Mấy ngàn năm tuổi, hắn cũng chưa từng cảm thấy cô đơn. Nhưng sau khi thấy Mộc Nguyệt Tĩnh và Âu Dương An thành đôi, con cái lượn quanh đầu gối. Hắn lại cảm thấy có chút tịch mịch.
Vân Khinh Cuồng đứng trong Vương Quốc của mình, phong cảnh bốn phía như tranh vẽ, cung điện sau lưng cũng là xinh đẹp như mộng. Cột lớn màu trắng chống đỡ lấy một tòa nhà cũng màu trắng, các thần tử của hắn đang ở chỗ không xa nhìn hắn.
Ánh mặt trời từ trong bóng cây soi rọi xuống, bao phủ một chút ở trên người hắn. Mái tóc dài bạch kim rũ xuống bên hông, ánh mắt xanh biếc như một loại Phỉ Thúy xinh đẹp, thế nhưng lúc này lại nhiễm lên vài phần vắng vẻ cô đơn. Bờ môi khêu gợi khẽ nhếch, kèm theo sự trào phúng của chính mình, chẳng lẽ hắn cùng với Mộc Nguyệt Tĩnh bọn họ tiếp xúc lâu dài, lại cũng học được đa sầu đa cảm của loài người nhiều như vậy rồi sao ?
Có điều cũng tự mình chế giễu mình, hắn vẫn là cảm giác bản thân cô đơn. Hơn nữa Mộc Nguyệt Tĩnh bây giờ đã không còn cần đến hắn thường xuyên nữa, hắn lại càng cảm thấy cuộc sống như thế thật là nhàm chán, tuổi thọ quá dài, nhìn thế gian năm tháng tang thương biến đổi, cũng không thích hợp để duy trì loại quá khứ phai nhạt như vậy nữa, cảm giác đã thờ ơ ảm đạm.
"Vương -" Một tiếng gọi nhẹ nhàng mà cung kính đem Vân Khinh Cuồng từ trong trầm tư thức tỉnh.
Vân Khinh Cuồng nghiêng đầu, nhìn thị vệ cận thân của mình ở đây, gật đầu một cái:
"Có chuyện gì?"
"Khởi bẩm Vương thượng, chúng thần bắt được một con Hỏa Hồ. Hoài nghi nàng ta là thám tử." Thị vệ chắp tay hướng về Vân Khinh Cuồng cung kính đáp, mặc dù Vương thống trị tất cả nơi này, nhưng mà những năm tháng khi ngài gặp nạn, đã xuất hiện rất nhiều kẻ dã tâm không cam lòng, ý đồ mưu phản xưng bá yêu giới. Sau này Vương trở lại kịp lúc thu thập không ít, chỉ là vẫn còn có một ít lẩn trốn được sâu hơn.
Vân Khinh Cuồng thâm thúy nhếch lên hàng chân mày anh tuấn, hắn đang cảm thấy nhàm chán. Lại có chuyện đưa tới tận cửa.
"Đi thôi, đi xem một chút." Vân Khinh Cuồng nói xong, người cũng bay thẳng đến phương hướng cung điện.
"Vâng" Thị vệ cung kính đi theo ở phía sau.
Vân Khinh Cuồng vẫn chưa biết, lần này, hắn sẽ gặp được một nửa kia thuộc về mình.
"Tham kiến Vương thượng -"
"Đều bình thân đi."
Lúc Vân Khinh Cuồng đi tới đại điện, một đám thị vệ đang bao vây một con Hỏa Hồ. Đó là một con Hỏa Hồ tương đối xinh đẹp, bộ da lông giống như lửa đỏ xinh đẹp chói lọi, đôi tai nhọn, còn có đôi mắt màu vàng nhạt khiến hắn khiếp sợ.
Khiếp sợ không chỉ bởi vì bề ngoài xinh đẹp của nó, mà là vì ánh mắt của nó làm hắn nhớ lại lúc Mộc Nguyệt Tĩnh tức giận không vui. Có chút lạnh như băng, có chút âm trầm, nhưng tuyệt đối cũng là động lòng người.
Con Hỏa Hồ này hẳn là phái nữ rồi, Vân Khinh Cuồng vừa nghĩ, bóng dáng đã đi đến gần Hỏa Hồ.
Bọn thị vệ thấy Vương thượng đã tới, cũng đều rối rít thối lui về hai bên. Rất nhanh, Vân Khinh Cuồng đã đứng ở trước mặt Hỏa Hồ. Hắn cúi đầu quan sát Hồ ly, mà Hỏa Hồ kia lại cũng không sợ hắn. Nâng lên góc nhọn của đỉnh đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng lại hắn.
Vân Khinh Cuồng cứ như vậy trực tiếp quan sát nó, sau một hồi lâu, đột nhiên cười vang lên:
"Thú vị, tiểu tử này thật là thú vị." Hắn tuấn mỹ đến mức gần như khó phân cao thấp, hơn nữa dáng vẻ lúc này còn tươi cười, càng thêm yêu nghiệt rồi. Hỏa Hồ đáy mắt thoáng hiện một đường ánh sáng, sau đó lạnh lùng trong mắt rõ ràng biến mất, đầu nhỏ cọ cọ Vân Khinh Cuồng, dáng vẻ bày tỏ một loại yêu thích.
Những thị vệ thấy thế đều ngẩn ra, mới vừa rồi Hỏa Hồ này cũng không phải như vậy. Nó tương đối thô bạo, nếu không phải bọn họ đồng tâm hợp lực, căn bản là vây không được nó. Chẳng lẽ đây chính là sự đối đãi khác nhau giữa tướng mạo? Bởi vì bọn họ không đẹp mắt như Vương sao? Mọi người nghĩ như vậy, trên đầu cũng trồi lên hắc tuyến.
Mà Vân Khinh Cuồng lại càng ngây ngẩn cả người, nhìn dáng vẻ Hỏa Hồ. Hắn lại không tự chủ nhớ lại lúc trước lần đầu đầu tiên khi nhìn thấy Mộc Nguyệt Tĩnh, nàng cũng như thế này. Dùng lời nói nịnh bợ, lấy lòng lừa được bản thân cùng nàng ký kết khế ước. Sau đó ở chung cùng nhau, mới biết nha đầu kia căn bản cũng không phải là một cô nương không tim không phổi, mà là một tiểu nữ tử kỳ quái cường hãn đến mức làm cho Hổ Vương như hắn cũng có chút cảm giác không thể tưởng tượng được.
"Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi cũng giống với nàng ấy?" Vân Khinh Cuồng có chút hoài niệm những ngày đó, mặc dù mỗi lần hắn đều la hét với bản thân sao lại vì Mộc Nguyệt Tĩnh mà làm trâu làm ngựa, nhưng cũng không phủ nhận, thật ra chính hắn cũng rất hưởng thụ được nàng ấy lệ thuộc vào. Có lẽ bọn họ chính là theo như lời người đời, một người muốn đánh, một người muốn chịu đựng sao?
Vân Khinh Cuồng nghĩ vậy, nhịn không được vươn tay đem Hỏa Hồ bế lên. Quái lạ, rõ ràng phát hiện trong mắt Hỏa Hồ thoáng hiện vẻ thẹn thùng, nhưng ngoài dự đoán, hắn vừa nhíu mày, rất kinh ngạc giơ cao Hỏa Hồ lên, cười nói:
"Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là phái nữ?"
Nhưng không ngờ hắn nói một câu đó lại làm cho Hỏa Hồ nổi giận, chỉ thấy nó một phen tránh thoát khỏi tay của Vân Khinh Cuồng, còn để lại trên mặt hắn một vết cào hồng hồng, phá hủy gương mặt tuấn tú.
"To gan, lại dám tổn thương Vương thượng -" Bọn thị vệ thấy thế, chỉ thiếu chút nữa không tiến lên ăn tươi nuốt sống Hỏa Hồ.
Kết quả con Hỏa Hồ kia lại quật cường nhìn Vân Khinh Cuồng, sau đó lắc mình nhoáng lên một cái, biến thành một thiếu nữ mặc áo đỏ. Xem ra so với loài người thì bé gái này ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, có vài phần như trẻ con. Có điều đôi mắt màu vàng nhạt sáng ngời tràn ngập nước, môi anh đào mím chặt, vẫn đang quật cường nhìn Vân Khinh Cuồng.
Vân Khinh Cuồng có chút sững sờ, hóa ra là một cô bé Hồ ly tương đối xinh đẹp. Chỉ là hình như có vẻ đang bị thương, xem dáng vẻ tên tiểu tử này so với bản thân hình như còn uất ức hơn?
Những thị vệ kia thấy Tiểu Hồ ly biến thành một cô bé, mà Vương thượng cũng không có ra lệnh gì. Vì vậy từng người một cũng đều đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ động đậy nào.
Vân Khinh Cuồng và Hỏa Hồ cứ nhìn lẫn nhau như vậy, không ai mở miệng, không khí có chút cổ quái. Cho đến khi một thị vệ nói với hắn:
"Vương thượng, vết thương trên mặt người?"
"Không sao." Vân Khinh Cuồng nhìn thấy trong ánh mắt Hỏa Hồ thoáng qua áy náy, thì ra tên tiểu tử này cũng biết áy náy. Chớp mắt một cái, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, đưa tay qua Hỏa Hồ nói:
"Ngươi làm mặt ta bị thương, có phải nên có trách nhiệm giúp ta thoa thuốc hay không?" Thật ra thì vốn là không cần. Hắn tùy tiện phù phép một cái, trên mặt căn bản sẽ không lưu lại nửa điểm dấu vết, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem tên tiểu tử này sẽ làm thế nào?
Hỏa Hồ cắn cắn môi, rốt cuộc gật đầu.
Tâm tình Vân Khinh Cuồng thật tốt, phất tay bảo bọn thị vệ đều rời đi. Sau đó nhìn Tiểu Hồ ly ngồi xổm xuống, vì sai lầm của chính mình, kết quả cứ như vậy lại dẫn đến cả đời dây dưa. . . . . .
Vân Khinh Cuồng đứng trong Vương Quốc của mình, phong cảnh bốn phía như tranh vẽ, cung điện sau lưng cũng là xinh đẹp như mộng. Cột lớn màu trắng chống đỡ lấy một tòa nhà cũng màu trắng, các thần tử của hắn đang ở chỗ không xa nhìn hắn.
Ánh mặt trời từ trong bóng cây soi rọi xuống, bao phủ một chút ở trên người hắn. Mái tóc dài bạch kim rũ xuống bên hông, ánh mắt xanh biếc như một loại Phỉ Thúy xinh đẹp, thế nhưng lúc này lại nhiễm lên vài phần vắng vẻ cô đơn. Bờ môi khêu gợi khẽ nhếch, kèm theo sự trào phúng của chính mình, chẳng lẽ hắn cùng với Mộc Nguyệt Tĩnh bọn họ tiếp xúc lâu dài, lại cũng học được đa sầu đa cảm của loài người nhiều như vậy rồi sao ?
Có điều cũng tự mình chế giễu mình, hắn vẫn là cảm giác bản thân cô đơn. Hơn nữa Mộc Nguyệt Tĩnh bây giờ đã không còn cần đến hắn thường xuyên nữa, hắn lại càng cảm thấy cuộc sống như thế thật là nhàm chán, tuổi thọ quá dài, nhìn thế gian năm tháng tang thương biến đổi, cũng không thích hợp để duy trì loại quá khứ phai nhạt như vậy nữa, cảm giác đã thờ ơ ảm đạm.
"Vương -" Một tiếng gọi nhẹ nhàng mà cung kính đem Vân Khinh Cuồng từ trong trầm tư thức tỉnh.
Vân Khinh Cuồng nghiêng đầu, nhìn thị vệ cận thân của mình ở đây, gật đầu một cái:
"Có chuyện gì?"
"Khởi bẩm Vương thượng, chúng thần bắt được một con Hỏa Hồ. Hoài nghi nàng ta là thám tử." Thị vệ chắp tay hướng về Vân Khinh Cuồng cung kính đáp, mặc dù Vương thống trị tất cả nơi này, nhưng mà những năm tháng khi ngài gặp nạn, đã xuất hiện rất nhiều kẻ dã tâm không cam lòng, ý đồ mưu phản xưng bá yêu giới. Sau này Vương trở lại kịp lúc thu thập không ít, chỉ là vẫn còn có một ít lẩn trốn được sâu hơn.
Vân Khinh Cuồng thâm thúy nhếch lên hàng chân mày anh tuấn, hắn đang cảm thấy nhàm chán. Lại có chuyện đưa tới tận cửa.
"Đi thôi, đi xem một chút." Vân Khinh Cuồng nói xong, người cũng bay thẳng đến phương hướng cung điện.
"Vâng" Thị vệ cung kính đi theo ở phía sau.
Vân Khinh Cuồng vẫn chưa biết, lần này, hắn sẽ gặp được một nửa kia thuộc về mình.
"Tham kiến Vương thượng -"
"Đều bình thân đi."
Lúc Vân Khinh Cuồng đi tới đại điện, một đám thị vệ đang bao vây một con Hỏa Hồ. Đó là một con Hỏa Hồ tương đối xinh đẹp, bộ da lông giống như lửa đỏ xinh đẹp chói lọi, đôi tai nhọn, còn có đôi mắt màu vàng nhạt khiến hắn khiếp sợ.
Khiếp sợ không chỉ bởi vì bề ngoài xinh đẹp của nó, mà là vì ánh mắt của nó làm hắn nhớ lại lúc Mộc Nguyệt Tĩnh tức giận không vui. Có chút lạnh như băng, có chút âm trầm, nhưng tuyệt đối cũng là động lòng người.
Con Hỏa Hồ này hẳn là phái nữ rồi, Vân Khinh Cuồng vừa nghĩ, bóng dáng đã đi đến gần Hỏa Hồ.
Bọn thị vệ thấy Vương thượng đã tới, cũng đều rối rít thối lui về hai bên. Rất nhanh, Vân Khinh Cuồng đã đứng ở trước mặt Hỏa Hồ. Hắn cúi đầu quan sát Hồ ly, mà Hỏa Hồ kia lại cũng không sợ hắn. Nâng lên góc nhọn của đỉnh đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng lại hắn.
Vân Khinh Cuồng cứ như vậy trực tiếp quan sát nó, sau một hồi lâu, đột nhiên cười vang lên:
"Thú vị, tiểu tử này thật là thú vị." Hắn tuấn mỹ đến mức gần như khó phân cao thấp, hơn nữa dáng vẻ lúc này còn tươi cười, càng thêm yêu nghiệt rồi. Hỏa Hồ đáy mắt thoáng hiện một đường ánh sáng, sau đó lạnh lùng trong mắt rõ ràng biến mất, đầu nhỏ cọ cọ Vân Khinh Cuồng, dáng vẻ bày tỏ một loại yêu thích.
Những thị vệ thấy thế đều ngẩn ra, mới vừa rồi Hỏa Hồ này cũng không phải như vậy. Nó tương đối thô bạo, nếu không phải bọn họ đồng tâm hợp lực, căn bản là vây không được nó. Chẳng lẽ đây chính là sự đối đãi khác nhau giữa tướng mạo? Bởi vì bọn họ không đẹp mắt như Vương sao? Mọi người nghĩ như vậy, trên đầu cũng trồi lên hắc tuyến.
Mà Vân Khinh Cuồng lại càng ngây ngẩn cả người, nhìn dáng vẻ Hỏa Hồ. Hắn lại không tự chủ nhớ lại lúc trước lần đầu đầu tiên khi nhìn thấy Mộc Nguyệt Tĩnh, nàng cũng như thế này. Dùng lời nói nịnh bợ, lấy lòng lừa được bản thân cùng nàng ký kết khế ước. Sau đó ở chung cùng nhau, mới biết nha đầu kia căn bản cũng không phải là một cô nương không tim không phổi, mà là một tiểu nữ tử kỳ quái cường hãn đến mức làm cho Hổ Vương như hắn cũng có chút cảm giác không thể tưởng tượng được.
"Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi cũng giống với nàng ấy?" Vân Khinh Cuồng có chút hoài niệm những ngày đó, mặc dù mỗi lần hắn đều la hét với bản thân sao lại vì Mộc Nguyệt Tĩnh mà làm trâu làm ngựa, nhưng cũng không phủ nhận, thật ra chính hắn cũng rất hưởng thụ được nàng ấy lệ thuộc vào. Có lẽ bọn họ chính là theo như lời người đời, một người muốn đánh, một người muốn chịu đựng sao?
Vân Khinh Cuồng nghĩ vậy, nhịn không được vươn tay đem Hỏa Hồ bế lên. Quái lạ, rõ ràng phát hiện trong mắt Hỏa Hồ thoáng hiện vẻ thẹn thùng, nhưng ngoài dự đoán, hắn vừa nhíu mày, rất kinh ngạc giơ cao Hỏa Hồ lên, cười nói:
"Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là phái nữ?"
Nhưng không ngờ hắn nói một câu đó lại làm cho Hỏa Hồ nổi giận, chỉ thấy nó một phen tránh thoát khỏi tay của Vân Khinh Cuồng, còn để lại trên mặt hắn một vết cào hồng hồng, phá hủy gương mặt tuấn tú.
"To gan, lại dám tổn thương Vương thượng -" Bọn thị vệ thấy thế, chỉ thiếu chút nữa không tiến lên ăn tươi nuốt sống Hỏa Hồ.
Kết quả con Hỏa Hồ kia lại quật cường nhìn Vân Khinh Cuồng, sau đó lắc mình nhoáng lên một cái, biến thành một thiếu nữ mặc áo đỏ. Xem ra so với loài người thì bé gái này ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, có vài phần như trẻ con. Có điều đôi mắt màu vàng nhạt sáng ngời tràn ngập nước, môi anh đào mím chặt, vẫn đang quật cường nhìn Vân Khinh Cuồng.
Vân Khinh Cuồng có chút sững sờ, hóa ra là một cô bé Hồ ly tương đối xinh đẹp. Chỉ là hình như có vẻ đang bị thương, xem dáng vẻ tên tiểu tử này so với bản thân hình như còn uất ức hơn?
Những thị vệ kia thấy Tiểu Hồ ly biến thành một cô bé, mà Vương thượng cũng không có ra lệnh gì. Vì vậy từng người một cũng đều đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ động đậy nào.
Vân Khinh Cuồng và Hỏa Hồ cứ nhìn lẫn nhau như vậy, không ai mở miệng, không khí có chút cổ quái. Cho đến khi một thị vệ nói với hắn:
"Vương thượng, vết thương trên mặt người?"
"Không sao." Vân Khinh Cuồng nhìn thấy trong ánh mắt Hỏa Hồ thoáng qua áy náy, thì ra tên tiểu tử này cũng biết áy náy. Chớp mắt một cái, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, đưa tay qua Hỏa Hồ nói:
"Ngươi làm mặt ta bị thương, có phải nên có trách nhiệm giúp ta thoa thuốc hay không?" Thật ra thì vốn là không cần. Hắn tùy tiện phù phép một cái, trên mặt căn bản sẽ không lưu lại nửa điểm dấu vết, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem tên tiểu tử này sẽ làm thế nào?
Hỏa Hồ cắn cắn môi, rốt cuộc gật đầu.
Tâm tình Vân Khinh Cuồng thật tốt, phất tay bảo bọn thị vệ đều rời đi. Sau đó nhìn Tiểu Hồ ly ngồi xổm xuống, vì sai lầm của chính mình, kết quả cứ như vậy lại dẫn đến cả đời dây dưa. . . . . .
/184
|