’’Người ta nói bắt đầu một ngày mới mỗi người lại có thêm một niềm hạnh phúc mới ’’.
Cô thức dậy cô thấy thân thể mình ê ẩm, đầu cô như quả tạ ngàn cân đè nặng lên.. Cô nhìn đồng hồ thốt lên:
- Trời 8h rồi, kêu này thì bà chủ mắng mình chết.
Vội ngồi dậy, cô nhìn thấy Hiểu Minh đang nằm cạnh mép giường, ngủ. Xuýt nữa cô đã quên ( sao quên nhanh quá vậy Giang của tôi ơi=”=). Chỉ trong buổi tối ngày hôm qua mà đã xãy ra quá nhiều chuyện, cô không thể tưởng tượng được, cô cứ ngỡ là sẽ quên nhưng nhìn anh tim cô lại nhói đau.
Nhưng nghĩ lại cô thấy mình đã quá ngộ nhận rằng anh thích cô, không ngờ cô chỉ là một kẻ yêu đơn phương. Cô tiến lại gần anh, muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy thật kĩ sờ nhẹ lên nó và nghĩ, sau này chắc sẽ không có cơ hội, anh là của người ta mất rồi. Rồi chợt anh choàng tỉnh, tay dụi mắt, mỉm cười :
- Em tỉnh rồi ak…- Xin lỗi, em làm anh thức chỉ là em…e…lau bụi trên má anh thôi.
- Không sao. Em chuẩn bị đi rồi anh đưa em đến tiệm, sẵn ăn sáng luôn.
Trong đầu cô bao nhiêu câu hỏi, nhưng nhìn thái độ bình thản của anh cô không dám nói gì. Sao anh ấy không hỏi chuyện ngày hôm qua? Sao lại ở nhà mình? Chả lẽ anh không nhớ gì? Chuyện này là sao.
- Giang này anh chợt nhớ ra có chuyện ở Sở anh phải đi liền, em thông cảm nha?- Vâng , thế còn bữa sáng ạ?
- Đừng lo, ở đó gần tiệm anh nhanh mà.Chưa bao giờ anh bỏ bữa sáng như hôm nay, cả thái độ của anh khiến cô càng nhận ra giữa anh và cô đã có khoảng cách, và nó sẽ ngày một xa dần.
- Anh…em có thể hỏi anh một câu được không?- Ừ! Em nói đi.- Hình như anh có người yêu rồi phải không?
- Sao em lại hỏi thế? _ @.@ Anh ngạc nhiên- Anh trả lời em trước đi?
- Anh…có rồi.
Bất kì người con gái nào giống như Lệ Giang mà chẳng hi vọng câu trả lời là: “Chưa” nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, có phủ nhận chỉ thêm khổ. Mọi hi vọng đã sụp đổ.Tim cô thắt lại, thay vì để nước mắt rơi cô cố kìm nén, gượng cười giấu cảm xúc đang gặm nhấm ruột gan cô, bình tĩnh hỏi tiếp.
- Vậy người ấy chắc chắn rất tốt?
- Ừ! cô ấy rất xinh xắn, ngây ngô, đặc biệt có một trái tim biết yêu thương, thuần khiết, ở bên cô ấy anh cảm thấy rất ấm áp._Anh mỉm cười.
- Vậy à? Hj em mong hai người sẽ thật hạnh phúc. Em vào đây.
Nói rồi cô bước xuống xe chạy thật nhanh vào tiệm, tìm một nơi nào vắng người qua lại, rồi vỡ tung ra bao nhiêu là nước mắt thi nhau chạy dài trên má, đắng, mặn và chát như tâm trạng cô lúc này, cô đánh vào ngực mình nói với bản thân:
Mày ngu lắm, chuyện tối hôm qua chả lẻ mày không hiểu, anh ấy hẹn mày ra rạp chiếu phim, là để mày thấy mà dẹp cái mơ mộng hoang tưởng đi : rằng anh đã có người yêu, cô ấy đẹp hơn mày, dễ thương hơn mày , và quan trọng hơn anh ấy rất yêu cô ấy. Và chuyện anh ấy ở nhà mày là vì mày say quá, anh ấy thương hại mày mà đưa mày về nhà thôi.
Và nếu anh ấy là một kẻ sở khanh thì cái thứ quý giá nhất của đời mày cũng mất rồi. Hiểu Minh là một người đàn ông tốt. Mày không có quyền gì mà ngăn cản, chen chân vào tình yêu của anh ấy. Lệ Giang à? Quên Hiểu Minh đi, nếu không quên được hãy chôn chặt tình cảm ấy thật sâu vào-cho riêng mày-mình mày mà thôi.Cả ngày hôm đó là một ngày dài dằng dẳng với cô mặc dù 1 ngày chỉ có 24 tiếng
- Giang à! con phải về nhà một mình rồi, cô qua nhà bà bạn thân có chút việc, từ đây về nhà phải mất vài tiếng , nên cô sẽ ngủ lại đó tối nay.
- Dạ!- Cô nấu canh tổ yến đây, cầm theo về mà ăn, nhìn con xanh xao quá, có chuyện gì hả con?
- Không ạ! Con chỉ hơi mệt thôi ạ!_Cô ra vẻ trấn an.
Cô thức dậy cô thấy thân thể mình ê ẩm, đầu cô như quả tạ ngàn cân đè nặng lên.. Cô nhìn đồng hồ thốt lên:
- Trời 8h rồi, kêu này thì bà chủ mắng mình chết.
Vội ngồi dậy, cô nhìn thấy Hiểu Minh đang nằm cạnh mép giường, ngủ. Xuýt nữa cô đã quên ( sao quên nhanh quá vậy Giang của tôi ơi=”=). Chỉ trong buổi tối ngày hôm qua mà đã xãy ra quá nhiều chuyện, cô không thể tưởng tượng được, cô cứ ngỡ là sẽ quên nhưng nhìn anh tim cô lại nhói đau.
Nhưng nghĩ lại cô thấy mình đã quá ngộ nhận rằng anh thích cô, không ngờ cô chỉ là một kẻ yêu đơn phương. Cô tiến lại gần anh, muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy thật kĩ sờ nhẹ lên nó và nghĩ, sau này chắc sẽ không có cơ hội, anh là của người ta mất rồi. Rồi chợt anh choàng tỉnh, tay dụi mắt, mỉm cười :
- Em tỉnh rồi ak…- Xin lỗi, em làm anh thức chỉ là em…e…lau bụi trên má anh thôi.
- Không sao. Em chuẩn bị đi rồi anh đưa em đến tiệm, sẵn ăn sáng luôn.
Trong đầu cô bao nhiêu câu hỏi, nhưng nhìn thái độ bình thản của anh cô không dám nói gì. Sao anh ấy không hỏi chuyện ngày hôm qua? Sao lại ở nhà mình? Chả lẽ anh không nhớ gì? Chuyện này là sao.
- Giang này anh chợt nhớ ra có chuyện ở Sở anh phải đi liền, em thông cảm nha?- Vâng , thế còn bữa sáng ạ?
- Đừng lo, ở đó gần tiệm anh nhanh mà.Chưa bao giờ anh bỏ bữa sáng như hôm nay, cả thái độ của anh khiến cô càng nhận ra giữa anh và cô đã có khoảng cách, và nó sẽ ngày một xa dần.
- Anh…em có thể hỏi anh một câu được không?- Ừ! Em nói đi.- Hình như anh có người yêu rồi phải không?
- Sao em lại hỏi thế? _ @.@ Anh ngạc nhiên- Anh trả lời em trước đi?
- Anh…có rồi.
Bất kì người con gái nào giống như Lệ Giang mà chẳng hi vọng câu trả lời là: “Chưa” nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, có phủ nhận chỉ thêm khổ. Mọi hi vọng đã sụp đổ.Tim cô thắt lại, thay vì để nước mắt rơi cô cố kìm nén, gượng cười giấu cảm xúc đang gặm nhấm ruột gan cô, bình tĩnh hỏi tiếp.
- Vậy người ấy chắc chắn rất tốt?
- Ừ! cô ấy rất xinh xắn, ngây ngô, đặc biệt có một trái tim biết yêu thương, thuần khiết, ở bên cô ấy anh cảm thấy rất ấm áp._Anh mỉm cười.
- Vậy à? Hj em mong hai người sẽ thật hạnh phúc. Em vào đây.
Nói rồi cô bước xuống xe chạy thật nhanh vào tiệm, tìm một nơi nào vắng người qua lại, rồi vỡ tung ra bao nhiêu là nước mắt thi nhau chạy dài trên má, đắng, mặn và chát như tâm trạng cô lúc này, cô đánh vào ngực mình nói với bản thân:
Mày ngu lắm, chuyện tối hôm qua chả lẻ mày không hiểu, anh ấy hẹn mày ra rạp chiếu phim, là để mày thấy mà dẹp cái mơ mộng hoang tưởng đi : rằng anh đã có người yêu, cô ấy đẹp hơn mày, dễ thương hơn mày , và quan trọng hơn anh ấy rất yêu cô ấy. Và chuyện anh ấy ở nhà mày là vì mày say quá, anh ấy thương hại mày mà đưa mày về nhà thôi.
Và nếu anh ấy là một kẻ sở khanh thì cái thứ quý giá nhất của đời mày cũng mất rồi. Hiểu Minh là một người đàn ông tốt. Mày không có quyền gì mà ngăn cản, chen chân vào tình yêu của anh ấy. Lệ Giang à? Quên Hiểu Minh đi, nếu không quên được hãy chôn chặt tình cảm ấy thật sâu vào-cho riêng mày-mình mày mà thôi.Cả ngày hôm đó là một ngày dài dằng dẳng với cô mặc dù 1 ngày chỉ có 24 tiếng
- Giang à! con phải về nhà một mình rồi, cô qua nhà bà bạn thân có chút việc, từ đây về nhà phải mất vài tiếng , nên cô sẽ ngủ lại đó tối nay.
- Dạ!- Cô nấu canh tổ yến đây, cầm theo về mà ăn, nhìn con xanh xao quá, có chuyện gì hả con?
- Không ạ! Con chỉ hơi mệt thôi ạ!_Cô ra vẻ trấn an.
/23
|