Di An, khung cảnh sáng sớm trong lành, tia nắng ban mai yếu ớt trải mình trên những chiếc lá non xanh, những giọt sương sớm long lanh, đọng trên lá lấp lánh như hại châu ngọc. Khác hẳn với sự ồn ào, tấp nập thường ngày, nhiều người dậy sớm để đi tản bộ, tập thể dục, một phần thưởng ngoạn không khí dễ chịu hiếm hoi mà chỉ buổi sáng mới có được.
Phía xa vài chú se sẻ nhảy nhót, nhặt nhạnh thức ăn còn vươn vãi bên lề đường, chúng tiến lại gần chổ cô gái có mái tóc đen dài mổ mổ thức ăn không tỏ vẻ gì sợ hãi. Cô gái mỉm cười dịu dàng, ngón tay đưa lên vuốt nhẹ chú nhóc mạnh bạo kia. Bất giác lũ chim vô cánh bay mất, cô tuy không ngạc nhiên ánh mắt lại có chút nối tiếc, vì điều gì cô cũng không rõ, thứ gì vốn không thuộc về mình thì mãi mãi sẽ biến mất. Cô vỗ vỗ đầu nhìn về phía bóng dáng người con trai đang dần sải bước tiến tới, khuôn mặt không chút cảm xúc, lạnh lẽo khiến người khác nhìn vào phải sợ chứ huống chi là những chú se sẻ bé xinh kia. (>.<)
- Tiểu thư! Trời sớm se lạnh sẽ bị cảm đấy._Điệp Nhân cởi chiếc áo vét ngoài, khoát lên người cô.
Cô gật đầu mỉm cười, làm trái tim 100% sắt đá kia, đang dần tan chảy, anh lặng im khẽ nhìn khung cảnh xung quanh đang dần bừng sáng, kèm theo vài tia nắng mạnh mẽ hơn, tự hỏi “ Phải chăng tình cảm anh đối với cô cũng như vậy?”. Cô chỉnh lại chiếc áo, co người lại đúng vậy cô đang lạnh, cô muốn thưởng thức dư vị của những ngày cuối thu phảng phất, mùa đông tới trời sẽ lạnh, buốt giá hơn, Việt Nam tuy không có tuyết rơi, nhưng cái lạnh cũng đủ cắt da cắt thịt, cô xoay người lại định nói gì đó với ĐN ( Điệp Nhân).
Thân ảnh một già, một trẻ cách khoảng vài chục bước, mà nghe tiếng nói vọng lại như tiếng la của người phụ nữ trừng ngoài tứ tuần, nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái, sang trọng.
- Nè! Tiểu thơ của tôi ơi! Đi đâu cũng phải báo một tiếng chứ, trong mắt cô không xem lão bà này là gì hết sao? Còn nữa bệnh của chú hai ngày càng nặng, cô không quan tâm, lo lắng gì sao? Đã vậy một tháng 30 ngày thì thời gian cô ở nhà chưa tới một tuần.Ta thật không hiểu, Ông ấy dù sao là ông nội của cô mà, yêu chiều cô hết mực, một chút Giang Nhi thế này, Giang Nhi thế kia. Vậy mà cô đối xử với ông ấy như thế sao?_Bà lớn tiếng trách móc, nhưng thực tình bà thương cô vô cùng. Bà thực không hiểu, đáng lẽ cô phải yêu thương anh mình, chứ tại sao lại phủ nhận, tránh né tình cảm đó. Còn ông anh trai thì cố chấp, dè dặn yêu thương cháu nhưng lại sợ nó tổn thương lần nữa. Chung quy thì hai người họ đều vẫn còn vướng mắc một việc chưa kể.
Cô chỉ biết im lặng cúi đầu, nếu ngày đó ông ấy quay trở về tiếp nhận Thiết Ưng thì ba mẹ cô đâu có chết, ngược lại họ còn được sống hạnh phúc, vui vầy nữa thì khác.Nhưng tại sao ông ấy chỉ biết đến bản thân mình, trốn chạy bỏ mặc tất cả như thế, biết bao nhiêu người vì bảo vệ Thiết Ưng, nung nấu hi vọng tái hợp các băng đảng phải chết thảm. Còn nữa cô sẽ không gặp anh, cô sẽ không bị đau đớn dày vò mỗi khi nhớ đến anh. Cô cũng muốn nũng nịu lắm, ôm chầm ông để khóc để ông dỗ dành yêu thương lắm, thế mà Tại sao? Tại sao? Cô không thể bao dung, tha thứ.
Đôi mắt nhòe đi, từng giọi nước mắt rơi hòa cùng sự buốt giá buổi sáng tinh sương, đầu cô đau như búa bổ, toàn thân rung rẩy, cô đưa hai tay ôm lấy đầu mình, cảnh vật xung quanh quay một vòng tròn, người cô lảo đảo, thân thể tưởng trừng như ôm lấy mặt đường lạnh ngắt, nhưng lại được tấm thân ấm áp vội ôm lấy. Là anh, là anh sao, kí ức mơ hồ hiện về, cô chợt mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, cô ngất đi trong vô thức, người con trai này cô có cảm giác thật an toàn nhưng“ Không phải anh”
ĐN nhìn cô, anh hiểu tất cả, đôi mắt buồn xen lẫn lo lắng, tuyệt vọng thân xác này anh có thể nắm giữ nhưng trái tim thì thuộc về người khác, vội đỡ cô lên vai chạy nhanh nhất có thể hướng về biệt thự.Vài người đi đường hiếu kì đứng lại, người phụ nữ lúc này lo lắng tột độ đôi mắt như muốn khóc, khuỵu xuống, bà thật đã sai khi nói như vậy sao, người con trai đi cùng bà dìu bà dậy nhanh chóng theo ĐN trở về.
-----------------------------------
Tại căn biệt thự màu nude, mọi người lo lắng hốt hoảng, kẻ bưng, người bê, chủ mục vào căn phòng tầng hai. Trong phòng có người đứng, người ngồi nhưng chung một cảm xúc, lo lắng, ngột ngạt, bứt bối. Vị bác sĩ khám bệnh xong, đưa ánh mắt hướng về người đối diện.
- Thiên gia, mọi người không cần lo lắng, tiểu thư cơ thể suy nhược cộng thêm đứng ngoài trời lạnh, bị cảm thương hàn nhẹ. Chỉ cần tĩnh dưỡng, ăn uống, uống thuốc đầy đủ sẽ mau khỏe lại.
- Vâng! Cảm ơn ông Lâm ._Cầm Sắc Tại Thiên thở phào nhẹ nhỏm, giọng cảm tạ.
Mọi người như chút được gánh nặng, khuôn mặt tươi tỉnh ra vài phần. Riêng người phụ nữ vẫn nhìn cô gái đang nằm bất động trên giường, CSTT (Cầm Sắc Tại Thiên) đôi mắt hùng hổ liếc nhìn bà, bà cúi mặt xuống né tránh ánh mắt ấy. Vị bác sĩ vốn là bạn của CSTT vừa mới từ Hà Nội vào công tác, phần muốn hàn nguyên tâm sự với ông bạn chí cốt nhưng tình thế này không phải lúc, chuyện gia đình họ có lẽ chỉ có họ mới tự giải quyết, ông dù gì cùng là người ngoài.
- Thiên gia, giờ tôi phải đến bệnh viện, những người bệnh họ cần tôi, nên không thể thư thả ở lại.
- Được, nhớ lần sau ghé qua, tôi hứa sẽ không bạc đãi ông. _CSTT vỗ vai ông bạn già, tiễn ra cổng, đôi mắt liếc nhìn ba người còn lại nói : - Các người đợi tôi dưới nhà.
ĐN lại giường vén sợi tóc trên trán Giang, đắp chăn ngay ngắn lại cho cô, thở dài rồi ra khỏi phòng. Giờ trong phòng còn lại người phụ nữ và một chàng trai trẻ, cậu tiến lại ôm lấy bà, vỗ vai bà đi ra ngoài, cửa phòng đã đóng, người phụ nữ bật khóc.
- Ren! Ta chỉ muốn giải quyết khúc mắc giữa hai người đó thôi, là sai sao?
- Mẹ không sai, nhưng con tin Bác hai có lí do của mình._Chàng trai an ủi.
----------------------------
Dưới phòng khách rộng lớn, không khí ảm đạm, gương mặt ai cũng buồn rầu, “Rầm” chiếc bàn gỗ xẻ làm hai, CSTT tức giận quát: - Các người giỏi, ăn không ngồi rồi, chẳng có việc gì làm, ba hoa lắm chuyện, nhất là cô đấy Châu Phương. Kết quả cô gây ra là gì?
- T…ôi x…in lỗi._Giọng run run, bà biết đối với người nhà ông yêu thương hết mực, nhưng tức giận lên thì rất đáng sợ.
- Mẹ con chỉ muốn nói cho con bé biết sự thật._Ren lên tiếng giải thích.
-Hồ đồ. Chẳng qua mấy người muốn cái gia tài này thôi chứ gì? Ta đã cho cái người không ít tài sản ở Sài Gòn, nhiều đó còn chưa thỏa mãn? Gia nghiệp này vốn không thuộc về các người, ta muốn bù đắp cho con bé, có chết ta nhất quyết cũng không giao cho các người, các người thật ích kỉ, độc ác._CSTT lớn tiếng mắng.
- Bác hai thật quá đáng, nếu như muốn cái gia nghiệp này, thì đã sớm hợp tác với Ba Sẹo chống lại bác rồi, cớ chi lại cùng bác đấu với hắn, mẹ con vì nghĩ cho bác mới làm vậy, có gì sai sao? Cháu và mẹ đã biết bác chỉ còn sống được hai tháng nữa, nếu không mau…
- Đủ rồi, ta không cần các người thương hại, các người mong ta chết thì có, mà dù có như thế nhất quyết không cho các người đạt được mục đích, tốt nhất tránh xa con bé ra, hó hé nửa lời đừng trách ta không nể tình.
- Tại sao? Anh cứ phải cố chấp như thế, dù anh xem tôi là cướp tài sản cũng được, mong anh chết sớm cũng được, tôi nhất quyết phải nói cho con bé biết, chả lẽ anh muốn suốt đời ủy khuất mà ra đi sao?_Châu Phương_Bà uất ức lên tiếng, anh trai bà thật cứng đầu, cứng cổ.
- Cô…cô dám, người đâu đem hai người họ ra nhốt xuống hầm, ai cho thả họ ra thì cùng số phận.
Lập tức vài vệ sĩ lôi hai người đi, Ren lập tức tung cước đánh trả, nhưng chục tên vệ sĩ tướng tá vạm vỡ vây quanh nhào vào ghìm anh lại, anh kiệt sức: - Anh/ Bác hai thật cố chấp._Hai mẹ con xót xa đồng thanh nói, tuyệt vọng để bọn vệ sĩ lôi đi, cứ nghĩ hai ông cháu họ sẽ mãi thù địch như thế.
- Dừng lại!_Giọng nói yếu ớt vang lên.Cô tỉnh dậy lúc ông bác sĩ rời đi, nhưng vẫn nằm yên suy nghĩ mông lung về cái kí ức mờ nhạt ngày nào, năm cô 3, 4 tuổi CSTT thường hay kể chuyện cho cô nghe mỗi đêm, dỗ dành mỗi khi mẹ mắng, mua quà bánh mỗi khi đi xa về, bất giác cô cười nụ cười tiếc nuối. Hiện tại và quá khứ không giống nhau, và đương nhiên những cuộc nói chuyện sau đó cô đã nghe hết.
- T..ại…Tại sao cháu lại xuống đây._CSTT ngạc nhiên kèm theo nổi băng khăng lo lắng.
- Tôi muốn nghe sự thật. Bà hãy nói đi._Giang tiến lại chổ bà CP ( Châu Phương) vẫy tay cho đám vệ sĩ lui ra.
- Ta?_ Bà cùng Ren ngạc nhiên không kém. Dù rất muốn kể nhưng nhìn thái độ CSTT bà lại do dự.
- Các người còn muốn giấu tôi?
Cô liếc nhìn từng người họ chỉ cúi đầu, cố gắng lãng tránh ánh mắt dò xét của cô. ĐN nãy giờ im lặng tiến đến cô, nhìn CSTT : - Ông chủ chuyện đã đến nước này, không thể giấu được nữa.
CSTT nhướn mày, khó chịu về phía ĐN –“Cậu cũng..”
- Vậy ta sẽ kể. CP gật đầu nhìn ĐN,ra hiệu mọi người ngồi xuống
- Mười lăm năm trước sau khi ông nội cháu bị bắt, để không bị phát hiện tối hôm đó Ba Sẹo cùng thuộc hạ của hắn đóng giả làm cảnh sát đột nhập trại giam, bắt ông chủ giao ấn kí ra, dù băng đảng tan ra nhưng một số băng đản khác không muốn đi theo Ba Sẹo, mà muốn hoạt động riêng rẽ, chỉ cần lấy lại ấn kí thì tất cả sẽ hợp nhất, khi đó quyền hành của cảnh sát và mafia là song song, với tên ác ôn như Ba Sẹo hắn sẽ bành trướng thế lực, lúc đó khó ai làm gì được hắn. Nhưng đến nơi thì ông cháu đã được thả ra.
- Vậy tại sao lúc đó băng đản lại tan rã, chả phải họ muốn hoạt động riêng để buôn bán hàng cấm sao?_Giang nhíu mày nhìn CP.
- Tất cả là do Ba Sẹo giật dây, họ mua chuộc, bắt ép, đe dọa người thân của họ, buộc họ phải rời khỏi băng đản của ông nội cháu.
- Cứ cho là Ba Sẹo làm. Vậy sao ông lại phải trốn tránh? Nếu ông quay về có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chết, nhiều người sẽ không vì ông mà quyết tử, tại sao CSTT?_Cô chỉ bàn tay yếu ớt run rẩy về phía CSTT, đôi mắt hận thù gằn lên vằn đỏ, CSTT chỉ biết lắc đầu cúi gầm mặc xuống nền nhà.
“ Chát” một cái tát trời giáng kèm theo tiếng nói đầy giận dữ: - \\\" Hỗn láo\\\", cô ngã dúi xuống, ĐN vốn chạy tới đỡ cô lên, cô liếc nhìn thủ phạm không ai khác chính là chú cô-Ren, còn CSTT tát cho Ren một cái “ Con bé không có lỗi”
- Bác không có lỗi, lỗi là do anh hai chính hắn đã bắt bác nhốt lại ngần ấy năm dưới hầm tối, hành hạ bác bắt bác phải giao ra ấn kí, chuyện này quả thật không một ai trong hội biết, nếu lúc đó cháu lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút thì bác đã không phải chịu khổ, oan uất như thế này._Ren tiếp.
Giang lao tới kéo áo Ren cô không thể tin được sự thật này “- Nói dối, ba tôi sao có thể..?” Các người nói dối, nói dối, đây không phải là sự thật.
Không khí lần nữa chìm vào im lặng, mỗi người có cảm xúc riêng khó nói.
- Tại sao? CÁC người im lặng CSTT ông nói đi chứ, Bà, Chú, ĐN?
- Ta?_CSTT cúi mặt xuống che đi đôi mắt bi thương, CP khóc trong yên lặng, Ren ngước mặt lên trời nuốt nước mắt vào trong, ĐN chua xót không ngờ ông chủ lại có quá khứ bi thương như vậy, ông trời đúng là trêu ngươi con người mà.
- Tất cả là sự thật, tiểu thư, chính tôi là người đã chứng kiến tất cả, cũng chính tôi là người giúp ông chủ trốn sang Campuchia gây dựng thế lực, cái chết của ba mẹ cô, là do Ba Sẹo, và do sự tham lam của cậu hai, còn ấn kí này đã đến lúc trả lại cho ông rồi, ông chủ._Chị quản gia nhà CSTT đính chính.
Cô chỉ biết khóc, sự thật quá tàn nhẫn, thăm khốc, người cô cho là giết chết ba mẹ cô thì mới chính là người bị cha cô hại, tại sao vậy? Cô thật sự sai lầm, khóc thét lên, không khí não nề giằng xéo cả căn phòng, mọi người chỉ biết thuở dài, mặc cho số phận đẩy đưa. Cô nhìn CSTT ôm lấy ấn kí, từng bước chậm rãi chống gậy mệt nhọc chuẩn bị lên cầu thang, trong vô thức cô chạy tới ôm chầm lấy ông đằng sau, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
- Ô..ông..nội con xin lỗi, xin lỗi, con sai rồi, sai thật rồi.
CSTT cũng rất bất ngờ, quay lại nhìn đứa cháu bé bỏng đôi mắt ngấn nước vẻ hối lỗi, ông mỉm cười xoa đầu cô. – “Con không sai là do ông già này lú lẫn”
- Ông nội không ghét con chứ?
- Ừ cô bé hư à?
CSTT ôm cô vào lòng, cảm giác thân thương ngỡ như chìm vào quà khứ đẫm máu, giờ lại mạnh mẽ trổi dậy, ông đưa tay chậm chậm nước ở khóe mắt đỏ nhòe. Mọi người cảm động, mỉm cười hạnh phúc dù nước mắt rơi cũng là những giọt nước mắt hân hoan, vui sướng. Hai con người cũng một suy nghĩ “ Ổn rồi, từ nãy cuộc sống hạnh phúc sẽ chính thức lật mở” người còn lại thì cũng như thế tuy nhiên “ Kết thúc là hạnh phúc, chính là bắt đầu một niềm đau mới”
--------------------------
Hạnh phúc của con người là vậy, nhưng có kẻ muốn phá hoạt nó vì bản thân hắn đã bị quyền lực và tham vọng làm mờ mắt.
Tại căn biệt thự xa hoa, nhìn bao quát chả khác nào một công viên, lối kiến trúc hiện đại độc nhất vô nhị mà các đại phú thường ưa chuộng, sát bên có tòa nhà lớn khác, nhìn như một công ty, thực chất để che mắt bàn dân thiên hạ, tầng dưới cùng là ngân hàng, nhân viên ngụy trang như những ngân hàng khác thực ra là cho vay nặng lãi, bên trên là võ đường, trên nữa là địa điểm giả trí cho các khác sộp, tường cách âm tốt nơi đây chính thức là một sàn nhảy, hoạt động hút chích, ăn chơi, mại dâm đều thuộc tầng này, phía trên là khu vườn cây mini đủ loại hoa, so ra đây là nơi thực chất nhất, không giả tạo như các tầng. ở giũa chính là bộ bàn ghế mộc sơn thời cổ, tinh tế.
Hai người đang thưởng trà, một tên mặt mày bặm trợn, một tên điềm tĩnh hơn, nét mặt gian tà vẫn che đậy nhưng vẫn phơi bầy.
- Lão đại, CSTT đã chiếm địa bàn của bang Sói Đêm, chúng đang nhăm nhe muốn chiếm địa bàn Hắc Sơn của chúng tôi, lão đại xin hãy giúp._Tên bặm trợn cầu khuẩn.
- Đừng gấp! Nếu ta giúp cậu phải có gì trao đổi._Gã cười gian tà
- Được lão đại cứ nói._Tên bặm trợn nghi hặc
- Nghe nói cậu buôn bán thuốc súng qua biên giới phía tây, có lẽ không nên gánh một mình, kẻo có ngày hộc máu mà chết bất đắc._Gã giả vờ nhíu mày vẻ quan tâm
- Mày…_Tên bặm trợn tức giận, biết mình đã bị đưa vào tròng nhưng đã muộn.
- Thế nào? Đôi bên cùng có lợi, chú mày còn đòi gì nữa?_Gã ra giọng chăm chọc.
- Được nhưng mày nhờ giữ lời hứa.
- Không tiễn_Môi hắn cong lên nụ cười khinh khỉnh.
Tên bặm trợn quay đi, tức giận nén lại, muốn xé xác tên trước đểu giả cho hả dạ nhưng như thế thì Hắc Sơn của hắn sẽ tiêu vong, đành ngậm ngùi mà chia đôi vụ làm ăn ngàn năm có một này.
Đợi tên kia đi khuất, một cô gái mặc áo tím bước ra.
- Ta cho cô 2 tháng, tìm cách tiếp cận CSTT cho ta, nhớ kĩ tìm ấn kí đem về đây, còn không, em trai cô sẽ…_” Phập” hắn cầm chén trà nắm chặt vỡ ra từng mãnh
- Vâng! Thưa ông chủ._Cô gái lo sợ quay người đi, cô sợ trể thêm 1s em cô sẽ chết.
--------------------------
Police Station
Tại văn phòng nhỏ, một viên cảnh sát mặc quân phục đen, đăm chiêu nhìn lên máy tính tìm kiếm cái gì đó, “Cạch” cánh cửa phòng mở ra một viên cảnh sát nữ đi vào trên tay là khay đồ ăn.
- Thiếu úy! Đồ ăn sáng của anh đây._Cô gái nhìn anh cười tươi
- Ái Linh! Cảm ơn em, sau này em đừng làm cơm đem cho anh nữa.
- Anh chê đồ em làm à?
- Không chỉ là anh thấy vất vả cho em thôi.
- Em không mệt, được làm đồ ăn cho anh là em vui rồi.
…
- Anh đang làm gì vậy, em xem được không?_Ái linh tò mò tiến lại máy tính, cái nhíu mi đợm buồn.
- Anh chưa quên cô ấy à?
Câu hỏi của cô khiến anh chợt nhói nhói ở tim, phải anh không thể quên anh chỉ có thể hận, gương mặt anh lạnh tanh, lấy hơi cười một cái với Ái Linh.
- Em yên tâm, với cô ta anh chỉ có thể hận, không thể yêu, gần đây…băng đản ông cô ta đã bắt đầu hành động, anh muốn lấy thêm vài thông tin.
- Vậy anh ăn sáng đi, em đi làm việc đây.
Cô buồn vì anh nói hận nhưng thái độ của anh thật khiến người ta không khỏi suy nghĩ, tại sao cô gái ấy để anh vết thương đau như vậy, anh vẫn còn mù quáng nhung nhớ, còn cô yêu anh so với anh yêu cô ấy chỉ có hơn không kém, sao anh không một lần quay đầu về phía cô. Phút chốc con ác quỷ trong cô nổi dậy, bất kể thế nào cô cũng phải giành lấy anh, dù có phải làm bất cứ thủ đoạn nào chiếm đoạt anh cô cũng cam, đôi mắt không còn hiền từ nữa mà là sự ngầm toan tính bộc phát.
Đợi cô ra khỏi phòng, anh lại thở dài, dựa đầu lên ghế, những kỉ niệm yêu thương hiện về, bất giác giọt nước mắt anh lăn dài, vội vàng lau đi, phải anh hận cô nhưng sao trái tim anh đau đớn đến vậy, phải chăng anh đã yêu cô quá sâu đậm, nên giờ là kẻ ngốc si tình, đã bao lần dặn lòng phải quên, nhưng càng quên lại càng nhớ. Thật chớ trêu.
--------------------
=Châu Phương : Em gái của Châu Tự Thiên 40 tuổi, từ khi xãy ra chuyện 15 năm trước đã qua Mĩ cùng cậu con trai. Hiền lành đôn hậu.
=Trịnh Gia Bảo ( Ren) con trai Châu Phương, 23 tuổi đẹp trai khỏi nói, diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng, làm siêu lòng biết bao nhiêu Fan đặc biệt là nữ, đào hoa, lãng tử, hài hước, chỉ là vẻ bề ngoài, tính cách thật sự chỉ có người thân mới biết.
=Quản gia: Lâm Như 37 tuổi là người cánh tay đắc lực của CSTT 15 năm trước.
Phía xa vài chú se sẻ nhảy nhót, nhặt nhạnh thức ăn còn vươn vãi bên lề đường, chúng tiến lại gần chổ cô gái có mái tóc đen dài mổ mổ thức ăn không tỏ vẻ gì sợ hãi. Cô gái mỉm cười dịu dàng, ngón tay đưa lên vuốt nhẹ chú nhóc mạnh bạo kia. Bất giác lũ chim vô cánh bay mất, cô tuy không ngạc nhiên ánh mắt lại có chút nối tiếc, vì điều gì cô cũng không rõ, thứ gì vốn không thuộc về mình thì mãi mãi sẽ biến mất. Cô vỗ vỗ đầu nhìn về phía bóng dáng người con trai đang dần sải bước tiến tới, khuôn mặt không chút cảm xúc, lạnh lẽo khiến người khác nhìn vào phải sợ chứ huống chi là những chú se sẻ bé xinh kia. (>.<)
- Tiểu thư! Trời sớm se lạnh sẽ bị cảm đấy._Điệp Nhân cởi chiếc áo vét ngoài, khoát lên người cô.
Cô gật đầu mỉm cười, làm trái tim 100% sắt đá kia, đang dần tan chảy, anh lặng im khẽ nhìn khung cảnh xung quanh đang dần bừng sáng, kèm theo vài tia nắng mạnh mẽ hơn, tự hỏi “ Phải chăng tình cảm anh đối với cô cũng như vậy?”. Cô chỉnh lại chiếc áo, co người lại đúng vậy cô đang lạnh, cô muốn thưởng thức dư vị của những ngày cuối thu phảng phất, mùa đông tới trời sẽ lạnh, buốt giá hơn, Việt Nam tuy không có tuyết rơi, nhưng cái lạnh cũng đủ cắt da cắt thịt, cô xoay người lại định nói gì đó với ĐN ( Điệp Nhân).
Thân ảnh một già, một trẻ cách khoảng vài chục bước, mà nghe tiếng nói vọng lại như tiếng la của người phụ nữ trừng ngoài tứ tuần, nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái, sang trọng.
- Nè! Tiểu thơ của tôi ơi! Đi đâu cũng phải báo một tiếng chứ, trong mắt cô không xem lão bà này là gì hết sao? Còn nữa bệnh của chú hai ngày càng nặng, cô không quan tâm, lo lắng gì sao? Đã vậy một tháng 30 ngày thì thời gian cô ở nhà chưa tới một tuần.Ta thật không hiểu, Ông ấy dù sao là ông nội của cô mà, yêu chiều cô hết mực, một chút Giang Nhi thế này, Giang Nhi thế kia. Vậy mà cô đối xử với ông ấy như thế sao?_Bà lớn tiếng trách móc, nhưng thực tình bà thương cô vô cùng. Bà thực không hiểu, đáng lẽ cô phải yêu thương anh mình, chứ tại sao lại phủ nhận, tránh né tình cảm đó. Còn ông anh trai thì cố chấp, dè dặn yêu thương cháu nhưng lại sợ nó tổn thương lần nữa. Chung quy thì hai người họ đều vẫn còn vướng mắc một việc chưa kể.
Cô chỉ biết im lặng cúi đầu, nếu ngày đó ông ấy quay trở về tiếp nhận Thiết Ưng thì ba mẹ cô đâu có chết, ngược lại họ còn được sống hạnh phúc, vui vầy nữa thì khác.Nhưng tại sao ông ấy chỉ biết đến bản thân mình, trốn chạy bỏ mặc tất cả như thế, biết bao nhiêu người vì bảo vệ Thiết Ưng, nung nấu hi vọng tái hợp các băng đảng phải chết thảm. Còn nữa cô sẽ không gặp anh, cô sẽ không bị đau đớn dày vò mỗi khi nhớ đến anh. Cô cũng muốn nũng nịu lắm, ôm chầm ông để khóc để ông dỗ dành yêu thương lắm, thế mà Tại sao? Tại sao? Cô không thể bao dung, tha thứ.
Đôi mắt nhòe đi, từng giọi nước mắt rơi hòa cùng sự buốt giá buổi sáng tinh sương, đầu cô đau như búa bổ, toàn thân rung rẩy, cô đưa hai tay ôm lấy đầu mình, cảnh vật xung quanh quay một vòng tròn, người cô lảo đảo, thân thể tưởng trừng như ôm lấy mặt đường lạnh ngắt, nhưng lại được tấm thân ấm áp vội ôm lấy. Là anh, là anh sao, kí ức mơ hồ hiện về, cô chợt mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, cô ngất đi trong vô thức, người con trai này cô có cảm giác thật an toàn nhưng“ Không phải anh”
ĐN nhìn cô, anh hiểu tất cả, đôi mắt buồn xen lẫn lo lắng, tuyệt vọng thân xác này anh có thể nắm giữ nhưng trái tim thì thuộc về người khác, vội đỡ cô lên vai chạy nhanh nhất có thể hướng về biệt thự.Vài người đi đường hiếu kì đứng lại, người phụ nữ lúc này lo lắng tột độ đôi mắt như muốn khóc, khuỵu xuống, bà thật đã sai khi nói như vậy sao, người con trai đi cùng bà dìu bà dậy nhanh chóng theo ĐN trở về.
-----------------------------------
Tại căn biệt thự màu nude, mọi người lo lắng hốt hoảng, kẻ bưng, người bê, chủ mục vào căn phòng tầng hai. Trong phòng có người đứng, người ngồi nhưng chung một cảm xúc, lo lắng, ngột ngạt, bứt bối. Vị bác sĩ khám bệnh xong, đưa ánh mắt hướng về người đối diện.
- Thiên gia, mọi người không cần lo lắng, tiểu thư cơ thể suy nhược cộng thêm đứng ngoài trời lạnh, bị cảm thương hàn nhẹ. Chỉ cần tĩnh dưỡng, ăn uống, uống thuốc đầy đủ sẽ mau khỏe lại.
- Vâng! Cảm ơn ông Lâm ._Cầm Sắc Tại Thiên thở phào nhẹ nhỏm, giọng cảm tạ.
Mọi người như chút được gánh nặng, khuôn mặt tươi tỉnh ra vài phần. Riêng người phụ nữ vẫn nhìn cô gái đang nằm bất động trên giường, CSTT (Cầm Sắc Tại Thiên) đôi mắt hùng hổ liếc nhìn bà, bà cúi mặt xuống né tránh ánh mắt ấy. Vị bác sĩ vốn là bạn của CSTT vừa mới từ Hà Nội vào công tác, phần muốn hàn nguyên tâm sự với ông bạn chí cốt nhưng tình thế này không phải lúc, chuyện gia đình họ có lẽ chỉ có họ mới tự giải quyết, ông dù gì cùng là người ngoài.
- Thiên gia, giờ tôi phải đến bệnh viện, những người bệnh họ cần tôi, nên không thể thư thả ở lại.
- Được, nhớ lần sau ghé qua, tôi hứa sẽ không bạc đãi ông. _CSTT vỗ vai ông bạn già, tiễn ra cổng, đôi mắt liếc nhìn ba người còn lại nói : - Các người đợi tôi dưới nhà.
ĐN lại giường vén sợi tóc trên trán Giang, đắp chăn ngay ngắn lại cho cô, thở dài rồi ra khỏi phòng. Giờ trong phòng còn lại người phụ nữ và một chàng trai trẻ, cậu tiến lại ôm lấy bà, vỗ vai bà đi ra ngoài, cửa phòng đã đóng, người phụ nữ bật khóc.
- Ren! Ta chỉ muốn giải quyết khúc mắc giữa hai người đó thôi, là sai sao?
- Mẹ không sai, nhưng con tin Bác hai có lí do của mình._Chàng trai an ủi.
----------------------------
Dưới phòng khách rộng lớn, không khí ảm đạm, gương mặt ai cũng buồn rầu, “Rầm” chiếc bàn gỗ xẻ làm hai, CSTT tức giận quát: - Các người giỏi, ăn không ngồi rồi, chẳng có việc gì làm, ba hoa lắm chuyện, nhất là cô đấy Châu Phương. Kết quả cô gây ra là gì?
- T…ôi x…in lỗi._Giọng run run, bà biết đối với người nhà ông yêu thương hết mực, nhưng tức giận lên thì rất đáng sợ.
- Mẹ con chỉ muốn nói cho con bé biết sự thật._Ren lên tiếng giải thích.
-Hồ đồ. Chẳng qua mấy người muốn cái gia tài này thôi chứ gì? Ta đã cho cái người không ít tài sản ở Sài Gòn, nhiều đó còn chưa thỏa mãn? Gia nghiệp này vốn không thuộc về các người, ta muốn bù đắp cho con bé, có chết ta nhất quyết cũng không giao cho các người, các người thật ích kỉ, độc ác._CSTT lớn tiếng mắng.
- Bác hai thật quá đáng, nếu như muốn cái gia nghiệp này, thì đã sớm hợp tác với Ba Sẹo chống lại bác rồi, cớ chi lại cùng bác đấu với hắn, mẹ con vì nghĩ cho bác mới làm vậy, có gì sai sao? Cháu và mẹ đã biết bác chỉ còn sống được hai tháng nữa, nếu không mau…
- Đủ rồi, ta không cần các người thương hại, các người mong ta chết thì có, mà dù có như thế nhất quyết không cho các người đạt được mục đích, tốt nhất tránh xa con bé ra, hó hé nửa lời đừng trách ta không nể tình.
- Tại sao? Anh cứ phải cố chấp như thế, dù anh xem tôi là cướp tài sản cũng được, mong anh chết sớm cũng được, tôi nhất quyết phải nói cho con bé biết, chả lẽ anh muốn suốt đời ủy khuất mà ra đi sao?_Châu Phương_Bà uất ức lên tiếng, anh trai bà thật cứng đầu, cứng cổ.
- Cô…cô dám, người đâu đem hai người họ ra nhốt xuống hầm, ai cho thả họ ra thì cùng số phận.
Lập tức vài vệ sĩ lôi hai người đi, Ren lập tức tung cước đánh trả, nhưng chục tên vệ sĩ tướng tá vạm vỡ vây quanh nhào vào ghìm anh lại, anh kiệt sức: - Anh/ Bác hai thật cố chấp._Hai mẹ con xót xa đồng thanh nói, tuyệt vọng để bọn vệ sĩ lôi đi, cứ nghĩ hai ông cháu họ sẽ mãi thù địch như thế.
- Dừng lại!_Giọng nói yếu ớt vang lên.Cô tỉnh dậy lúc ông bác sĩ rời đi, nhưng vẫn nằm yên suy nghĩ mông lung về cái kí ức mờ nhạt ngày nào, năm cô 3, 4 tuổi CSTT thường hay kể chuyện cho cô nghe mỗi đêm, dỗ dành mỗi khi mẹ mắng, mua quà bánh mỗi khi đi xa về, bất giác cô cười nụ cười tiếc nuối. Hiện tại và quá khứ không giống nhau, và đương nhiên những cuộc nói chuyện sau đó cô đã nghe hết.
- T..ại…Tại sao cháu lại xuống đây._CSTT ngạc nhiên kèm theo nổi băng khăng lo lắng.
- Tôi muốn nghe sự thật. Bà hãy nói đi._Giang tiến lại chổ bà CP ( Châu Phương) vẫy tay cho đám vệ sĩ lui ra.
- Ta?_ Bà cùng Ren ngạc nhiên không kém. Dù rất muốn kể nhưng nhìn thái độ CSTT bà lại do dự.
- Các người còn muốn giấu tôi?
Cô liếc nhìn từng người họ chỉ cúi đầu, cố gắng lãng tránh ánh mắt dò xét của cô. ĐN nãy giờ im lặng tiến đến cô, nhìn CSTT : - Ông chủ chuyện đã đến nước này, không thể giấu được nữa.
CSTT nhướn mày, khó chịu về phía ĐN –“Cậu cũng..”
- Vậy ta sẽ kể. CP gật đầu nhìn ĐN,ra hiệu mọi người ngồi xuống
- Mười lăm năm trước sau khi ông nội cháu bị bắt, để không bị phát hiện tối hôm đó Ba Sẹo cùng thuộc hạ của hắn đóng giả làm cảnh sát đột nhập trại giam, bắt ông chủ giao ấn kí ra, dù băng đảng tan ra nhưng một số băng đản khác không muốn đi theo Ba Sẹo, mà muốn hoạt động riêng rẽ, chỉ cần lấy lại ấn kí thì tất cả sẽ hợp nhất, khi đó quyền hành của cảnh sát và mafia là song song, với tên ác ôn như Ba Sẹo hắn sẽ bành trướng thế lực, lúc đó khó ai làm gì được hắn. Nhưng đến nơi thì ông cháu đã được thả ra.
- Vậy tại sao lúc đó băng đản lại tan rã, chả phải họ muốn hoạt động riêng để buôn bán hàng cấm sao?_Giang nhíu mày nhìn CP.
- Tất cả là do Ba Sẹo giật dây, họ mua chuộc, bắt ép, đe dọa người thân của họ, buộc họ phải rời khỏi băng đản của ông nội cháu.
- Cứ cho là Ba Sẹo làm. Vậy sao ông lại phải trốn tránh? Nếu ông quay về có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chết, nhiều người sẽ không vì ông mà quyết tử, tại sao CSTT?_Cô chỉ bàn tay yếu ớt run rẩy về phía CSTT, đôi mắt hận thù gằn lên vằn đỏ, CSTT chỉ biết lắc đầu cúi gầm mặc xuống nền nhà.
“ Chát” một cái tát trời giáng kèm theo tiếng nói đầy giận dữ: - \\\" Hỗn láo\\\", cô ngã dúi xuống, ĐN vốn chạy tới đỡ cô lên, cô liếc nhìn thủ phạm không ai khác chính là chú cô-Ren, còn CSTT tát cho Ren một cái “ Con bé không có lỗi”
- Bác không có lỗi, lỗi là do anh hai chính hắn đã bắt bác nhốt lại ngần ấy năm dưới hầm tối, hành hạ bác bắt bác phải giao ra ấn kí, chuyện này quả thật không một ai trong hội biết, nếu lúc đó cháu lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút thì bác đã không phải chịu khổ, oan uất như thế này._Ren tiếp.
Giang lao tới kéo áo Ren cô không thể tin được sự thật này “- Nói dối, ba tôi sao có thể..?” Các người nói dối, nói dối, đây không phải là sự thật.
Không khí lần nữa chìm vào im lặng, mỗi người có cảm xúc riêng khó nói.
- Tại sao? CÁC người im lặng CSTT ông nói đi chứ, Bà, Chú, ĐN?
- Ta?_CSTT cúi mặt xuống che đi đôi mắt bi thương, CP khóc trong yên lặng, Ren ngước mặt lên trời nuốt nước mắt vào trong, ĐN chua xót không ngờ ông chủ lại có quá khứ bi thương như vậy, ông trời đúng là trêu ngươi con người mà.
- Tất cả là sự thật, tiểu thư, chính tôi là người đã chứng kiến tất cả, cũng chính tôi là người giúp ông chủ trốn sang Campuchia gây dựng thế lực, cái chết của ba mẹ cô, là do Ba Sẹo, và do sự tham lam của cậu hai, còn ấn kí này đã đến lúc trả lại cho ông rồi, ông chủ._Chị quản gia nhà CSTT đính chính.
Cô chỉ biết khóc, sự thật quá tàn nhẫn, thăm khốc, người cô cho là giết chết ba mẹ cô thì mới chính là người bị cha cô hại, tại sao vậy? Cô thật sự sai lầm, khóc thét lên, không khí não nề giằng xéo cả căn phòng, mọi người chỉ biết thuở dài, mặc cho số phận đẩy đưa. Cô nhìn CSTT ôm lấy ấn kí, từng bước chậm rãi chống gậy mệt nhọc chuẩn bị lên cầu thang, trong vô thức cô chạy tới ôm chầm lấy ông đằng sau, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
- Ô..ông..nội con xin lỗi, xin lỗi, con sai rồi, sai thật rồi.
CSTT cũng rất bất ngờ, quay lại nhìn đứa cháu bé bỏng đôi mắt ngấn nước vẻ hối lỗi, ông mỉm cười xoa đầu cô. – “Con không sai là do ông già này lú lẫn”
- Ông nội không ghét con chứ?
- Ừ cô bé hư à?
CSTT ôm cô vào lòng, cảm giác thân thương ngỡ như chìm vào quà khứ đẫm máu, giờ lại mạnh mẽ trổi dậy, ông đưa tay chậm chậm nước ở khóe mắt đỏ nhòe. Mọi người cảm động, mỉm cười hạnh phúc dù nước mắt rơi cũng là những giọt nước mắt hân hoan, vui sướng. Hai con người cũng một suy nghĩ “ Ổn rồi, từ nãy cuộc sống hạnh phúc sẽ chính thức lật mở” người còn lại thì cũng như thế tuy nhiên “ Kết thúc là hạnh phúc, chính là bắt đầu một niềm đau mới”
--------------------------
Hạnh phúc của con người là vậy, nhưng có kẻ muốn phá hoạt nó vì bản thân hắn đã bị quyền lực và tham vọng làm mờ mắt.
Tại căn biệt thự xa hoa, nhìn bao quát chả khác nào một công viên, lối kiến trúc hiện đại độc nhất vô nhị mà các đại phú thường ưa chuộng, sát bên có tòa nhà lớn khác, nhìn như một công ty, thực chất để che mắt bàn dân thiên hạ, tầng dưới cùng là ngân hàng, nhân viên ngụy trang như những ngân hàng khác thực ra là cho vay nặng lãi, bên trên là võ đường, trên nữa là địa điểm giả trí cho các khác sộp, tường cách âm tốt nơi đây chính thức là một sàn nhảy, hoạt động hút chích, ăn chơi, mại dâm đều thuộc tầng này, phía trên là khu vườn cây mini đủ loại hoa, so ra đây là nơi thực chất nhất, không giả tạo như các tầng. ở giũa chính là bộ bàn ghế mộc sơn thời cổ, tinh tế.
Hai người đang thưởng trà, một tên mặt mày bặm trợn, một tên điềm tĩnh hơn, nét mặt gian tà vẫn che đậy nhưng vẫn phơi bầy.
- Lão đại, CSTT đã chiếm địa bàn của bang Sói Đêm, chúng đang nhăm nhe muốn chiếm địa bàn Hắc Sơn của chúng tôi, lão đại xin hãy giúp._Tên bặm trợn cầu khuẩn.
- Đừng gấp! Nếu ta giúp cậu phải có gì trao đổi._Gã cười gian tà
- Được lão đại cứ nói._Tên bặm trợn nghi hặc
- Nghe nói cậu buôn bán thuốc súng qua biên giới phía tây, có lẽ không nên gánh một mình, kẻo có ngày hộc máu mà chết bất đắc._Gã giả vờ nhíu mày vẻ quan tâm
- Mày…_Tên bặm trợn tức giận, biết mình đã bị đưa vào tròng nhưng đã muộn.
- Thế nào? Đôi bên cùng có lợi, chú mày còn đòi gì nữa?_Gã ra giọng chăm chọc.
- Được nhưng mày nhờ giữ lời hứa.
- Không tiễn_Môi hắn cong lên nụ cười khinh khỉnh.
Tên bặm trợn quay đi, tức giận nén lại, muốn xé xác tên trước đểu giả cho hả dạ nhưng như thế thì Hắc Sơn của hắn sẽ tiêu vong, đành ngậm ngùi mà chia đôi vụ làm ăn ngàn năm có một này.
Đợi tên kia đi khuất, một cô gái mặc áo tím bước ra.
- Ta cho cô 2 tháng, tìm cách tiếp cận CSTT cho ta, nhớ kĩ tìm ấn kí đem về đây, còn không, em trai cô sẽ…_” Phập” hắn cầm chén trà nắm chặt vỡ ra từng mãnh
- Vâng! Thưa ông chủ._Cô gái lo sợ quay người đi, cô sợ trể thêm 1s em cô sẽ chết.
--------------------------
Police Station
Tại văn phòng nhỏ, một viên cảnh sát mặc quân phục đen, đăm chiêu nhìn lên máy tính tìm kiếm cái gì đó, “Cạch” cánh cửa phòng mở ra một viên cảnh sát nữ đi vào trên tay là khay đồ ăn.
- Thiếu úy! Đồ ăn sáng của anh đây._Cô gái nhìn anh cười tươi
- Ái Linh! Cảm ơn em, sau này em đừng làm cơm đem cho anh nữa.
- Anh chê đồ em làm à?
- Không chỉ là anh thấy vất vả cho em thôi.
- Em không mệt, được làm đồ ăn cho anh là em vui rồi.
…
- Anh đang làm gì vậy, em xem được không?_Ái linh tò mò tiến lại máy tính, cái nhíu mi đợm buồn.
- Anh chưa quên cô ấy à?
Câu hỏi của cô khiến anh chợt nhói nhói ở tim, phải anh không thể quên anh chỉ có thể hận, gương mặt anh lạnh tanh, lấy hơi cười một cái với Ái Linh.
- Em yên tâm, với cô ta anh chỉ có thể hận, không thể yêu, gần đây…băng đản ông cô ta đã bắt đầu hành động, anh muốn lấy thêm vài thông tin.
- Vậy anh ăn sáng đi, em đi làm việc đây.
Cô buồn vì anh nói hận nhưng thái độ của anh thật khiến người ta không khỏi suy nghĩ, tại sao cô gái ấy để anh vết thương đau như vậy, anh vẫn còn mù quáng nhung nhớ, còn cô yêu anh so với anh yêu cô ấy chỉ có hơn không kém, sao anh không một lần quay đầu về phía cô. Phút chốc con ác quỷ trong cô nổi dậy, bất kể thế nào cô cũng phải giành lấy anh, dù có phải làm bất cứ thủ đoạn nào chiếm đoạt anh cô cũng cam, đôi mắt không còn hiền từ nữa mà là sự ngầm toan tính bộc phát.
Đợi cô ra khỏi phòng, anh lại thở dài, dựa đầu lên ghế, những kỉ niệm yêu thương hiện về, bất giác giọt nước mắt anh lăn dài, vội vàng lau đi, phải anh hận cô nhưng sao trái tim anh đau đớn đến vậy, phải chăng anh đã yêu cô quá sâu đậm, nên giờ là kẻ ngốc si tình, đã bao lần dặn lòng phải quên, nhưng càng quên lại càng nhớ. Thật chớ trêu.
--------------------
=Châu Phương : Em gái của Châu Tự Thiên 40 tuổi, từ khi xãy ra chuyện 15 năm trước đã qua Mĩ cùng cậu con trai. Hiền lành đôn hậu.
=Trịnh Gia Bảo ( Ren) con trai Châu Phương, 23 tuổi đẹp trai khỏi nói, diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng, làm siêu lòng biết bao nhiêu Fan đặc biệt là nữ, đào hoa, lãng tử, hài hước, chỉ là vẻ bề ngoài, tính cách thật sự chỉ có người thân mới biết.
=Quản gia: Lâm Như 37 tuổi là người cánh tay đắc lực của CSTT 15 năm trước.
/23
|