Không muốn dùng quá nhiều gia vị và thực phẩm bổ sung, sợ chúng sẽ lấn át hoặc làm mất “công dụng quan trọng” của đồ bổ, Giang Bồi để Lưu Quản xử lý sạch nguyên vật liệu của đồ bổ, sau đó đặt nó lên quầy chế biến đặc biệt chuyên dùng để xử lý thức ăn.
Khom lưng lấy bộ dao chuyên chặt người cất trong cái tủ bên dưới. Tháo băng vải đang quấn quanh, chọn ra một con dao vừa tay, đó là một con dao nhỏ rất bén, thích hợp xắt lát. Sau khi mở vòi rửa sạch, bèn lấy vật trên dĩa ra đặt lên thớt, bắt đầu xắt.
Giang Bồi xử lý và nấu theo từng bộ phận, như hai âm nang này, phần thân này. Vì nghĩ âm nang là bộ phận hội tụ nhiều chất tinh túy nhất, nên Giang Bồi để nguyên không hề cắt hai viên đó mà phối nó cùng với vài nguyên liệu thuốc, đặt vào nồi chưng. Còn phần thân được hắn xắt thành lát mỏng, định sẽ dùng chảo chiên lên ăn.
Ban nãy dùng đũa gắp thì lớp da bên ngoài có màu nâu sậm, lúc xắt ra sẽ thấy màu đỏ, từng lát một hằn đậm những lằn ngang màu trắng đoán chừng là xương sụn, kẹp lấy chúng bỏ vào chảo dầu nóng, tức thì nghe thấy tiếng “xèo xèo” lanh lảnh lúc tiếp xúc lòng chảo. Tiếng động này khiến Giang Bồi vô cùng mong chờ và hưởng thụ, hắn híp mắt một cách sung sướng, rồi nhìn từng lát thịt mỏng đang được chiên trong chảo. Bề mặt lát thịt sắp khét, hắn vội vã đảo sang mặt còn lại chiên tiếp.
Đến khi sắp chín, Giang Bồi thả một ít gia vị lên trên, gần như không cho thêm bất kỳ thứ gì vào, phải ăn không mới bổ chứ.
Lưu Quản luôn im lặng đứng bên cạnh, không dám cắt ngang hứng thú xử lý đồ bổ của Giang Bồi, chỉ biết lặng lẽ đứng phía sau nhìn Giang Bồi xử lý thức ăn. Khi cần dĩa hoặc vài thứ gia vị nào đó, cô mới bước đến giúp đưa sang. Sau khi chế biến xong đồ bổ, Lưu Quản vẫn ngoan ngoãn đứng một bên nhìn anh Giang của mình ăn cơm.
Giang Bồi tận tay làm xong đồ bổ bấy giờ vẫn giữ gương mặt và cách ăn mặc của bà cụ. Hắn chỉ cởi chiếc nút cao nhất chỗ cổ họng, để lộ phần yết hầu đàn ông.
Ăn là một quá trình vô cùng hưởng thụ đối với Giang Bồi. Rửa sạch hai tay, hắn bước đến một góc khác của căn phòng, mở chiếc máy hát đĩa kiểu cũ mà mình cố tình mua về, khi kim rũ xuống tiếp xúc mặt đĩa, bài hát với tiếng dương cầm du dương tao nhã vang lên, ngón tay Giang Bồi động đậy theo tiếng nhạc, hắn đi đến quầy chế biến, cầm đồ bổ đã được làm xong đặt lên chiếc bàn kiểu Tây ở giữa phòng.
Không chỉ có tài năng siêu cấp mô phỏng ngoại hình kẻ khác, Giang Bồi còn có tay nghề nấu nướng và trang trí cực hoàn mỹ. Hãy nhìn chiếc dĩa đựng đồ bổ màu trắng viền vàng và chén canh cùng kiểu dáng mà xem, chén canh ấy trông có vẻ ngon lành lắm đây. Nếu không biết nguyên liệu chính của nó, có lẽ sẽ hấp dẫn đến mức khiến bao nhiêu người thèm nhỏ dãi.
Có lẽ do số lượng quá ít và để đẹp mắt, thức ăn được bày trí theo kiểu Tây. Giang Bồi kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó cầm dao nĩa trên bàn cắt lát thịt ra từng miếng nhỏ. Vẫn có thể nhìn thấy rõ màu sắc đỏ tươi bên trong những miếng thịt được cắt, chúng vẫn chưa chín hoàn toàn. Bởi đây là đồ bổ, nếu nấu chín quá sẽ mất chất dinh dưỡng, thế là chỉ đành chế biến sơ bề mặt, như vậy sẽ dễ dàng cho vào miệng, cũng là bí quyết, là kinh nghiệm của Giang Bồi sau khi chế biến rất nhiều đồ bổ.
Nhìn anh Giang kính yêu của mình thành thạo xắt thịt, thành thạo nấu thứ đồ ăn từng là bộ phận bí mật của một người đàn ông. Dù Lưu Quản cũng là một kẻ lòng dạ độc ác thích giết người và không cảm thấy tội lỗi gì chăng nữa, thì vẫn có phản ứng sinh lý bình thường của con người. Cô nhìn cái thứ khó hiểu kia được anh Giang xiên lên bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, chợt thấy buồn nôn, nhưng anh Giang đang ngồi trước mặt cô không những chẳng thấy buồn nôn, trái lại còn ăn với vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, đây là việc cô không bao giờ dám cũng không bao giờ muốn thử.
Nhất là khi cô thấy anh Giang đổ món canh đã chín vào dĩa, uống được một nửa, múc hai viên hình tròn được nấu thành màu trắng ra, đặt lên chiếc dĩa đựng thịt lát đã được ăn sạch, đoạn dùng nĩa và dao cắt đôi chúng, hình ảnh kích thích ấy dù chỉ nhìn một lần thôi cô cũng không tài nào chịu nổi.
Bộ dao nĩa sắc bén lóe ánh bạc, động tác thong dong tao nhã cắt một viên. Đầu nĩa ghim dần vào thịt cố định nó lại. Con dao lóe ánh lạnh trên tay còn lại cứa dần xuống vật thể hình tròn.
Tuy khi lưỡi dao vừa chạm vào đã cắt rời, nhưng vẫn có thể thấy nó còn rất mềm. Dù ra sức cắt đi chăng nữa cũng chưa chắc cắt rời hoàn toàn. Không ai ngờ rằng, bộ phận mềm yếu luôn được bảo vệ kỹ lưỡng của người đàn ông, ấy vậy mà sau khi nấu tái, chất thịt lại trở nên dai hơn và săn hơn cả da heo.
Song dù sao nó cũng là thịt, vẫn mềm hơn dụng cụ dùng bữa được làm bằng kim loại. Cuối cùng, con dao lóe ánh bạc đã cắt đôi vật hình tròn trên dĩa. Ngay lập tức, một chất lỏng lóng lánh màu mỡ vàng như canh gà và sệt hơn cả mật ong trào ra ngoài. Giang Bồi cho rằng đây là bộ phận tinh hoa nhất, tuy cực tanh nhưng suy nghĩ cho tình trạng cơ thể mình, Giang Bồi vẫn có thể ăn sạch với vẻ mặt điềm nhiên.
Khi nhìn thấy anh Giang cắm nĩa lên vật thể nhuộm đẫm chất dịch màu vàng tươi kia rồi bỏ vào miệng nhấm nháp, cuối cùng Lưu Quản đã phải quay đầu đi chỗ khác. Không phải vì cô thương xót, mà chỉ đơn thuần để nén xuống phản ứng sinh lý buồn nôn do dịch dạ dày trào ngược. Dù đã dùng một vài nguyên liệu át đi mùi tanh của sinh thực khí. Nhưng không phải chỉ tìm bừa vài thứ đã có thể át sạch vị tanh tưởi nó nó, nhất là khi bạn cắt đôi vật thể hình tròn kia, mùi tanh nồng đáng sợ tỏa ra, dù đã đứng cách xa vài mét nhưng dường như Lưu Quản vẫn ngửi được mùi hôi thối đó, khiến dạ dày cô trào ngược.
Để không nôn tại chỗ, Lưu Quan đành dời mắt sang chỗ khác, cố nín thở không hít vào mùi tanh tưởi trong phòng nữa.
…
“Anh Giang, hai cậu trai hôm nay thì sao?”
Không biết anh Giang định giữ hai chàng trai hôm nay đưa về trong bao lâu, Lưu Quản chờ Giang Bồi ăn xong viên thịt tròn kia mới dè dặt hỏi.
“Hàng tồn trong hành lang hết rồi à?” Giang Bồi cầm khăn ăn bên cạnh lau miệng. Nhẩm thầm số người lừa được mấy ngày qua, trừ đi số lượng ăn và bị giết, hình như đàn ông thì ngoài tên lang thang hôm nay cũng chỉ còn một tên tồn kho thôi…
“Ừm, ngoài nữ giúp việc bị bắt hôm nay, chúng ta đã hết con mồi trong ‘hành lang dưới lòng đất’.” Nhắc đến đám nữ giúp việc kia, ngữ điệu của Lưu Quản trở nên thấp thỏm, cô dè dặt nhìn Giang Bồi, thấy gã vẫn thản nhiên, bấy giờ mới thở phào.
“Ồ, vậy thì… đêm mai giải quyết nốt hai người hôm nay dẫn về. Hai tên đó trông sạch sẽ khỏe mạnh, chắc không cần kiểm tra nữa, cứ ăn thôi.” Lo lắng những người dẫn về có vấn đề sức khỏe, tuy trước khi tiếp cận Giang Bồi sẽ ngầm quan sát trước, nhưng sau khi đưa về hắn vẫn sẽ kiểm tra sức khỏe của họ rồi mới dám nấu lên ăn.
Còn hai người hôm nay đưa về, sau khi tắm rửa thay quần áo xong thì cứ như trở thành người của tầng lớp khác vậy, gương mặt điển trai xét ở góc độ nào cũng thấy xuất sắc. Giang Bồi vô cùng hài lòng, chỉ muốn nhảy qua bước kiểm tra phức tạp, ăn luôn hai chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh kia.
“Được, ngày mai em sẽ sắp xếp, anh cứ yên tâm.” Gật đầu đáp lại Giang Bồi đang ngồi kia, Lưu Quản thầm lên kế hoạch cho ngày mai. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng cũng phải cực kỳ cẩn thận mới được, họ không muốn để bất kỳ ai trốn thoát rồi báo cảnh sát để lộ hành tung của họ.
“Kiểm tra hết quanh căn nhà chưa? Đừng để chúng có cơ hội bỏ trốn…” Giết biết bao nhiêu người trong những năm qua mà chưa hề bị chú ý. Điều này chứng tỏ cách làm việc vô cùng cẩn thận của họ. Tuy đã dụ được người vào nhà nhưng không thể lơ là được.
Lưu Quản nghe Giang Bồi hỏi, vội đáp: “Cổng lớn và cổng sau đều đã được khóa và có người trông giữ, không có chìa khóa thì không thể nào mở cửa được. Lưới điện bao quanh tường vẫn chạy bình thường, dù là ai muốn cũng không chạy ra được.”
“Ừ, nhưng cũng đừng lơ là.”
“Biết rồi…”
Ngôi nhà bao gồm cả khu vườn chiếm một diện tích vô cùng rộng lớn. Giang Bồi giám sát cực kỳ chặt chẽ. Trước đây từng có một gia đình bị họ lừa đến, phát hiện chuyện không ổn muốn bỏ trốn, hai người lớn liều chết đưa con trai ra khỏi ngôi nhà, tuy người con chạy chưa được một mét đã bị bắt lại, nhưng qua việc này họ đã biết căn nhà vẫn có chỗ trốn thoát được. Từ đó họ bèn giăng một tấm lưới điện lên bức tường vây quanh, không để ai dễ dàng bỏ chạy.
Ngôi nhà này chỉ được phép vào, không được phép ra…
Khom lưng lấy bộ dao chuyên chặt người cất trong cái tủ bên dưới. Tháo băng vải đang quấn quanh, chọn ra một con dao vừa tay, đó là một con dao nhỏ rất bén, thích hợp xắt lát. Sau khi mở vòi rửa sạch, bèn lấy vật trên dĩa ra đặt lên thớt, bắt đầu xắt.
Giang Bồi xử lý và nấu theo từng bộ phận, như hai âm nang này, phần thân này. Vì nghĩ âm nang là bộ phận hội tụ nhiều chất tinh túy nhất, nên Giang Bồi để nguyên không hề cắt hai viên đó mà phối nó cùng với vài nguyên liệu thuốc, đặt vào nồi chưng. Còn phần thân được hắn xắt thành lát mỏng, định sẽ dùng chảo chiên lên ăn.
Ban nãy dùng đũa gắp thì lớp da bên ngoài có màu nâu sậm, lúc xắt ra sẽ thấy màu đỏ, từng lát một hằn đậm những lằn ngang màu trắng đoán chừng là xương sụn, kẹp lấy chúng bỏ vào chảo dầu nóng, tức thì nghe thấy tiếng “xèo xèo” lanh lảnh lúc tiếp xúc lòng chảo. Tiếng động này khiến Giang Bồi vô cùng mong chờ và hưởng thụ, hắn híp mắt một cách sung sướng, rồi nhìn từng lát thịt mỏng đang được chiên trong chảo. Bề mặt lát thịt sắp khét, hắn vội vã đảo sang mặt còn lại chiên tiếp.
Đến khi sắp chín, Giang Bồi thả một ít gia vị lên trên, gần như không cho thêm bất kỳ thứ gì vào, phải ăn không mới bổ chứ.
Lưu Quản luôn im lặng đứng bên cạnh, không dám cắt ngang hứng thú xử lý đồ bổ của Giang Bồi, chỉ biết lặng lẽ đứng phía sau nhìn Giang Bồi xử lý thức ăn. Khi cần dĩa hoặc vài thứ gia vị nào đó, cô mới bước đến giúp đưa sang. Sau khi chế biến xong đồ bổ, Lưu Quản vẫn ngoan ngoãn đứng một bên nhìn anh Giang của mình ăn cơm.
Giang Bồi tận tay làm xong đồ bổ bấy giờ vẫn giữ gương mặt và cách ăn mặc của bà cụ. Hắn chỉ cởi chiếc nút cao nhất chỗ cổ họng, để lộ phần yết hầu đàn ông.
Ăn là một quá trình vô cùng hưởng thụ đối với Giang Bồi. Rửa sạch hai tay, hắn bước đến một góc khác của căn phòng, mở chiếc máy hát đĩa kiểu cũ mà mình cố tình mua về, khi kim rũ xuống tiếp xúc mặt đĩa, bài hát với tiếng dương cầm du dương tao nhã vang lên, ngón tay Giang Bồi động đậy theo tiếng nhạc, hắn đi đến quầy chế biến, cầm đồ bổ đã được làm xong đặt lên chiếc bàn kiểu Tây ở giữa phòng.
Không chỉ có tài năng siêu cấp mô phỏng ngoại hình kẻ khác, Giang Bồi còn có tay nghề nấu nướng và trang trí cực hoàn mỹ. Hãy nhìn chiếc dĩa đựng đồ bổ màu trắng viền vàng và chén canh cùng kiểu dáng mà xem, chén canh ấy trông có vẻ ngon lành lắm đây. Nếu không biết nguyên liệu chính của nó, có lẽ sẽ hấp dẫn đến mức khiến bao nhiêu người thèm nhỏ dãi.
Có lẽ do số lượng quá ít và để đẹp mắt, thức ăn được bày trí theo kiểu Tây. Giang Bồi kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó cầm dao nĩa trên bàn cắt lát thịt ra từng miếng nhỏ. Vẫn có thể nhìn thấy rõ màu sắc đỏ tươi bên trong những miếng thịt được cắt, chúng vẫn chưa chín hoàn toàn. Bởi đây là đồ bổ, nếu nấu chín quá sẽ mất chất dinh dưỡng, thế là chỉ đành chế biến sơ bề mặt, như vậy sẽ dễ dàng cho vào miệng, cũng là bí quyết, là kinh nghiệm của Giang Bồi sau khi chế biến rất nhiều đồ bổ.
Nhìn anh Giang kính yêu của mình thành thạo xắt thịt, thành thạo nấu thứ đồ ăn từng là bộ phận bí mật của một người đàn ông. Dù Lưu Quản cũng là một kẻ lòng dạ độc ác thích giết người và không cảm thấy tội lỗi gì chăng nữa, thì vẫn có phản ứng sinh lý bình thường của con người. Cô nhìn cái thứ khó hiểu kia được anh Giang xiên lên bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, chợt thấy buồn nôn, nhưng anh Giang đang ngồi trước mặt cô không những chẳng thấy buồn nôn, trái lại còn ăn với vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, đây là việc cô không bao giờ dám cũng không bao giờ muốn thử.
Nhất là khi cô thấy anh Giang đổ món canh đã chín vào dĩa, uống được một nửa, múc hai viên hình tròn được nấu thành màu trắng ra, đặt lên chiếc dĩa đựng thịt lát đã được ăn sạch, đoạn dùng nĩa và dao cắt đôi chúng, hình ảnh kích thích ấy dù chỉ nhìn một lần thôi cô cũng không tài nào chịu nổi.
Bộ dao nĩa sắc bén lóe ánh bạc, động tác thong dong tao nhã cắt một viên. Đầu nĩa ghim dần vào thịt cố định nó lại. Con dao lóe ánh lạnh trên tay còn lại cứa dần xuống vật thể hình tròn.
Tuy khi lưỡi dao vừa chạm vào đã cắt rời, nhưng vẫn có thể thấy nó còn rất mềm. Dù ra sức cắt đi chăng nữa cũng chưa chắc cắt rời hoàn toàn. Không ai ngờ rằng, bộ phận mềm yếu luôn được bảo vệ kỹ lưỡng của người đàn ông, ấy vậy mà sau khi nấu tái, chất thịt lại trở nên dai hơn và săn hơn cả da heo.
Song dù sao nó cũng là thịt, vẫn mềm hơn dụng cụ dùng bữa được làm bằng kim loại. Cuối cùng, con dao lóe ánh bạc đã cắt đôi vật hình tròn trên dĩa. Ngay lập tức, một chất lỏng lóng lánh màu mỡ vàng như canh gà và sệt hơn cả mật ong trào ra ngoài. Giang Bồi cho rằng đây là bộ phận tinh hoa nhất, tuy cực tanh nhưng suy nghĩ cho tình trạng cơ thể mình, Giang Bồi vẫn có thể ăn sạch với vẻ mặt điềm nhiên.
Khi nhìn thấy anh Giang cắm nĩa lên vật thể nhuộm đẫm chất dịch màu vàng tươi kia rồi bỏ vào miệng nhấm nháp, cuối cùng Lưu Quản đã phải quay đầu đi chỗ khác. Không phải vì cô thương xót, mà chỉ đơn thuần để nén xuống phản ứng sinh lý buồn nôn do dịch dạ dày trào ngược. Dù đã dùng một vài nguyên liệu át đi mùi tanh của sinh thực khí. Nhưng không phải chỉ tìm bừa vài thứ đã có thể át sạch vị tanh tưởi nó nó, nhất là khi bạn cắt đôi vật thể hình tròn kia, mùi tanh nồng đáng sợ tỏa ra, dù đã đứng cách xa vài mét nhưng dường như Lưu Quản vẫn ngửi được mùi hôi thối đó, khiến dạ dày cô trào ngược.
Để không nôn tại chỗ, Lưu Quan đành dời mắt sang chỗ khác, cố nín thở không hít vào mùi tanh tưởi trong phòng nữa.
…
“Anh Giang, hai cậu trai hôm nay thì sao?”
Không biết anh Giang định giữ hai chàng trai hôm nay đưa về trong bao lâu, Lưu Quản chờ Giang Bồi ăn xong viên thịt tròn kia mới dè dặt hỏi.
“Hàng tồn trong hành lang hết rồi à?” Giang Bồi cầm khăn ăn bên cạnh lau miệng. Nhẩm thầm số người lừa được mấy ngày qua, trừ đi số lượng ăn và bị giết, hình như đàn ông thì ngoài tên lang thang hôm nay cũng chỉ còn một tên tồn kho thôi…
“Ừm, ngoài nữ giúp việc bị bắt hôm nay, chúng ta đã hết con mồi trong ‘hành lang dưới lòng đất’.” Nhắc đến đám nữ giúp việc kia, ngữ điệu của Lưu Quản trở nên thấp thỏm, cô dè dặt nhìn Giang Bồi, thấy gã vẫn thản nhiên, bấy giờ mới thở phào.
“Ồ, vậy thì… đêm mai giải quyết nốt hai người hôm nay dẫn về. Hai tên đó trông sạch sẽ khỏe mạnh, chắc không cần kiểm tra nữa, cứ ăn thôi.” Lo lắng những người dẫn về có vấn đề sức khỏe, tuy trước khi tiếp cận Giang Bồi sẽ ngầm quan sát trước, nhưng sau khi đưa về hắn vẫn sẽ kiểm tra sức khỏe của họ rồi mới dám nấu lên ăn.
Còn hai người hôm nay đưa về, sau khi tắm rửa thay quần áo xong thì cứ như trở thành người của tầng lớp khác vậy, gương mặt điển trai xét ở góc độ nào cũng thấy xuất sắc. Giang Bồi vô cùng hài lòng, chỉ muốn nhảy qua bước kiểm tra phức tạp, ăn luôn hai chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh kia.
“Được, ngày mai em sẽ sắp xếp, anh cứ yên tâm.” Gật đầu đáp lại Giang Bồi đang ngồi kia, Lưu Quản thầm lên kế hoạch cho ngày mai. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng cũng phải cực kỳ cẩn thận mới được, họ không muốn để bất kỳ ai trốn thoát rồi báo cảnh sát để lộ hành tung của họ.
“Kiểm tra hết quanh căn nhà chưa? Đừng để chúng có cơ hội bỏ trốn…” Giết biết bao nhiêu người trong những năm qua mà chưa hề bị chú ý. Điều này chứng tỏ cách làm việc vô cùng cẩn thận của họ. Tuy đã dụ được người vào nhà nhưng không thể lơ là được.
Lưu Quản nghe Giang Bồi hỏi, vội đáp: “Cổng lớn và cổng sau đều đã được khóa và có người trông giữ, không có chìa khóa thì không thể nào mở cửa được. Lưới điện bao quanh tường vẫn chạy bình thường, dù là ai muốn cũng không chạy ra được.”
“Ừ, nhưng cũng đừng lơ là.”
“Biết rồi…”
Ngôi nhà bao gồm cả khu vườn chiếm một diện tích vô cùng rộng lớn. Giang Bồi giám sát cực kỳ chặt chẽ. Trước đây từng có một gia đình bị họ lừa đến, phát hiện chuyện không ổn muốn bỏ trốn, hai người lớn liều chết đưa con trai ra khỏi ngôi nhà, tuy người con chạy chưa được một mét đã bị bắt lại, nhưng qua việc này họ đã biết căn nhà vẫn có chỗ trốn thoát được. Từ đó họ bèn giăng một tấm lưới điện lên bức tường vây quanh, không để ai dễ dàng bỏ chạy.
Ngôi nhà này chỉ được phép vào, không được phép ra…
/62
|