Người của các ngươi đã đến đông đủ, ta cần phải đi rồi, việc đáp ứng sự tình cả ngươi về sau hãy nói! Xem chiêu….”
Phanh một tiếng, Hiên Dĩ Thừa và Nhược Uyên hai người sử một chiêu “Tượng chinh tính” song song tách ra, xem ra đã sớm có sự ăn ý.
Hoa Lân mờ mịt nhìn về đông, quả nhiên thấy hơn mười bóng người nhanh chóng đuổi theo, người dẫn đầu là cao thủ có vòng sương trắng bao phủ chính là Nhược Phong. Bọn Nhược Phong phát hiện Hiên Dĩ Thừa và Hoa Lân đều ở đây liền ngay lập tức đánh tới.
Lúc này, Hoa Lân tựa như con gà con bị người cầm trong tay. Mặc dù có kiếm trong tay nhưng không thể cử động được chút gì, đồng thời, trong lòng vô cùng ảm đạm. Đối với việc Nhược Uyên thấy chết mà không cứu, sự kiên cường của hắn như bị chùn lại. Một chánh đạo cao thủ luôn mồm cao giọng trừ ma vệ đạo đột nhiên cùng với Phần Âm Tông tiến hành giao dịch bí mật. Việc này không làm tim hắn run sợ sao được?
Hiên Dĩ Thừa nắm Hoa Lân nhanh chóng chạy về phí tây. Chỉ thẩy bên kia bầu trời cũng đồng thời xuất hiện hơn hai mươi kẻ che mặt áo đen. Quần áo bọn hắn quả nhiên cùng với HIên Dĩ Thừa giống nhau như đúc, tất cả đều là trang phục Phần Âm Tông.
Nhược Uyên một bên giả vờ đuổi theo Hiên Dĩ Thừa, một bên quay đầu lại hướng về Nhược Phong hô lớn: “Sư huynh! Thiếu niên trong tay Hiên Dĩ Thừa đúng là người bọn ta muốn tìm, mọi người nhanh đi cứu hăn về!”
Sưu sưu sưu …… mười mấy Bạch y nhân tốc độ càng nhanh hơn, bọn họ cũng phát hiện ở xa xa có một đám Hắc y nhân chạy đến, tưởng lại cùng bọn họ phố hợp bắt Hiên Dĩ Thừa. Tuy nhiên không thể nghĩ rằng Hiên Dĩ Thừa dù nắm theo Hoa Lân trong tay, tốc độ phi hành không hề bị ảnh hưởng chút nào, trong phút chốc đã tiến vào giữa đội hình Phần Âm Tông
Hai bên nhanh chóng tiếp cận ở khoảng cách mười trượng, chuẩn bị giao chiến thì đột nhiên mọi người đều ngừng lại. Hiển nhiên là mọi người đều có điều cố kị.
Lúc này bầu trời một mảnh tình lãng, dưới chân đại ba sơn có vẻ đẹp mỹ lệ đặc biệt.
Trên bầu trời, hai đám người ngự kiếm phi hành, chia làm đông tây hai đội giằng co. Mặt đông hơn ba mươi người toàn trang phục trắng, còn phía tây hơn hai mươi người tất cả đều trang phục đen. Quả nhiên đen trắng rõ ràng “hắc bạch phân minh”.
Bạch y nhân toàn thân tỏa ra sương trắng mờ ảo chính là Nhược Phong. Hắn hiển nhiên là thủ lĩnh của chánh đạo. Ngoại trừ Lý Trần Ai không đến, Hoa Lân đã gặp ba người là Độ Không, Vô Tâm đạo trưởng cùng với Minh Kính tản nhân ở trong đám người đó. Chỉ thấy bọn họ toàn thân đều tỏa ra Hạo Nhiên Chính Khí khiến ai nhìn thấy đều phát sinh cảm giác tôn trọng.
Còn đám Hắc y nhân thì hiển nhiên là do Hiên Dĩ Thừa cầm đầu. Trừ hắn ở ngoài thì hơn mười người không ngoại lệ đều có khăn che mặt, chỉ lộ ánh mắt lập lòe phảng phất như vừa làm điều gì tệ hại xong. Điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là trong đám người đó lại ẩn giấu vài yểu điệu thục nữ. Thấy thân hình hoàn mỹ của các nàng, thật sự khiến huyết mạch người ta phải sôi lên.
Hoa Lân mặc dù mất máu quá nhiều, cảm thấy đã có điểm choáng váng trong đầu nhưng một đôi tặc nhãn cũng đảo loạn khắp nơi.
Chỉ thấy bên cạnh gã có một nữ tử xinh đẹp đang đánh giá chính mình. Thấy hắn bị Hiên Dĩ Thừa cầm như cầm gà con liền nũng nịu cười nói: “Yêu? Đây đúng là tiểu oa nhi khiến chúng ta phải huy động chúng nhân đi tìm sao? Tuổi có vẻ như còn quá nhỏ? Lạc lạc lạc ……
Hoa Lân thấy tiếng cười của nàng rất dễ nghe, thanh âm thật sự kiều mị đáng yêu như người vậy. Nhưng khẩu khí của nàng có vẻ hơi to mồm một chút, gọi mình là “tiểu oa nhi”? thật sự làm cho người ta buồn bực!
Hiên Dĩ Thừa lớn giọng: ‘Mọi người chuẩn bị rút đi, toàn bộ chuẩn bị tăng tốc lực, chúng ta phá vây!”
Phần đông hắc y nhân đều gật đầu. Khi bọn họ chuẩn bị rút đi thì tại hắc bạch lưỡng đạo như có một tia lửa. Một gã hắc y nam tử gầy nhỏ kinh hô: “Các ngươi xem! Mặt sau có hắc y nữ tử phi thân đến đây, có vẻ như nàng không phải nhân ma như chúng ta?”
Vài hắc y nhân quay đầu nhìn lại đều đáp: “Nàng đương nhiên không phải, tất cả đều không có khăn bịt mặt!....... A? Nữ tử này có một bộ dạng trời sinh thanh lệ thoát tục, thật sự là thế gian khó kiếm?”
Phần Âm TÔng vốn không kiêng kị việc nam hoan nữ ái cho nên có người cảm thán thở dài: “Nàng nếu luyện tới Nguyên Anh Kỳ nhất định sẽ trở thành tiên tử!”
Hoa Lân thật vất vả mới quay được đầu lại cũng sững sờ ở đương trường.
Chỉ thấy Thượng Quan Linh ngự phi kiếm bay tới, mờ mịt dừng lại ở cách Hoa Lân ngoài hai trượng, mở to đôi mắt tò mò nhìn Hoa Lân, hiển nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng ít nhất có thể khẳng định hai điểm: Thứ nhất, Hoa Lân tịnh không chết trên tay Huyết Ma, điểm này thật sự đáng giá khiến nàng cao hứng. Thứ hai, tình cảnh hiện tại của Hoa Lân có lẽ cũng không được tốt cho lắm, hiển nhiên trở thành tù nhân của kẻ khác.
Thượng Quan Linh thấy rõ tình thế liền hướng về phía Hiên Dĩ Thừa lớn tiếng chất vấn: “Uy! Rốt cục các ngươi là ai? Sao lại bắt …. phu quân của ta?” Vừa nói vừa chậm rãi rút sáo ngọc, chuẩn bị tùy thời ra tay giải cứu tù binh.
Nhưng Hoa Lân cả giận nói: “Linh nhi! Sao nàng lại không nghe lời thế?.... Thanh Thanh đâu?”
Thượng Quan Linh buồn bã nói: ‘Nàng…. nàng một mình đến Thần Nữ Phong! Ta thấy nơi này lôi điện lóe sáng cho nên nghĩ tới phải đến xem…”
Hoa Lân đột nhiên lớn tiếng trách: “Ta không cần nàng tới cứu ta, ta bây giờ chỉ quan tâm tới an nguy của Thanh Thanh thôi! Nếu nàng ấy bị Huyết Ma làm thương tổn, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng” Nói những lời này đối với Hoa Lân cũng chính là những lời yêu thương. Thật ra tất cả hắn đều vì muốn tốt cho Thượng Quan Linh, hắn biết võ công của Thượng Quan Linh so với các đối thủ Phần Âm Tông nơi này nên cố ý đuổi nàng đi.
Không nghĩ tới Hiên Dĩ Thừa ha ha cười to nói: “Tiểu tử ngươi diễm phúc không nhỏ a? Nàng trước có vẻ không giống vị tiên tử này, sao ngươi lại thay đổi người yêu nhanh thế? Ha ha ha!”
Hoa Lân buồn bực đáp: “Đây là chuyện của ta, ngươi quản làm gì?”
Hiên Dĩ Thừa hừ lạnh: “Ngươi cứ yên tâm theo ta đi! Theo như lời ngươi vừa nói, Huyết Ma đã bị ta dùng Liệt Không Chưởng đả thương, không thể hồi phục được trong năm năm đâu. Trước mắt, hắn tuyệt đối không có khả năng động thủ với người khác! Cho nên phu nhân của ngươi…..” Đột nhiên Hiên Dĩ Thừa nghiêm sắc mặt hướng về Thượng Quan Linh thành khẩn mời: “Ngươi có hứng thú gia nhập Phần Âm Tông không?”
Hoa Lân hoảng sợ nói: “Nàng sẽ không gia nhập các ngươi đâu! Mơ mộng…..”
Lúc này, Thượng Quan Linh rốt cục ra tay, một chiêu Thiên Ảo Kiếm đột nhiên hướng tới Hiên Dĩ Thừa, tự hồ không để ý đến an nguy của chính mình. Đồng thời ngay lúc đó, đại biểu của chính nghĩa Nhược Phong cũng chợt động thủ, hơn bốn mươi bạch y cao thủ đồng loạt phân tán ra hướng về Phần Âm Tông truy sát.
Hiên Dĩ Thừa tùy tiện khai giải Thiên Ảo Kiếm của Thượng Quan Linh, hướng về mọi người lớn tiếng nói: “Động thủ!....”
Trong phút chốc, hắc bạch song phương đều rút ra pháp bảo, một đấu trường tráng liệt chính thức bắt đầu.
/362
|