Nam Sơ từ studio chạy như bay ra ngoài, một chiếc mô tô đen từ phía sau chạy lên trước mặt cô túm lấy túi xách trong tay cô, vốn tưởng không sao, kết quả phía sau vang lên tiếng động cơ, một chiếc xe đen chợt dừng lại, hai người đàn ông cao lớn hung hổ, mặc áo đen mang khẩu trang mũ đen từ trên xe bước xuống, đánh một cái tát, hùng hùng hổ hổ nói: Con điếm thúi. Chết đi.
Ra tay không lưu tình, một cái tát rơi xuống, Nam Sơ lảo đảo vài bước, suýt nữa không đứng vững, khóe miệng rách ra, tràn ra vết máu.
Hơi chóng mặt, ngay khi hoàn hồn lại, hai người đàn ông nắm lấy hai tay cô ném lên xe, tốt xấu gì thì trước đó ở trong bộ đội cũng đã luyện tập, lúc đó lâm lục kiêu còn dạy một ít chiêu thức phòng thân, chỉ trách lúc trước cô cũng không nghiêm túc học, giả khuông giả thức học mấy chiêu, trước mắt dưới sự khống chế của hai người đàn ông to lớn cũng sử không ra cái chiêu gì, chỉ nhớ rõ nhấc chân hướng vào đũng quần một người trong đó mà đá.
Người nọ không đoán được cô sẽ phản kháng kịch liệt như thế, tránh không kịp, thực sự bị trúng một cái, dưới đũng quần đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa mạnh mẽ đánh Nam Sơ, Con điếm thúi. Chết tiệt, đợi lát nữa lão tử giết chết mày!
Người tới cũng không phải người lương thiện, kéo cánh tay cô cũng rất nhẫn tâm, xương cốt toàn thân phát đau, phảng phất muốn đứt lìa, Nam Sơ trong lòng trào ra một tia sợ hãi.
Mà lúc này có chiếc Bentley màu đen ngừng ở ven đường.
Tưởng Cách ngồi ở bên trong, tức giận đến muốn bốc khói, phân phó người thông báo cho hai tên Đả thủ - - ai mẹ nó cho tụi mày xuống tay mạnh như vậy, phải trừ tiền!
Kết quả bên này run run rẩy rẩy đáp lại một câu: Nhị gia, bọn em còn chưa có động thủ mà, hai người này có phải người của tụi em đâu.
Ai nằm máng, lúc này thật là gặp chuyện không may - -
Tưởng Cách này mẹ nó gấp muốn chết.
Dựng râu trừng mắt đẩy cửa xe ra, bị hai trợ lý chặt chẽ đè lại, Anh đừng xúc động, bên ngoài này là loại người nào tôi cũng không biết, anh bị kích động đi xuống nếu làm anh bị thương một chút thôi, lão gia tử thế nào cũng phải chém chết tôi mất.
Tưởng Cách cũng không biết lúc đó bản thân gấp đến thành dạng này, bị hai trợ lý ấn ở trên băng ghế sau của xe, giương nanh múa vuốt đặng chân đi đá cửa xe, Cút ngay, cái này mẹ nó là tai nạn chết người rồi!
Hai trợ lý thân thể khoẻ mạnh, từ nhỏ đã đi theo bên người Tưởng Cách, miễn phải nói đã quen thuộc tính tình của Tưởng Cách, làm ồn ào, ấn chặt, qua một trận, sẽ hết, đối với chuyện gì, đều chưa từng quá để tâm, bữa này, phỏng chừng cũng là nhất thời gấp gáp thôi.
Hai trợ lý thiết diện vô tư: Chúng ta có thể báo nguy, nhưng anh không thể đi xuống.
Tưởng Cách đá đến đỏ mặt tía tai, đến mức ánh mắt đỏ bừng, giống như con thú nhỏ bị giam trong chuồng, há mồm muốn cắn: Báo nguy! ! ! Mẹ nó báo nguy nhanh! !
Bên ngoài còn đang lôi kéo.
Một cô gá nhỏ không biết lấy sức ở đâu ra, một chân ấn chặt trên cửa xe không chịu đi lên, hai người đàn ông trực tiếp khiêng cô lên muốn nhét vào phía sau.
Tưởng Cách thực nóng nảy, khẩu khí khó được mềm nhũn: Hai người đi, hai người đi xuống, đừng để dẫn người đi.
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau, Anh ở trên xe đi, nếu anh xuống dưới, chúng tôi sẽ đi ngay.
Tưởng Cách thu lại tính tình, vội vàng gật đầu, Cam đoan!
Nhưng mà, hai người vừa xuống xe, bên kia không biết từ chỗ nào lao ra một cô gái, vóc người còn không cao hơn Nam Sơ, cột tóc đuôi ngựa, một tay kéo một cái rương hành lý, hướng về phía hai người đàn ông áo đen đánh liền tiếp, lực lớn vô cùng, một tay một cái, nhắm thẳng trên người oán hận.
Là Tây Cố mới quay lại.
Cô gái nhỏ giống như một con King Kong Baby, xuống tay không chút nào chùn tay, một cái rương hành lý đập tới, tên đàn ông không phòng bị, không cản được, tây cố thừa dịp bất ngờ nhấc chân trực tiếp đá vào hạ bộ, dùng hết sức, tên đàn ông kêu thảm che đũng quần ngồi xổm xuống.
Tây Cố hồi nhỏ đi theo anh trai học được một chút võ thuật, không hề có chiêu thức gì, loạn thất bát tao, nhưng kì lạ làm cho người ta không thể nào chống đỡ.
Tên đàn ông nổi giận, một phen túm chặt cổ áo Tây Cố nhấc cô lên, Oành một tiếng trùng trùng vung đến trên cửa xe, tây cố tránh qua, cái tát ập vào hai gò má, bỗng nhiên dừng lại, cô nghiêng mắt, khi quay đầu lại, cổ áo buông lỏng, người theo mui xe trượt xuống, chỉ thấy hai người đàn ông mặc tây trang đen gia nhập hỗn chiến.
Người nam tây trang vặn chặt cánh tay người nọ, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe Rắc một tiếng, đứt gãy, khuỷu tay này bị đứt đoạn như chiếc đũa, treo một bên. Phía sau lại thêm một người đàn ông mặc tây trang đi tới, con dao bổ qua, người nọ lờ mờ lờ mờ, nháy mắt không có phản ứng.
Thân thủ tốt.
Tây Cố ngồi dưới đất vỗ tay.
Người nọ ôm cánh tay ngồi xổm xuống, hiển nhiên hai người đều không phải đối thủ, đại khái là biết tình thế không đấu lại, cùng một người khác liếc mắt, chui lên xe, đạp chân ga chạy trốn.
Trợ lý đi qua nâng Nam Sơ lên.
Cô gái nhỉ chịu không ít tội, sợ tới mức không nhẹ, cúi đầu nói với bọn họ câu, Cảm ơn.
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau một cái, Ông chủ chúng tôi mời cô lên xe.
Thân mình Nam Sơ run lên.
Trợ lý còn nói: Không cần khẩn trương, là anh Tưởng, không ác ý, chỉ là muốn đưa cô về nhà. Nói xong, lại nhìn về phía Tây Cố, cô gái này cũng bị thương, vừa mới đánh nhau đại khái không cẩn thận bị người ta đánh một cái, trên mặt có vết máu thật dài, Cùng lên đi, chúng tôi đưa cô về.
...
Lâm Lục Kiêu đứng ở trong hành lang dài của bệnh viện, dựa vào tường, giơ điện thoại, trong tay vê điếu thuốc.
Giọng Thẩm Mục trở nên có chút ý vị thâm trường.
Lúc trước cậu nói với tôi, cậu và cô gái này, đến bước nào rồi hả?
Hành lang không ánh sáng, chỉ mở một cánh cửa sổ, ánh trăng vàng vọt chiếu vào, chiếu xuống ánh áng, in bóng lưng người đàn ông lên tường, cứng rắn đĩnh bóng dáng, đen tối không rõ.
Lâm Lục Kiêu cũng không biết suy nghĩ cái gì, cúi đầu vê thuốc, dường như không nghe thấy.
Thật lâu, mới đáp: Đến bước nào thì bước đó.
Thẩm Mục biết tính tình của anh, từ trước đến nay không nói dối những việc này, nhưng nghe ý này, lâm lục kiêu hẳn là cũng rất để ý cô gái này, vì thế nên nhịn không được nói, Tôi có một người bạn, tên là Tưởng Cách.
Lâm Lục Kiêu cười hừ một tiếng, Biết.
Tưởng nhị thiếu, vài lão gia tử đều yêu thương, làm chuyện gì đều có người lo giúp, duyệt vô số phụ nữ, nghe nói mười tám tuổi cả đêm ngủ với ba phụ nữ, thích ngực lớn, chân dài, lúc trước, cũng từng có tin đồn với cô gái này, chính là cậu ta, là cậu ta cứu người.
Vận cứt chó. Khinh thường.
Vừa rồi cậu ta tới tìm tôi, cậu đoán xem cậu ta nói cái gì?
Lâm Lục Kiêu đưa thuốc vào miệng, tìm bật lửa trong túi quần, chợt nghe câu này, Cậu ta nói với tôi, Thẩm Mục, lão tử giống như động chân tâm rồi.
Thẩm Mục và Tưởng Cách giao tình không phải là ít, ba Thẩm Mục xuất ngũ theo ba Tưởng Cách xuống biển làm kinh thương, hai gia đình thường xuyên lui tới, Tưởng lão gia tử đặc biệt thích Thẩm Mục, Tưởng cách đi ra ngoài với ai cũng không cho, chỉ có Thẩm Mục là được, Tưởng Cách mỗi lần ra ngoài cũng phải kêu tên Thẩm Mục, phát triển đến bây giờ, khi có chuyện gì, chỉ nguyện ý nói với Thẩm Mục.
Tưởng Cách nói nỗi bồn chồn trong lòng khi ở trên xe cho Thẩm Mục nghe, đây là anh sống hơn hai mươi năm qua, chưa từng có, nhìn Nam Sơ bị đánh, hắn đau lòng, trợ lý không để hắn xuống xe, hắn thiếu chút nữa đạp hư xe, nhìn Nam Sơ thiếu chút nữa bị người ta mang đi, hắn khó được lúc dùng lời nói khép nép nói chuyện với trợ lý.
Thậm chí có một loại cảm giác, nếu Nam Sơ có chuyện gì hắn sẽ nổi điên mất.
Hắn giống như thực sự rất thích này cô gái này, không chỉ đơn giản là muốn ngủ với cô.
Mà là vì thích cô, mới muốn ngủ với cô.
Loại suy nghĩ này làm hắn có chút sợ hãi, hắn làm sao có thể thật sự thích một người phụ nữ chứ!
Mặc dù như thế, nhưng càng kiên định muốn ngủ với Nam Sơ hơn.
Thẩm Mục nói nguyên văn lời lại cho Lâm Lục Kiêu nghe.
Cho hắn đến đi.
Quả nhiên phong cách Lâm Lục Kiêu.
Đơn giản ba chữ, người
Ra tay không lưu tình, một cái tát rơi xuống, Nam Sơ lảo đảo vài bước, suýt nữa không đứng vững, khóe miệng rách ra, tràn ra vết máu.
Hơi chóng mặt, ngay khi hoàn hồn lại, hai người đàn ông nắm lấy hai tay cô ném lên xe, tốt xấu gì thì trước đó ở trong bộ đội cũng đã luyện tập, lúc đó lâm lục kiêu còn dạy một ít chiêu thức phòng thân, chỉ trách lúc trước cô cũng không nghiêm túc học, giả khuông giả thức học mấy chiêu, trước mắt dưới sự khống chế của hai người đàn ông to lớn cũng sử không ra cái chiêu gì, chỉ nhớ rõ nhấc chân hướng vào đũng quần một người trong đó mà đá.
Người nọ không đoán được cô sẽ phản kháng kịch liệt như thế, tránh không kịp, thực sự bị trúng một cái, dưới đũng quần đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa mạnh mẽ đánh Nam Sơ, Con điếm thúi. Chết tiệt, đợi lát nữa lão tử giết chết mày!
Người tới cũng không phải người lương thiện, kéo cánh tay cô cũng rất nhẫn tâm, xương cốt toàn thân phát đau, phảng phất muốn đứt lìa, Nam Sơ trong lòng trào ra một tia sợ hãi.
Mà lúc này có chiếc Bentley màu đen ngừng ở ven đường.
Tưởng Cách ngồi ở bên trong, tức giận đến muốn bốc khói, phân phó người thông báo cho hai tên Đả thủ - - ai mẹ nó cho tụi mày xuống tay mạnh như vậy, phải trừ tiền!
Kết quả bên này run run rẩy rẩy đáp lại một câu: Nhị gia, bọn em còn chưa có động thủ mà, hai người này có phải người của tụi em đâu.
Ai nằm máng, lúc này thật là gặp chuyện không may - -
Tưởng Cách này mẹ nó gấp muốn chết.
Dựng râu trừng mắt đẩy cửa xe ra, bị hai trợ lý chặt chẽ đè lại, Anh đừng xúc động, bên ngoài này là loại người nào tôi cũng không biết, anh bị kích động đi xuống nếu làm anh bị thương một chút thôi, lão gia tử thế nào cũng phải chém chết tôi mất.
Tưởng Cách cũng không biết lúc đó bản thân gấp đến thành dạng này, bị hai trợ lý ấn ở trên băng ghế sau của xe, giương nanh múa vuốt đặng chân đi đá cửa xe, Cút ngay, cái này mẹ nó là tai nạn chết người rồi!
Hai trợ lý thân thể khoẻ mạnh, từ nhỏ đã đi theo bên người Tưởng Cách, miễn phải nói đã quen thuộc tính tình của Tưởng Cách, làm ồn ào, ấn chặt, qua một trận, sẽ hết, đối với chuyện gì, đều chưa từng quá để tâm, bữa này, phỏng chừng cũng là nhất thời gấp gáp thôi.
Hai trợ lý thiết diện vô tư: Chúng ta có thể báo nguy, nhưng anh không thể đi xuống.
Tưởng Cách đá đến đỏ mặt tía tai, đến mức ánh mắt đỏ bừng, giống như con thú nhỏ bị giam trong chuồng, há mồm muốn cắn: Báo nguy! ! ! Mẹ nó báo nguy nhanh! !
Bên ngoài còn đang lôi kéo.
Một cô gá nhỏ không biết lấy sức ở đâu ra, một chân ấn chặt trên cửa xe không chịu đi lên, hai người đàn ông trực tiếp khiêng cô lên muốn nhét vào phía sau.
Tưởng Cách thực nóng nảy, khẩu khí khó được mềm nhũn: Hai người đi, hai người đi xuống, đừng để dẫn người đi.
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau, Anh ở trên xe đi, nếu anh xuống dưới, chúng tôi sẽ đi ngay.
Tưởng Cách thu lại tính tình, vội vàng gật đầu, Cam đoan!
Nhưng mà, hai người vừa xuống xe, bên kia không biết từ chỗ nào lao ra một cô gái, vóc người còn không cao hơn Nam Sơ, cột tóc đuôi ngựa, một tay kéo một cái rương hành lý, hướng về phía hai người đàn ông áo đen đánh liền tiếp, lực lớn vô cùng, một tay một cái, nhắm thẳng trên người oán hận.
Là Tây Cố mới quay lại.
Cô gái nhỏ giống như một con King Kong Baby, xuống tay không chút nào chùn tay, một cái rương hành lý đập tới, tên đàn ông không phòng bị, không cản được, tây cố thừa dịp bất ngờ nhấc chân trực tiếp đá vào hạ bộ, dùng hết sức, tên đàn ông kêu thảm che đũng quần ngồi xổm xuống.
Tây Cố hồi nhỏ đi theo anh trai học được một chút võ thuật, không hề có chiêu thức gì, loạn thất bát tao, nhưng kì lạ làm cho người ta không thể nào chống đỡ.
Tên đàn ông nổi giận, một phen túm chặt cổ áo Tây Cố nhấc cô lên, Oành một tiếng trùng trùng vung đến trên cửa xe, tây cố tránh qua, cái tát ập vào hai gò má, bỗng nhiên dừng lại, cô nghiêng mắt, khi quay đầu lại, cổ áo buông lỏng, người theo mui xe trượt xuống, chỉ thấy hai người đàn ông mặc tây trang đen gia nhập hỗn chiến.
Người nam tây trang vặn chặt cánh tay người nọ, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe Rắc một tiếng, đứt gãy, khuỷu tay này bị đứt đoạn như chiếc đũa, treo một bên. Phía sau lại thêm một người đàn ông mặc tây trang đi tới, con dao bổ qua, người nọ lờ mờ lờ mờ, nháy mắt không có phản ứng.
Thân thủ tốt.
Tây Cố ngồi dưới đất vỗ tay.
Người nọ ôm cánh tay ngồi xổm xuống, hiển nhiên hai người đều không phải đối thủ, đại khái là biết tình thế không đấu lại, cùng một người khác liếc mắt, chui lên xe, đạp chân ga chạy trốn.
Trợ lý đi qua nâng Nam Sơ lên.
Cô gái nhỉ chịu không ít tội, sợ tới mức không nhẹ, cúi đầu nói với bọn họ câu, Cảm ơn.
Hai trợ lý liếc mắt nhìn nhau một cái, Ông chủ chúng tôi mời cô lên xe.
Thân mình Nam Sơ run lên.
Trợ lý còn nói: Không cần khẩn trương, là anh Tưởng, không ác ý, chỉ là muốn đưa cô về nhà. Nói xong, lại nhìn về phía Tây Cố, cô gái này cũng bị thương, vừa mới đánh nhau đại khái không cẩn thận bị người ta đánh một cái, trên mặt có vết máu thật dài, Cùng lên đi, chúng tôi đưa cô về.
...
Lâm Lục Kiêu đứng ở trong hành lang dài của bệnh viện, dựa vào tường, giơ điện thoại, trong tay vê điếu thuốc.
Giọng Thẩm Mục trở nên có chút ý vị thâm trường.
Lúc trước cậu nói với tôi, cậu và cô gái này, đến bước nào rồi hả?
Hành lang không ánh sáng, chỉ mở một cánh cửa sổ, ánh trăng vàng vọt chiếu vào, chiếu xuống ánh áng, in bóng lưng người đàn ông lên tường, cứng rắn đĩnh bóng dáng, đen tối không rõ.
Lâm Lục Kiêu cũng không biết suy nghĩ cái gì, cúi đầu vê thuốc, dường như không nghe thấy.
Thật lâu, mới đáp: Đến bước nào thì bước đó.
Thẩm Mục biết tính tình của anh, từ trước đến nay không nói dối những việc này, nhưng nghe ý này, lâm lục kiêu hẳn là cũng rất để ý cô gái này, vì thế nên nhịn không được nói, Tôi có một người bạn, tên là Tưởng Cách.
Lâm Lục Kiêu cười hừ một tiếng, Biết.
Tưởng nhị thiếu, vài lão gia tử đều yêu thương, làm chuyện gì đều có người lo giúp, duyệt vô số phụ nữ, nghe nói mười tám tuổi cả đêm ngủ với ba phụ nữ, thích ngực lớn, chân dài, lúc trước, cũng từng có tin đồn với cô gái này, chính là cậu ta, là cậu ta cứu người.
Vận cứt chó. Khinh thường.
Vừa rồi cậu ta tới tìm tôi, cậu đoán xem cậu ta nói cái gì?
Lâm Lục Kiêu đưa thuốc vào miệng, tìm bật lửa trong túi quần, chợt nghe câu này, Cậu ta nói với tôi, Thẩm Mục, lão tử giống như động chân tâm rồi.
Thẩm Mục và Tưởng Cách giao tình không phải là ít, ba Thẩm Mục xuất ngũ theo ba Tưởng Cách xuống biển làm kinh thương, hai gia đình thường xuyên lui tới, Tưởng lão gia tử đặc biệt thích Thẩm Mục, Tưởng cách đi ra ngoài với ai cũng không cho, chỉ có Thẩm Mục là được, Tưởng Cách mỗi lần ra ngoài cũng phải kêu tên Thẩm Mục, phát triển đến bây giờ, khi có chuyện gì, chỉ nguyện ý nói với Thẩm Mục.
Tưởng Cách nói nỗi bồn chồn trong lòng khi ở trên xe cho Thẩm Mục nghe, đây là anh sống hơn hai mươi năm qua, chưa từng có, nhìn Nam Sơ bị đánh, hắn đau lòng, trợ lý không để hắn xuống xe, hắn thiếu chút nữa đạp hư xe, nhìn Nam Sơ thiếu chút nữa bị người ta mang đi, hắn khó được lúc dùng lời nói khép nép nói chuyện với trợ lý.
Thậm chí có một loại cảm giác, nếu Nam Sơ có chuyện gì hắn sẽ nổi điên mất.
Hắn giống như thực sự rất thích này cô gái này, không chỉ đơn giản là muốn ngủ với cô.
Mà là vì thích cô, mới muốn ngủ với cô.
Loại suy nghĩ này làm hắn có chút sợ hãi, hắn làm sao có thể thật sự thích một người phụ nữ chứ!
Mặc dù như thế, nhưng càng kiên định muốn ngủ với Nam Sơ hơn.
Thẩm Mục nói nguyên văn lời lại cho Lâm Lục Kiêu nghe.
Cho hắn đến đi.
Quả nhiên phong cách Lâm Lục Kiêu.
Đơn giản ba chữ, người
/80
|