’’Anh cũng như bao gã đàn ông khác sao tôi lại hi vọng yêu anh rồi lại tuyệt vọng thế này ’’
.Ngày 14/2 trong khi đa số dân Fa thất vọng tràn trề lập đàn cầu mưa-->Không thành công >.<\\\\\\\" ( ế mà biểu, m cũng ế , hix ~,~\\\\\\\") thì có một cô gái đang đứng trông cằm nhìn ra ngoài cánh cửa kính, ngoài trời những cặp trai gái yêu nhau, tay trong tay nói cười vui vẻ, trông họ rất hạnh phúc, mặc cho tiết trời se lạnh cô thở dài một tiếng:
- Không biết anh ấy có tới không nhỉ?
- Tới chứ sao không?
Cô giật mình : -Mi làm tao hết hồn.
Phạm Tiên cười khì khì : mong chàng thế cơ à?
- Ai đâu?- Lại còn chối, thôi, để tao bảo Minh lần sau đừng tới nữa mất công mày chờ.
- Mi toàn nói linh tinh
- Tao thấy ảnh thích mày lắm lắm ak._Tiên cười gian xảo.
Lệ giang trả lời với giọng buồn buồn:
- Nếu ảnh thích tao thì đã nói yêu rồi. bọn tao chỉ..chỉ là anh em vậy thôi.
- Đấy thấy chưa nếu mày dịu dàng thêm một chút, trang điểm ăn mặc đẹp một chút thì ai mà chẳng yêu cứ mặc đơn sơ thế kia mà bảo. Thôi để tao make up cho hèm!
- Vậy á? Làm sao thì làm tao có trang điểm không cũng vậy thôi.
- Thôi đi mà , tao mà trang điểm đảm bảo vịt cũng thành thiên nga, hjhj.
Chẳng mất chốc Lệ giang trang điểm song trông cô đẹp như tiên nữ bước từ trong tranh ra khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi họ chính cô và họ cũng không thể tin là một cô quản lí giản dị thường ngày nói cười vô tư nữa, mà là một tiểu thư đài cát trông lớn hơn hẳn, cô mặc một chiếc váy voan cổ điển màu đỏ , tóc xoắn từng lọn thêm chiếc nơ màu hồng, với đôi giày cao gót hớp hồn bao nhiêu chàng trai trong quán khiến cô ngại ngùng.
May thay tiếng chuông điện thoại cô reo lên khiến mọi người như bừng tỉnh, nhưng ánh mắt nhìn cô như một món sơn hào hải vị mà chỉ chờ cho vào miệng nhai dã bớt đi nhưng họ vẫn bàn tán xôn xao song cô lại thích điều đó. Cô vội lướt nhanh ra khỏi cánh cửa nhìn trên màn hình điện thoại anh Minh một giọng nói mà cô đang chờ đợi.
- Alo! Em à em ra chổ rạp phim Sg ngay nha anh có điều bất ngờ dành cho em.
- Ừ! Em cũng có điều bất ngờ cho anh đây.
Lệ Giang háo hức, xen lẫn hồi hộp chưa bao giờ tim mình lại đập nhanh như thế, cô đi thật nhanh nhưng được vài bước chân cô đau nhói vì chưa bao giờ cô mang giày cao gót cô muốn anh nhìn thấy cô bây giờ cô nghĩ chắc anh phải ngạc nhiên sẽ đứng ngây ra đó ngắm cô như món sơn hào hải vị nào đó chăng?Và điều bất ngờ anh dành cho cô là gì có phải ba tiếng thiêng liêng mà đôi lứa yêu nhau hay nói không? Nghĩ đến đây thôi cô thấy lòng mình rộn ràng quên đi cơn đau giay cao gót tới rạp chiếu phim thật nhanh.
Rạp phim Sg valentine 18h00 ngày của yêu thương rạp đông nghẹt người cô chạy đi tìm anh khắp nơi nhưng không thấy , cô vừa mệt vừa buồn ngồi xuống bậc thềm cầu thang ngủ thiếp đi , rồi cô mỉm cười cô thấy anh đang ôm một bó hoa hồng đỏ thắm tặng cô và nói 3 chữ :
- Này cô ơi! ( may quá chỉ là mơ) Cô mở mắt tỉnh dậy thấy một người bảo vệ đứng cạnh xa một xíu thấy những đôi trai giá nhìn cô bằng cặp mắt tò mò:
- Cô gái không được ngủ ở đây, mau về nhà đi. Hóa ra nãy giờ cô mơ sao?Đám đông xì xào nhìn cô, nghe đâu đó:
- Ăn mặc đẹp thế kia mà sao lại đi có một mình nhỉ?- Hay bị bồ đá nên nhỏ này mộng tưởng.Hihi..haha thật đáng thương.
Cô không nghĩ gì cả mà bước đi mặc kệ người ta bàn tán, cô cầm điện thoại gọi cho Hiểu Minh chỉ nghe tiếng tút tút chứ không trả lời cô tự nhủ : Anh là công an chắc cấp trên gọi có việc gấp phải đi, quên gọi cho mình đây mà, rồi cô lại rảo bước về.
Bỗng cô đứng khựng lại, cô không thể tin vào mắt mình nữa. Anh đang cùng một cô gái rất trẻ đẹp tay trong tay, rồi anh cười cái điệu cười như anh đã từng cười với cô trước kia.Cô cười chua chát: - Ha…ha! - Đồ điểu. Đây là món quà đặc biệt anh tặng tôi sao? Thật bất ngờ nhỉ? Tim cô nhói đau. Anh..anh đúng là một kẻ độc ác, anh muốn tôi phải đau đến chết hay sao?Từng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má, cô chạy đi tới quán bar gần đó bắt đầu uống, cô bị ho sặc sụa, vì đối với người lần đâu tiên uống thì vị nồng của nó làm cơ thể cô chưa kịp thích ứng, nên khi uống được vài ly cô đã say mèm.
Cô nhớ lại những lời nói của những cặp trai gái khi nãy nhìn cô chỉ trỏ , khiến lòng cô thắt lại , cô thấy mình thật đúng à đáng thương, bị người yêu cho leo cây , mà lòng cô còn ngờ vựng người yêu hay chỉ là mình nghĩ vậy thôi trong thâm tâm anh ấy chỉ xem mình là con ngốc cứ thích thì đem ra đùa giỡn. Còn làm trò hề cho người ta xem.Cô vừa khóc, vừa thét gào khiến ai trong quán cũng chú ý hơi men gặm nhấm con người cô khiến cô gục lên gục xuống, thấy cô vậy phục vụ định lấy điện thoại gọi cho người nhà đến đón cô, thì có một gã đàn ông chừng hăm sáu, hăm bảy tuổi gì đó quan sát cô từ khi cô mới vào quán, hắn lại gã gẫm nói với phục vụ bàn:
- Đây là em gái tôi, vừa bị người yêu bỏ nên để tôi đưa nó về.Hắn đắc ý dịu cô ra khỏi quán đưa cô vào nhà nghĩ.
Về phần cô nữa tỉnh nữa mê nhưng cũng nhận ra được gã trai lạ tiến tới định giở trò…cô yếu ớt chống cự, kêu la, van xin:
-Xin anh…cầu xin anh đừng làm vậy, tôi xin anh
- Ngoan nào em không thoát được khỏi tay anh đêm nay đâu cưng._Gã cười gian tà.
Thân thể cô giờ đây tiều tụy hơn bao giờ hết, đến nổi không thể khóc được nữa chỉ biết cam chịu, cô lại cười một điệu cười rất khổ sở, cô như kẻ mất đi linh hồn, mất đi sức phản kháng, ngoài hơi thở yếu ớt ra cô không cô chẳng khác gì một pho tượng.Bỗng cánh cửa đạp tung ra, một nhóm người xông vào, cô không rõ là ai, chỉ thấy một người trong số đó có dáng hình rất quen thuộc, giờ cô cũng chẳng cần quan tâm nữa, đôi mắt cô từ từ nhắm nghiền lại, dường như thân thể mỏi mệt cô cần được nghĩ ngơi.Nói đến nhóm người hồi nãy, gã đàn ông đang đinh cởi thắt lưng ra liền vội hoảng hốt định bỏ chạy nhưng bị túm lại và người con trai với cặp mắt hùng hổ, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vừa đánh vừa chửi :
- Thằng khốn nạn! Mày còn không bằng cả cầm thú.Một người cản lại: Đủ rồi, tôi hiểu tâm trạng đồng chí, nhưng đánh nữa hắn chết mất, pháp luật sẽ trừng trị hắn.Người con trai ấy khựng lại tay xách cổ áo gã nói:
- Bọn tao đợi mày lâu lắm rồi. Hại đời biết bao cô gái, hơn nữa…mày phải trả giá, đi mau.
Rồi người con trai vẻ mặt lo lắng tiến lại phía cô nằm, bế cô đi. Người con trai ấy không ai khác chính là Hiểu Minh.
.Ngày 14/2 trong khi đa số dân Fa thất vọng tràn trề lập đàn cầu mưa-->Không thành công >.<\\\\\\\" ( ế mà biểu, m cũng ế , hix ~,~\\\\\\\") thì có một cô gái đang đứng trông cằm nhìn ra ngoài cánh cửa kính, ngoài trời những cặp trai gái yêu nhau, tay trong tay nói cười vui vẻ, trông họ rất hạnh phúc, mặc cho tiết trời se lạnh cô thở dài một tiếng:
- Không biết anh ấy có tới không nhỉ?
- Tới chứ sao không?
Cô giật mình : -Mi làm tao hết hồn.
Phạm Tiên cười khì khì : mong chàng thế cơ à?
- Ai đâu?- Lại còn chối, thôi, để tao bảo Minh lần sau đừng tới nữa mất công mày chờ.
- Mi toàn nói linh tinh
- Tao thấy ảnh thích mày lắm lắm ak._Tiên cười gian xảo.
Lệ giang trả lời với giọng buồn buồn:
- Nếu ảnh thích tao thì đã nói yêu rồi. bọn tao chỉ..chỉ là anh em vậy thôi.
- Đấy thấy chưa nếu mày dịu dàng thêm một chút, trang điểm ăn mặc đẹp một chút thì ai mà chẳng yêu cứ mặc đơn sơ thế kia mà bảo. Thôi để tao make up cho hèm!
- Vậy á? Làm sao thì làm tao có trang điểm không cũng vậy thôi.
- Thôi đi mà , tao mà trang điểm đảm bảo vịt cũng thành thiên nga, hjhj.
Chẳng mất chốc Lệ giang trang điểm song trông cô đẹp như tiên nữ bước từ trong tranh ra khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi họ chính cô và họ cũng không thể tin là một cô quản lí giản dị thường ngày nói cười vô tư nữa, mà là một tiểu thư đài cát trông lớn hơn hẳn, cô mặc một chiếc váy voan cổ điển màu đỏ , tóc xoắn từng lọn thêm chiếc nơ màu hồng, với đôi giày cao gót hớp hồn bao nhiêu chàng trai trong quán khiến cô ngại ngùng.
May thay tiếng chuông điện thoại cô reo lên khiến mọi người như bừng tỉnh, nhưng ánh mắt nhìn cô như một món sơn hào hải vị mà chỉ chờ cho vào miệng nhai dã bớt đi nhưng họ vẫn bàn tán xôn xao song cô lại thích điều đó. Cô vội lướt nhanh ra khỏi cánh cửa nhìn trên màn hình điện thoại anh Minh một giọng nói mà cô đang chờ đợi.
- Alo! Em à em ra chổ rạp phim Sg ngay nha anh có điều bất ngờ dành cho em.
- Ừ! Em cũng có điều bất ngờ cho anh đây.
Lệ Giang háo hức, xen lẫn hồi hộp chưa bao giờ tim mình lại đập nhanh như thế, cô đi thật nhanh nhưng được vài bước chân cô đau nhói vì chưa bao giờ cô mang giày cao gót cô muốn anh nhìn thấy cô bây giờ cô nghĩ chắc anh phải ngạc nhiên sẽ đứng ngây ra đó ngắm cô như món sơn hào hải vị nào đó chăng?Và điều bất ngờ anh dành cho cô là gì có phải ba tiếng thiêng liêng mà đôi lứa yêu nhau hay nói không? Nghĩ đến đây thôi cô thấy lòng mình rộn ràng quên đi cơn đau giay cao gót tới rạp chiếu phim thật nhanh.
Rạp phim Sg valentine 18h00 ngày của yêu thương rạp đông nghẹt người cô chạy đi tìm anh khắp nơi nhưng không thấy , cô vừa mệt vừa buồn ngồi xuống bậc thềm cầu thang ngủ thiếp đi , rồi cô mỉm cười cô thấy anh đang ôm một bó hoa hồng đỏ thắm tặng cô và nói 3 chữ :
- Này cô ơi! ( may quá chỉ là mơ) Cô mở mắt tỉnh dậy thấy một người bảo vệ đứng cạnh xa một xíu thấy những đôi trai giá nhìn cô bằng cặp mắt tò mò:
- Cô gái không được ngủ ở đây, mau về nhà đi. Hóa ra nãy giờ cô mơ sao?Đám đông xì xào nhìn cô, nghe đâu đó:
- Ăn mặc đẹp thế kia mà sao lại đi có một mình nhỉ?- Hay bị bồ đá nên nhỏ này mộng tưởng.Hihi..haha thật đáng thương.
Cô không nghĩ gì cả mà bước đi mặc kệ người ta bàn tán, cô cầm điện thoại gọi cho Hiểu Minh chỉ nghe tiếng tút tút chứ không trả lời cô tự nhủ : Anh là công an chắc cấp trên gọi có việc gấp phải đi, quên gọi cho mình đây mà, rồi cô lại rảo bước về.
Bỗng cô đứng khựng lại, cô không thể tin vào mắt mình nữa. Anh đang cùng một cô gái rất trẻ đẹp tay trong tay, rồi anh cười cái điệu cười như anh đã từng cười với cô trước kia.Cô cười chua chát: - Ha…ha! - Đồ điểu. Đây là món quà đặc biệt anh tặng tôi sao? Thật bất ngờ nhỉ? Tim cô nhói đau. Anh..anh đúng là một kẻ độc ác, anh muốn tôi phải đau đến chết hay sao?Từng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má, cô chạy đi tới quán bar gần đó bắt đầu uống, cô bị ho sặc sụa, vì đối với người lần đâu tiên uống thì vị nồng của nó làm cơ thể cô chưa kịp thích ứng, nên khi uống được vài ly cô đã say mèm.
Cô nhớ lại những lời nói của những cặp trai gái khi nãy nhìn cô chỉ trỏ , khiến lòng cô thắt lại , cô thấy mình thật đúng à đáng thương, bị người yêu cho leo cây , mà lòng cô còn ngờ vựng người yêu hay chỉ là mình nghĩ vậy thôi trong thâm tâm anh ấy chỉ xem mình là con ngốc cứ thích thì đem ra đùa giỡn. Còn làm trò hề cho người ta xem.Cô vừa khóc, vừa thét gào khiến ai trong quán cũng chú ý hơi men gặm nhấm con người cô khiến cô gục lên gục xuống, thấy cô vậy phục vụ định lấy điện thoại gọi cho người nhà đến đón cô, thì có một gã đàn ông chừng hăm sáu, hăm bảy tuổi gì đó quan sát cô từ khi cô mới vào quán, hắn lại gã gẫm nói với phục vụ bàn:
- Đây là em gái tôi, vừa bị người yêu bỏ nên để tôi đưa nó về.Hắn đắc ý dịu cô ra khỏi quán đưa cô vào nhà nghĩ.
Về phần cô nữa tỉnh nữa mê nhưng cũng nhận ra được gã trai lạ tiến tới định giở trò…cô yếu ớt chống cự, kêu la, van xin:
-Xin anh…cầu xin anh đừng làm vậy, tôi xin anh
- Ngoan nào em không thoát được khỏi tay anh đêm nay đâu cưng._Gã cười gian tà.
Thân thể cô giờ đây tiều tụy hơn bao giờ hết, đến nổi không thể khóc được nữa chỉ biết cam chịu, cô lại cười một điệu cười rất khổ sở, cô như kẻ mất đi linh hồn, mất đi sức phản kháng, ngoài hơi thở yếu ớt ra cô không cô chẳng khác gì một pho tượng.Bỗng cánh cửa đạp tung ra, một nhóm người xông vào, cô không rõ là ai, chỉ thấy một người trong số đó có dáng hình rất quen thuộc, giờ cô cũng chẳng cần quan tâm nữa, đôi mắt cô từ từ nhắm nghiền lại, dường như thân thể mỏi mệt cô cần được nghĩ ngơi.Nói đến nhóm người hồi nãy, gã đàn ông đang đinh cởi thắt lưng ra liền vội hoảng hốt định bỏ chạy nhưng bị túm lại và người con trai với cặp mắt hùng hổ, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vừa đánh vừa chửi :
- Thằng khốn nạn! Mày còn không bằng cả cầm thú.Một người cản lại: Đủ rồi, tôi hiểu tâm trạng đồng chí, nhưng đánh nữa hắn chết mất, pháp luật sẽ trừng trị hắn.Người con trai ấy khựng lại tay xách cổ áo gã nói:
- Bọn tao đợi mày lâu lắm rồi. Hại đời biết bao cô gái, hơn nữa…mày phải trả giá, đi mau.
Rồi người con trai vẻ mặt lo lắng tiến lại phía cô nằm, bế cô đi. Người con trai ấy không ai khác chính là Hiểu Minh.
/23
|