Editor: Soolee
????????????????????????????????????????
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, nấu cháo, nhìn thời gian, mới bảy giờ, cô không biết Lăng Thiệu sẽ tới vào lúc nào, nhưng nếu lúc đi ra ngoài không gặp anh dự định tự mình đi trước.
Lúc đang rửa bát, cô nhìn ra cửa sổ thấy chiếc xe quen thuộc.
Chợt sững người một lúc, nghiêng người liếc nhìn lần nữa, không sai.
Đó là xe của anh.
Cô rửa tay, cởi tạp dề, cầm túi xách rồi đi xuống.
Khi đi đến trước xe, anh bước xuống mở cửa ghế phụ " Em ăn sáng chưa?"
Thư Tâm có chút không được tự nhiên gật đầu " Còn anh thì sao?"
" Không cần hỏi như vậy, nếu không ngày mai anh được một tấc lại tiến thêm một bước đi vào nhà em ăn sáng đấy" Lăng Thiệu lên xe thấy cô không thắt dây an toàn bèn vươn người qua cài dây giúp cô.
Cô hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy trắng tinh xịt nước hoa anh mua, mùi thơm không nồng, phảng phất hương hoa cùng hương trái cây quanh người.
Anh dừng một chút, nhìn chằm chằm vào môi cô và hỏi " Anh có thể hôn em không?"
Sắc mặt cô phiếm hồng, hơi hơi nghiêng mặt sang một bên, thấy người đàn ông vẫn chưa lái xe đi, do dự mà quay người lại.
Lăng Thiệu hôn lấy cô.
Buổi sáng, anh ăn bánh mì và uống một chút sữa bò, vị sữa còn đọng giữa kẽ răng, trong miệng cô còn lại chút vị ngọt ngào đậu đỏ, trong mũi cô tràn đầy dư vị ngọt.
Anh hôn một hồi, chủ động rời khỏi môi cô, kéo kéo quần của mình, cự vật cứng nóng đã nhô cao lên rồi.
Thư Tâm liếc nhìn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Anh chở cô đến cổng trường rồi lái xe đi.
Lần này, tâm trạng của Thư Tâm khi bước vào trường khác với mọi lần trước.
Cô cảm thấy không khí xung quanh mình có chút tự do, hít một hơi thật sâu nhấc chân về phía trước.
Giáo sư Dương hiệu suất làm việc rất cao, ngay khi vừa tới, bà đã tìm được công việc cho cô, sau khi phiên dịch nội dung xong buổi sáng, buổi chiều cô dựa theo địa chỉ tới công ty phỏng vấn.
Người cô Dương giới thiệu là một người đàn ông 40 tuổi, thái độ hoà nhã, ông nói phỏng vấn chỉ là quy trình, chờ sau khi đưa Thư Tâm đi tham quan công ty, sẽ đưa cô đi làm thủ tục nhận chức.
Còn hai giờ trước tan tầm, Thư Tâm ngồi vào bàn làm việc, thích nghi trước với bầu không khí của công ty.
Các đồng nghiệp xung quanh chào đón cô rồi lại tiếp tục bận rộn. Họ nói tiếng Anh lưu loát, trong phòng người nói tiếng Pháp xen lẫn giữa tiếng Tây Ban Nha.
Ở đây mở cuộc họp không cần nói tiếng Trung, công việc họ làm là phiên dịch nội dung, vì vậy mọi người dùng chính ngôn ngữ lĩnh vực mà mình am hiểu để giao tiếp.
Hơn nữa, hầu hết họ phải đi ra ngoài, trở về còn phải viết báo cáo, tay đánh báo cáo tiếng Anh.
Tất nhiên, mức lương cho việc phiên dịch ở bên ngoài tương đương với hoa hồng bán hàng, cao đến thái quá.
Nó còn phụ thuộc vào trình độ của người phiên dịch và đánh giá của sếp lớn.
Nếu cả hai đều có thể xuất sắc, thì ra ngoài một lần, có thể nhận được ít nhất là một vạn.
Sau khi ngồi xuống, Thư Tâm liếc nhìn sách trên bàn, đều là sách tiếng Anh, bên cạnh còn có một cuốn từ điển dày cộp.
Hai giờ qua đi, cô đang chăm chú đọc, an tĩnh lại nghiêm túc.
Ông chủ đến vài lần muốn chào cô, thấy cô đang đọc sách nên đứng một bên chờ.
Mãi cho đến khi có người cố ý ho bốn năm lần trước mặt Thư Tâm, cô mới phản ứng lại ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ông chủ đang đứng bên cạnh.
" A....xin lỗi.....xin chào ông chủ, tôi là Thư Tâm" nụ cười có chút co quắp.
" Không có việc gì". Ông chủ gần năm mươi tuổi, giữ gìn sức khỏe, trông trẻ trung, mặc áo sơ mi trắng, không có bụng bia, có thể thấy ông thường xuyên tập thể dục. Sau vài câu nói với cô bằng tiếng Trung, ông chuyển sang tiếng Anh hỏi cô trước kia đã làm ở đâu, lại hỏi rằng cô đã phiên dịch trong lĩnh vực nào.
Cô khéo léo trả lời bằng tiếng Anh một cách sắc sảo và trôi chảy.
Ông chủ gật đầu, nhìn lại khuôn mặt xinh xắn của cô, mỉm cười rồi quay đi.
????????????????????????????????????????
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, nấu cháo, nhìn thời gian, mới bảy giờ, cô không biết Lăng Thiệu sẽ tới vào lúc nào, nhưng nếu lúc đi ra ngoài không gặp anh dự định tự mình đi trước.
Lúc đang rửa bát, cô nhìn ra cửa sổ thấy chiếc xe quen thuộc.
Chợt sững người một lúc, nghiêng người liếc nhìn lần nữa, không sai.
Đó là xe của anh.
Cô rửa tay, cởi tạp dề, cầm túi xách rồi đi xuống.
Khi đi đến trước xe, anh bước xuống mở cửa ghế phụ " Em ăn sáng chưa?"
Thư Tâm có chút không được tự nhiên gật đầu " Còn anh thì sao?"
" Không cần hỏi như vậy, nếu không ngày mai anh được một tấc lại tiến thêm một bước đi vào nhà em ăn sáng đấy" Lăng Thiệu lên xe thấy cô không thắt dây an toàn bèn vươn người qua cài dây giúp cô.
Cô hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy trắng tinh xịt nước hoa anh mua, mùi thơm không nồng, phảng phất hương hoa cùng hương trái cây quanh người.
Anh dừng một chút, nhìn chằm chằm vào môi cô và hỏi " Anh có thể hôn em không?"
Sắc mặt cô phiếm hồng, hơi hơi nghiêng mặt sang một bên, thấy người đàn ông vẫn chưa lái xe đi, do dự mà quay người lại.
Lăng Thiệu hôn lấy cô.
Buổi sáng, anh ăn bánh mì và uống một chút sữa bò, vị sữa còn đọng giữa kẽ răng, trong miệng cô còn lại chút vị ngọt ngào đậu đỏ, trong mũi cô tràn đầy dư vị ngọt.
Anh hôn một hồi, chủ động rời khỏi môi cô, kéo kéo quần của mình, cự vật cứng nóng đã nhô cao lên rồi.
Thư Tâm liếc nhìn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Anh chở cô đến cổng trường rồi lái xe đi.
Lần này, tâm trạng của Thư Tâm khi bước vào trường khác với mọi lần trước.
Cô cảm thấy không khí xung quanh mình có chút tự do, hít một hơi thật sâu nhấc chân về phía trước.
Giáo sư Dương hiệu suất làm việc rất cao, ngay khi vừa tới, bà đã tìm được công việc cho cô, sau khi phiên dịch nội dung xong buổi sáng, buổi chiều cô dựa theo địa chỉ tới công ty phỏng vấn.
Người cô Dương giới thiệu là một người đàn ông 40 tuổi, thái độ hoà nhã, ông nói phỏng vấn chỉ là quy trình, chờ sau khi đưa Thư Tâm đi tham quan công ty, sẽ đưa cô đi làm thủ tục nhận chức.
Còn hai giờ trước tan tầm, Thư Tâm ngồi vào bàn làm việc, thích nghi trước với bầu không khí của công ty.
Các đồng nghiệp xung quanh chào đón cô rồi lại tiếp tục bận rộn. Họ nói tiếng Anh lưu loát, trong phòng người nói tiếng Pháp xen lẫn giữa tiếng Tây Ban Nha.
Ở đây mở cuộc họp không cần nói tiếng Trung, công việc họ làm là phiên dịch nội dung, vì vậy mọi người dùng chính ngôn ngữ lĩnh vực mà mình am hiểu để giao tiếp.
Hơn nữa, hầu hết họ phải đi ra ngoài, trở về còn phải viết báo cáo, tay đánh báo cáo tiếng Anh.
Tất nhiên, mức lương cho việc phiên dịch ở bên ngoài tương đương với hoa hồng bán hàng, cao đến thái quá.
Nó còn phụ thuộc vào trình độ của người phiên dịch và đánh giá của sếp lớn.
Nếu cả hai đều có thể xuất sắc, thì ra ngoài một lần, có thể nhận được ít nhất là một vạn.
Sau khi ngồi xuống, Thư Tâm liếc nhìn sách trên bàn, đều là sách tiếng Anh, bên cạnh còn có một cuốn từ điển dày cộp.
Hai giờ qua đi, cô đang chăm chú đọc, an tĩnh lại nghiêm túc.
Ông chủ đến vài lần muốn chào cô, thấy cô đang đọc sách nên đứng một bên chờ.
Mãi cho đến khi có người cố ý ho bốn năm lần trước mặt Thư Tâm, cô mới phản ứng lại ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ông chủ đang đứng bên cạnh.
" A....xin lỗi.....xin chào ông chủ, tôi là Thư Tâm" nụ cười có chút co quắp.
" Không có việc gì". Ông chủ gần năm mươi tuổi, giữ gìn sức khỏe, trông trẻ trung, mặc áo sơ mi trắng, không có bụng bia, có thể thấy ông thường xuyên tập thể dục. Sau vài câu nói với cô bằng tiếng Trung, ông chuyển sang tiếng Anh hỏi cô trước kia đã làm ở đâu, lại hỏi rằng cô đã phiên dịch trong lĩnh vực nào.
Cô khéo léo trả lời bằng tiếng Anh một cách sắc sảo và trôi chảy.
Ông chủ gật đầu, nhìn lại khuôn mặt xinh xắn của cô, mỉm cười rồi quay đi.
/86
|