Sau khi mấy người Thẩm Mục Đại Lưu biết chuyện như vậy, tất cả đều cười lạc giọng, vỗ bàn náo loạn ồn ào, không thèm để ý đến Lâm Lục Kiêu đang đen mặt bên cạnh.
Năm phút đồng hồ? Đùa gì thế, với thể trạng của Kiêu gia đây, kiểu gì cũng phải thêm một số không ở đằng sau nhé, nhưng nghĩ lại, người ta là lần đầu tiên, cũng phải hiểu, khẳng định thời điểm vác súng ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương, nằm bên dưới lại là người phụ nữ mình thích, ai chả muốn biểu hiện thật tốt. Nhưng ai bảo cô nàng kia thân mềm thắt lưng dẻo, chính là một báu vật, chỉ tùy ý rên hai tiếng mà thôi, đàn ông trên giường trừ phía dưới nằm vừa thích nữ nhân, muốn hảo hảo làm cho người ta biểu hiện một phen, làm gì cùng chỉ là nha đầu kia thân kiều eo mềm, là một báu vật, tùy tiện kêu hai tiếng, nam nhân ở trên giường trừ một nơi cứng rắn thì nơi nà chả mềm, Kiêu gia khó mà nhịn được.
Động được có mấy cái đã nộp vũ khí đầu hàng rồi.
Chuyện như vậy còn phải đổ cho Bình thường rèn luyện quá ít, quá nhạy cảm.
Lại nói quả thật anh không quá ham thích trong vấn đề xử lý ham muốn này, bình thường nhiều huấn luyện, khí lực đều dồn hết về một việc, không giống mấy người Đại Lưu không có việc gì thì cách giải trí duy nhất chính là xem phim người lớn.
Thỉnh thoảng anh cũng có thời điểm xung động, nhìn AV rồi dùng tay giải quyết, tần số chắc là một tuần lễ một lần đúng không nhỉ?
Anh làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, bề ngoài lạnh lùng, mặt mày có vô lại, nhưng người rất nhanh nhẹn, nguồn gốc gia đình tốt, nhìn qua cũng không phải là người có nhiều dục vọng, ngược lại thời điểm mặc quân trang sẽ có cảm giác cấm dục. Không giống Tưởng Cách, còn nhỏ tuổi mà quầng thâm dưới hai mắt còn quốc bảo hơn cả quốc bảo*, vừa nhìn đã biết là túng dục quá độ, cái mặt kia mặc dù đẹp trai nhưng lại cảm thấy không khỏe mạnh. (*Gấu trúc được ví như quốc bảo, ở đây ý muốn nói 2 mắt Tưởng Cách còn thâm hơn cả mắt gấu trúc.)
. . . . . .
Một phòng yên tĩnh.
Rèm cửa sổ khép chặt, chỉ có một chiếc đèn ở đầu giường đang tỏa sáng, trong ánh sáng màu vàng, căn phòng mờ tối, trên giường có hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Nam Sơ cả người trần trụi đang nằm ngửa, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn non mịn ửng hồng, hai mắt trợn to nhìn anh chằm chằm, cực kỳ vô tội.
Lâm Lục Kiêu chống tay hai bên người cô, khom người cúi gần xuống, giọng nói nguội lạnh giống như đang cáu giận ai đó: Nét mặt này của em là có ý gì?
Nam Sơ nháy mắt mấy cái, Vẻ mặt đáng yêu nha.
Lâm Lục Kiêu rên một tiếng, Đừng có giả bộ.
Nam Sơ cười: Được rồi, chẳng qua là em đang nhớ tới một người.
Mười phút ở nhà gỗ, cùng với ban đầu lúc ở bộ đội, anh đẩy cô từ bụi cỏ ra ngoài, câu “làm cho em khóc” kia còn văng vẳng bên tai.
Lâm Lục Kiêu trợn tròn mắt, ánh mắt đáng sợ, uy hiếp nói: Nếu em còn dám nhắc tới nhà gỗ, anh làm chết em.
Cô gái nhỏ cười hì hì ra tiếng, môi hồng răng trắng, trong mắt đều là ánh sáng: Lúc đó em đã nói gì nhỉ?
Châm chọc.
Cô đã châm chọc anh.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, cắn một cái trên môi cô, lại ác ý thúc mấy cái: Đừng có mà tìm chết, anh nói nghiêm túc đấy, thật sự muốn anh làm chết em như vậy hử?
Thật ra thì cũng coi như là thiên phú dị bẩm rồi.
Coi như tiết ra một lần, món đồ kia vẫn không có mềm xuống , cứng rắn đâm đâm vào người cô.
Nam Sơ bị đâm cho vỡ tan phải hô lên, rụt eo xin tha.
Lại bị Lâm Lục Kiêu cười đểu ấn chặt eo lại, cúi đầu thổi hơi bên tai cô: Sợ?
Nam Sơ thở dài thật thấp. Đó, ánh mắt đã dần dần mê loạn lại còn mạnh miệng nói: Đừng có mà để năm phút đồng hồ đã bắn.
Biết là cô nàng này đang kích đểu anh.
Lâm Lục Kiêu cố tình không làm hết, đâm mấy cái đã rút ra, nhích sang bên cạnh nằm xuống, hai người trần trụi nằm song song với nhau, trong nhà áo lót quần lót tán loạn đầy đất.
Anh luôn tự hào về khả năng tự kiềm chế của mình, coi như bình thường tự xử cũng có thể khống chế thời gian, thật không nghĩ đến, bản thân đụng phải cô nàng này liền có chút váng đầu, đâm qua loa được mấy cái, lại nghe cô khóc cầu xin tha thứ, hơn nữa anh còn chưa đi vào toàn bộ, nghĩ muốn dừng lại một chút, ai ngờ vừa mới rút ra đã không ngừng được.
Cô nàng này thật sự rất. . . . . . Rất chặt.
Nam Sơ nghiêng đầu nhìn anh: Không làm nữa hả?
Anh chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đưa tay đi sờ bật lửa với bao thuốc lá ở đầu giường, rút một điếu ra nghiêng đầu châm lửa, liếc xéo cô một cái rồi ngửa đầu nhả ra một vòng khói, không nhanh không chậm nói: Đừng nóng vội, rồi sẽ cho em.
Nam Sơ lật người, ngược lại nằm lỳ ở trên giường, đôi tay nâng má, ngực úp ở trên giường chen thành một rãnh sâu, ánh mắt trong suốt nhìn anh nói: Em chờ.
Lâm Lục Kiêu ngậm lấy điếu thuốc, cười hừ hừ cúi xuống, đưa tay bóp khối trắng nõn mềm mại một cái: Thiệt hay giả đây? Anh nhớ lúc trước của em còn rất phẳng.
Nam Sơ cúi đầu liếc mắt nhìn, vẫn kệ anh nắm, Ngày đó mặc bra thể thao, bị siết lại.
Thuốc hút được một nửa, Lâm Lục Kiêu chợt nhớ tới một chuyện, dụi thuốc vào gạt tàn ở đầu giường, kéo người tới đây: Vừa rồi anh không mang áo mưa.
Chuyện như vậy là anh không có dự liệu đến, vốn còn muốn ở bên ngoài cọ một lát, kết quả cô nàng này còn gấp hơn cả anh, anh mới chen vào xong, vừa định rút lui ra để mang áo mưa, không ngờ lại để lọt lưới. Anh cũng không phải sợ cái gì, nếu có thì nuôi vẫn tốt, chỉ sợ cô nàng này không chịu sinh, dù sao cũng là nghề nghiệp không tầm thường.
Nam Sơ bị anh ôm vào trong ngực, không chút để ý vẽ vòng tròn lên ngực anh, Đi mua thuốc uống là được rồi.
Thế này là thể loại gì.
CMNN anh làm năm phút đồng hồ, còn phải mua thuốc uống.
Lâm Lục Kiêu suy nghĩ một chút, Uống thứ đó không ảnh hưởng gì tới thân thể chứ?
Nói nhảm, anh uống thử đi xem nào?
Vậy thì đừng uống, mang thai thì sinh.
Nam Sơ chợt vỗ lên ngực anh một cái, Sinh cái rắm! Em mới hai mươi
Năm phút đồng hồ? Đùa gì thế, với thể trạng của Kiêu gia đây, kiểu gì cũng phải thêm một số không ở đằng sau nhé, nhưng nghĩ lại, người ta là lần đầu tiên, cũng phải hiểu, khẳng định thời điểm vác súng ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương, nằm bên dưới lại là người phụ nữ mình thích, ai chả muốn biểu hiện thật tốt. Nhưng ai bảo cô nàng kia thân mềm thắt lưng dẻo, chính là một báu vật, chỉ tùy ý rên hai tiếng mà thôi, đàn ông trên giường trừ phía dưới nằm vừa thích nữ nhân, muốn hảo hảo làm cho người ta biểu hiện một phen, làm gì cùng chỉ là nha đầu kia thân kiều eo mềm, là một báu vật, tùy tiện kêu hai tiếng, nam nhân ở trên giường trừ một nơi cứng rắn thì nơi nà chả mềm, Kiêu gia khó mà nhịn được.
Động được có mấy cái đã nộp vũ khí đầu hàng rồi.
Chuyện như vậy còn phải đổ cho Bình thường rèn luyện quá ít, quá nhạy cảm.
Lại nói quả thật anh không quá ham thích trong vấn đề xử lý ham muốn này, bình thường nhiều huấn luyện, khí lực đều dồn hết về một việc, không giống mấy người Đại Lưu không có việc gì thì cách giải trí duy nhất chính là xem phim người lớn.
Thỉnh thoảng anh cũng có thời điểm xung động, nhìn AV rồi dùng tay giải quyết, tần số chắc là một tuần lễ một lần đúng không nhỉ?
Anh làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, bề ngoài lạnh lùng, mặt mày có vô lại, nhưng người rất nhanh nhẹn, nguồn gốc gia đình tốt, nhìn qua cũng không phải là người có nhiều dục vọng, ngược lại thời điểm mặc quân trang sẽ có cảm giác cấm dục. Không giống Tưởng Cách, còn nhỏ tuổi mà quầng thâm dưới hai mắt còn quốc bảo hơn cả quốc bảo*, vừa nhìn đã biết là túng dục quá độ, cái mặt kia mặc dù đẹp trai nhưng lại cảm thấy không khỏe mạnh. (*Gấu trúc được ví như quốc bảo, ở đây ý muốn nói 2 mắt Tưởng Cách còn thâm hơn cả mắt gấu trúc.)
. . . . . .
Một phòng yên tĩnh.
Rèm cửa sổ khép chặt, chỉ có một chiếc đèn ở đầu giường đang tỏa sáng, trong ánh sáng màu vàng, căn phòng mờ tối, trên giường có hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Nam Sơ cả người trần trụi đang nằm ngửa, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn non mịn ửng hồng, hai mắt trợn to nhìn anh chằm chằm, cực kỳ vô tội.
Lâm Lục Kiêu chống tay hai bên người cô, khom người cúi gần xuống, giọng nói nguội lạnh giống như đang cáu giận ai đó: Nét mặt này của em là có ý gì?
Nam Sơ nháy mắt mấy cái, Vẻ mặt đáng yêu nha.
Lâm Lục Kiêu rên một tiếng, Đừng có giả bộ.
Nam Sơ cười: Được rồi, chẳng qua là em đang nhớ tới một người.
Mười phút ở nhà gỗ, cùng với ban đầu lúc ở bộ đội, anh đẩy cô từ bụi cỏ ra ngoài, câu “làm cho em khóc” kia còn văng vẳng bên tai.
Lâm Lục Kiêu trợn tròn mắt, ánh mắt đáng sợ, uy hiếp nói: Nếu em còn dám nhắc tới nhà gỗ, anh làm chết em.
Cô gái nhỏ cười hì hì ra tiếng, môi hồng răng trắng, trong mắt đều là ánh sáng: Lúc đó em đã nói gì nhỉ?
Châm chọc.
Cô đã châm chọc anh.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, cắn một cái trên môi cô, lại ác ý thúc mấy cái: Đừng có mà tìm chết, anh nói nghiêm túc đấy, thật sự muốn anh làm chết em như vậy hử?
Thật ra thì cũng coi như là thiên phú dị bẩm rồi.
Coi như tiết ra một lần, món đồ kia vẫn không có mềm xuống , cứng rắn đâm đâm vào người cô.
Nam Sơ bị đâm cho vỡ tan phải hô lên, rụt eo xin tha.
Lại bị Lâm Lục Kiêu cười đểu ấn chặt eo lại, cúi đầu thổi hơi bên tai cô: Sợ?
Nam Sơ thở dài thật thấp. Đó, ánh mắt đã dần dần mê loạn lại còn mạnh miệng nói: Đừng có mà để năm phút đồng hồ đã bắn.
Biết là cô nàng này đang kích đểu anh.
Lâm Lục Kiêu cố tình không làm hết, đâm mấy cái đã rút ra, nhích sang bên cạnh nằm xuống, hai người trần trụi nằm song song với nhau, trong nhà áo lót quần lót tán loạn đầy đất.
Anh luôn tự hào về khả năng tự kiềm chế của mình, coi như bình thường tự xử cũng có thể khống chế thời gian, thật không nghĩ đến, bản thân đụng phải cô nàng này liền có chút váng đầu, đâm qua loa được mấy cái, lại nghe cô khóc cầu xin tha thứ, hơn nữa anh còn chưa đi vào toàn bộ, nghĩ muốn dừng lại một chút, ai ngờ vừa mới rút ra đã không ngừng được.
Cô nàng này thật sự rất. . . . . . Rất chặt.
Nam Sơ nghiêng đầu nhìn anh: Không làm nữa hả?
Anh chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đưa tay đi sờ bật lửa với bao thuốc lá ở đầu giường, rút một điếu ra nghiêng đầu châm lửa, liếc xéo cô một cái rồi ngửa đầu nhả ra một vòng khói, không nhanh không chậm nói: Đừng nóng vội, rồi sẽ cho em.
Nam Sơ lật người, ngược lại nằm lỳ ở trên giường, đôi tay nâng má, ngực úp ở trên giường chen thành một rãnh sâu, ánh mắt trong suốt nhìn anh nói: Em chờ.
Lâm Lục Kiêu ngậm lấy điếu thuốc, cười hừ hừ cúi xuống, đưa tay bóp khối trắng nõn mềm mại một cái: Thiệt hay giả đây? Anh nhớ lúc trước của em còn rất phẳng.
Nam Sơ cúi đầu liếc mắt nhìn, vẫn kệ anh nắm, Ngày đó mặc bra thể thao, bị siết lại.
Thuốc hút được một nửa, Lâm Lục Kiêu chợt nhớ tới một chuyện, dụi thuốc vào gạt tàn ở đầu giường, kéo người tới đây: Vừa rồi anh không mang áo mưa.
Chuyện như vậy là anh không có dự liệu đến, vốn còn muốn ở bên ngoài cọ một lát, kết quả cô nàng này còn gấp hơn cả anh, anh mới chen vào xong, vừa định rút lui ra để mang áo mưa, không ngờ lại để lọt lưới. Anh cũng không phải sợ cái gì, nếu có thì nuôi vẫn tốt, chỉ sợ cô nàng này không chịu sinh, dù sao cũng là nghề nghiệp không tầm thường.
Nam Sơ bị anh ôm vào trong ngực, không chút để ý vẽ vòng tròn lên ngực anh, Đi mua thuốc uống là được rồi.
Thế này là thể loại gì.
CMNN anh làm năm phút đồng hồ, còn phải mua thuốc uống.
Lâm Lục Kiêu suy nghĩ một chút, Uống thứ đó không ảnh hưởng gì tới thân thể chứ?
Nói nhảm, anh uống thử đi xem nào?
Vậy thì đừng uống, mang thai thì sinh.
Nam Sơ chợt vỗ lên ngực anh một cái, Sinh cái rắm! Em mới hai mươi
/80
|